Chương 98: Thế lực võ lâm

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Liễu Thanh Nghi tiết lộ hai chữ Thần Cung mở ra cho Lăng Phong cả một chân trời mới.

Bao lâu nay Lăng Phong cũng ít quan tâm những cái tên trong võ lâm, bởi hắn không nghĩ đến sẽ đụng đến môn phái giang hồ nào, chỉ làm buôn bán kiếm ăn qua ngày thôi. Chẳng qua bây giờ có vị “thê tử” là người trong giang hồ, Lăng Phong phải chạy đi tìm hiểu một chút, sau này biết đâu còn cùng nàng đi lại thăm hỏi chúc tụng. Cái Phong Vân đoàn này, về sau không chừng thành bang phái to lớn nào cũng nên.

Hắn triệu tập vài huynh đệ thân thiết lại.

– Võ lâm?

Tần Quyền và mấy đứa thiếu niên đều rất hào hứng, xem chừng cũng thích tìm hiểu chuyện bát quái kiểu này.

Tông môn giáo phái nhiều không đếm xuể, hàng năm vô số cái sụp đổ phân tách, cũng vô số bảng hiệu sinh ra. Đoản mệnh kiểu vài tháng đã tổn thất, lại lục đục như Phong Vân đoàn không thiếu. Thành ra, tồn tại làm nên tiếng tăm tới lui cũng chỉ vài cái tên.

Thiên hạ không chỉ có Nam Tống, võ lâm cũng vậy. Tuy nhiên bên ngoài Nam Tống quá rộng lớn, thời đại này tin tức hạn hẹp, không có google facebook, mấy huynh đệ đều còn trẻ, chưa trải đời không biết đến.

Tôn giáo trong thiên hạ khá nhiều. Thời này dân chúng rất dễ tin thần thánh, một thầy thuốc giỏi, một tên xem bói gặp may cũng có thể làm một làng chạy tới bái lạy. Đừng nói thời cổ, sau này vẫn còn. Một khi lớn lên, nhân cơ hội truyền giáo thu thập giáo chúng, cũng đồng thời thu hút không ít võ lâm nhân sĩ, dần dà dựng đàn luyện võ cũng không ít. Tuy vậy phát triển lớn không nhiều lắm, bởi vừa đụng đến tín ngưỡng, vừa đụng đến võ công, triều đình không làm ngơ được. Một khi phình to quá tầm kiểm soát, kiểu gì cũng có chuyện, giáo chủ không muốn gây sự triều đình cũng ép phải gây sự. Cũng chỉ những tôn giáo được triều đình ngầm cho phép mới tồn tại nổi.

Đại Lâm Tự bị đốt sạch, triều đình nói do nội bộ tranh đấu, võ lâm loạn lạc, nhưng dân giang hồ đều đoán già đoán non do bàn tay triều đình thò vào. Lăng Hổ là nhân chứng sống, chỉ có điều hắn không chịu nói, chỉ nhắm mắt ngồi nghe.

Phật giáo Nam Tống trước kia có hai chùa nổi danh nhất là Đại Lâm ở Giang Nam và Thiếu Lâm Hà Nam. Tăng sư cả hai bên tuy tụng kinh làm chính nhưng võ công đều có thể xưng võ lâm bắc đẩu, từ xa xưa đều cùng một nguồn mà ra.

Vài năm trước Đại Lâm tự bị hủy, Thiếu Lâm tự cùng hai chùa ở kinh thành là Sùng Thánh tự, Ngọa Long tự trở thành “Nam Tống Tam Đại Tự”. Thiếu Lâm tự dĩ nhiên to nhất, nhưng triều đình tạm thời không đụng đến được, bởi nơi này liên quan đến Đạt Ma Sư tổ, là trung tâm Phật giáo, đụng chỗ này chỉ sợ thiên hạ đại loạn.

Quanh Nam Tống, ở đất Nam Lý còn có Thiên Long tự mạnh không kém, Thổ Phồn Tây Vực nghe nói có một chùa thậm chí còn lớn hơn Thiếu Lâm tự, thường xuyên có tăng sư sang Tống diễn thuyết.

Đạo giáo Nam Tống trước kia khá hỗn loạn, luyện đan có, vẽ bùa trừ ma có, bói toán bốc quẻ có, trong dân gian nghe nói đều do Thiên Sư đạo quản lý, nhưng tổng đàn ở đâu, ai làm giáo chủ đều không ai biết. Chỉ biết đạo này có từ thời cổ, sư tổ họ Trương, trải qua mấy triều đại làm binh biến khởi nghĩa không ít.

