Chương 91: Có nàng, chết cũng cam

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong bỏ luôn ham muốn cởi mạng che mặt để nhìn dung nhan, hắn bây giờ lo lắng cho tính mạng của nàng ta hơn. Một người sốt cao khủng khiếp thế này, không hạ nhiệt sớm không khéo chuyển sang co giật thì hỏng. Từ đây về chỗ tập trung của đoàn rất xa, đặc biệt còn phải mang theo một người.

Lăng Phong luồn tay bế Liễu cung chủ lên, cảm giác như ôm nguyên cục than đang cháy trên người, nóng đến khó hiểu. Hắn nhẹ nhàng chỉnh đầu nàng ngả vào lòng mình, cũng không thể bất cẩn để cổ người ta ngả ngửa ra, sẽ rất khó chịu. Sau đó chạy như bay đi.

Bình thường Lăng Phong chắc sẽ mải mê ngắm mỹ nữ, tiếc là lúc này hắn chả lòng dạ nào.

Chạy được một lúc, Lăng Phong thấy một hồ nước bên góc rừng, liền bế nàng lại bờ đá đặt xuống. Sau đó tự xé vải trên người mình, làm thành khăn nhỏ, nhúng nước chườm lên trán, hy vọng giảm sốt. Sau đó lại bế nàng ấy đi tiếp.

Chỉ là, đi được một lúc, hắn nhận ra miếng khăn đã khô rang, nước bốc hơi sạch sẽ, thậm chí cái khăn cũng nóng không kém. Hắn bắt đầu thấy người ngọc trong lòng có dấu hiệu run rẩy.

“Không xong.”

Lăng Phong đành bế nàng quay lại bãi đá, tiếp tục chườm nước. Hắn đưa tay thử bắt mạch, đôi tay ngọc ngà, làn da trắng mịn hiện ra. Nhịp tim nàng ta rất loạn xạ, đập rất nhanh, trình độ bắt mạch của Lăng Phong chỉ ở mức vỡ lòng, cũng chả nhìn ra được bệnh tật gì.

“Thật không hiểu nàng ta luyện kiếm bằng cách nào nữa, tay luyện võ gì mà tì vết một chút cũng không có.” Lăng Phong nhìn bàn tay mỹ nữ chép miệng.

Chườm mấy lần khăn nước cũng không thấy tình hình khá hơn, Lăng Phong thực sự lo lắng, cơ bản đây không phải là sốt nữa.

Đây chắc chắn không phải sốt. Một cao thủ luyện khí, làm gì có chuyện để sốt lên người được. Cũng chỉ có Lăng Phong mới nghĩ kiểu nhảm nhí này.

“Độc?” Lăng Phong vỗ đầu chợt nhớ ra.

Lăng Phong nhìn sang phía tay trái của nàng ta. Hắn xé rộng phần áo bị rách một chút, lộ ra một vùng da trắng nõn. Vết thương không hề rộng, máu đang rỉ ra, có vẻ máu không thể đông, không cầm được.

“Ta thật sơ suất.” Lăng Phong nhớ ra, lúc trước tên Doãn Văn Phương kia nói rằng kiếm khí còn cả độc khí kèm theo.

Lăng Phong không ngần ngại dùng miệng hút lấy máu từ vết thương nhổ ra, theo kiểu hút độc rắn độc cắn. Hắn cũng chả biết làm vậy có đúng không, chẳng qua đây là cách duy nhất hắn nghĩ ra lúc này. Dù thời gian từ lúc bị vết kiếm đến nay, độc có vào cũng đã vào cả rồi, Lăng Phong vẫn làm theo phản xạ tự nhiên, hắn nghĩ bớt một chút còn hơn cứ để thế. Xong xuôi chùi sạch vết thương, đổ ít bột cầm máu, thứ này Lăng Phong mang theo cho toàn Hắc kỳ đội, cuối cùng băng bó tạm quanh vết thương. Lăng Phong làm rất cẩn thận, nhìn làn da mượt mà của nàng ta, Lăng Phong quả thật không nỡ gây chà sát gì thêm.

Lúc này trán Liễu cung chủ đã lấm tấm mồ hôi.

Lăng Phong đánh liều thi triển thần thức, muốn thử thâm nhập thần thức của nàng, biết đâu tìm ra cái gì khác lạ. Chỉ là, hắn vừa thi triển dò xét thì dính ngay một chiêu phản ngược lại, choáng váng bật cả người ra sau. Vừa rồi Lăng Phong tinh thần trắng xóa một mảnh, kiểu như bị ánh sáng trắng chiếu thẳng vào mắt, tuy ánh sáng này rất nhu hòa, nhưng cũng đủ khiến Lăng Phong hoảng hồn. Đến khi tỉnh táo lại, Lăng Phong cảm giác thần thức của hắn yếu hẳn đi.

