Chương 255: Anh Hùng Tụ Hội, Bí Mật Võ Lâm

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cách Ngô gia trang không xa, dưới tán cây lớn có một quán trà nhỏ ven đường.

Quán trà này khá lụp xụp sơ sài, xem ra bình thường cũng chỉ mấy thợ săn nông dăn gần đó ghé nghỉ ngơi. Lúc này có một nhóm 5 người đang ngồi trò chuyện, chủ quán không thấy đâu.

Một người cất giọng trầm thấp:

– Đại nhân, Triển Chiêu đang dẫn bộ khoái đến đây. Ngoài ra, Lưu Đức tham lĩnh phủ Đô Đốc vừa tìm gặp Cao Thái úy, xin điều động quân đội.

– Cứ kệ bọn họ…

Người ngồi giữa, khuôn mặt râu ria, nói xong bưng chén trà ra vẻ thưởng thức.

Một kẻ mắt hình tam giác giọng bực bội:

– Đám bộ khoái này đang làm trò gì vậy? Muốn đánh rắn động cỏ sao?

– Không sao, càng hay. Triển Chiêu nổi tiếng “kỳ đà” ai cũng biết, hắn không xuất hiện mới là kỳ lạ. Kẻ này thẳng tính khó chiều, hành sự nhìn qua lỗ mãng, thế nhưng có thể làm đến Bộ đầu, không thể xem nhẹ…

Người giọng trầm ban nãy nói tiếp:

– Tiện thể, người Đại nhân nhắc nhở lần trước, thế nhưng cũng có mặt ở Ngô gia trang.

– Ồ, hắn sao? Tìm hiểu đến đâu rồi?

Người kia chậm rãi:

– Hiệu Phi Long sát thủ, xưng họ Phong tên Lăng. Hắn lập một bang tên Phong Vân, già trẻ nam nữ đều có. Đáng chú ý là, tuy mới đến Thái Nguyên lại thu nạp được 5 tên lưu manh nổi danh là Ngũ Thử tham gia vào.

– Hừm, không nghĩ hắn thú vị như vậy. Vậy còn nữ nhân kia?

– Vẫn ở cạnh Phong Lăng. Chẳng qua hôm trước đột ngột biến mất trong một buổi sáng, mật thám chúng ta hoàn toàn bị qua mặt, không rõ cô ta gặp ai làm gì… Thuộc hạ có cảm giác, cô ta biết chúng ta đeo theo dõi, chính vì vậy càng cố ý xuất hiện cạnh tên họ Phong kia.

Vị “đại nhân” gật đầu:

– Hừm, quả nhiên mấu chốt vẫn nằm ở tên kia. Đã xác nhận từ Tổng bộ Trường An chưa?

– Vẫn chưa. Mật thư chỉ vừa gửi đi mấy hôm trước. Chỉ là… chiếu theo đại nhân suy đoán, tên kia nếu thực sự từng là người Mật Thám tự, ít nhất chức vụ phải ngang Đô Mật sứ. Điều tra thân phận của một Đô Mật sứ là ngoài quyền hạn của chúng ta, một khi bị lộ…

– Ngươi chắc chắn mật thư sẽ đến tay Cảnh Phó sứ?

– Thuộc hạ chắc chắn. – Người giọng trầm tỏ vẻ quyết liệt.

Gã ta biết rõ, quan hệ giữa Sở Mật thám Hà Đông và phó sứ Cảnh Dương là rất tốt, bởi chính Cảnh Dương là người “đỡ đầu” cho bọn họ đến giờ.

