Chương 296: Vai Phản Diện

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngân Diện giao đấu với Bạch Ngọc Đường, tâm tư để hết lên người Lăng Phong.

Có khi nào Ngân Diện chính là mỹ nữ sát thủ mang mặt nạ, thầm thương trộm nhớ độ anh tuấn của Phong ca?

Chắc là không, nét mặt bị che không rõ ra sao, nhưng ánh mắt của Ngân Diện hoàn toàn là sự căm thù.

Chục năm về trước, Ngân Diện lúc đó là trẻ mồ côi chạy nạn khỏi chiến tranh Tống – Liêu, tưởng chừng chết đói bên đường thì được một lão nhân thu lưu. Đến nơi mới biết lão nhân kia là trang chủ U Linh sơn trang. Cùng vào sơn trang với Ngân Diện còn có một nam thiếu niên, về sau lấy ngọai hiệu Thiết Kiếm. Hai người vô cùng thân thiết, mục đích sống cũng rất đơn giản, tu luyện báo ơn lão sư phụ. Bản thân Ngân Diện được xem là kỳ tài trong trang, được sư phụ rất tin yêu.

Hơn một năm trước, U Linh Trang chủ bí mật gia nhập Yên Vương phủ làm quân sư, Ngân Diện cùng Thiết Kiếm đi theo, nhận nhiệm vụ hộ vệ cho Nhị Công tử Triệu Hanh.

Kết cục, lại đụng phải Lăng Phong.

Ở Trường An, Lăng Phong thậm chí không chịu nổi một kích của Ngân Diện, nếu không có lão già bí ẩn dùng phi đao xuất hiện. Lăng Phong đã chắc chắn chết, mọi chuyện cũng sẽ kết thúc.

Thật không ngờ đến, không chỉ sống sót, sư huynh Thiết Kiếm trong một phút lơ đãng còn bị chính Lăng Phong giết. Ngân Diện không thể tin, ôm cách báo thù.

Lần thứ hai gặp Lăng Phong ở Đại Danh, phút cuối lại bị Tần Quyền Lăng Hổ xuất hiện giải vậy, Ngân Diện thát bại.

Giờ này, Lăng Phong lại có thể đánh ngang với lão Thất Cao Đào, Ngân Diện trong lòng không khỏi buồn bực. Cứ như vậy chẳng lẽ không còn cơ hội báo thù?

Chuyện đến đây nhìn lại, có điểm kỳ quái, Phong ca hình như thành vai… ác nhân phản diện, Ngân Diện mới là vai chính?

Tiến bộ của Lăng Phong, cứ từ từ chầm chậm hàng ngày, bản thân hắn không nhận ra, độc giả cũng không nhận ra. Chỉ có người lâu lâu mới gặp như Ngân Diện thấy rõ. Võ công ở dị giới này không định ra cấp bậc như game, khiến Lăng Phong cũng không biết mình đang ở cấp nào cả.

Ngân Diện nghĩ đến hai chữ “tâm kinh”, chẳng lẽ Lăng Phong nhờ có tâm kinh? Không đúng, U Linh sơn trang Trang chủ và U Minh Cung Cung chủ là huynh muội, chuyện Lăng Phong cướp được tâm kinh ở U Minh cung, Ngân Diện có nghe đến, nhưng rõ ràng vừa mới đây. Thực lực Cao Đào ra sao, Ngân Diện hiểu rõ. Bản tâm kinh kia Ngân Diện cũng có trong tay, thậm chí chính đám Cao Đào đang thèm muốn không thôi. Nói như vậy chẳng lẽ Lăng Phong là quái vật? Luyện nhanh như vậy?

Ngân Diện không phục. Báo thù cho Thiết Kiếm là một chuyện, kỳ tài của U Linh sơn trang, không thể bị vượt mặt dễ dàng như vậy.

Lúc này, ở phía xa.

Lăng Phong đang nghĩ, kể cả muốn đánh cầm chừng, đầu tiên hắn phải chế ngự được Cao Đào.

Vai trò của Cao Đào bên kia giống vài trò của Lăng Phong bên này.