“M*, lại làm bậy rồi. Trong trạng thái vô thức mà đã thế này, không hổ cao thủ.” Lăng Phong toát mồ hôi, lúc trước dễ dàng chế ngự tên kia, còn nghĩ nữ nhân này cũng tương tự.

Lúc này, Lăng Phong bỗng thấy nàng ta cựa quậy cơ thể, trán nhíu lại, hai bàn tay nắm chặt. Lăng Phong đoán rằng độc tính phát tác, nàng ta đang phải chịu đựng đau đớn. Lăng Phong cũng vô cùng khó chịu, không biết làm gì tiếp theo.

Hắn lại bế nàng, dự định chạy thật nhanh về, cứ ngồi đây cũng không làm được gì khác. Mặc dù nói đúng ra, kể cả ở Vĩnh Lạc trấn cũng không có đại phu nào ra hồn, xem chừng về đến đó lại phải đi tiếp về kinh thành, mất thêm nửa ngày là ít.

Đột nhiên hắn nghĩ tới, sẵn có cái hồ nước ở đây, cho nàng xuống nước một chút. Nếu bị sốt không nên làm thế, còn nếu đã không phải, vậy thử xem sao. Bế nguyên cái lò than này chạy cả canh giờ, chỉ sợ hắn cũng bị nướng chín mất.

Nghĩ là làm, liền chầm chậm bế nàng đi xuống.

Lăng Phong vừa hôm trước cũng nghĩ là làm ngay, nhắm mắt tránh kiếm, kết quả suýt chết. Lần này vẫn kiểu nghĩ là làm này, không biết kết quả thế nào.

Nước dần dần ngập người nàng, tấm mạng một phần dính nước, vô tình tuột ra.

Lăng Phong như trúng bùa chú, ngơ ngẩn.

Kinh diễm.

Cái gì tiên nữ hạ phàm, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành gì đó, tất cả đều ở đây.

Từ lúc đặt chân đến thế giới này, đại mỹ nữ tiểu mỹ nữ Lăng Phong gặp qua số lượng chắc chỉ sợ không kém hoàng đế là mấy. Hắn ngẩn ra vì mỹ nữ cũng không ít lần, nhưng đều chỉ ngẩn ra nháy mắt rồi thôi. Còn lần này, hoàn toàn mê mẩn.

Vẻ đẹp này, không diễn tả được.

Khuôn mặt trước mắt hắn, dù đang nhắm mắt yên tĩnh, không hề có cảm xúc nào hiện ra, thế nhưng đẹp đến hoàn hảo và thần thánh. Bởi vậy Lăng Phong thậm chí mang tâm lý tự ti trong lòng, cử chỉ rất nhẹ nhàng, không dám tiết độc.

Diễm Tuyết Cơ khi thi triển thần công cũng có vẻ đẹp hoàn mỹ, nhưng lại mang vẻ sắc sảo hơi mất tự nhiên. Còn Liễu cung chủ trước mặt, là vẻ đẹp tuyệt đỉnh của tự nhiên, vượt qua phàm tục. Cho dù nàng ta đang nhợt nhạt đi nhiều, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì mấy. Tất cả là sản phẩm công phu nhất của tạo hóa. Lăng Phong cuối cùng đã biết, cái gì là vẻ đẹp của thần tiên, không câu chữ nào diễn tả được.

Có những thứ, chỉ khi bản thân trải qua mới dám tin. Những thứ này, không phải ai cũng có cơ duyên gặp được. Lăng Phong may mắn, trải qua khá nhiều. Hắn không tin âm phủ, rút cục từng ghé Diêm Vương điện. Hắn không tin khí công khinh công, rút cục cũng kiến thức qua. Vẻ đẹp này cũng vậy, có nhìn mới biết nó thực sự tồn tại.

Kiếp trước mỹ nữ hotgirl ngắm không biết bao lần, phẫu thuật thẩm mỹ hoàn hảo cũng không thiếu, không mảnh vải che thân xem hàng ngày. Nhưng tất cả đều không khiến Lăng Phong như bây giờ, cùng lắm chỉ khiến hắn chép miệng một chút, nhìn nhiều thành quen. Những thứ kia, có lẽ tuy đẹp nhưng vẫn ở chốn dung tục.

Tay trái Lăng Phong đỡ lấy lưng Liễu cung chủ, tay kia không tự chủ vuốt sợi tóc ướt đang dính trên trán nàng. Hắn muốn ngắm nhìn tuyệt tác trước mắt thật rõ.

Bỗng đôi môi Liễu cung chủ mấp máy, Lăng Phong không thể kiềm chế được, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên. Đó là động lực nguyên thủy nhất của một nam nhân, vừa muốn thưởng thức, vừa muốn nâng niu.

