Chương 437: Ở Cùng Nha Hoàn, Mệt Chết

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Buổi tối, Lăng Phong cùng Bạch Ngọc Đường bàn một chút chuyện bảo đồ.

Theo lời Bạch Ngọc Đường, thì tàng bảo đồ có tổng cộng 9 mảnh lưu lạc khắp nơi, còn là ai vẽ thì không rõ.

Chẳng qua, tuy nói là 9 mảnh, nhưng muốn vào bảo tàng cũng không cần phải gom cả 9. Chỉ cần có mảnh trung tâm, và một mảnh bất kỳ xung quanh, coi như đã có thể tiến vào.

Vừa hay Lăng Phong và Bạch Ngọc Đường mỗi người đang có một mảnh.

Chỉ đáng tiếc, sau khi chiếu theo bảng mật mã ở Thanh Vân sơn, vẽ hẳn ra thành bản đồ. Lăng Phong thất vọng phát hiện, mảnh của hắn và Bạch Ngọc Đường đều là mảnh ở rìa. Còn may là 2 mảnh có vẻ ở cạnh nhau, có vài chỗ có thể liên thông. Bằng không nếu là một trái một phải thì coi như có 2 cũng không khác gì 1.

Hai người bàn bạc đến tận khuya mới trở về phòng ngủ.

Chỉ là, về đến căn nhà rách của mình, Lăng Phong suýt chút tưởng mình đi nhầm.

Bên trong sạch sẽ như mới, gọn gàng ngăn nắp.

– Công tử đã về.

Có tiếng ai đó thanh thúy vang lên.

– Ngươi là… Hồng Lăng?

Lăng Phong không khỏi dụi mắt nhìn lại.

Đôi mắt đen láy, mũi ngọc tinh xảo, da thịt trắng nõn. Ngoại trừ vóc người có điểm non nớt, quả thật là phôi mỹ nhân. Nha đầu này tẩy rửa sạch sẽ, mặc vào đồ nha hoàn, liền hoàn toàn không giống lúc trước.

Chỉ có điều, bộ ngực hình như chỉ mới hơi nhú, hai cái gò núi nhỏ mà thôi, nếu như…

– Công tử…?

– A, khụ khụ.

“Tội lỗi, tội lỗi. 13 14 tuổi, trẻ vị thành niên, sẽ vi phạm pháp luật.” Lăng Phong lập tức thanh tỉnh.

Hồng Lăng bộ dáng xem chừng khá mỏi mệt, coi bộ đã mất cả ngày dọn dẹp giúp hắn.

Lăng Phong bỗng nghĩ đến vài chuyện cũ.

Hồi mới xuyên không hắn cũng từng thu nha hoàn, là hai tỷ muội họ Vương. Chỉ là nửa đường phát hiện người ta lại là quận chúa, sau đó kéo theo cả một đống phiền phức.

Vì vậy liền cẩn thận hỏi:

– Hồng Lăng, phụ mẫu của ngươi, có phải Vương công quý tộc gì đó không?

– Vương công quý tộc? Không phải.

Lăng Phong lại hỏi:

– Vậy, ông ngươi có phải không?

– Ông của nô tì… cũng không phải.

– Vậy, ông của ông ngươi…

Hồng Lăng không khỏi run sợ, ngưới mắt hỏi:

– Công tử, nô tì làm sai chuyện gì rồi sao? Mong công tử cứ trách phạt…

– A, vậy thì không có. – Lăng Phong thở ra.

Hồng Lăng lại lấy một mảnh giấy gì đó đưa cho Lăng Phong.

– Đây là cái gì?

– Bẩm công tử, đây là giấy bán thân của nô tỳ. Nô tỳ không biết chữ, là hôm đó xử án xong Trần lão đưa cho nô tỳ. Nói đến nơi thì đưa cho công tử giữ…

– Giấy bán thân?

“Roạt”

Lăng Phong không đợi Hồng Lăng nói hết, không thèm nghĩ nhiều, nháy mắt đem tờ giấy xé thành hai mảnh, sau đó dùng ánh mắt tràn ngập ôn nhu nhìn Hồng Lăng:

– Hồng Lăng, ta nói cho ngươi biết. Ta không giống mấy cái tên thiếu gia cổ đại… Nói chung không giống những người khác. Ta chủ trương người người đều công bằng, thân phận như nhau, tiến lên xã hội vô giai cấp. Ài, nói ngươi cũng không hiểu, từ từ rồi sẽ hiểu.

Hồng Lăng ngơ ngác.

Lăng Phong tiếp tục tuyên truyền:

– Nói tóm lại, giấy bán thân gì đó là không cần. Thế nào, có thấy bất ngờ không? Rất vui đúng không?

Hồng Lăng hai tay vẫn còn giơ giữa không trung, trợn mắt há mồm nhìn Lăng Phong. Cái miệng nhỏ mấp máy ngơ ra một lúc.

Lăng Phong phi thường hài lòng.

Đây chính là cảnh mà hắn muốn diễn nhất từ khi xuyên không đến nay.

Xóa bỏ giai cấp, bình đẳng bác ái, tiến lên cách mạng!

