Chương 427: Cung Chủ Cũng Cần Tiền

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trường An.

Thất Tú các, tụ điểm giải trí VIP nhất Trường An.

Nhân tiện nói một chút.

Thất Tú, cái tên này xuất phát từ bảy vị mỹ nữ chưởng quản Thất Tú các. Bao gồm Vi Tú, Yến Tú, Khởi Tú, Sở Tú, Cầm Tú, Hạm Tú và Chiêu Tú.

Bảy tỷ muội Thất Tú, giống như “Thất tiên nữ” trên trời. Mỗi người một vẻ đẹp, cũng mang trên mình một tài năng khác nhau. Tỷ dụ như “Yến Tú” Trác Quân Như, nàng có biệt tài ăn nói đoán ý người khác, phụ trách mảng tiếp khách.

Thất Tú các cao 6 tầng, thì tầng cao nhất đã dành riêng cho Các chủ Kỷ Yên Nhiên. Còn lại “Thất Tú” chiếm cứ 7 căn phòng xa hoa ở tầng 5. Tầng 5 này nghe nói còn chưa có nam nhân nào từng lên, tầng 6 căn bản không ai biết ra sao, dung mạo Kỷ Các chủ càng không ai rõ, biết tên đã là khá lắm.

Kỷ Yên Nhiên mặc dù chẳng bao giờ lộ mặt thể hiện tài năng, nhưng lâu nay vẫn được xem là Thượng Thính Hành Thủ của Trường An, suốt bao năm vẫn không ai giành được. Nàng ta thần bí tới mức, đám công tử ca kinh thành chỉ biết qua giai thoại về một bức tranh, cho nên mới đặt biệt hiệu “Họa Các tiên tử”. Chỉ là bản thân bức tranh đó hiện cũng đã biến mất.

Lúc này, trên tầng 5, phía trước phòng riêng của “Yến tú” Trác Quân Như…

– Liễu tiền bối, tại hạ Toàn Chân giáo Dương Thanh Phong xin cầu kiến.

Dương Thanh Phong chắp tay đứng bên ngoài, đằng sau gã là Thất tiên cô Lý Thanh Huyền cùng vài tên đạo đồng.

Toàn Chân tìm tung tích của Liễu Cung chủ ròng rã hai năm, mãi hôm nay mới tìm ra.

Sau một lúc mới có tiếng nữ nhân từ trong phòng điềm đạm vang lên:

– Dương đạo trưởng, ngươi có lẽ tìm sai người rồi. Ta không phải Liễu tiền bối gì đó, xin các vị về cho.

– Hừ, cái giá thật lớn.

Dương Thanh Phong còn chưa kịp nói gì, đã có ai đó nói trước.

Chỉ thấy có hai nữ nhân thon thả tiến lại. Một người mặc một bộ váy cầu kỳ màu vàng nhạt, khuôn mặt đeo mạng. Người còn lại mặc đồ tím, nhung không che mặt, chính là chủ nhân căn phòng này, Trác Quân Như.

Nữ nhân áo vàng giọng không chút cảm tình nói:

– Cô ta có là Cung chủ gì đó, bổn tọa không quan tâm. Nhưng cô ta chắc chắn không phải người trong Thất Tú các của ta. Các ngươi đến để đưa cô ta đi, còn đứng ở đây làm gì? Sao không vào hẳn bên trong.

Trác Quân Như vội giải vây:

– Đại tỷ, Liễu tỷ tỷ bị kẻ xấu truy đuổi, bên người lại có… bất tiện. Cho nên…

– Bất tiện? Thất Tú các là chỗ nào, lại còn có thể sinh…

Trác Quân Như như sợ nữ nhân áo vàng nói ra cái gì, nàng vội ngắt lời:

– Liễu tỷ tỷ cũng chỉ chiếm một góc phòng muội mà thôi, thời gian qua cũng đâu ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của Thất Tú? Đại tỷ, tỷ nể tình của ta, thông cảm cho tỷ ấy thêm một thơi gian, có được không?

– Quân Như, nàng ta ở đây dăm bữa nửa tháng không sao. Nhưng là sắp hai năm rồi.

Dương Thanh Phong lúc này đã biết người áo vàng là ai.

Thân là Thất tử Toàn Chân, Dương Thanh Phong cũng không đến mức thất thố. Đổi lại nếu là tên công tử ca nào, chỉ e đã há hốc mồm đứng ngây ra đó.

