Chương 328: Sư Phụ Là Sư Phụ Nào?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thái Nguyên tai vách mạch rừng.

Lúc này chính là lúc Lăng Phong bị ai đó đánh lén.

Ở một nơi gần khu vực đại chiến, Hà Đông Đô mật sứ Chu Kinh và vài tên thủ hạ đang mặc đồ tơi hé mắt quan sát.

– Đại nhân, có cần cho dân chúng ra vào không, tiện thể báo với bên phủ nha một tiếng.

– Chờ một lát đã. Đợi chúng vừa giết bớt nhau vừa nói chuyện, không biết chừng sẽ tiết lộ tin tức hay ho. Ta không muốn quan sai biết quá nhiều chuyện này. Tên Triển Chiêu kia rất khoái phá án, nghe nói hắn sắp lên kinh nhậm chức rồi. Cứ để hắn đi thong thả. Để hắn biết vụ này, lại nổi hứng nhúng tay vào thì rất phiền.

– Quan phủ làm sao nhúng tay vào những vụ thế này được?

– Không hẳn. Lần này dính đến cả thương gia địa chủ, quan phủ muốn phá án hoàn toàn có thể.

Khó trách đám Lăng Phong đánh nhau ầm ầm một lúc lâu giữa Thái Nguyen lại không có ai báo quan. Xem ra xung quanh đã bị người của Mật Thám tự kiểm soát sạch sẽ, đại khái “không phận sự miễn vào”.

Nhị Hổ đầu đất nhất đám, làm bộ phân tích tình huống:

– Thật không ngờ đến, lão Bạch Vân Thành này lại đến tận Thái Nguyên.

Tam Long khẽ nói:

– Đại nhân, Bạch Vân Thành là mưu sĩ cho Yên Vương. Mấy vụ hạ độc chiếm quyền gia tộc gần đây, liệu có lẽ nào liên quan đến Bạch Vân Thành?

– Có lý. Yên Vương tạo phản cần nhất chính là tiền.

Chu Kinh lắc đầu phủ nhận:

– Dưới tay Bạch Vân Thành có không ít thủ hạ, kể cả lão ta là chủ mưu cũng không cần đích thân đến Hà Đông. Không ngờ nhất chính là tên kia có thể giết được Bạch Vân Thành, vậy mà Cảnh Phó sứ còn giao cho chúng ta hạ hắn.

– Lần trước trong từ đường chúng ta đã thử qua, hắn cũng đâu mạnh như vậy?

– Khó nói. Có thể hắn có sát chiêu, lúc tính mạng bị uy hiếp mới đem ra dùng.

Nhị Hổ nhớ đến gì đó, vội hiến kế:

– Tên cứng đầu Hoa An đã chết. Thuộc hạ thấy, mấy tên Ngũ Thử kia chỉ cần có tiền là làm. Hay đại nhân chịu khó ra mặt nói một tiếng, nói không chừng chúng sẽ ngả theo chúng ta. Ngũ Thử tuy hành sự hơi thổ phỉ một chút, nhưng đều có võ công, chúng ta thiếu nhất người như vậy. Ăn rồi cứ theo dõi thế này, thuộc hạ thấy…

Chu Kinh nửa đùa nửa thật:

– Làm sao? Chán do thám rồi, muốn trực tiếp đánh đấm? Cái này không khó, ta có thể nói một tiếng với Cảnh Phó sứ giúp ngươi.

– Đại nhân, ngài nói thật chứ?

– Hử? – Chu Kinh hừ lạnh.

Nhị Hổ giật mình thon thót, vội vã cười trừ:

– A, đó là thuộc hạ nghĩ lung tung thế thôi. Thuộc hạ vẫn một lòng trung thành với đại nhân, không có đại nhân nâng đỡ, thuộc hạ làm sao có ngày hôm nay.

– Biết vậy là tốt.

– Ý của Nhị Hổ không ổn. Đại nhân nếu lộ mặt, chẳng khác nào nói chúng ta chính là người đã giết Hoa An. – Tam Long vuốt cằm.

Nhị Hổ như bắt được gì, vội phản bác:

– Hừ, ngươi nói sai rồi. Đại nhân không lộ mặt mới càng bị nghi ngờ. Ở sở mật thám không ai không biết đại nhân và Hoa An bất hòa. Bây giờ Hoa An trong lúc thi hành nhiệm vụ bị hại chết, người khác không cần nghĩ nhiều cũng nghĩ đến đại nhân đầu tiên.

Tam Long gật gật đầu xem như tiếp nhận, lại nói:

– Hừ, thật không biết là ai làm? Còn phải cám ơn chúng.

Chu Kinh hừ nhẹ:

– Cám ơn? Đừng có nói lung tung. Cho dù chúng ta và Hoa An ở thế đối nghịch, nhưng trong tổ chức, bất hòa là bất hòa, giết người là chuyện khác rồi.

– Vậy… tại sao Cảnh Phó sứ còn giao cho chúng ta tìm cách trừ khử tên kia? Theo những gì chúng ta thu thập, hắn không những không phản bội, mà còn cùng phe với Hoa An, tình huống cũng giống Hoa An.

