Chương 293: Ám Hiệu

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Lão Bạch, ngươi có phải thiếu trách nhiệm quá không? Đi đêm mà ăn mặc lòe loẹt như vậy, chưa ra tay đã lộ sạch.

– Gì? Bộ này là bộ tối màu nhất của ta rồi đó…

Lăng Phong dở khóc dở cười.

Đội hình Phong Vân bang tuy không ồn ào như bên Cái Bang, bù lại ăn mặc phi thường nổi bật. Ví như có một tên mặc trường bào trắng toát, một tên khác tóc “vuốt keo” dựng đứng, thậm chí còn lất phất vài sợi nhuộm “2-tone”.

Cái tên “vuốt keo” kia đương nhiên không phải Lăng Phong. Phong ca là người có văn hóa có hàm dưỡng, không đua đòi như vậy. Kể cả muốn vuốt, Phong ca cũng không cần gel, chỉ cần không gội đầu ba ngày, muốn vuốt kiểu nào chẳng phải đều dễ dàng?

– Tứ ca, huynh nói nếu Thanh Vân nhìn thấy vẻ tuấn lãng bây giờ của đệ, nàng ấy có đổ hay không?

– Ta không phải nàng ta làm sao biết? Mà, ngươi tìm đâu ra thứ đồ chơi kia?

Vừa nói Lăng Phong vừa chỉ chỉ lên đầu Tần Quyền.

Kỳ quái, thời này dầu gội đầu đúng là đã có, nhưng gel tóc làm sao cũng có rồi?

Lại nói đến tóc, Lăng Phong từ khi đến thế giới này cũng “nhập gia tùy tục”, gắng học theo cổ nhân nuôi tóc dài, miễn cho để nguyên tóc ngắn ra đường lại làm chư vị tỷ muội sợ hãi. Chẳng qua phần sau cột thì vẫn cột, nhưng phần trước Phong ca lại rất dụng tâm cắt tỉa. Có thể nói đằng sau phong trần bao nhiêu, đằng trước hổ báo bấy nhiêu.

Tần Quyền cười bí hiểm, dưới ánh mắt tò mò của vài huynh đệ rút ra một lọ màu trắng, cười nói:

– Tứ ca nói cái lọ nước thần này sao? Hếhế, cái này vừa mới xuất hiện gần đây thôi, nhưng lại rất đắt khách.

Lăng Phong bĩu môi khinh bỉ:

– Nước thần? Chẳng qua gel vuốt tóc mà thôi. Ngày trước ông vân du Tây Vực, đừng nói vuốt tóc, liền ngay cả xịt hôi nách còn có. Ngươi cũng nên học Thất đệ một chút, lông tóc là gốc con người a, đừng có xài lung tung sau này hói đầu lại hối không kịp…

– A-di-đà Phật, bần tăng kỳ thực đối với tóc không có hứng thú, xịt nách thì còn được.

Anh em nhìn lại gật gù, đầu Hổ ca bóng loáng, đương nhiên không hứng thú.

– Tần huynh đệ, có phải ngươi mua ở Thục Cẩm hiên không? Ở đó hôm nay lại ra hàng mới, nghe nói “nước tăng lực” gì đó, uống vào khí lực tăng gấp bội…

“Vl, còn có cả nước tăng lực. Đứa nào làm loạn thị trường như vậy?”

Lăng Phong toát mồ hôi từng hột to đùng, vờ hỏi:

– Thục Cẩm hiên này không biết là thần thánh phương nào mở, sáng kiến không ít.

Bạch Ngọc Đường nhếch mép:

– Yên Vũ lâu Thục Cẩm đều bị Tấn Vương mua tặng cho Dương tiểu thư cả. Cô ta buôn bán chả ra sao, chỉ có ra chủ ý nhảm nhí là giỏi. Chỉ là với tốc độ này, chẳng mấy chốc cả cái Thái Nguyên này đều bị Tấn Vương tặng sạch cho cô ta.

– Dương Ngọc Nô?

Lăng Phong chép miệng hiểu ra, nhưng cũng không lấy làm kinh ngạc.

“M* nó chắc chắn cũng xuyên không như ông, xem ra còn cùng thời đại về. Khá lắm, chưa gì đã tung hết hàng độc ra thị trường. Không ổn, cô ta mà nhúng tay vào trang phục, lúc đó ông mất đất làm ăn như chơi.”

Lăng Phong nghĩ thầm mà lo lắng.

Hồi đầu hắn đã xác định đường sống của mình là kinh doanh hàng hiện đại. Đằng nào xuyên cũng đã xuyên rồi, không có tài hoa kinh bang tế thế, ít nhất cũng phải tận dụng kiến thức ngàn năm kiếm chút cháo húp. Bằng không lại chẳng bị anh em cười cho thối mũi?