Cả hai không phải là người mạnh nhất, nhưng là đội trưởng cầm trịch. Hơn nữa, Cao Đào cũng như Lăng Phong, thiện quấy rối từ xa, chủ yếu dùng hống thuật và trượng pháp hỗ trợ đồng đội. Tương tự Lăng Phong, dùng ám khí và choáng thuật. Bộ pháp của Lăng Phong lại chẳng kém gì Cao Đào, hai người có thể coi như cùng vị trí trong team, “kỳ phùng địch thủ”.

Hai bên tuy cầm chừng, không có nghĩa cứ vậy là xong. Chỉ cần một khắc sơ sẩy, Lăng Phong tin tưởng đối phương sẽ hạ thủ.

– Thất đệ, cầm chân tên kia giúp ta…

– Được. – Lăng Hổ gật đầu, không nói hai lên phóng lên trước chặn kẻ đứng trước Cao Đào.

Chỉ nghe thấy “vù” một tiếng.

– Choáng thuật? Haha, đối với ta vô… – Cao Đào cười lớn.

– Vậy sao? – Lăng Phong tự tin đáp.

“Hự”

Anh em trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy trong chớp mắt, không rõ bằng cách nào Cao Đào đã bị Lăng Phong vật ngang xuống đất, dùng một chiêu “armlock” điển hình khóa cứng.

Cao Đào những thứ khác có lẽ nhỉnh hơn Lăng Phong. Chỉ là Lăng Phong có Cửu Âm cùng “MMA thần công”, một khi bị Lăng Phong áp sát Cao Đào vô dụng thấy rõ.

Có điều, cứ tưởng tượng cảnh võ lâm nhân sĩ hai bên đang giao chiến, khinh công kiếm khí tao nhã bay bổng, đột nhiên rơi ra một tên chực ôm lấy đối phương vật xuống đất, vô cùng phá hư phong cảnh.

Thuật “vật lộn” của Lăng Phong, đương nhiên không phải độc nhất vô nhị ở thế giới này.

Luyện võ có thể tạm chia làm bốn, luyện thân – luyện tâm – luyện thần. Kỳ thực, trong luyện thân còn có một nhánh phụ, là luyện thể.

Nếu thân pháp chia làm hai đường, chữ “phiêu” và chữ “định”. Thì thể pháp lại chia làm hai đường, “nhu” và “cương”.

Võ lâm nhân sĩ hầu hết là nam, đương nhiên luyện “cương” chiếm phần đông. Huynh đệ khoan hiểu lầm, “cương” này và các loại “cương” khác bất đồng. Có thể coi như đời sau chăm luyện “thể hình”, vừa tăng kình lực ngoại công, vừa tăng mức đề kháng. Nhưng hầu hết chỉ ở mức độ nào đó là dừng. Thứ nhất, nếu luyện quá tay, đối với khinh công sẽ không có lợi. Thứ hai, võ lâm cổ đại xem trọng khí lực nội công, mọi chiêu thức đều phải có khí lực đi kèm mới được xem là lợi hại, đối với kình lực ngoại công rất ít người theo đuổi. Một kẻ nếu xuất chiêu chỉ có ngoại công, không khác nào loại “não bé chỉ biết dùng sức”, sẽ bị nhân sĩ khinh thường.

Vả lại, kể cả muốn luyện ra ngô ra khoai, đạt đến trình độ như Lăng Hổ, cả người cứng như sắt đá, đòi hỏi luyện tập vô cùng khổ cực, còn phải có bí kỹ riêng. Không phải cứ suốt ngày chui vào lò tự đánh đập thân thể thì da thịt sẽ cứng lên. Nói thêm, trong “Phật môn”, Thiếu Lâm tự có vẻ thiên về nội công, Đại Lâm tự lại thiên về ngoại công.

Ngược lại, một số cao thủ chuyên về “nhu thể”, có thể khiến thân thể nhuyễn như rắn nước, thậm chí luồn lách vào những nơi nhỏ hẹp đến không tưởng. Loại nhu thuật này, chủ yếu được nữ giới ưa chuộng.

