Chương 392: Cứu Người Như Cứu Hỏa

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngay khi thấy đối phương động, Lăng Phong đã dùng Hoạt Bất Lưu Thủ ngả theo.

“Vù”

“Leng keng”

Tên kia khinh công rất cao cường, chớp mắt lại ra chiêu. Phi đao phi châm lại va chạm, đồng thời đổi hướng bay đến ngọn đèn trong phòng.

“Phụt”

Cả phòng tối om, cũng không rõ ai là người giành nói trước:

– Lão Phí, ở đâu thì ở đó, ta cứu ngươi.

– Có quỷ mới tin ngươi.

– Đúng vậy, đừng tin hắn, ta mới tới cứu ngươi đây.

Lăng Phong và tên sát thủ lập tức như hai con báo trong tối nhìn nhau. Bọn hắn đều rõ ràng, hai bên ngang ngửa, nếu đối phương còn trong phòng thì bản thân không thể làm gì khác. Nếu muốn trừ đối phương, lúc tối tăm này là thích hợp nhất.

Đột nhiên…

“Phụt”

Căn phòng bỗng vụt sáng, đèn lại được ai đó đốt lên.

Lăng Phong ngả ngửa, lần này lại là thằng nào?

Nhìn qua, chỉ thấy lão Phí đang bồ lòm còm dưới đất, trong tay là một cây nến sáng trưng, còn nhoẻn miệng cười rất tươi.

– Ngươi đốt đèn lên làm gì?

– Ta đánh rơi túi thuốc.

– Vl!

Tên sát thủ đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, lập tức vung tay. Lăng Phong nhanh không kém cũng hành động, nhưng lại nhằm thẳng… Phí thần y.

Bổn ý của Lăng Phong là phóng phi đao chặn phi châm đối phương.

Đáng tiếc, người cứu thì có lòng, nhưng kẻ cần cứu thì… không hiểu ý. Phí lão đại thế mà cũng có chút thân thủ, mắt nhìn thấy Lăng Phong và sát thủ ra tay, lão ta cũng lách người lăn lộn một cái, thế nhưng lại có xu hướng theo phe tên sát thủ.

Nói sao, nửa đêm có hai tên áo đen tới chơi, ngươi nói nên tin tên bịt mặt hay tên không bịt mặt hơn?

“Phụt”

Đèn lại tắt.

– Đại ca, ngươi nếu muốn sống thì làm ơn phối hợp chút có được hay không vậy?

Trong nghề đặc vụ này, so với ám sát thủ tiêu thì bảo vệ nhân chứng nhìn qua có vẻ nhàn, thực tế khó khăn hơn rất nhiều, bởi vì cần thiết các bên phải phối hợp nhịp nhàng một chút. Bằng không đặc vụ dù võ công cao cường ra sao, gặp phải nhân chứng thiểu năng thì cũng phải bó tay.

Phí thần y chính là một cái ví dụ điển hình.

Lăng Phong còn chưa than vãn xong, đã nghe một tiếng không xong.

“Phụp”

– Ááá…

– Làm sao rồi? Ai bị thương?

– Ta…

Lăng Phong lộn một vòng, miễn cho bị tên kia đánh lén, mới mở miệng hỏi:

– Lão Phí?

“Vù”

Sau đó là một tiếng khinh thân ra ngoài, bằng vào thần lực Lăng Phong liền xác định tên sát thủ đã thoát thân.

Lăng Phong lựa chọn không đuổi theo, hắn cần tra hỏi lão Phí này hơn.

Rất nhanh, đèn lại sáng.

– Đã nói rồi. Không chịu nghe lời ta làm gì?

Vừa nói xong thì phát hiện, trên ngực lão này lại là… phi đao của mình. Lăng Phong toát mồ hôi, vội vàng chạy tới chụp lấy lão Phí:

– Vừa rồi ta không cố ý đâu, ngươi ngàn vạn lần không được chết nha!

– Ngươi… khục… khục…

– Ngươi nói cái gì cơ?