Chẳng qua nói dễ hơn làm, nhất là với một tên gia nô tay trắng như hắn. Lăng Phong định lăn lộn một thời gian, dù sao thiên hạ chỉ có mình hắn là “người đặc biệt”. Từ từ tích lũy ít vốn, móc nối vài mối quan hệ, đại khái cửa trước bắt tay vài đại quan, cửa sau quen vài băng đảng “xã hội đen”, lúc đó bắt tay vào làm thật ăn thật. Chẳng ngờ nửa đường gặp kỳ đà.

Mặc dù Dương gia không phải gia tộc buôn bán, nhưng thời này chỉ cần có chút thân phận làm gì cũng thuận tiện. Dương Ngọc Nô là tiểu thư Dương gia, còn có Tấn Vương chống lưng, nàng ta bán cái gì mà chả phất? Chỉ cần Dương tiểu thư có chút đầu óc, lúc đó vung tay một cái ăn đứt Lăng Phong cày bục mặt cả năm.

Đã biết Dương Ngọc Nô cũng xuyên không, Lăng Phong cũng không vội xác minh. Hắn thầm nghĩ xác minh cũng chả được tích sự gì. Chẳng lẽ hỏi tên thật là gì, sinh năm bao nhiêu, quê quán ở đâu? Để làm gì đây? Tán gái? Tìm người thân? Ước chừng 8 phần Dương Ngọc Nô sẽ bịa mà thôi. Ngược lại mà nói, sự xuất hiện của Dương Ngọc Nô còn khiến Lăng Phong thấy bực mình, làm hắn mất vị thế “độc nhất thiên hạ” lâu nay. Cảm giác như đang giữ trong mình một quyển bí kíp, chưa kịp lòe thiên hạ đột nhiên có kẻ khác xuất hiện cầm một quyển y chang, vô cùng mất hứng.

Bỗng Bạch Ngọc Đường liếc sang bên kia đường, nói:

– Đám Cái Bang bắt đầu động rồi…

– Từ từ, bình tĩnh xem động tĩnh rồi hẵng động… – Lăng Phong vội đưa tay ra hiệu.

Đánh hội đồng cái quan trọng nhất chính là thời gian ra vào, vào sớm thì thiệt quân, vào muộn thì mất phần.

Lúc này, đoàn người Mộc Sinh không rời thành, ngược lại ngoặt vào một phủ đệ nào đó.

– Ủa, bọn chúng không phải ra khỏi thành sao?

– Kia là phủ đệ Dương gia. – Bạch Ngọc Đường thấp giọng đáp.

Lăng Phong nhướng mắt quan sát, cúi thấp người nhỏ giọng ra lệnh:

– Tất cả im lặng, chờ ám hiệu của ta…

Đây là lần đầu anh em Phong Vân chi nhánh Thái Nguyên hành động. Lần trước Phong bang chủ solo thắng Cửu Long Sơn Dương Tái Hưng, coi như về mặt võ công anh em tạm thời tin phục. Chẳng qua làm bang chủ cũng không hẳn cứ võ công khủng là được. Nghe nói bang chủ còn có ngoại hiệu “Phi Long sát thủ”, xem ra trình độ ẩn náu chắc hẳn cũng không tệ.

Khí trời khô hanh, vô cùng căng thẳng.

Mười mấy người đồng loạt nín thở, chờ đợi sự dẫn dắt sáng suốt của Phong bang chủ.

Có điều, quên mất không hỏi, ám hiệu của bang chủ lại là gì?

Bỗng…

“Ắt xì…”

Mấy chục mạng Cái Bang phía bên kia đường đang lúi cúi đều đồng loạt chết cứng, nhìn sang phía Phong Vân bang mắt tròn mắt dẹt.

Phong Vân bang còn ngơ ngác hơn, chẳng lẽ đây là ám hiệu?

Lúc này là cơ hội thể hiện bản lĩnh “nhanh nhạy”, một tên nhanh ý hô lớn:

– Ám hiệu, xông lên…

– Chết tiệt, bị đám kia làm lộ rồi, liều… – Hình như là giọng một trưởng lão Cái Bang.

– Có thích khách, bảo vệ vương tử… – Đoạn này bằng tiếng Nữ Chân.

– M* nó, làm lại, làm lại, bổn bang chủ bị cảm lạnh thôi… – Câu này lại không biết của ai.

– Híhí…

Đáng tiếc, câu cuối đã bị tiếng người ngựa lấn át sạch sẽ.

Đoạn đao kiếm giao tranh mà Thiên Sách phủ nghe thấy chính là lúc này. Hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của các phe.

Đúng lúc này, thần thức Lăng Phong phát hiện có kẻ đánh lén.

“Vù”

Hắn chỉ thấy ẩn ẩn ánh kiếm sáng loáng. Còn may phản xạ của Lăng Phong lúc này đã vô cùng tốt. Trong nháy mắt trụ vững hai chân, cả thân người ngả ra sau thành hình “chữ L” xoay tròn một vòng, không khác gì nam chính “The Matrix” đang né đạn. Tư thế này nếu không luyện qua bộ pháp thượng thừa tuyệt đối không thể làm được.

