Chương 270: Tìm Chỗ Dựa

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong ló đầu ra khỏi lan can nhìn xuống.

Người kia ăn mặc không đến mức hoa lệ, ngọc bội ngọc bích lủng lẳng bên hông. Được cái da mặt nhạt thếch, xem chừng vừa ngủ dậy.

“Tấn Vương?”

Triệu Chân Đán hùng hổ đi vào, hai hàng thị vệ ưỡn ngực rút đao vây kín khách điếm, không khác gì lùng bắt tội phạm.

“Đến bắt ta?” Lăng Phong chột dạ.

Tối qua Triển Chiêu gọi hắn lại nhỏ giọng đe dọa vụ Bát Mỹ Đồ, Lăng Phong còn nghĩ chả có gì quan trọng, không nghĩ Triệu Chân Đán tìm đến nhanh như vậy.

Lăng Phong còn chưa kịp sửa sang y phục, đã bị tên huynh đệ chết trôi nào đạp ra khỏi phòng.

– Haha, trời vừa sáng, Điện hạ giá lâm, thảo dân không kịp…

– Mau bắt hắn…

Chữ “tiếp đón” còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe “vù” một tiếng, có vài bóng người từ dưới lầu phi lên.

Lâu nay đùa bỡn trong giang hồ đã quen, lần này đùa với Vương gia, hoàn toàn khác biệt. Lăng Phong chạy trốn Triệu Hanh từ Yên sang Tống đã rất khổ, bây giờ nếu đắc tội tiếp với Tấn Vương, coi như hết chỗ để chạy.

Nghĩ vậy Lăng Phong cũng không buồn phản kháng. Dù sao đi nữa, một bức tranh thôi, chẳng lẽ còn đem đi chém đầu không bằng? Cùng lắm để lộ thân phận mật thám ra, nói ba xạo đang làm nhiệm vụ mật gì đó. Tuy Mật Thám tự trong mắt Vương gia chả đáng là bao, nhưng dù sao cũng là “mệnh quan triều đình”, Tấn Vương muốn chém cũng phải suy nghĩ.

Không biết hôm nay là ngày gì, rõ ràng Lăng Phong đã đứng yên chịu trận, đối phương vẫn nặng nề chụp xuống.

“Bụp”

– Các vị, nhẹ tay, nhẹ tay dùm…

Xương vai bị bóp lần hai, như sắp gãy đến nơi.

Đám thị vệ Tấn Vương khôi giáp lỉnh cà lỉnh kỉnh, xồng xộc kéo Lăng Phong từ lầu hai xuống lầu một, tư thế chỉ chờ Triệu Chân Đán nói một tiếng, liền đè Lăng Phong ra chém tại chỗ.

Lăng Phong đã bao giờ bị đối xử tệ như vậy, bực bội cao giọng nói:

– Sáng sớm xông vào nhà dân, các ngươi có coi vương…

Nói nửa câu mới nhớ ra, Vương gia đang ở bên dưới, hai chữ “vương pháp” quá vô dụng.

-… có coi chế tài pháp luật ra gì không? Ta cần thuê Trạng sư, không có Trạng sư ta tuyệt đối không nói gì hết…

– Hừ, lúc này có Trạng sư dám ra mặt giúp ngươi sao? – Tên Thị vệ cao to bên trái gằn giọng.

Xem ra mấy vị đây lâu ngày không được lập công, hành động vô cùng nóng vội.

Xuống đến sảnh lầu một, chỉ thấy Triệu Chân Đán đang thong thả ngồi xoa tay.

Lúc này không phân bua chẳng lẽ còn chờ đối phương ném vào nhà lao mới nói? Lăng Phong liền chớp cơ hội:

– Điện hạ bớt giận. Bát Mỹ Đồ ngoài bị thấm nước trà thêm bị cháy một góc ra, còn lại vẫn hoàn hảo như mới, thảo dân ngay lập tức…

– Cái gì? Ngươi đang giữ Bát Mỹ Đồ?