Kẻ mắt tam giác lại góp lời:

– Đại nhân, thuộc hạ nghĩ không cần chờ xác nhận đâu. Đô Mật sứ, cả Đại Tống không có mấy người. Theo thuộc hạ thấy, kẻ này là địch. Một kẻ vừa nằm vùng Bắc Kim, vừa có tiếng nói trong võ lâm, bản lĩnh như vậy chỉ e ngay Tổng bộ ba vị đại nhân cũng không làm nổi…

– Cẩn thận mồm mép…

Người giọng trầm phân tích:

– Vậy cũng chưa chắc. Yên Vương làm phản, sở Mật thám Hà Bắc cũng tan rã, nhân sự chia năm xẻ bảy. Ngoài ra, Cảnh Phó sứ cũng đã truyền tin, Tổng bộ vừa thành lập một chi Mật thám ở Bắc Kim, nhưng lại “đột ngột” mất liên lạc, hai vị trí Đô Mật sứ kia…

“Đại nhân” ngồi giữa ngả người ra ghế, nói:

– Hừm, cái ta cần biết không phải hắn có phải Đô Mật sứ cùng phe chúng ta hay không? Mà là chúng ta có được phép ra tay hay không?

– Đại nhân ý tứ là…?

– Ta có dự cảm, chúng ta sắp bắt được cá lớn… Đã vậy, không chỉ một con…

“Triều tiểu thư” chỉ pháp phi phàm khiến Lăng Phong đột nhiên thấy xấu hổ.

Nếu đúng cô ta là “nữ quỷ” lần trước, vậy Phong ca rõ ràng thua thiệt. Người ta thần lực vượt mặt, hù cho Phong ca chạy từ Hà Bắc sang Hà Đông. Bây giờ khí lực còn không tệ, Lăng Phong tự biết nếu để hắn đánh, tuyệt đối không thể một chiêu khiến Vương Bưu sợ té khói như vậy.

Nghĩ vu vơ một lúc lại nghĩ đến “Bát Mạch Đồ”.

Cố lão nói Bát Mạch đồ hướng dẫn luyện khí, nhưng lại cần thần lực mới mở ra được, nhưng sự trớ trêu đó đều là “ý tứ của Thái Tổ”. Lăng Phong nghĩ mãi không ra “ý tứ” kia là gì? Chẳng qua, có một điều hắn lại hiểu. Bất kể “ý tứ” là gì hắn cũng sẽ luyện. Cấp thiết đả thông bát mạch, tu luyện hoàn thiện Cửu U Cửu Âm gì kia, đến lúc đó muốn tìm “Đoạn Cân Nhẫn” hay muốn tìm gì khác thì tính sau, ít nhất gặp cường nữ cũng đỡ bị xấu mặt.

Kỳ thực, có một điều Cố lão đã giấu Lăng Phong. Lão ta có thể không biết đến Đoạn Cân Nhẫn, thế nhưng Đoạn Cân Nhẫn dù lợi hại thế nào, bằng vào nội lực siêu khủng, không cần thuốc giải Cố lão rất có khả năng vẫn phá được.

Chỉ tiếc, Lăng Phong vẫn hơi đánh giá thấp Cố lão. Mấy lần Cố lão ra tay Lăng Phong đều để ý, cũng chưa bao giờ thấy khí lực “hóa hình” như Liễu Thanh Nghi. Đâm ra hắn nghĩ, Liễu Thanh Nghi đã không có cách, vậy Cố lão sẽ càng không.

Chỉ là, Lăng Phong còn sơ ý thêm một điều. Ngày đó Liễu Thanh Nghi với Lăng Phong quan hệ là thù nhiều hơn là bạn. Nàng ta ra tay bảo trì 5 năm sự sống cho Lâm Nghi Anh, liệu thực sự đã là tận sức, hay còn nguyên do nào khác?

Trở lại sân lớn.

Ngay từ đầu Lăng Phong đã rất để tâm xung quanh. Anh hùng hội ngộ, kiểu gì cũng lộ ra vài bí mật võ lâm gì đó, trong phim toàn như thế. Chỉ là ở đây, chuyện Phong ca nghe được đều hoàn toàn khác biệt.

– Ôi, vừa rồi tại hạ nghe rõ con thần tuấn nào hí vang ở ngoài, thanh âm lại giống như gọi tên chủ nhân, quả thật hiếm gặp…

– Haha, ngại quá, ngại quá. Đó chính là Xích Tuyết của bần đạo, sáng nay cho nó uống chút rượu, say rượu hí lung tung…

– Ngựa Xích Tuyết? – Người kia tỏ vẻ ngạc nhiên.