Hoạt Bất Lưu Thủ lùi vài bước, định thần lại phát hiện kẻ tấn công mang một chiếc mặt nạ bạc.

– Là ngươi?

– Hừ, mau đền mạng cho sư huynh.

Kẻ nọ trầm giọng quát lớn, vung kiếm tấn công, chính là Ngân Diện. Trên thân kiếm của gã lởn vởn những luồng khí đen mờ mờ.

“Keng keng”

Lăng Phong vội rút đao chống đỡ. Cây đao này do Đoan thúc cho hắn mượn, quả nhiên hàng chất lượng cao, vung bừa cũng trúng.

Kiếm pháp của Ngân Diện gần giống Quỷ Ảnh Kiếm pháp của Tần Quyền, chỉ có công không có thủ, mọi chiêu đều là sát chiêu. Chỉ là Lăng Phong có cảm giác dường như bộ kiếm pháp này bị “lệch” thế qúai nào đó. Đại khái Ngân Diện chỉ đánh mãi một bên, bên còn lại hoàn toàn bỏ trống.

Qua chục chiêu Lăng Phong còn phát hiện, nửa năm không gặp, hắn có tiến bộ, Ngân Diện cũng tiến bộ không kém. Lăng Phong phải âm thầm vận Cửu Âm mới đỡ nổi.

“Chẳng lẽ kẻ này cũng luyện nội công xịn? M* nó cứ tưởng Cửu Âm là bá đạo nhất rồi chứ.”

Kỳ thực, Ngân Diện cũng bất ngờ y như Lăng Phong. Còn hơn thế, thắc mắc của gã cũng… giống y Lăng Phong.

Rút cục, cảm thấy thời gian xài “skill hỗ trợ” sắp hết, Ngân Diện buộc phải thoái lui. Trước khi rút còn bất ngờ vung tay ném ra một nắm gì đó.

Lăng Phong chỉ kịp thấy trước mắt một mảng mù mịt.

“M*, cái gì đây? Vôi bột? Ông vừa định xài…”

Lăng Phong tức anh ánh, tên Ngân Diện này y như đi guốc trong bụng Lăng Phong.

Đúng lúc này, có tiếng gầm của ai đó.

“Choang”

Ngân Diện trong nháy mắt bị đánh bật ra sau, tay cầm kiếm run run.

Tiêu Thiên Phóng nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên ra tay, nhíu mày lạnh giọng:

– Lưu Vân kiếm pháp? U Linh sơn trang có quan hệ gì với ngươi?

– Tiêu đại ca, huynh khẳng định hắn từ U Linh sơn trang?

– Không sai được. Kẻ ta đang tìm cũng dùng bộ kiếm pháp này.

“Chẳng lẽ là lão ta?”

Lăng Phong bỗng nhớ lại, nửa năm trước Ngân Diện tập kích hắn, phút cuối có một lão già xuất hiện cứu gã thoát đi, có lẽ chính là người Tiêu Thiên Phóng đang tìm.

Tần Quyền cất giọng khinh thường:

– Lưu Vân kiếm pháp kỳ thực là một bộ song kiếm, chẳng qua chưa luyện xong tầng ba thì chỉ dùng được đơn kiếm mà thôi.

Không trách Lăng Phong cảm giác chiêu thức bị “lệch”.

Nói mới nhớ, năm đó ở Trường An chính Tần Quyền là người giao đấu với Ngân Diện, biết rõ chiêu thức của đối phương. Quỷ Ảnh kiếm của Tần Quyền kiếm khí màu đen, đương nhiên ngứa mắt kẻ khác xài màu đen “đụng hàng” với mình. Quyền ca thậm chí từng kiến nghị Ngân Diện luyện kiếm khí màu hồng.

Bạch Ngọc Đường bỗng tung người ra trước. Gã vung quạt thật mạnh, vừa quạt bớt bụi vừa nhắc:

– Mọi người mau nín thở. Xem ra đây là U Linh Mệnh Sa nổi danh, chỉ sợ mỗi hạt bụi đều chứa độc…

Tiêu Thiên Phóng ngạo nghễ nói:

– Hừ, mấy hạt cát này còn chưa đủ làm gì được bổn…

“Hắt xì”

-… Hừ, thời tiết kiểu gì? Làm ta bị phong hàn.

– Tiêu đại ca, cẩn thận vẫn hơn, cẩn thận vẫn hơn. Năm đó Tiêu sư bá bị ám toán, nói không chừng cũng dính ám chiêu này…

Trong mắt Tiêu Thiên Phóng càng thêm căm giận, nhưng vẫn thức thời thầm vận khí nín thở.

Tần Quyền tay bịt mũi, mồm khinh bỉ:

– Thì đã sao? Ỷ vào vài hạt bụi đòi một chọi mười?

– Từ từ, không chỉ có mình hắn đâu. – Lăng Phong lắc đầu.

Còn chưa nói hết câu, đã thấy sau lưng Ngân Diện xuất hiện vài bóng người.

“Quả nhiên.”