-… khục…

Chỉ thấy Phí thần y trong mắt đã mờ nhạt, liền hô hấp cũng như sắp đình chỉ. Lăng Phong lắc lắc liên tục, chỉ thấy tình hình càng tệ thêm, không khỏi dồn dập hỏi:

– Đoạn Cân Nhẫn là ngươi chế ra?

Phí thần y gắng gượng lắc đầu, hai tay vẫy vùng như cá mắc cạn.

– Không phải? Vậy có biết thuốc giải ở đâu hay không?

Phí thần y lại lắc đầu, còn gắng nói:

– Đừng… đừng…

– Ngươi nói cái gì? Đừng giết ngươi? Ngươi nói ra bí mật, ta sẽ không giết ngươi.

Lão Phí nghe đến đó thì đã nghẹo đầu sang một bên, coi bộ đã cưỡi hạc trời tây.

Lăng Phong không khỏi thất vọng. Không nghĩ đến sát thủ của Cửu gia hành động nhanh gọn như vậy. Nếu để hai bên solo, Lăng Phong đương nhiên không ngán đối phương. Vừa rồi ngay cả Lưỡng Nghi Hộ Tâm công hắn thậm chí còn chả thèm vận ra ngoài.

Mãi mới rớt ra một chút manh mối, thế mà lại bị hủy ngay trước mũi.

Kỳ thực, Lăng Phong có điều không biết, câu của lão Phí vừa rồi, đầy đủ là “đừng… lắc ta nữa”.

Lăng Phong xem xét căn phòng một lát, không phát hiện thêm được điều gì, đúng lúc muốn bỏ đi…

– Cứu… ta…

– Chưa có chết?

Lăng Phong vội quay đầu, chỉ thấy Phí thần y mặt mũi tràn đầy gân xanh, hai tay cào bới sàn nhà, đầu lưỡi thè ra ngoài đã sưng đen, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khó khăn, cố gắng mãi mới phun ra được mấy chữ:

– Bao… bao…

– Báo thù?

Phí thần y lắc đầu liên tọi, coi như đánh cược chút khí lực cuối cùng nói nốt một chữ:

-… thuốc.

Xong xuôi thì lại nhắm mắt xuôi tay.

– Bao thuốc?

Cái túi thuốc này Lăng Phong vừa lục qua, bên trong một đống bình lọxanh đỏ tím vàng. Lăng Phong căn bản xem không hiểu, cho nên định đem cả về tự ngâm cứu. Nhưng giờ nghĩ lại, loại thuốc độc như Đoạn Cân, ngay cả chế biến cũng rất bí mật, thuốc giải nếu có có lý nào hờ hững mà bỏ trong cái túi tồi tàn này?

Xem ra vẫn là cứu sống lão này tra hỏi vậy.

Còn nước còn tát. Lăng Phong liền đem túi đựng thuốc đổ cả ra đất, cứ thế mặc kệ là viên hay là nước, ba bảy hai mốt toàn bộ đều dốc hết vào mồm lão Phí.

– Khục… khặc…

– Tỉnh rồi?

Lăng Phong không khỏi mừng rỡ. Cái này phải làm sao mới phải. Phong ca ngay cả thuật cải tử hồi sinh cũng biết, cái này chẳng phải khiến các nhân vật phụ không còn đất thể hiện hay sao?

Nhìn thấy lão Phí hai mắt trợn thao láo, mồm há to, Lăng Phong liền nhẹ nhàng:

– Phí thần y, có gì thì cứ nói ra đi, đừng giữ ở trong lòng.

– Sặc… sặc…

Phí thần y cả mồm đều là thuốc, gắng gắng động đậy. Ta đây muốn nói lắm, nhưng tên chết tiệt nhà ngươi có cho ta nói không chứ?

Lăng Phong là nhân vật rộng lượngg, đương nhiên không để ý tiểu tiết này, mãi một lúc vỗ đùi nhớ ra:

– Phải nha, muốn uống nước đúng không?