Xem ra nữ nhân này chính là “Họa Các tiên tử”, Kỷ Các chủ. Hôm nay Dương Thanh Phong có thể đứng ở tầng 5 này, cũng phải thông qua một bức thư gửi đến vị này mới được. Lúc nhận thư trả lời, gã còn bất ngờ, không rõ vì sao Kỷ Các chủ lại chấp thuận cho mình lên hẳn tầng 5.

Dương Thanh Phong chỉ không nghĩ đến, vị Kỷ Các chủ này lại có thành kiến với Liễu Cung chủ như vậy. Thế thì làm sao lại để Liễu Cung chủ ở đây gần gần hai năm trời?

Thật kỳ quái.

Ở trong phòng, Liễu Thanh Nghi đang sâu kín thở dài.

Hai năm qua nàng tránh Ma Môn truy sát phải sống khép kín ở đây. Lại thêm thất thân có hài tử, ngay cả Thần Cung nàng c4ng phải tránh mặt. Cũng không thể nói khổ cực, nhưng bí bách cô đơn thì không sai được. Từ một Cung chủ cao quý vô song, nàng chẳng khác nào người vô gia cư, phải sống nương tựa vào Trác Quân Như, âm thầm một mình nuôi con.

Lại nói, hôm nay nàng bị lộ tung tích, cũng không phải Toàn Chân giáo thần thông quảng đại gì, mà cũng vì nàng… sắp hết tiền.

Hai năm trôi qua, nàng cũng không thể ăn sương mặc gió mà sống. Đặc biệt là việc nuôi con rất tốn kém.

Tiền dự trữ mang theo rất nhanh đã hết, Liễu Thanh Nghi thậm chí phải đem bảo vật trên người ra bán. May mắn là, Thất Tú phường có một gian đấu giá, những bảo vật kia đều bán được giá cao.

Đến giờ này, ngoại trừ bảo kiếm để chứng minh thân phận không thể bán, trên người nàng đã hoàn toàn không còn thứ gì có giá. Nếu năm đó không để lại mật tịch cho Lăng Phong, có khi hiện tại nàng cũng phải bán nó đi.

Cung chủ Thần Cung, rút cục cũng không chạy khỏi nỗi lo cơm áo gạo tiền.

Chỉ là, chính vi nàng tuồn bảo vật Thần Cung ra ngoài, mới để lộ tung tích cho Toàn Chân tìm đến.

Nhưng nếu Toàn Chân có thể nhân đó tìm được nàng, vậy thì Thần Cung chắc chắn cũng tìm được. Ma Môn cũng rất có thể đã đánh hơi được.

Xem ra nàng cũng không thể ở Thất Tú các thêm nữa. Toàn Chân giáo tìm đến, cũng là một cách giải quyết.

Chỉ nghe Liễu Thanh Nghi chân thành nói vọng ra:

– Kỷ cô nương, thời gian qua quả thật đã làm phiền cô quá nhiều. Ơn nghĩa này, Liễu Thanh Nghi lấy tư cách cá nhân phát thệ, tất có ngày hồi báo.

– Vậy thì không cần. Chỉ cần đừng đem phiền phức đến cho Thất Tú các là được.

Kỷ Yên Nhiên nói xong quay lưng lên lầu 6.

Thất Tú các có bí mật, Kỷ Yên Nhiên luôn phải cẩn trọng bốn bề. Hơn nữa, một nữ nhân có thân phận bí ẩn như Liễu Cung chủ, lại đang có kẻ thù truy sát, suốt hai năm sống trong nhà mình như vậy, Kỷ Yên Nhiên đã rất nể tình. Đổi lại người khác không phải ai cũngg làm được.

Trác Quân Như nghe ý tứ Liễu Thanh Nghi muốn đi, vội vã vén rèm chạy vào.

Loáng thoáng nhìn thấy, trong phòng có một tấm bình phong cực lớn che chắn, xem ra Liễu Thanh Nghi đang ngồi phía sau.

– Liễu tỷ tỷ, tỷ muốn đi thật sao? Nhưng còn…

– Quân Như, không cần lo cho ta. Thời gian qua làm phiền muội quá nhiều rồi.

Nói rồi, Liễu Thanh Nghi lại cất tiếng:

– Dương đạo trưởng, không biết Toàn Chân các vị gặp ta có chuyện gì?

Dương Thanh Phong biết có chuyển cơ, liền nói:

– Không biết Liễu tiền bối có còn nhớ sự kiện ở Tần Lĩnh hơn hai năm trước?

– Đến giờ này các ngươi vẫn tìm đến ta, xem ra độc trên người Du Hiệp Chân nhân đã rất tệ đi?

