Chương 194: Muốn Súng Có Súng

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong luôn nghĩ mình không có tâm pháp để dùng. Thực tế đúng như Kha lão từng nhận định, hắn có mà không biết.

Tâm pháp của Lăng Phong dường như là một bản sao Lưỡng Nghi Tâm pháp của Toàn Chân, tầng hóa hình Lưỡng Nghi Hộ Tâm khá tương tự, ngay cả tâm cảnh cũng không sai biệt lắm. Thật không rõ thứ này nằm trong người Lăng Phong từ lúc nào.

Điểm khác biệt giữa Lăng Phong và đệ tử Toàn Chân có lẽ nằm ở phần cơ bản. Toàn Chân dùng Nội Đan thuật, còn Lăng Phong dùng bí kíp “chưa đặt tên” do Liễu Thanh Nghi để lại, cả hai cùng mục đích luyện khí.

Nội Đan thuật dựa trên phép đạo dẫn của Đạo gia, thứ này cùng thiền định của Phật gia đều lấy chữ “tĩnh” làm bí quyết, thực hành tĩnh tọa thổ nạp, cốt chậm mà chắc. Ngược lại, phép luyện khí của Lăng Phong ngoài việc dùng một bộ kinh mạch khác hẳn, ngay cả hướng luyện cũng khác biệt, lấy đả thông huyệt vị mở rộng kinh mạch làm chủ.

Tuy vận công dùng cách mới, nhưng thu công Lăng Phong vẫn dùng tĩnh tọa giống như thiên hạ, xem ra Liễu Thanh Nghi chỉ ghi lại một nửa.

Nói chung, võ công Lăng Phong đang có là một kiểu hầm bà lằng, nửa này nửa kia, xác suất tẩu hỏa nhập ma luôn luôn rất cao.

Lần giao chiến với 7 tên Như Vân sát thủ U Linh sơn trang, vào lúc gần cuối Lăng Phong đột nhiên rơi vào trạng thái “mong manh dễ vỡ”, tai mắt khí lực hỗn loạn, đến cuối cùng Lưỡng Nghi Hộ Tâm còn đột nhiên tiêu thất. Thực ra lúc đó Lăng Phong đã ở bờ vực tẩu hỏa nhập ma lần hai, nếu không bị đâm trọng thương, sớm muộn hắn cũng sẽ tự ngã luôn ra đương trường.

Lăng Phong liều lĩnh kích phát chiến ý thi triển thương pháp, vô hình khiến thần pháp của hắn “lục đục nội bộ”, chữ “vô” chữ “ý” đồng thời xuất hiện xung khắc lẫn nhau, kéo theo tâm pháp cũng bắt buộc phải kích hoạt để “giải tỏa”. Nói dễ hiểu, cướp tới nhà, hai huynh đệ tranh giành ra chiến, đại ca phải chạy ra can ngăn, rút cục cả ba đều mất sức.

Trong cái rủi có cái may, sau lần bị kiệt quệ, tâm pháp của Lăng Phong rút cục “vượt ải” thành công tự sinh tâm cảnh, cũng chính là giấc mơ kỳ quái kia, báo hại Phong ca còn tưởng mình gặp “trải nghiệm cận chết”, đang tâm trạng vô cùng bùi ngùi nuối tiếc.

Có điều trong cái may lại có cái rủi. Tâm cảnh của Lăng Phong vừa xuất hiện đã bị kẻ lạ dùng thần pháp sờ vào. Đối phương có lẽ chọn Lăng Phong làm một loại “thức ăn”.

Lăng Phong nhìn hình dáng tên kia méo mó không khỏi sinh ớn lạnh. Đánh nhau với người còn được, đằng này đánh với một thứ không rõ là gì.

– Dừng.

– Chuyện gì?

Dựa vào khẩu âm khá lạ của đối phương, Lăng Phong hỏi bừa câu giờ:

– Ngươi từ nơi khác đến đúng không?

– Sao ngươi biết?

– Thảo nào, quy tắc giang hồ mới thay đổi cũng không biết.

Lăng Phong cố gắng câu kéo thời gian, âm thầm thi triển Lưỡng Nghi Hộ Tâm.

Tên kia không ngờ lại nhẫn nại đáp lời:

– Quy tắc nào thay đổi?

Lăng Phong nhếch mép:

– Bây giờ thịnh hành trào lưu đếm số rồi mới ra tay, rất được các cao thủ ưa chuộng.

– Còn có chuyện này?

Lăng Phong đang phải phân tâm cũng phải cố nín cười gật đầu.

Tên kia nghĩ gì đó, tỏ vẻ hào sảng:

– Vậy được, ngươi đếm đi, lão ca dù sao cũng là đại cao thủ, không thể mang tiếng tụt hậu.

Lăng Phong suýt nữa đập đầu xuống đất, nói đùa thành thật. Dù sao Lưỡng Nghi Hộ Tâm cũng đã sẵn sàng, Lăng Phong đành ra vẻ trịnh trọng:

– Một…

Hai bên căng thẳng nhìn nhau.

– Ba..

– Khoan, hai đâu?