Cứu người như cứu hỏa, Lăng Phong lại tranh thủ thời gian với tay lấy cái bình trên bàn trà. Cũng mặc kệ bên trong là trà hay là nước, cứ thế đổ thẳng vào miệng lão Phí.

– Ục… ục…

Phí thần y rất không tình nguyện, hai mắt đẫn lệ nhìn Lăng Phong.

Vừa rồi, lão Phí đây chỉ thiếu oxy ngất đi chứ còn chưa có chết, nhưng vừa hớp được vài ngụm khí tỉnh dậy, lại bị Lăng Phong đổ hết thuốc vào mồm, ngược lại thiếu chút nữa bị nghẹn chết lần hai. Thuốc vào họng một nửa tạm thở được, thằng nhãi này lại tống cả bình nước vào miệng. Khổ không nói hết.

Lăng Phong coi bộ cảm nhận được nỗi lòng của đối phương, liền cảm khái:

– Không cần phải cảm kích ta quá như vậy. Ghi nhớ trong lòng là đủ, có gì tỉnh lại trả ơn cũng không muộn, nói cho ta biết chút bí mật là được. Không ngại nói cho lão biết chứ, 5 tuổi ta đã biết sơ cứu, 7 tuổi đã có thể phẫu thuật cho thú cưng trong nhà. Ta cứu người chủ yếu là nhìn vào phản ứng, chứ không có giống như mấy thần y các ngươi hỏi han phiền phức nọ kia. Cứ yên tâm vào ta là được.

Phí thần y nghe lời tâm tình của Lăng Phong, liền liều mạng động đậy, cũng không rõ muốn bày tỏ điều gì.

Một lúc lâu sau.

Phí thần y sâu kín tỉnh lại, vừa rồi giống như vừa gặp ác mộng, trong mộng đụng phải một tên ác ma.

Vội sờ sờ thân thể, đầu tiên cảm thấy mồm miệng như cái bếp lò, hóa ra bị bỏng thảm. Nhìn lên bàn, lập tức chửi đổng. Là tên vương bát đản nào đổ nước sôi vào mồm ông? Lại cúi đầu xem xét. Vl, mấy lọ chữa tiêu chảy trống trơn thì thôi đi, nhưng cái bình thuốc dưỡng thai cũng đi đâu mất?

– Ngươi muốn gì?

– Ta nói, làm sao quên nhanh như vậy chứ? Ta vừa cứu lão đó.

– Cứu ta? Ngươi muốn giết ta thì có.

Lăng Phong cười khan. Lão Phí tuy bực bội, nhưng dù sao cũng vừa thoát chết, vẫn nói:

– Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi.

– Vậy…

– Đừng lại gần, ngươi lại gần ta sẽ cắn lưỡi tự sát. Ngươi muốn nghe về Đoạn Cân?

– Người thân của ta trúng độc này.

Phí Tiền nghe xong câu này, đột nhiên thái độ hòa hoãn hẳn lại:

– Độc của ta, không phải Đoạn Cân ngươi tìm.

Lão chậm rãi ngồi xuống đất, bắt đầu kể.

Lão tên thật là Phí Tiền, đặt tên cũng rất hợp, ai chữa bệnh chỗ lão ta chắc đều… phí tiền.

– Ngươi muốn biết về Đoạn Cân này, thì phải quay lại hai chục năm trước. Năm đó sư phụ ta tạ thế để lại một quyển độc kinh, nói muốn trị độc phải tự mình chế độc mới được. Ta ban đầu chỉ muốn nghiên cứu một chút, về sau… trầm mê luôn vào. Đến một ngày, ta thế mà chế ra một loại độc dược kỳ lạ. Trúng độc này xong, độc sẽ tự lan toàn thân, choáng váng hô hấp khó khăn, thân thể không chịu nghe lời, đợi vài ngày nếu đủ liều lượng cứ thế mà chết.