– Phải phải, nó là Xích Thố của Quan Vũ cùng Ô Vân Đạp Tuyết của Trương Phi năm đó lai với nhau mà thành…

Lăng Phong buồn chán nhìn góc khác, có thể thấy một nhà sư đang trò chuyện cùng một nữ hiệp mặt rổ:

– Trời, bộ trang phục thí chủ đang mặc, có phải là Phượng Cầu Hoàng trong truyền thuyết?

– Đại sư cũng nhìn ra, không biết đại sư tu ở chùa nào, liền trân bảo như Phượng Cầu Hoàng cũng biết?

– Ahaha, Vô Lượng Thiên Tôn, bần tăng tu ở gần đây thôi. Nếu thí chủ không ngại…

Ở cạnh đó:

– Khí sắc ta không tốt đúng không? Ài, chung quy cũng vì luyện Phách Vương chưởng quá sức. Chưởng này nếu luyện xong, một chưởng bay núi, liền Cái Bang Hàng Long chưởng cũng không thể tranh phong…

– Vậy sao? Ta có cây Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ kiếm, Cái Bang không xài kiếm không biết, nhưng Tam Thanh Kiếm của Toàn Chân so với Ngũ Hành Kiếm của ta, không nói cũng biết ai hơn…

Cũng có kẻ cô độc không ai tiếp chuyện, đành ngồi nói một mình:

– M* nó, thịt này ai cắt? Nếu đây mà là thịt bò Sơn Đông, đại gia đã có thể rút Hàn Băng Ngạo Thiên bảo đao rèn 7 năm trong lò băng ở Thiên Sơn ra cắt rồi, cái loại thịt này, không xứng không xứng…

Lăng Phong lắc đầu ngán ngẩm, lò luyện kim bằng băng, cũng quá ác liệt đi. Nói lắm chọc Phong ca giận, máu nóng dồn lên Phong ca đứng luôn lên bàn cởi “quần nhỏ” ra khoe, cho chúng mày biết thế nào là đẳng cấp “Calvin Klein”. Lần trước tình cờ hé ra một cái, sát thủ giấu mặt cũng phải đương trường đầu hàng đó thôi.

– Xùy, một đám thùng rỗng kêu to.

Có tiếng ai đó chửi thay Lăng Phong.

Hóa ra là Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt khinh bỉ tiến lại gần bàn Lăng Phong, xem ra đã chào hỏi “cố hữu” xong xuôi.

Lăng Phong cười châm chọc:

– Cẩm Mao Thử ngươi tung hoành nam bắc, không lẽ không có gì hay ho?

– Sao không? Cái quạt này…

Bạch Ngọc Đường vừa định khoe khoang, đã bị cảnh tượng ồn ào tiếp theo chặn mất.

Chỉ thấy một đám phục vụ đi ra, trên tay đều đầy ắp thức ăn nước uống. Xem ra tiệc chính đã đến, các đại nhân vật sắp xuất hiện.

Cao lương mĩ vị tất cả đều bày ra một lúc. Lăng Phong hai mắt sáng ngời. Lại nói, ba anh em nhà Cẩm Mao Thử, mũi như mũi chuột, cả buổi chạy đi, vừa có ăn liền chạy về.

Bạch Ngọc Đường khuôn mặt hồ hởi thấy rõ, chỉ chỉ khắp bàn nói:

– Ôi, đây là Kim Ngọc Mãn Đường nha? Còn đây, rượu Hạnh Hoa Thôn, rất nổi tiếng Hà Đông đó, Phong huynh vừa đến Thái Nguyên, không cần khách sáo, nên ăn nhiều một chút.

Phong ca nghe vậy không khỏi ngón trỏ đại động, thầm cảm động dân Thái Nguyên hiếu khách. Tay cầm đũa vừa đưa ra chưa kịp gắp đã dừng giữa không trung, mắt liếc Bạch ca chửi thầm “mặt dày”.