– Tin rằng trong thiên hạ, cũng chỉ có Liễu tiền bối có thể chữa trị được cho Lục đệ.

Liễu Thanh Nghi cũng không tỏ ý khiêm nhường gì, chỉ nói:

– Dù sao ngày hôm đó Du Hiệp Chân nhân cũng đã từng tương trợ. Muốn ta đi cũng được. Nhưng các ngươi phải đảm bảo an toàn cho hai người chúng ta.

– Hai người? Chẳng hay, hai người mà tiền bối nói là người nào? Là nam hay nữ? Để tại hạ còn có thể sắp xếp chu toàn.

– Là ta và một nữ hài.

– Nữ hài?

Giống như không muốn để người khác đoán bừa điều gì, Liễu Thanh Nghi nói vội:

– Nó là hậu nhân một bằng hữu của ta.

Dương Thanh Phong nhíu mày.

Liễu Thanh Nghi thân là Cung chủ Thần Cung, địa vị cực kỳ cao quý, lại có hậu nhân của ai có thể khiến nàng phải tự mình chăm sóc?

Nghe nói Thần Cung cung quy vô cùng khắc nghiệt, cung nhân đều phải giữ tấm thân băng thanh ngọc khiết, không một chút tì vết, thậm chí một chút tình cảm cũng không được phép sinh ra, đừng nói gì là Cung chủ. Hậu nhân của bằng hữu Liễu Thanh Nghi? Nói vậy cũng không phải thuộc Thần Cung đi?

Dương Thanh Phong căn bản không thể tưởng được, nữ hài kia lại chính là… con gái của Liễu Cung chủ.

Dương Thanh Phong đang nghĩ đến. Thần Cung tuyển chọn Thiếu Cung chủ rất nghiêm ngặt, phải có khả năng thần bí gì đó mới phù hợp nhận truyền thừa, có thể nói trăm vạn người tuyển một. Nói không chừng, Liễu Thanh Nghi tìm ra được đứa bé này, lại đúng lúc bị Ma Môn bắt gặp. Cho nên Liễu Thanh Nghi phải mang nó trốn tránh Ma Môn.

Nữ hài này là Thiếu Cung chủ Thần Cung?

Cảm thấy suy nghĩ của mình có lẽ đúng, Dương Thanh Phong liền nói:

– Tiền bối cứ yên tâm, Toàn Chân ở Đại Tống cũng có chút tiếng tăm, tin tưởng trong phạm vi 100 dặm kinh thành, không có kẻ nào dám manh động đến ngài. Ngoài ra, bổn giáo cũng thu nhận nữ đệ tử, việc chăm sóc cho hai vị hoàn toàn có thể lo được. Lần này để tiếp đón tiền bối, ta đã đặc ý dẫn theo Thất muội.

– Toàn Chân Lý Thanh Huyền, ra mắt Liễu Tiền bối.

Liễu Thanh Nghi nghe đến đó, coi bộ đã bị thuyết phục, liền nói:

– Vậy thì, sắp tới phải làm phiền Toàn Chân giáo một thời gian.

– Không dám, được tiền bối ghé thăm, là vinh hạnh của Toàn Chân.

Dương Thanh Phong mừng rỡ ra mặt, khách sáo cười nói.

Kỳ thực, lần này gã đích thân đi đón, không hề nghĩ có thể mời được Liễu Cung chủ dễ như vậy.

Năm xưa, Dương Thanh Phong cũng là nghe được từ sư phụ Vương Viễn Tri, trong một lần cao hứng mà nhắc đến Thần Cung.

Vương Viễn Tri từng nói rằng, Thần Cung chính là những người gần với thần tiên nhất trong giới tu hành hiện tại, người thường căn bản không thể tiếp cận.

Vương Viễn Tri cũng từng nhấn mạnh, Toàn Chân ở Đại Tống là đại giáo, được Hoàng đế ưu ái, nhưng trong mắt những thế lực cỡ như Thần Cung mà nói, Toàn Chân cũng chỉ là nhất giới phàm tục. Bản thân Cung chủ Thần Cung, càng là tồn tại không thể chạm đến.

Nhưng hôm nay tiếp xúc một lúc, dù chưa thấy mặt, chỉ thông qua vài câu nói qua lại, Dương Thanh Phong lại có cảm giác, vị Cung chủ Thần Cung thần bí này kỳ thực cũng không khác một nữ nhân bình thường là bao. Thậm chí, còn hiền dịu dễ gần, nhiều lần hạ mình vì e ngại làm phiền người khác.