Triệu Chân Đán vỗ bàn, mắt trợn ngược.

“Ý, bỏ m* không đúng.” Lăng Phong chưng hửng.

“Rắc”

– A, thị vệ đại ca. Gãy vai, gãy vai đó…

Lăng Phong cẩn dực dực ngước nhìn Triệu Chân Đán, vẻ mặt của Tấn Vương cho thấy gã đến đây hoàn toàn không phải vì Bát Mỹ Đồ.

“Đen thật, chưa đánh đã khai.” Lăng Phong âm thầm bực bội. Bình thường làm gì cũng bình tĩnh, làm sao cứ đụng đến “tàng trữ 18+” lại hốt hoảng như vậy?

Chỉ là, không biết chuyện gì có thể khiến đường đường Vương gia, sáng sớm tinh mơ chạy đi tìm dân thường? Kể cả hỏi tội cũng không cần đích thân ra mặt chứ?

– Chẳng hay Tấn Vương Điện hạ đến chơi, hay là vì…?

Có vẻ còn chuyện gấp gáp hơn đang chờ, Triệu Chân Đán tặc lưỡi phẩy tay:

– Thôi bỏ đi. Mau theo bổn Vương đối phó Ngọc Nô. Làm tốt không chỉ Bát Mỹ Đồ, liền Bách Mỹ Đồ ta cũng cho ngươi…

– A… Bách Mỹ Đồ thì thảo dân không cần, nhưng vài… vạn lượng bạc là được.

– Vài vạn thì vài vạn…

“Ặc. Đồng ý nhanh như vậy? Biết vậy kêu vài chục vạn.”

Cách chỗ Lăng Phong chỉ vài con phố.

“Lọc cọc…”

Một đoàn người ngựa chầm chậm di chuyển, hộ tống quanh một chiếc xe ngựa khá trang nhã. Phía sau xe treo cờ tiêu cục, bên trên ghi một chữ “Trường” thật lớn.

Một cơn gió thổi nhẹ, rèm xe nâng lên. Chỉ thấy trong xe, một mỹ phụ đang ngồi trầm ngâm.

Bị Triệu Hanh cấu kết cùng Thiên Sách phủ hại sau lưng, Văn Thành Bích nuôi ý phục thù.

Nàng từng liên hệ với Yên Vương, nhưng lại bặt vô âm tín. Ý tứ của Yên Vương quá rõ, “Triệu Hanh là con trai bổn Vương, nàng chỉ là tình nhân cũ, bổn Vương không nói cũng nên tự hiểu”.

Càng như vậy càng khiến Thành Bích thêm hận. Không chỉ Triệu Hanh, mà cả cha hắn Triệu Doãn. Ngoài ra, còn cả người Kim, đặc biệt là nha đầu Mộc Hàm Yên.

Chỉ là, Văn Thành Bích vừa nhận được tin mật từ Hà Nam, Triệu Doãn lại bại, Đại Yên nguy cơ sớm nở sớm tàn. Nếu Quân Yên thua trận, chỉ e không sớm thì muộn hai cha con Yên Vương cũng bị triều đình xử tội. Nhưng Thành Bích muốn chính mình ra tay, nếu chờ cho quân Tống áp giải Triệu Doãn về kinh, lúc đó nàng muốn trả thù cũng không được.

Thành Bích dù mạnh mẽ ra sao, vẫn chỉ là nữ nhân, muốn trả thù một Vương gia trong tay nắm giữ hàng chục vạn người, gần như vô vọng. Nàng phải âm thầm tìm trợ lực, ví như Lý Thành, Tiêu Thiên Phóng. Tham gia cướp cống vật đơn giản chỉ vì tiền, có tiền mới nuôi thủ hạ được.

