Chương 424: Nhảy Là Nhảy, Còn Hỏi Vì Sao?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau chốc lát.

Lăng Phong lúc này đã đổi bộ cánh mới, là đồ của đám hầu cận bên Lâm Hàm Uẩn đưa sang. Mùi cứ như mùi sữa bò sữa dê, ngứa ngáy vô cùng. Trong lòng lại càng buồn bực không nói hết.

Vô duyên vô cớ bị xú nữ kia lừa xuống nước, hắn thật con m* nó chẳng hiểu vì sao cô ta làm vậy. Đúng là nữ nhân, rút cục nghĩ gì trong đầu có trời mới biết.

Lâm Hàm Uẩn có cả một đội ngũ thị nữ thị vệ đi cùng, vừa lên bờ liền có người hộ vào xe thay đồ.

Rất nhanh trở lại, vừa lúc gặp Lăng Phong cũng thay xong, đang hậm hực muốn không từ mà biệt. Lâm Hàm Uẩn liền đánh tiếng:

– Lăng Phong, chờ chút. Ta có mấy chuyện muốn nói…

– Còn chuyện gì? Hay là cô muốn tính tiền cái bộ đồ chết tiệt này?

Lâm Hàm Uẩn cười trừ. Kẻ này, lúc nào cũng muốn quy ra tiền. Lần nọ cái đống da sói kia cũng vậy, thậm chí con sói kia còn sống sờ sờ hắn đã đòi tính tiền rồi. Còn may sói ca không hiểu tiếng người, bằng không không cần Lăng Phong làm gì nó cũng chết vì uất ức.

Lâm Hàm Uẩn hơi hơi cúi đầu, chọn lựa câu chữ nói:

– Nếu… ta không phải ở bộ dáng này. Ngươi có nhảy xuống không?

Lăng Phong cười khan:

– Cô không phải bộ dáng này thì còn muốn thế nào? Chẳng lẽ còn… xấu hơn nữa?

Lâm Hàm Uẩn ngước mắt nhìn lên:

– Ngươi trả lời câu trước của ta đi đã.

Hai người mắt đối mắt một lần nữa. Nhớ lúc trước cũng có cảnh này, lần đó Lăng Phong thua.

Lần này, hắn… vẫn thua. Rất nhanh tránh đi ánh mắt của nàng ta, nói gọn lỏn:

– Nhảy.

– Vì sao?

– Nhảy là nhảy, còn vì sao? Ta là nam nhân. Đổi lại là bà cô Thanh Vân này nhảy ta cũng sẽ cứu thôi.

Nam Cung Thanh Vân bĩu môi khinh bỉ:

– Ai cần ngươi cứu chứ? Bản cô nương có chết đuối cũng không cần ngươi chạm vào.

– A, ta nhớ là có vị nào nói khuôn mặt bị ai nhìn đầu tiên sẽ phải gả cho người đó thì phải?

– Ngươi… – Nam Cung Thanh Vân giơ nắm đấm dứ dứ trước mắt.

Lâm Hàm Uẩn vẫn quẩn quanh chuyện lúc nãy, kiên trì hỏi:

– Không có lý do gì khác?

– Lý do khác? Không có.

“Kêu ta nhảy xuốngg cứu, thì ông nhảy rồi đấy. Ở đâu mà lắm lý do như vậy?” Lăng Phong nghĩ thầm.

Còn Lâm Hàm Uẩn, nàng lộ ra một nét buồn, nhưng chỉ trong tích tắc thì đã biến mất.

Mộc Hàm Yên là một mỹ nữ cô độc.

Bởi vì nàng quá xinh đẹp, quá xuất sắc, cho nên cô độc.

Nàng, Lăng Vân, ít nhiều có điểm chung. Nhưng chí ít Lăng Vân còn có Lý Minh Nguyệt làm bạn khuê phòng.

Mộc Hàm Yên, cho đến giờ vẫn không có ai.