Chỉ là, luyện thể tuy giúp cải biến xương cốt da thịt, nhưng lại không có nhiều “chiêu thức”. Đại khái giống như Thiết Bố Sam của Lăng Hổ, da như giáp sắt, nhưng chỉ là tên bí kíp luyện thành, chứ không phải tên chiêu đánh ra. Vì vậy trong võ lâm thường coi thể pháp chỉ là một nhánh nhỏ của thân pháp. Cũng có không ít người chuyên sâu về luyện thể, nhưng tiếng tăm giang hồ không cao.

“Khóa” là một trong vài kỹ thuật chủ yếu khi luyện thể, có thể kể thêm “miễn nhiễm” – thân thể không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, Lăng Hổ có lẽ thuộc loại này. Hay “phản kích” – tự động xuất ra kình lực. Còn có chiêu cuối “tự bạo” – nghe thì khủng bố nhưng cụ thể làm thế nào để tự bạo thì hình như không mấy ai biết.

Bản thân “khóa” cũng có vài loại chiêu, ví như ôm lại là khóa, tung đối thủ lên cũng là khóa, đè đối thủ xuống cũng là khóa. Giữ – khóa trong luyện thể, và địa đường – nhào lộn trong luyện thân, chính là những mục chủ yếu khi đấu vật. Chỉ tiếc, đấu vật giờ đây ở Trung nguyên bị mai một thất truyền, nhường chỗ cho đao kiếm, chỉ có người phương bắc vẫn dùng.

“MMA thần công” của Lăng Phong, chính là một nhánh của kỹ thuật “khóa” trong đấu vật, chẳng qua đã được Lăng Phong đem chuyên sâu tận ngàn năm về dùng.

Lăng Phong giống như một nghiên cứu sinh chuyên về “grappling holds – vật lộn” thời cổ đại. Phong ca hy vọng có một ngày đưa trường phái “thực dụng” lên ngôi, đảo lộn toàn bộ võ lâm. Nói không chừng, tương lai của dị giới này sẽ chẳng có phim “chưởng” nào hết, mà sẽ là phim “vật”, với giao thoại về tổ sư tên Lăng Phong nào đó.

Cao Đào thật không hiểu, chiêu thức của Lăng Phong nhìn qua vô cùng tầm thường, chỉ là ôm lấy mà thôi, rõ ràng trong đấu vật cũng có. Thế nhưng chiêu của Lăng Phong không chỉ khiến tứ chi gã không thể động, ngay cả khí lực trong người cũng bị triệt tiêu đâu mất.

Cao Đào không biết, Lăng Phong có trong tay hai tấm bản đồ huyệt vị, một cái là Bát Mạch Đồ, một cái là Thần Cung Thập Nhị Mạch Đồ. Cái sau chính là chí bảo luyện thể, đừng nói huyệt vị nào làm bế tắc khí lực, ngay cả huyệt nào giúp nam nhân “kim thương không ngã” hình như còn ghi rõ. Lăng Phong chỉ cần kết hợp nhuần nhuyễn, tin tưởng thiên hạ không mấy người thoát được.

Cao Đào từ một cao thủ phiêu dật chưa đến vài khắc đã thành một người thường, thở phì phò:

– M*, ngươi có biết hai chữ bỉ ổi viết thế nào không?

– Ngươi biết không? – Lăng Phong hỏi ngược lại.

Cao Đào há mồm á khẩu, mãi mới tím mặt nghẹn ra một câu:

– Coi như ngươi lợi hại.

Choáng váng, hóa ra Cao gia là dân mù chữ, không biết “bỉ ổi” viết thế nào cả.

Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Tần Quyền Bạch Ngọc Đường kiến nghị:

– Lão Bạch Lão Tần, nhìn ta mà đánh đẹp đẹp chút, đừng làm mất mặt Phong Vân bang…

Mấy anh em Phong Vân đang chật vật đều suýt thổ huyết, trong đây Phong ca chính là kẻ đánh đấm xấu xí nhất.

Bạch Ngọc Đường nói:

– Bang chủ, dây dưa với đám này làm gì? Chúng ta còn chuyện khác trọng yếu hơn.

Lăng Phong gật gật đầu, trọng yếu đêm nay là mật tịch.