– Đây.

“Chát”

– Chết tiệt, ngươi con m* nó quá mất dạy. Sư phụ của ngươi là tên nào? Lại dạy thứ đồ đệ xỏ lá như vậy?

– Sư phụ của ta cả chục người, đều là giáo sư Đại học Thanh Hoa, có giỏi thì tới đó mà tìm.

– Không cần phải thách, lão ca nhất định thăm hỏi.

“Bốp”

Lại thêm một chiêu, lần này nhìn cảnh diễn ra trước mắt, Lăng Phong không dám tin.

“V*, thứ gì đây, tự tái tạo?”

Trên người kẻ kia, chỗ bị Lăng Phong đánh đầu tiên móp vào, sau đó lại nở ra bằng phẳng trở lại, quả thật không khác gì đang xem phim ma.

Lăng Phong tuy không rõ chỗ này là “không gian” gì, không giống hoàng tuyền âm phủ cho lắm, nhưng trước mắt hắn nhận ra vài vấn đề.

Thứ nhất, cả hắn và đối phương không phải thực thể, đánh vào người gây tổn thương ngay lập tức có thể tái sinh, nhưng mỗi lần tái sinh sẽ tiêu hao thần lực. Lăng Phong ban đầu hơi ghê ghê, nhưng về sau hắn đoán “không gian” này là một loại “ảo cảnh”, không đến nỗi đáng lo.

Ngoài ra, trong các chiêu thức Lăng Phong đang có, chỉ khí chiêu mới phát huy tác dụng, toàn bộ các chiêu thức khác nếu không dùng khí lực sẽ không thể thi triển. Chỉ tiếc võ công Lăng Phong rất ít khí chiêu, bộ Trường Quyền, bộ thương, bộ ám khí của hắn đều lấy kình lực ngoại công làm chủ, hầu như không dùng đến khí lực.

Tên râu ria dựa vào kinh nghiệm cũng nhận ra, vừa đánh vừa cười:

– Haha, cứ tưởng ngươi cũng phải khá lắm. Cái bộ quyền này là tên nào nghĩ ra, lại tệ hại như vậy?

Thái Tổ Trường quyền rất phổ biến, ngay cả trẻ con cũng biết, tên này thế mà lại không biết.

Đến lượt tên râu ria vung bàn tay ra trước, Lăng Phong đành đưa tay ngạnh đỡ.

“Soạt”

“Á, m* nó đau thật.”

Lăng Phong chửi thầm. Cái thứ “xì xì” của đối phương nhìn đã thấy ghê, chạm vào còn ghê hơn, đau đến tận óc, chỗ bị thương cũng bị ăn mòn như dính acid.

Lăng Phong khổ sở lùi ra sau, còn may Hoạt Bất Lưu Thủ dùng đến khí lực, nếu không chỉ e ngay cả chạy Lăng Phong cũng không có chiêu nào.

– M* nó, ước gì ở đây có khẩu súng ngắn, ông không bắn nát đầu ngươi thì…

Nói chưa xong câu chửi, Lăng Phong đã phải trợn mắt há mồm, tên kia cũng khựng lại nheo mắt nhìn.

Trên tay Lăng Phong xuất hiện một thứ màu đen.

Một khẩu súng ngắn G17 của thời hiện đại.

-… Ôi đệch m* đây là cái không gian quái quỷ gì? “Game” không gian thực?

Hậu viện Lăng phủ, Trường An.

Tiễn bước Tô Đóa Nhi, Công Tôn Dao rảo bước về phòng.

Công Tôn Dao không hề ngây thơ như Tô Đóa Nhi cảm nhận, nàng rất thông minh. Dù chưa rõ ràng ý tứ của Tô Đóa Nhi, nàng vẫn đoán ra nó ám chỉ Lăng Phong. Chẳng qua, Công Tôn Dao tính tình cởi mở phóng khoáng, suy nghĩ theo hướng tích cực, nàng không tin Lăng Phong sẽ làm hại mình hay Tô Đóa Nhi.

Quan trọng hơn cả, Công Tôn Dao nhận ra tình cảm của Tô Đóa Nhi dành cho Lăng Phong vượt quá bốn chữ “huynh muội kết nghĩa”. Dù Tô Đóa Nhi giờ đã là người của Hoàng tử, Công Tôn Dao vẫn cảm thấy đâu đó sự uy hiếp, nàng không muốn đứng ra giải tâm kết cho Tô Đóa Nhi, thà cứ để hai người hiểu lầm nhau.

Sắp về đến phòng Lâm Nghi Anh, Công Tôn Dao bước chân dần chậm lại. Bằng cảm nhận, nàng biết có người đang bí mật mai phục trong phòng, thậm chí rất nhiều người.

Công Tôn Dao quay sang Tiểu Nguyệt nói nhỏ:

– Muội lùi ra sau đi.

– Sao vậy Dao tỷ? – Tiểu Nguyệt khó hiểu.

Công Tôn Dao chỉ lắc đầu, ý nói không cần lên tiếng.