Ngay như Nam Cung Thanh Vân, cũng chỉ là một fan cuồng của Mộc Hàm Yên, cùng lắm chỉ có thể làm một cô em gái nhiều chuyện, căn bản không thể làm bạn chia sẻ cái gì. Nữ bằng hữu còn như vậy, đừng nói gì nam.

Cũng chỉ có tên kia là đối xử với nàng khác một chút, mặc dù có điểm hơi thô lỗ.

Mộc Hàm Yên chưa bao giờ có bằng hữu, nên cũng không biết giữa bằng hữu chân chính sẽ ra sao.

Nhưng giả dụ hắn xem nàng là bạn thật, thì nàng lại nhận ra, đó là Lâm Hàm Uẩn, không phải Mộc Hàm Yên. Nếu như nàng giữ khuôn mặt thật, liệu hắn có thoải mái như vậy không? Hay lại cũng lúng túng xum xoe giống đám Vương công quý tộc ở Đại Kim?

Mộc Hàm Yên không biết, cũng không muốn thử.

Nàng bất thình lình nhảy xuống nước, chính vì cảm nhận Lăng Phong trở nên hờ hững với mình.

Nàng không biết phải làm sao, rút cục nhảy luôn xuống để thử Lăng Phong, thử xem hắn có còn xem nàng là bạn hay không? Nàng sợ nhất chính là đánh mất một người bạn hiếm hoi.

Mộc Hàm Yên là người phương bắc, cách thể hiện tâm ý cũng mạnh mẽ khác thường, nghĩ gì làm đó. Không có kiểu ngồi một mình hồ tư loạn tưởng, để rồi nội tâm cắn rứt, tự làm khổ mình như nữ nhân Giang Nam, ví dụ Lăng Vân hay Ngô Oánh Oánh.

Lại nói, lần trước ở trên thuyền, cũng là hắn nhảy xuống cứu nàng. Sau đó là những ngày tự do tự tại, nằm dài trên lưng hắn, chỉ việc nhìn đường chân trời, cứ thế mà đi.

Mộc Hàm Yên rất thèm muốn quãng thời gian như vậy.

Cũng chính vì thế mà nàng năm lần bảy lượt mặc kệ ý tứ của Phụ vương Mộc Anh và huynh trưởngg Mộc Sinh, cố nán lại Đại Tống. Bề ngoài là vì công việc của Thiên Sách phủ, thực chất đều vì nàng muốn được tự do bay nhảy.

Nếu trở về Tích Tân, đồng nghĩa nàng sẽ trở lại làm một vị Quận chúa cao quý, là “nữ thần” của Đại Kim. Chờ đón nàng là hôn lễ Hoàng gia với Thái tử, là một cái lồng sơn son thiếp vàng.

Cho nên, nàng nhảy xuống nước, cũng không phải tất cả đều vì Lăng Phong, mà còn vì chính nàng, có thể vẫy vùng nốt một lần cuối.

Lâm Hàm Uẩn rất nhanh lấy lại nét tự tin ngày nào, sảng khoái nói:

– Vẫn câu nói kia. Thiên Sách phủ chúng ta luôn chào đón ngươi.

Lăng Phong nhìn lại.

Vẫn khuôn mặt đó, nhưng nàng ta như biến thành một người khác, chính là “Mộc Hàm Yên” bên bờ sông lần nọ.

Hắn liền ung dung nói:

– Mật Thám tự cũng thế, hy vọng có một ngày sẽ tiếp đón Nội thần đại nhân ghé thăm.

Lâm Hàm Uẩn bỗng như cười như không, nói:

– Nếu ta thực sự đến, các ngươi sẽ không bắt ta vào thiên lao, rồi bức cung ta đó chứ?

– Cô đoán thử xem? – Lăng Phong nheo mắt.