– Công tử… Cái đó…

Nhìn xem, Hồng Lăng xem ra bị tư tưởng tiến bộ làm kinh ngạc, dần giác ngộ cách mạng.

– Ài, không cần quá xúc động như vậy.

– Không phải… Cái đó… cũng là giấy chứng thân của nô tỳ. Công tử xé mất nó, thì nô tỳ sẽ không còn thân phận gì cả. Hức, ngay cả… ngay cả sinh ra ở đâu, cha mẹ là ai, cũng sẽ không biết nữa. Huhu…

– A…

Lần này, đến lượt Lăng Phong muốn khóc:

– Để ta dán nó lại, để ta dán nó lại.

Thế là lãnh tụ Phong ca phải lục đục mất nửa cái canh giờ dán lại tờ giấy phân chia giai cấp kia.

Lại nói, Lăng Phong là mật thám, giấy chứng thân giả cầm cả lô, xé một cái cũng không thấy có gì nghiêm trọng. Chỉ là người khác đâu phải ai cũng như hắn? Giấy bán thân của Hồng Lăng, tương đương hộ khẩu và thẻ căn cước của nàng ta. Không có nó, Hồng Lăng không khác gì cây cỏ.

Đây cũng là lý do Lâm thị năm đó bằng mọi giá bắt Lăng Phong về Tô Châu.

Giấy bán thân vừa liền lại, Hồng Lăng mới nín khóc.

Nhìn tiểu cô nương vì khôi phục thân phận nô tì mà mừng rỡ, Lăng Phong không khỏi mồ hôi lã chã. Coi bộ công cuộc cách mạng giải phóng giai cấp vẫn còn rất dài. Không phải cứ xé một cái là xong.

“Oáp”

Lăng Phong ngáp một cái rõ to.

– Công tử buồn ngủ rồi, để nô tì dọn…

– Không cần đâu.

Lại mất thêm nửa ngày khuyên nhủ Hồng Lăng rằng sau này cách mạng giai cấp thành công, nha hoàn không cần phục vụ chủ nhân đi ngủ. Để nàng ta ngủ tạm gian ngoài, Phong ca mới có thể an ổn lăn ra giường đánh một giấc.

Chỉ là, hình như nửa canh giờ sau, có ai đó lại gõ cửa phòng hắn.

Sáng sớm.

Lăng Phong khó khăn mở mắt, đầu tiên cảm thấy thần thanh khí sảng, sau dó chính là… bên cạnh mình làm sao lại âm ấm?

Liếc mắt nhìn sang…

– Má ơi, ngươi là ai?

Là một tiểu cô nương, còn đang ôm chặt cứng lấy hắn.

– Phi Yến, ngươi làm gì ở chỗ này? Bỏ đi, ngươi lại không nói được.

Không phải Hồng Lăng, mà lại là… Tạ Phi Yến.

Phi Yến và Hồng Lăng ngang tuổi nhau, đều khoảng 13 14. Mặc dù Phi Yến không được phôi mỹ nhân như Hồng Lăng, nhưng vẫn là da dẻ trơn bóng trẻ con, rất kích thích ham muốn tà ác.

Sáng sớm thức dậy, phát hiện một tiểu cô nương trong chăn, cái này rõ ràng là tình tiết ecchi nha, Lăng Phong có điểm chịu không thấu, bên dưới còn đang nóng hổi đấy.

Đúng lúc, lại nghe một tiếng non nớt:

– Công tử…

Chỉ thấy lại thêm một tiểu nha đầu, trên tay bê một chậu nước bốc khói nghi ngút đi vào.

– A, ngươi lại là ai nữa?

– Công tử, nô tì Hồng Lăng. Để nô tì giúp công tử rửa mặt buổi sáng…

Lăng Phong làm gì quen với màn phục vụ kiểu thiếu gia nhà giàu này, vi vậy phất tay:

– Không cần, cứ để đó đi, ta tự lo được. Trước mắt ngươi nói cho ta, vì sao nàng ta lại ở đây?

– Phi Yến tỷ tối qua hình như không ngủ được nên qua đây. Sau đó là công tử cho nàng ấy vào.

– Ta cho vào?

Lăng Phong lúc này mới nhớ lại.

Đêm qua trong lúc mơ màng thì có người đó gõ cửa phòng hắn. Sau đó hình như… đi thẳng lên giường hắn ngủ. Lăng Phong nói thế nào cũng không được. Giống như đối phương ánh mắt khẩn thiết thế nào đó, Phong ca rút cục vì quá buồn ngủ liền mặc kệ.

Nói vậy, cả đêm qua hắn ôm tiểu muội Phi Yến này ngủ?

Đậu đen rau muống, cổ đại a cổ đại, quá đọa lạc rồi.

Tưởng tượng đám thiếu gia nhà giàu mỗi sáng đều cảnh tượng thế này, nha hoàn lại là nói gì nghe đó không dám phản kháng, chỉ cần tên kia định lực kém một chút kéo lên giường là coi như xong, không sa đọa mới là lạ.