Khuôn mặt Liễu cung chủ không hiểu sao đỏ dần lên. Tay nàng sau lưng Lăng Phong đột nhiên nắm lấy áo hắn rất chặt, tay kia thì lần mò lên người Lăng Phong.

“Nàng ấy tỉnh?” Lăng Phong giật mình không ít, chột dạ ngẩng đầu.

Nữ nhân này vô cùng nguy hiểm, một màn thần thức phản kích vẫn oang oang trong thần thức Lăng Phong, khiến hắn nhớ lại kiếm khí bá đạo lúc trước của nàng. Nếu Liễu cung chủ tỉnh lại thấy hắn đang hôn mình, không khéo xong đời.

Điều bất ngờ là Liễu cung chủ cũng nâng đầu theo, giống như muốn tìm kiếm môi Lăng Phong. Mắt nàng ta tuy vẫn nhắm nghiền, nhưng tay đã vòng ra ôm lấy cổ Lăng Phong kéo xuống.

“Nàng ấy muốn hôn ta?” Lăng Phong tuyệt đối không nghĩ đến chuyện này.

Lăng Phong lưỡng lự, hắn đang khá thanh tĩnh. Vừa rồi hắn vì vẻ đẹp tuyệt trần kia không kìm được, bản năng muốn hôn nàng, đơn thuần chỉ vì muốn chạm vào tuyệt tác thôi. Hắn vẫn đủ tỉnh táo, nữ nhân này đang trong tình trạng vô thức, phản ứng kỳ lạ rất có thể do bị thứ gì đó thôi thúc.

“Chẳng lẽ, cái độc khí kia là … xuân dược.” Lăng Phong bỗng nghĩ.

Lăng Phong chưa bao giờ thử qua xuân dược thời cổ đại. Ngoài việc thời trước xem phim ảnh, nghe nói còn có loại xuân dược dã man đến mức không giao hoan thì nổ tung thân thể, mức độ khoa trương như vậy e là bốc phét. Chẳng qua vẽ ra chi tiết như vậy để khiến chuyện nam nữ trong kịch bản được “hợp lý hóa” mà thôi.

Lăng Phong bế nàng lên lại bờ, nhẹ nhàng đặt xuống bờ đá. Hai người đều ướt ũng nước, áo váy Liễu cung chủ dính sát vào cơ thể, từng đường cong thân thể lộ ra, quả thật tuyệt phẩm nhân gian. Lăng Phong quỳ bên cạnh nhìn, càng nhìn bụng dưới càng nóng lên.

Theo ngôn ngữ của pháp luật hiện đại, “thú tính” của hắn nổi lên.

Lăng Phong đã hơn 20, dồn nén đã rất lâu. Kiếp trước tuy trải qua vài người bạn gái, hắn không còn tò mò gì chuyện này, nhưng kiếp nào ra kiếp đó. Lăng Phong bây giờ, chuyện nam nữ với hắn như món ăn lâu ngày không được ăn, không thấy thì thôi, thấy thì không kiềm chế nổi. Đặc biệt cái thân thể kiếp này của hắn là hàng nguyên tem, huyết khí bừng bừng, tâm hắn không kiểm soát được thân thể nữa.

“M*, chịu không nổi.” Lăng Phong cả người căng lên như muốn vỡ ra, nghĩ thầm.

Lăng Phong nằm xuống cạnh nàng, tay vuốt ve khuôn mặt Liễu cung chủ, dần dà theo thói quen đưa xuống dưới. Bầu ngực căng đầy ngạo nghễ, chỉ chạm thôi đã khiến Lăng phong suýt nữa phun máu.

Cái này là một loại cám dỗ nguyên thủy nhất, một khi làm được bước đầu tiên, những bước tiếp theo không tài nào dừng lại được.

Lăng Phong cúi xuống hôn lên đôi môi kia, hắn cố gắng dùng lưỡi tách môi nàng ra. Liễu cung chủ rất nhanh hưởng ứng, lúc đầu còn cứng nhắc, về sau nàng cũng vồ vập hôn Lăng Phong. Cả đầu nàng đã ngửa ra, nồng nhiệt đáp trả. Lăng Phong hai tay không thể dừng lại, hoạt động khắp nơi.

Liễu cung chủ lúc này vẫn trong cơn mơ màng ôm chặt Lăng Phong, phát một tiếng rên rỉ nhè nhẹ trong cổ họng.

Tiếng rên rỉ kia như tiếng pháo báo mở màn. Lăng Phong trong đầu trống trơn, chỉ còn một ý nghĩ cuối cùng.

“Có được nàng, chết cũng cam tâm.”