Chỉ thấy ba tên Bạch Ngọc Đường Tưởng Bình Từ Khánh, mồm kêu người khác đừng khách sáo, bản thân đều một tay nhón bình rượu, tay kia khều đĩa đồ ăn về phía mình.

Lăng Phong buồn bực chuyển đề tài:

– Ngươi biết Triều tiểu thư?

Bạch Ngọc Đường mồm nhai ngấu nghiến, đắc ý nói:

– Dĩ nhiên. Nói cho các ngươi biết, ta là một trong số ít những người từng thấy qua mặt thật của Triều tiểu thư năm xưa đó.

– Trông thế nào? – Tần Quyền nghe đến gái, ngay lập tức vẻ mặt chờ mong.

Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt lên trời nhắm mắt suy tư, đại khái nhớ lại hình ảnh “năm đó”. Tay phải cầm quạt lông phẩy phẩy, tay trái giơ ra trước như đang vẽ tranh, miệng gã tấm tắc:

– Nàng ấy sao? Nói ra dài dòng. Ta chỉ nhớ, đôi mắt kia, ài… đôi môi kia, ài… đôi tay kia, ài…

Lão Bạch cứ điểm mỗi một bộ phận cơ thể lại “ài” một tiếng, hai đồng chí Tần – Lăng lại “ực” một ngụm rượu. Uống hết hai chén rượu Bạch ca mới kể đến đùi Triều tiểu thư, thế nhưng tất cả đều là “ài”, tuyệt nhiên không có một từ tượng hình nào, thật chả hiểu “ài” kia là cái gì “ài”.

– Lão Bạch, kể vào mấu chốt dùm. – Lăng Phong nóng ruột nhắc.

– Chốt lại chỉ có hai chữ… mỹ nhân. Chỉ tiếc bị hỏa hoạn… Năm đó Bạch Ngọc Đường ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, gặp người người yêu, gặp hoa hoa nở. Nếu không có vụ hỏa hoạn đó, ta đã có người nâng khăn sửa túi, còn phải độc thân tới giờ sao?

“Phììì”

Lăng Phong Tần Quyền ói đầu lưỡi, chán nản bỏ cuộc quay đầu ăn tiếp. Xem ra con “chuột Bạch” này chưa chắc đã gặp qua Triều Nguyệt Nga, có khi nghe đồn đâu đó bốc phét mà thành.

Tần Quyền đá chân Lăng Phong, thâm ý nói:

– Tứ ca, đệ tò mò còn dễ hiểu, huynh tò mò làm gì? Trực tiếp chạy đến nói ra thân phận, nàng ta không chỉ mặt, liền cả người đều cởi cho huynh xem nha…

– Từ từ, thân phận gì? – Bạch Ngọc Đường quá đỗi ngạc nhiên.

Lăng Phong vội vã giơ tay phân bua:

– Lão Bạch đừng nghe hắn nói bừa. Ta và Triều tiểu thư hoàn toàn không quen biết…

– Ta cũng không hỏi hai người có quen hay không? – Bạch Ngọc Đường ánh mắt càng thêm nồng đậm.

Lăng Phong cố cười giả lả, thầm nghĩ hai ngươi nếu biết “chân thân” của nàng ta đáng sợ ra sao, đoán chắc cũng không chờ mong gì thêm đâu.

Ngay lúc này…

– Chư vị, chư vị, Thiên Vương đã đến…

Toàn trường im ắng hẳn, ngay sau đó là một giọng cười nói sang sảng vang lên:

– Haha, chư vị đường xa đến đây là vinh hạnh cho Triều mỗ. Ai, không đúng rồi, là Triều mỗ nói sai. Phải là niềm vui cho bách tính, là vinh hạnh của Võ lâm. May mắn được chư vị tin tưởng, Triều mỗ mạn phép đứng ra tổ chức buổi hội ngộ này…

Lăng Phong cười cười, “đại hội võ lâm”, cảnh tượng hổ lốn, thật chả khác gì tiệc sinh nhật? Cũng không đúng, phải là tiệc mừng thăng chức…