– Hắn…? Hừ, đây là mệnh lệnh, ắt có nguyên nhân chính đáng.

Bên ngoài đến dường như có biến hóa, Chu Kinh liền thấp giọng:

– Coi bộ sắp xong. Chờ cho đám kia vừa đi, trước khi quan sai tới nhanh chóng xác nhận nguyên nhân cái chết, đặc biệt là của Bạch Vân Thành. Ta có cảm giác lão ta cũng là một nạn nhân của chuỗi án lần này. Còn nữa, cho người theo đuôi đám vừa rồi. Cái quyển Võ Kinh gì kia có lẽ là chìa khóa quan trọng.

– Có cần theo dõi đám Phong Vân bang tiếp không?

Chu Kinh đội nén tre lên, giọng trầm thấp:

– Tiếp tục.

Ở ngoài hiện trường.

Chẳng phải trong phim luôn có cảnh này sao?

Nam chính ra tay giết ác nhân, phút cuối lại chủ quan để đối phương hấp hối ngay sau lưng, đại khái có một cây kiếm nằm trên đất ở gần đó, ác nhân xuất ra một đòn “hồi mã thương” trước khi tuyệt khí, hại chết tiình nhân của nam chính.

“Keng”

Cũng may vẫn còn Quan Thắng.

Quan đại ca như cái máy chém, chỉ cần Thành Bích lên tiếng là chém, bằng không mặc kệ trời đất có sụp đi nữa vẫn bình chân như vại.

Người đánh lén là Cao Đào. Cao Đào gắng gượng chút hơi tàn ra một chiêu cuối, ước chừng lần này chính thức sắp thăng. Gã nằm sóng xoài, ngước đầu cười thách thức.

Lăng Phong nhớ ra, có chuyện cần hỏi tên này.

Hắn chụp lấy cây đao của Đoan thúc, chỉ thẳng vào Cao Đào:

– Độc sư phụ ngươi trúng có phải là Đoạn Cân Nhẫn?

Ngoài ra còn một chuyện khác.

Nguyệt Dung gia nhập Mật Thám tự cốt là để điều tra vụ án của Hàn gia. Thế nhưng nàng mất suốt mười mấy năm không tìm ra manh mối. Mãi đến khi cùng Lăng Phong đi Hà Bắc, tình cờ mới gặp Cao Đào. Điều đó chứng minh án năm đó đã được bao bọc vô cùng kín kẽ, nhân chứng vật chứng gần như không thể truy ra. Nếu giờ này đầu mối duy nhất là Cao Đào cũng chết nốt, coi như mọi thứ vĩnh viễn thành bí mật, cái chết của mấy chục mạng Hàn gia năm đó sẽ không có lời giải.

Nhớ lại nét mặt cô độc đau khổ của Nguyệt Dung đêm đó, Lăng Phong không khỏi liên tưởng đến chính bản thân.

“Nhất định phải tìm hiểu giúp nàng ấy.”

Hắn cũng là một kẻ cô độc, thậm chí tâm tính còn có điểm tự kỷ nặng. Bằng không kiếp trước cũng không để gần 30 vẫn chưa có vợ, cuối tuần đi club giải khuây. Giờ này gia đình thực đang ở một thế giới xa vời, mẫu thân thứ hai thì đang trúng độc.

Thời gian qua Lăng Phong cố tình thả mình dạo chơi ở dị giới, lông bông vô định không rõ mục đích, kỳ thực quá nửa để giấu đi sự cô độc bên trong. Một kiểu tự mình dối mình, chán đời đi bụi.

– Mười mấy năm trước, ngươi từng tham gia sát hại Hàn gia, đúng hay không?

Cao Đào nghĩ đén cái gì, đột nhiên cười dữ tợn:

– Thiên Ma Truy Hồn… Haha, ra vậy…

– Ra vậy cái gì? Nói rõ ràng chút.

– Ngươi muốn biết… Ai là người… ra lệnh giết… Hàn gia? Ai là người hạ độc Bạch… Vân Thành?

Lăng Phong nhìn vào đôi mắt đã đỏ ngầu của Cao Đào. Hắn thấy rõ sự ngạo mạn tự tin trong mắt của Cao Đào, xem ra đối phương thực sự biết gì đó, cố ý trêu tức Lăng Phong.

Thông thường mà nói, các tổ chức ám sát luôn phải đảm bảo quy tắc căn bản nhất, đó là không biết gì về danh tính quan hệ của hai bên thuê và bị hại.

Ngoại trừ những trường hợp đặc biệt như Lăng Phong. Bạch Vân Thành là mưu sĩ cho Yên Vương, U Linh sơn trang dưới tay lão giống như thủ hạ cho Yên Vương hơn là ám sát trung lập. Việc Cao Đào thoải mái tiết lộ Triệu Hanh là kẻ đã thuê cũng không lạ. Hơn nữa Lăng Phong là người bị hại, hắn tự mình cũng có thể đoán ra ai muốn hại mình.