Dù sao khóa thì khóa được, nhưng tư thế này chính hắn cũng bị làm khó, muốn giết Cao Đào không hề dễ.

Nói trắng ra, Lăng Phong cũng không muốn giết đối phương. Bạch Ngọc Đường nói phải, U Linh sơn trang, đừng dây vào được bao nhiêu lại hay chừng đó. Nghe nói đám này chết người này sẽ có người khác thay. Lăng Phong chết là hết. Lần trướ, giết tên mặt sắt hộ vệ Triệu Hanh lại kéo đến Ngân Diện, bây giờ giết Cao Đào, chỉ e lại kéo đến Cao Hồng nào đó, cứ thế chẳng phải mệt chết?

Quan sát một chút, Tần Quyền đang ở thế dưới, Tiêu Thiên Phóng không hề đánh hết sức, Ngũ Thử cũng không toàn tâm toàn ý, Lăng Phong muốn làm căng cũng khó.

Lúc này Cao Đào gượng nói:

– Xem ra các ngươi cũng không muốn đánh? Chi bằng chúng ta hòa ở đây?

– Thành giao. – Lăng Phong giơ ngón cái.

Hắn nhả Cao Đào ra, lộn người đứng dậy.

Còn chưa ổn định thân thể, đã nghe “vù” một tiếng, bằng thần lực thấy rõ Cao Đào ở sau lưng đột ngột vung trượng một vòng.

“M* nó, lật lọng.”

Không hổ sát thủ U Linh, rõ ràng Lăng Phong đã tính trước vẫn bị đánh lén.

Lăng Phong mặt tái đi, vội dùng Hoạt Bất Lưu Thủ chúi người ra trước, tránh được một sát chiêu. Trong tích tắc vận khí lực ra tay, xoay tròn đao chém ra sau.

“Choang”

Hắn cười gằn:

– Cao huynh, không phải đề nghị hòa sao?

Cao Đào rút trượng xoay một vòng, lui lại đứng sau đồng bọn, miệng cười nham nhở:

– Haha, ngươi có điều không biết, ta từ nhỏ bị phong thấp, tay chân thi thoảng… giật giật, thân thể không điều khiển được…

Lăng Phong giận tím mặt, chắp tay khen:

– Lợi hại, lợi hại. Có lẽ nào Cao huynh mỗi lần giết người đều bị phong thấp?

– Ý, sao ngươi lại biết? Ài, Cao mỗ ta lâu nay bị người đời hiểu lầm, kỳ thực… đều là vì quái bệnh vô ý giết người mà thôi. Nhân phẩm của ta, không phải nói khoác chính là trong trắng thiện lương. Sống bao lâu ôm nay mới gặp được tri kỷ… Ài ài…

Cao Đào làm bộ ấm ức, thở ra liên tục, tư thế như muốn keết nghĩa huynh đệ với Lăng Phong đến nơi.

“Tri kỳ cái đầu ngươi.” Lăng Phong thầm chửi.

Cao Đào nâng trượng ra trước, chỉ chỉ vài vết xước nói:

– Nhìn thấy không? Chỗ này, cứ một vạch đồng nghĩa với một người bị quái bệnh vô ý giết. Ta phải khắc lên đây để cảnh tỉnh bản thân.

Lăng Phong căng mắt ra nhìn, cười khinh:

– À… Cao huynh, thật ngại quá. Tại hạ… không thấy vạch nào cả.

– Haha, trời tối khó nhìn. Lại gần mới thấy…

Cao Đào cười hềnh hệch.

Lăng Phong xua tay:

– Vậy thì không cần. Quái bệnh của Cao huynh, ngay cả huynh đệ đồng môn cũng không bỏ qua, tại hạ lĩnh giáo rồi. Chỉ không biết một lần kéo dài bao lâu?

– Rất nhanh, chỉ cần giết được một người là hết.

– Quả nhiên quái bệnh…

Nói rồi phẩy tay ra hiệu, Tần Quyền có vẻ không hài lòng, nhưng cũng dừng đánh lùi lại. Hai phe lườm nhau, dần tách ra.

Tiếng đao kiếm phía Mộc Sinh và Cái Bang không hiểu sao cũng nhỏ dần.