Lâm Hàm Uẩn không trực tiếp trả lời, ngược lại thong thả bước tới một bước, phóng mắt nhìn ra xa, sau cùng mới nhẹ giọng nói một câu:

– Ta nói cho ngươi một cái bí mật nhé. Cái này ngoại trừ người thân của ta, không ai biết cả đó. Có muốn nghe không?

– Nói đi.

– Ta thực ra có một khả năng đặc biệt.

– Ồ, là gì?

Lăng Phong hỏi, nhưng lại chẳng có nửa điểm hứng thú. Sẽ không là ta bị hôi nách, hay là nốt ruồi chỗ kín gì đó chứ? Hoặc là, ta thực ra đang dịch dung? Cái đó thì hắn đã biết thừa.

Lâm Hàm Uẩn ngừng một lúc, nói:

– Ta có một con mắt đặc biệt, có thể nhìn thấy tương lai.

Lăng Phong ngớ ra, đoán trật lất hết. Nữ hài này làm sao lại biết chém gió rồi?

Hắn nào có thể tin, liền cười nói:

– Vậy sao? Vậy cô thử dùng cái khả năng đó, nói xem lúc cô ghé Mật Thám tự của bọn ta, có bị khổ hình bức cung hay không?

– Ta đã nhìn thử rồi.

– Kết quả?

Lúc này, Lâm Hàm Uẩn mới quay sang, tràn ngập tự tin nhìn Lăng Phong:

– Ngươi phản bội Mật Thám tự, cứu ta ra ngoài.

– Haha. – Lăng Phong ngẩng đầu cười lớn.

Khi hắn nhìn lại, phát hiện Lâm Hàm Uẩn cũng đang mỉm cười, khiến nụ cười hắn mắc kẹt ở cổ họng.

Nụ cười của nàng ta, rất xinh đẹp, rất… ma quái.

“Móa, yêu quái!” Lăng Phong buồn bực. Nữ nhân này, sờ không tới. Coi bộ phải thỉnh Đại Thánh Tôn Ngộ Không xuống mới sửa trị được.

Hết chuyện, Lăng Phong rời đi.

– Các ngươi tiếp tục cài cắm người như kế hoạch. Yên Vương sắp sụp đổ, Tống Kim chỉ e không hữu hảo được bao lâu nữa. Thanh Vân, Hoa Lê, chúng ta về Tích Tân.

– Chúng thuộc hạ tuân mệnh.

– Tỷ tỷ, về ngay bây giờ sao?

– Ngay bây giờ.

Lần đó, cũng là lần cuối cùng Lăng Phong gặp nàng dưới bộ dáng là “Lâm Hàm Uẩn”.

Bên trong Huyễn Âm thành.

Lúc này, trước cửa tửu lầu kinh dị đang là Tần Quyền và Ngũ Thử án ngữ, hộ lấy Tạ Phi Yến ở bên. Dân chúng đã tản đi gần hết, chỉ còn lại vài tên đầu gấu cứng đầu, ngồi ở góc đường đối diện, chốc chốc lại liếc mắt nhìn Tạ Phi Yến, ban đầu là căm thù phẫn nộ, về sau lại thành… thèm thuồng.

Không thể không nói, tiểu cô nương tuy áo quần có bẩn một chút. Nhưng là con nhà y, da mặt từ nhỏ đều là tẩm thuốc tắm qua, phủi phủi bụi đất xong liền lộ ra trắng nõn phấn nộn, đối với đám trẻ mới lớn bên kia, thì chính là cái hotgirl không sai được.

Bầu không khí đang lúc lúng túng, đột nhiên phát sinh biến cố.

– Tránh ra tránh ra, làm gì đây làm gì đây? Tụ tập trái phép, gây rối trật tự đường phố hay sao?

Góc đường phía đông, chỉ thấy một đám nha dịch, khí thế hùng hổ đi đến.