Nàng chỉ e ngại Bạch Vân Thành, Quốc sư Đại Yên, nhất là khi lão ta cũng xuất hiện ở Thái Nguyên.

Bạch Vân Thành đến Thái Nguyên, Thành Bích thầm đoán chỉ có một loại lý do, đó là Dương gia. Dương gia phục vụ cho Đại Tống, nhưng tổ tiên lại là người Bắc Hán. Năm xưa Bắc Hán bị chính Đại Tống diệt quốc, chỉ cần nắm vào đó thuyết phục Dương gia, coi như thêm một cánh quân. Chỉ là, bằng trực giác nữ nhân, Thành Bích cảm giác Bạch Vân Thành không thực sự trung thành với Yên Vương, dường như Bạch Vân Thành còn có mục đích khác. Nhưng mục đích gì thì Thành Bích không thể đoán ra.

Tóm lại, nếu Bạch Vân Thành có dị tâm, lão chính là một đồng minh của Thành Bích. Nhưng nếu Thành Bích đoán sai, vậy thì…

Thành Bích mệt mỏi vỗ vỗ đầu. Nữ nhân, rút cục vẫn cần một nam nhân để dựa vào…

Nàng nghĩ đến Lăng Phong. Hắn cũng căm thù Triệu Hanh, hơn nữa hai người có “quan hệ thân mật”, Thành Bích thầm nghĩ hắn sẽ không từ chối. Khúc mắc duy nhất, chính là hắn thuộc Mật Thám tự. Nếu Lăng Phong quay đầu hại nàng, đem về Trường An lập công, vậy coi như nàng “tự đưa thân vào miệng cọp”.

Bị nam nhân hại một lần, nàng không muốn bị lừa lần hai.

Thành Bích kéo rèm xe lên, hé ra khuôn mặt mĩ lệ nói:

– Tổng Tiêu đầu, đã tìm ra bọn họ ở đâu chưa?

Một trung niên ghìm cương ngựa, chờ cho xe ngựa Thành Bích đi ngang hàng liền cất lời:

– Chu lâu.

Tiêu Thiên Phóng tối qua đại chiến, giờ này khí sắc vẫn điềm tĩnh tự nhiên, xem ra trận chiến tối qua không mấy ảnh hưởng đến hắn.

– Được, chúng ta đến đó.

Thành Bích chỉ mỉm cười, từ từ hạ rèm xe ngựa xuống.

Đoàn người Trường Phong tiêu cục lòng vòng qua vài ngõ hẽm.

Thái Nguyên mới sáng tinh mơ, ngoại trừ vài quán ăn mở sớm đón khách, còn đâu vẫn đóng cửa kín mít.

Có tiếng tiêu sư bẩm báo:

– Tổng Tiêu đầu, Chu lâu hình như bị ai đó chặn cửa…

– Có chuyện gì? – Thành Bích hé rèm hỏi.

Tiêu Thiên Phóng nhíu mày nhìn một lát, lãnh đạm nói:

– Phủ Tấn Vương.

Thành Bích không khỏi tò mò nhìn ra ngoài. Vừa hay, lại bắt gặp đúng lúc Lăng Phong cùng Triệu Chân Đán dắt tay nhau đi ra cổng, còn trò chuyện rất thân mật.

Thành Bích nhìn cả trong mắt, không khỏi kỳ quái.

“Tiểu sắc lang hóa ra quen biết Tấn Vương?”

Tiểu cô nương Văn Như Ý từ đầu vẫn ngủ trong xe, đột nhiên cũng thò đầu ra khỏi cửa xe, chỉ tay cười nói:

– Ý, là Lâm tỷ kìa.

Thành Bích nhìn theo.

“Cô gái này vẫn còn ở đây?”

Chỉ thấy Lâm Hàm Uẩn cùng Đoan thúc đứng ở cửa sổ lầu hai. Thành Bích từng gặp Lâm Hàm Uẩn một lần, ở U Minh Cung. Tuy nàng cảm giác đối phương có gì đó kỳ quái, thế nhưng ngay sau đó liền tách nhau ra, cũng không quá để tâm.