– Phi Yến, ngươi… mau ra ngoài đi. Hồng Lăng, lấy cái áo ấm mặc giúp nàng ta.

Hồng Lăng còn chưa kịp làm gì, Phi Yến đã không nói không rằng bật dậy, vùng vằng chạy ra ngoài.

Lăng Phong chẳng hiểu ra sao, lại nghe Hồng Lăng nói:

– Vậy để nô tỳ đánh răng cho công tử…

– A, không cần.

Hồng Lăng vẫn rất tận tâm với chức trách của mình, lại đề nghị:

– Vậy chải tóc…

– Cũng không cần.

Giọng Hồng Lăng đã lí nhí hẳn lại:

– Vậy thì thay…

– Đã nói không cần.

Phải kiên định, mới có 13, quá tà ác. Đây là vấn đề pháp luật với vị thành niên, viết bừa không khéo tác giả cũng bị đi tù.

Rút cục không nghe Hồng Lăng nói gì nữa, Lăng Phong mới nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là, được một lúc, hắn lại nghe thấy tiếng thút thít, liền phải quay qua nhìn.

Chỉ thấy nàng ta hai mắt ửng đỏ, sắp khóc đến nơi.

– Ngươi… sao vậy?

– Công tử, ngài để nô tì làm nha hoàn, nhưng việc gì cũng không cho làm, chẳng khác nào giết chết nô tì. Nô tì… nô tì… Huhu…

– A, đừng khóc, đừng khóc. Để ngươi làm, để ngươi làm là được chứ gì. Nhưng mấy việc này, ta muốn tự làm. Ngươi khoông biết ta là người luyện võ. Mấy việc rửa mặt chải đầu này cũng có môn đạo của nó, có thể luyện được thân pháp. Không tự mình làm sẽ ảnh hưởng công lực. Ngươi nghe không hiểu đúng không?

Hồng Lăng lập tức mở tròn mắt gật gật đầu, nói:

– Nếu làm ảnh hưởng đến công lực của công tử, vậy nô tì không dám làm nữa.

– Tốt, tốt. – Lăng Phong thở phào.

Không thể không nói, tiểu nha đầu này, bản lĩnh đổi giận làm vui cũng rất nhanh.

Chỉ là, vẫn chưa có hết.

– Công tử, ngài đi ngủ cũng mang theo vũ khí trên người sao?

– Vũ khí? Làm gì có.

Tuyết Tễ kiếm Lăng Phong để ở đầu giường, hắn cũng không cuồng kiếm đến mức ôm kiếm đi ngủ. Phi đao thì đúng là có nhét vài cái bên hông. Nhưng phi đao rất mỏng, người ngoài căn bản không thể nhìn thấy, bằng không lộ ra cả thì còn gì là ám khí.

Không lẽ Hồng Lăng có khả năng đặc biệt, nhìn xuyên áo quần hắn?

– Ngươi nhìn thấy nó?

– Nô tì đương nhiên nhìn thấy, ở ngay kia.

Nói rồi Hồng Lăng giơ ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào… hạ thân Lăng Phong.

Lăng Phong nhìn xuống, mặt đen thui, hóa ra “chỗ kia” đang đội lên cao.

Sáng sớm a, không trách được hắn.

– Khụ, khụ. Cái này…

Hồng Lăng vẫn hoàn toàn thơ ngây không biết, tiến lại gần:

– Công tử lấy ra nô tì cất hộ cho, để còn thay đồ nữa.

– A, không cần. Đây là cực phẩm hung khí, lấy ra là phải… chết người. – Lăng Phong lập tức toát mồ hôi.

Hồng Lăng lại bật khóc:

– Công tử, người… hức… chẳng phải vừa nói… sẽ để nô tì làm việc tiếp theo sao? Huhu.

– Được rồi, được rồi. Bây giờ giao cho ngươi một việc, đem cây kiếm ở đầu giường đi lau đi.

Rút cục mới tống được nha đầu ra ngoài, mồ hôi đã đầy lưng.

Có nha hoàn, đúng là… mệt chết!

Vừa vục mặt vào chậu rửa, lại nghe văng vẳng tiếng Tần Quyền bên ngoài:

– Hồng Lăng, ngươi làm nha hoàn cho Tứ ca, tối qua không phải bị hắn kéo vào phòng làm gì rồi chứ?

– Không có, tối qua công tử ngủ với Phi Yến tỷ, nô tì chỉ canh chừng bên ngoài.

– Ngủ với Phi Yến? Móa, mục nát, quá mục nát.

Lăng Phong mặt đen thui, hiềm nỗi đang ngâm đầu trong nước không thể cất tiếng cải chính, đã nghe Tần Quyền hỏi tiếp:

– Vậy chứ Tứ ca có bắt ngươi làm gì khác không?

– Dạ, công tử kêu nô tì lau kiếm cho công tử.

– “Lau kiếm”? Kiếm nào?

– Nô tì không biết, chỉ là rất đen.

– Màu đen? Tà ác, quá tà ác.

– Phùùù! Thằng Quyền, tà ác cái đầu ngươi đó!

Lăng Phong mặc kệ sặc nước, từ trong phòng hét lớn.