Chục năm gần đây Toàn Chân nổi lên, ban đầu chỉ một tông nhánh, mấy năm trước tự xưng thành giáo, khiến Thiên Sư đạo cũng tự nâng thành giáo cho ngang hàng, đổi tên thành Chính Nhất. Nam Tống Đạo giáo chia hai : Toàn Chân – Chính Nhất. Toàn Chân tuy vậy có bề thế quy mô hơn, chưởng giáo Vương Viễn Tri qua lại với Tống Hoàng đế, Ngọc Dương Tử qua lại với Kim Hoàng đế, tổng đàn ở Chung Nam liên tục thu đệ tử, võ lâm đều biết.

Tần Quyền trái lại nhắc Lăng Phong :

– Tứ ca, Toàn Chân giáo huynh nên biết đấy. Còn nhớ Thông Thiên các không?

– Ừ nhỉ.

Lăng Phong vỗ đầu.

Đám người Thông Thiên các từng bắt Tiểu Hoa đi, hắn từng thề sẽ tới đó hỏi thăm tin tức cô bé, bẵng một thời gian bận rộn quên béng đi mất. Hôm nọ lão đạo sĩ kia tự xưng Toàn Chân “gì gì đó Tử”, khệnh khạng ngồi trên ngựa không thèm xuống tiếp chuyện, khiến Lăng Phong không thích lắm, nghĩ thầm đám đạo sĩ này cũng chả hay ho gì. Hóa ra chính đám này bắt cóc Tiểu Hoa đi, rõ ràng người xấu tám phần, nghĩ lại lần đó sau lưng tên đạo sĩ có mấy thiếu niên, không biết chừng đều bị lão ta bắt về cũng nên.

Mặc lão sống lâu nghe nhiều, chia sẻ thêm vài cái tên, Tây Vực nghe nói có Thiên La giáo thờ lửa, người Miêu Tây Nam có Ngũ Thánh giáo thờ rắn thờ nhện, phía bắc có Thiên Nhẫn giáo, không biết thờ cái gì.

Điều kỳ lạ là nhắc đến những cái tên ngoài Nam Tống này, tất cả đều hưng phấn tò mò, chỉ Cao Diệp và Tần Quyền lại tỉnh bơ, xem ra biết không ít nhưng không thèm kể. Hai kẻ này quê hương hình như đều ở ngoài Nam Tống.

Bang phái không tôn giáo khó nổi tiếng hơn. Đơn giản vì không có tín ngưỡng thì khó tập trung người hơn, tin đồn ít được lan truyền, hầu hết những bang phái này đều xuất phát từ gia tộc hoặc nghề nghiệp đặc thù gì đó.

Thiên Vương bang ở phương nam, nhờ Cao Diệp kể mới nghe đến.

– Ngày trước ta cùng Phương Hùng đến Mai Hoa Lĩnh gặp sơn tặc, chỉ e do bang này bảo kê, quan phủ cả vùng cũng không dám quản.

Mặc lão bổ sung :

– Bang này nghe nói tụ tập quân đội của triều Minh trước kia truyền đến giờ. Có điều, bang này cũng chưa tạo ra vụ việc nào, lại khá nhiều người gia nhập quân đội lập công, thành ra triều đình rất muốn diệt nhưng chưa ra tay được.

Lăng Phong suy tư, thân pháp Đoạn Hồn của hắn do Mặc lão chỉ, nhưng lần nọ lão đùi gà lại nói từ Thiên Vương bang mà ra. Thậm chí thương pháp lão đưa cũng rất đáng nghi. Lăng Phong muốn hỏi nhưng đành thôi, để lần khác.

Cái bang xuất phát từ ăn mày. Thời này ăn mày đông không kể xiết, số khổ đi ăn mày cũng có, thấy người ta ăn mày ăn nên làm ra chạy ra làm cũng có. Tuy vậy, ăn mày bình thường và đệ tử Cái bang không mấy liên quan, có thể nói đám ăn mày tầng thấp kiếm ăn rồi cung phụng cho người Cái bang, Cái bang đi bảo kê lại cho đám ăn mày. Điều này Lăng Phong từng ở cùng Tiểu Hoa có nghe đến. Thành ra ăn mày cũng chả khác nào một loại nghề nghiệp buôn bán. Nghe đâu tổng đà Cái bang nhà cửa nguy nga, bang chủ ăn mặc chả khác gì địa chủ, cũng chưa nghe thấy bang chủ Cái bang ra đường xin bao giờ.

Nói Lăng Phong mới nhớ, cũng không biết lão đùi gà kia thuộc bang phái nào, chắc chắn hàng đầu võ lâm. Lão ta từng chửi Cái bang bang chủ ăn cắp võ công của lão mà ra.