Chỉ là, con gái nàng Văn Như Ý rất thụ động, hiếm khi háo hức ra mặt như vậy.

– Nàng ta thân thiết với con lắm sao?

Văn Như Ý gật đầu:

– Tỷ ấy rất tốt. Lúc ở trên tàu, tỷ ấy đứng ra bảo vệ con. Đến lúc về thôn nọ, tỷ ấy còn hỏi thăm mẫu thân có khỏe không?

– Hỏi thăm ta? Hỏi thăm những gì? – Thành Bích cảnh giác hỏi.

Văn Như Ý ngây thơ hồi tưởng lại:

– Tỷ ấy hỏi, mẫu thân thường gặp những ai? Có sở thích gì?

– Con… trả lời thế nào? – Thành Bích run rẩy.

– Hì, mẫu thân sống riêng mà, con không biết nên không trả lời được…

“Phù”. Thành Bích thở phào nhẹ nhõm.

Nàng âm thầm phân tích, đột nhiên rùng mình. Chuyện thổ phỉ cướp tàu, chuyện ở U Minh Cung…

Chẳng lẽ… đối phương là Kim Quốc Thiên Sách phủ mật thám?

Lại quan sát lần nữa, thấy Lâm Hàm Uẩn cùng một trung niên trò chuyện vô cùng vui vẻ, linh tính nhắc nhở, Thành Bích nhỏ giọng:

– Sư huynh, người kia…?

Đại Đao từ đầu vẫn là người đánh xe. Gã cau mày, có vẻ đang thi triển một loại võ công nào đó, sau cùng mới trầm giọng:

– Hắc khí. Ma giáo.

Thành Bích nhớ đến điều gì đó, một tay bám vào thành xe, nghiến răng nói:

– Thiên Nhẫn giáo?

Thiên Nhẫn giáo Thiên Sách phủ tuy cùng là Kim Quốc, quan hệ lằng nhằng, nhưng về cơ bản lại tách biệt nhau.

Thiên Nhẫn là giáo phái trong giang hồ, Thiên Sách lại là cơ quan tình báo quốc gia. Kể cả Thiên Nhẫn giáo thích nhúng tay vào chính trị, thì đó cũng là việc của tộc Nữ Chân phương bắc, trong khi Thiên Sách phủ là của Mộc gia phương Nam. Nói không ngoa, có vài chuyện hai thế lực này thậm chí xung đột lẫn nhau.

Khiến Thiên Nhẫn Thiên Sách có thể đứng cùng nhau, cũng chỉ một người làm được…

Thành Bích nhìn Lâm Hàm Uẩn từ xa, đôi mắt lộ vẻ không dám tin, nói thầm:

– Không thể nào, thân phận của cô ta vô cùng đặc biệt, không thể liều lĩnh đến vậy…

Lại nhìn theo bóng Lăng Phong đã sắp khuất cuối phố, nói như đang giận dỗi:

– Tiểu sắc lang, dù sao lần này ngươi cũng quá khinh suất rồi…

Nàng nhỏ giọng với Đại Đao:

– Ta không nhìn ra thực lực của hắn, chỉ e địa vị trong Ma giáo không hề thấp…

– Đánh là biết…

Đại Đao một tay vuốt vuốt cán Yển Nguyệt đao sau lưng, một tay ghìm ngựa.

“Nôô…”

Xe ngựa dừng lại, không khí đột ngột thay đổi, tiếng vó ngựa gõ xuống mặt đá to rõ, báo hiệu một trận đại chiến sắp xảy ra.

Cùng lúc đó.

Trên lầu hai khách điếm, Đoan thúc đột ngột nhíu mày:

– Hoa Lê, Thanh Vân, hộ vệ công chúa ra hậu viên. Chúng ta có khách…