Tương tự, Hàn gia năm xưa nhất định biết ai là kẻ thù. Chỉ đáng tiếc Nguyệt Dung năm đó còn quá nhỏ.

Lăng Phong thay đổi chiến thuật, hạ mũi đao xuống đổi giọng:

– Vừa rồi lỡ tay ném cái phi đao, thông cảm. Ngươi trợn mắt cái gì chứ? Ta đang nói lời chân tình đó. Chẳng phải lần trước ngươi nói mình bị phong thấp đó sao, lâu lâu run tay đánh lung tung.

Nói đến đó xòe tay thản nhiên:

– Quên nói cho ngươi biết. Ta… cũng vậy.

Cao Đào suýt chút nổ phổi mà chết.

– Nhưng mà, kia cũng là trường hợp bất đắc dĩ mà thôi. Ta cũng không phải nguyên nhân chính, đúng không? Ngươi nhìn mấy tên Ma Phong Nha Đao kia. Ngươi bày mưu tính kế, rút cục bị chúng cố ý bỏ lại. Nói đi, là ai bày cái cục này? Ta có thể giúp ngươi truy tìm thoáng môt chút, tiện tay trả thù luôn cho ngươi. Thế nào?

– Hừ, lại… đây…

Cao Đào thều thào. Lăng Phong cẩn trọng tiến lại gần.

Văn Thành Bích thấy Lăng Phong đến lúc này rồi còn cúi người muốn nghe Cao Đào nói lời cuối, không khỏi chạy theo lo lắng:

– Lăng Phong, ngươi làm gì vậy? Hắn ta…

Lăng Phong mặc kệ, quay đầu trấn an nàng. Liên quan đến Đoạn Cân Nhẫn, không thể không nghe. Chỉ cần cẩn thận một chút là được.

Cao Đào thì thào:

– Chính là…

Nói đến đó thì đột ngột dừng lại, nhếch mép cười.

Hai con mắt gã vì khó thở đã bắt đầu lồi ra. Máu từ miệng đã tràn ra khắp mắt mũi của gã, khiến nụ cười trở nên vô quỷ dị.

– Là ai?

-… sư phụ của ngươi… ha… ha.

Xong thì trợn mắt khí tuyệt.

“Sư phụ của ta?”

Lăng Phong vội hô:

– Này, khoan hẵng chết, nói cho rõ ràng ra coi. Là sư phụ nào? Dạy Vật lý đại cương hay Anh văn? Hai lão đấy là ta ghét nhất, nhưng mà đều loại trói gà không chặt, không thể ra tay ác độc như vậy. Đúng rồi, nhất định là lão già dạy Chính trị, âm hiểm nhất.

Xung quanh một mảnh ngơ ngác, thầm nghĩ Lăng Phong vì bi phẫn mà điên rồi?

Lăng Phong nói một thôi môt hồi, sau cùng choàng tỉnh bi thảm hô:

– Này có nghe không hả? Mau tỉnh lại…

– Tứ ca, không ngờ huynh lại đầy lòng nhân ái đến vậy, còn muốn hắn tỉnh lại.

Lăng Phong mặt đen thui.

Bình thường xem phim chán nhất chính là cảnh người ta rõ ràng đã chết còn nói lời thừa “huynh mau tỉnh lại, muội còn lời chưa nói hết”. Giờ này Lăng Phong mới nhận ra, hóa ra đều không phải giả tạo, mà có những lúc không nói câu đó thì bức bối trong người.

Rút cục Cao Đào muốn nói đến ai? Lăng Phong còn chưa có chính thức bái sư, làm gì có sư phụ. Vả lại hắn có bái sư thì tên này cũng đâu thể biết được? Nói bừa dựng chuyện?

Bỗng Văn Thành Bích lắc lắc vai Lăng Phong:

– Lăng Phong, mau buông ra. Có rất nhiều người đang đến đây.

Lăng Phong vẫn ôm lấy không buông, rơi lệ đầy mặt:

– Không, ngươi không được chết…

– Mau buông, hắn chết rồi.

– Ta không buông được, rõ ràng thân thể còn rất ấm.

Thành Bích chịu không nổi nữa, ấm ức nói:

– Ngươi đang ôm ta, đương nhiên… đương nhiên… phải ấm rồi.

Hóa ra Phong ca đang hai tay ôm lấy Thành Bích, mắt nhắm tịt mồm kêu la oai oái. Cao Đào nằm cạnh không tức chết cũng bị nghẹn chết.

Lăng Phong dừng kêu gào, đứng dậy mặt tỉnh rụi, nhìn Thành Bích cười một cái:

– Nàng gần đây tập luyện gì à? Săn chắc như vậy?

Thành Bích mặt đỏ lựng, khẽ đấm vào ngực hắn:

– Ngươi… mau đi.

Lăng Phong mặc nàng đánh, nhìn ra trước dõng dạc:

– Đắp cho mấy cái xác ít rơm rạ rồi đi thôi…