Còn có, Diễm Tuyết Cơ – mỹ nữ có thần công “phẫu thuật thẩm mỹ” kia. Lăng Phong dùng thần thức từ trước tới nay chưa gặp đối thủ nào ngang ngửa, chỉ trừ Diễm Tuyết Cơ. Xem ra môn phái của nàng ta cũng không thể kém được.

Diêm bang cũng là một cái tên, tuy vậy chỉ vì người nhiều, tiền nhiều, trải khắp các con đường buôn muối. Còn trong võ lâm chả ai xem trọng, bởi võ công thấp kém. Nhóm Lăng Phong mới vào giang hồ đã có thể đem quân tới tận nhà đánh tan nát là đủ biết.

Ngoài ra còn một cái tên rất khủng bố khác, Đường Môn đất Thục.

Đường Môn tinh anh đều từ gia tộc họ Đường, tộc này chả biết cắm rễ ở đất Thục biết bao đời, chỉ biết nhánh cây đã lan tỏa ra khắp nơi phía tây nam, rất nhiều gia tộc khác cũng núp bóng bên dưới. Có hơi hướng thành một vùng tự trị.

Mặc lão trong quân đội, biết chút ít nói thêm :

– Triều đình đối Đường Môn xem ra cũng chả ưa gì. Chẳng qua đất Thục ở biên cương phía tây, vị trí khá nhạy cảm, lại dân tộc hỗn loạn, quan phủ quản không nổi. Đường Môn giống như cái chăn đệm, một bên chấp nhận triều đình, một bên thay triều đình quản đám hỗn loạn bên dưới. Triều đình cũng đành mắt nhắm mắt mở, còn phong cho Thiên Hạ Đệ Nhất Môn. Đây là ngoại lệ duy nhất, kể cả Thiếu Lâm Tự, Toàn Chân giáo cũng chưa bao giờ được chính thức nhận phong.

Tần Quyền bĩu môi :

– Đường Môn có gì mà đệ nhất môn, ta biết một môn khác còn to hơn …

– Tên gì? – Huynh đệ tò mò.

Tần Quyền giảo hoạt :

– … nhưng ta sẽ không nói.

– Xùy xùy. Biết mà không nói và không biết có khác gì nhau. – Huynh đệ xung quanh tỏ vẻ khinh bỉ.

Lăng Phong hỏi đến những Võ Đang, Nga My, Ngũ Nhạc phái gì đó, tất cả đều lắc đầu không ai biết. Xem ra chưa đến thời, hoặc những phái này khá nhỏ bé, chỉ do tiểu thuyết làm quá lên, cũng có thể thế giới này không có.

Thế nhưng, khi Lăng Phong nhắc tiếp đến Thần Cung, ai cũng mờ mịt, khiến hắn chưng hửng.

“Vợ ta võ công kinh khủng như vậy, thậm chí lần đó đánh nhau tên áo vàng còn xưng đệ nhất gì đó. Đệ nhất mà không ai biết, kỳ quái.”

Xong rồi hắn lại nghĩ khác. Hắn nghĩ đến những tổ chức to lớn nhưng bí mật thời hiện đại.

“Có thể cung của nàng bí ẩn cao cấp gì đó, đám bình thường không biết tới. Chắc vậy.”

Chu Công Cẩn đùa nói :

– Thủ lĩnh, tên hay thật đấy. Đệ nếu lập bang, cũng đặt Thần bang Tiên phái gì đó cho oách. Mấy cái tên vừa rồi nghe chả hay gì.

Huynh đệ gật đầu đồng ý.

– Nói nhảm, Phong Vân tên không hay sao? – Lăng Phong vờ bực tức.

– A, Phong Vân cũng hay, cũng hay.

Tất cả lại gật gù.

Tần Quyền suy nghĩ gì đó, bỗng cười :

– Hôhô. Tứ ca, đệ biết chỗ này.

Lăng Phong mừng rỡ :

– Không hổ Lục đệ, chuyện bát quái gì cũng biết.

– Thần Cung này nghe nói thanh lâu, trong đó đều là thần nữ, chơi một lần huynh đệ ta cũng thành thần luôn.

– Haha. – Huynh đệ xung quanh ngớ ra một lúc, sau đó đều cười to.

Đúng lúc này có tiếng quát :

– Câm mồm, không được nói bừa.

Tất cả đều quay lại, mồm miệng há hốc.

Lăng Phong không nhìn cũng biết là ai, cười khổ.

“Xui cho chú rồi. Rất tiếc anh không ngăn kịp. Thanh lâu chắc không phải. Nhưng thần nữ thì đúng thật.”