Nếu chỉ có một mình, Công Tôn Dao quay lưng vờ không biết là xong. Chẳng qua, còn có một Lâm Nghi Anh nằm ở trong, nàng không thể cứ thế bỏ đi.

Công Tôn Dao ở Bão Độc trại chẳng phải thiếu nữ yếu ớt gì. Nhớ ngày trước Lăng Phong hộ tiêu đi Lạc Dương đụng Uy Viễn tiêu cục, chính nàng là người cưỡi ngựa dẫn cứu viện tới, kể gì vài tên nhát chết núp trong phòng.

Vừa đặt một chân qua cửa, từ hai bên đồng loạt xuất hiện mấy bóng người.

Công Tôn Dao không hề sợ hãi, chỉ hơi lùi ra sau thủ thế, cảnh giác hỏi:

– Các ngươi là ai?

Không ai đáp lời, tên cầm đầu chỉ hừ nhẹ ra hiệu.

Vài tên đồng loạt xông ra, tư thế vô cùng đơn giản, một tay chuẩn bị bịt miệng, một tay chụp ngang. Xem ra cả đám đều khinh thường nữ nhân yếu đuối, dự định một chiêu chế ngự Công Tôn Dao.

Một tên không kìm được vẻ đẹp của Công Tôn Dao, tay chưa sờ được mồm đã mở ra:

– Tiểu vũ nữ, ngoan ngoãn nghe…

“Sang”

“Vù”

– Áá…

Một loạt tiếng kêu thảm vang lên.

Làm cái nghề bắt cóc tống tiền này, rủi ro tính ra cũng không nhiều lắm. Chỉ cần chịu khó theo dõi đối phương một tẹo, chọn đúng ngày giờ, ra tay chớp nhoáng, tám phần thành công.

Đám bắt cóc này biết Công Tôn Dao hay tập múa, nhưng chúng không biết bài múa đó là múa kiếm, lại còn là Phượng Vũ Cửu Thiên đính kèm Huyền Nữ Thần Công, hai thứ này đều đứng đầu trong các loại đứng đầu, ngay cả Vương Viễn Tri chưởng giáo Toàn Chân nghe thấy cũng phải ngả ngửa.

Cùng lúc đó, ngay bên ngoài Lăng phủ, chỉ cách một bức tường.

Con hẻm nhỏ này khá ít người qua lại, lúc này có một nhóm chừng 7 8 nữ tử đang đứng.

Thời này chuyện nữ nhân tụ tập ngoài đường vô cùng hiếm, muốn dễ bắt gặp chắc chỉ đến cổng thanh lâu may ra. Nay lại có một nhóm thiếu nữ trẻ tuổi xinh tươi đứng một chỗ, dĩ nhiên thu hút không ít ánh mắt sắc lang. Chẳng qua nhìn thấy trên lưng các cô nương đều mang kiếm, “quần lang” đều e ngại không dám ho he.

– Sư tỷ, vừa rồi… tỷ có nhận thấy gì không?

– Có, nhưng không thể nào… Cái khí tức này…

Mấy người nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ không dám tin, đồng thời nói ra bốn chữ:

– Huyền Nữ Thần Công?

Một người vội vã suy đoán:

– Chẳng lẽ… Huyền Nữ… vẫn còn sống?

Vị sư tỷ kia lắc đầu phủ nhận:

– Không thể nào. Chục năm trước mấy người chúng ta đều chính mắt xác nhận, nàng ta đã chết.

Xung quanh im lặng chốc lát, hầu hết đều mang vẻ mặt tò mò, bọn họ chỉ được nghe kể về Huyền Nữ chứ chưa từng gặp mặt. Chỉ riêng vị sư tỷ kia vẫn đầy vẻ ngờ vực:

– Thật không ngờ, sắp hai mươi năm rồi… Chuyện này đến lúc nào không đến, lại ngay lúc này.

– Theo muội nghĩ, chỉ có hai khả năng. Một là có kẻ đã đánh cắp được bí tịch để tu luyện. Còn hai… người này chính là hậu duệ của Huyền Nữ.

Vị sư tỷ kia chỉ gật đầu.

– Bây giờ phải làm gì? – Nữ tử bên cạnh lại hỏi.

– Không nên chậm trễ. Chỗ này là Trường An, cao thủ như mây. Không loại trừ có vài lão già biết bí mật kia, một khi chúng phát hiện ra chạy đến kiếm chuyện, hiểm họa khôn lường.

Nói rồi, nàng ta quay lưng phân phó:

– Các muội tức tốc quay lại khách điếm chuẩn bị đồ đạc, bất kể ngày đêm quay lại báo tin cho các Trưởng lão. Ta và Tiểu Vũ sẽ ở lại.

– Dạ, sư tỷ. – Một nhóm vội vã rời đi.

Cả hai mang vội khăn che mặt, nhìn trái nhìn phải rồi nhanh chóng dẫm nhẹ lên tường khinh thân vào Lăng phủ.

Dạo này thời thế đổi chiều, nam nhân bề ngoài tưởng ghê gớm nhoáng cái đã vứt đao xin thương lượng, đổi lại nữ nhân trông yếu ớt lại toàn là cao thủ.