Lũ thanh niên bên kia đường bắt đầu liếc nhau, tính kế chuồn lẹ. Đám này cũng chẳng phải tốt lành gì, bình thường đều là trộm gà đánh lộn, gặp phải nha dịch còn không chạy chẳng lẽ ngồi chờ bị nắm về nha.

Nha sai đầu mục mũ Bộ khoái, vóc người cao to, trông có vẻ hơn 30 tuổi, khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng, thế nhưng lại là…

– Triển Bộ đầu?

Tần Quyền đứng dậy đánh cái chào hỏi.

Triển Chiêu mắt lé chỉ thiên, hất hàm hỏi:

– Ngươi là thằng nào?

– Bộ đầu, ta đứng ở bên này.

Tần Quyền lau mồ hôi nói tiếp:

– Tiểu đệ Tần Quyền, là huynh đệ của Lăng Phong. Ở đây mấy người đều là…

Nói nửa câu nhìn sang, chỉ thấy ngoài Phi Yến ngơ ngác nhìn, đã không còn ai khác. Mấy anh em “Ngũ Thử” Bạch Ngọc Đường đụng phải “Ngự Miêu”, đã chuồn đi đâu mất.

Lại nói đến cái biệt danh Ngự Miêu của Triển lão gia. Lăng Phong còn tưởng giống như kịch bản Bao Thanh Thiên, là được Hoàng đế ban cho, hóa ra không phải. Đều là Triển gia tự đặt, nguyên do cũng từ Ngũ Thử mà ra cả. Triển gia quanh năm phá án trộm vặt tại Thái Nguyên, mười vụ thì hết tám là dính đến Ngũ Thử, cho nên lấy luôn Ngự Miêu, với Hoàng đế ngồi ở Trường An không có lấy một cọng lông quan hệ.

Triển Chiêu hai mắt dồn vào một chỗ, vuốt cằm:

– Lăng Phong nào?

– Ở Thái Nguyên… – Tần Quyền nhắc khéo.

– Ra là các ngươi. Bổn quan đang trên đường thuyên chuyển công tác, vừa lúc ngang qua Huyễn Âm.

– A!

Tần Quyền không được như Lăng Phong có tài ăn nói đả kích người, nghe đến đó chỉ “a” một cái, cũng không biết nói tiếp cái gì.

Tình cảnh nhất thời lọt vào cục diện bế tắc.

Rút cục, vẫn là Triển Bộ đầu mở lời:

– Vừa rồi có vài tên điêu dân nói bên này có yêu quái, yêu quái gì ở đâu? Để lão gia bắt hết về nha môn.

– Làm gì có yêu quái chứ! – Tần Quyền cười trừ.

Một tên đầu gấu thò đầu vào, chỉ tay vào Tạ Phi Yến đâm chọt:

– Đại nhân, đại nhân, đúng là có yêu quái. Chính là nó! Đám người này ỷ mình có võ công, không cho bọn thảo dân diệt trừ yêu quái. Mong các vị bộ khoái đại nhân, cho bọn thảo dân cái công đạo.

Triển Chiêu dù sao cũng biết Lăng Phong thân phận thực là mật thám. Nói không chừng đây là nhiệm vụ của hắn. Vả lại gã chỉ ngang qua Huyễn Âm, cùng lắm là áp giải đến phủ nha Huyễn Âm, chứ không có quyền hành giải quyết.

Vì vậy liền đảo mắt:

– Lăng Phong đâu?

– Triển Đại ca, đệ ở bên này.

Lăng Phong vừa về kịp, nhìn thấy là Triển Chiêu vừa kỳ quái vừa buồn bực. Gặp phải tên lé này, chẳng có gì là tốt, mỗi lần đều phải mất tiền.

– Ngươi ăn mặc kiểu gì vậy? Lại nói, sao đi đến đâu cũng gây chuyện? Ngươi thân là…

Lăng Phong vội vã giành nói:

– A, Triển Đại ca, đều là người nhà, giơ cao đánh khẽ.