Phí Tiền kể đến đó, có vẻ rất tự mãn với thành quả này, lại nói:

– Ngươi có thể sẽ nói, độc này như vậy cũng không tính kịch độc, độc dược bá đạo gấp trăm lần nó, dùng vào chết ngay có rất nhiều. Nhưng là, độc của ta lợi hại hơn ở chỗ, nó không bảo tồn trong máu, không để lại mùi vị. Kiểm nghiệm tầm thường căn bản không thể phát hiện độc tố sót lại. Trọng yếu nhất là, có thể căn cứ liều thuốc khống chế kết quả, muốn mê hay muốn độc chết đều được. Như vậy, càng khó có thể phân biệt.

“Triệu chứng y như Đoạn Cân Nhẫn.” Lăng Phong nghĩ nghĩ.

Phí Tiền thở dài:

– Độc này vừa điều phối ra ta liền hối hận. Thế nhưng nếu cứ vậy hủy đi lại có chút đáng tiếc. Cuối cùng, ta liền chép lại phối phương cất trong nhà. Không nghĩ đến, vài ngày sau đã không thấy tăm hơi. Quyển độc kinh kia cũng bị lấy đi mất.

– Sau đó?

– Lúc đó nội tâm ta rất bất định. Phí Tiền ta tuy hành y có chút… dùng từ gì mới hợp đây?

– Có chút… thất đức? – Lăng Phong liền giúp đỡ tìm từ.

Phí Tiền đỏ mặt bào chữa:

– Khụ, không phải, thi thoảng chỉ ăn quá tiền chút mà thôi. Nói tiếp, lúc đó ta một không hy vọng độc mình chế ra bị kẻ khác đem đi hại người, hai là…

– Sợ bị lộ, không ai xem bệnh nữa, thất nghiệp?

Lăng Phong lại giúp đỡ mớm lời, bởi vì cái hắn cần nghe không phải đoạn này.

Phí Tiền gật gật đầu, lại thong thả nói:

– Cho đến một ngày, ta nghe được một cái tin đáng sợ. Ở Lương Châu có vài người chết khó hiểu. Người khác có thể không nhìn ra, nhưng ta chỉ cần nghe triệu chứng liền biết. Ta cất công tìm đến Lương Châu tìm hiểu, xác nhận chính là… độc ta chế ra. Ngày hôm đó, chính là ngày ta gặp…

– Cửu gia?

– Không phải, chỉ là thủ hạ của hắn. Kẻ này khống chế ta đem về lại y quán. Thật không ngờ đến, ta vừa rời nhà đi Lương Châu, vợ con ta đã bị chúng bắt. Từ đó, bọn chúng bắt ta phải chế độc cho chúng. Cửu gia của chúng giống như muốn chế ra chính là Đoạn Cân mà ngươi nói, nên mới tìm khắp thiên hạ những người có thể chế độc, đem về thử nghiệm…

– Nói như vậy, ngoài lão ra còn rất nhiều tên khác đang làm giả Đoạn Cân?

– Cái này ta không biết, nhưng có lẽ vậy đi.

“Xem ra, Đoạn Cân thật giả lẫn lộn, giả nhiều hơn thật. Ài, vậy thì thuốc giải sẽ càng khó tìm.” Lăng Phong không khỏi nghĩ thầm.

– Vậy, thuốc giải của loại độc ngươi chế, ở đâu?

Phí Tiền lục lấy túi thuốc, đưa ra một cái bình nhỏ, lắc lắc vài cái cười khổ:

– Hết rồi.

– Hết rồi?

Lăng Phong toát mồ hôi nhăn nhó, vừa rồi lỡ tay tống hết vào mồm lão này.

Còn may, lão Phí cũng có lòng giúp Lăng Phong giải độc. Lão lấy ra một mảnh giấy ghi sẵn phối phương, nói là năm đó chế độc xong liền nghĩ đến ngay thuốc giải, nhưng vẫn chưa được cứu người lần nào. Hy vọng Lăng Phong có thể thay lão ta giải bớt nhân duyên.

– Vậy, ngươi gặp “Cửu gia” bao giờ chưa?

– Chưa. Ta cho tới nay chỉ gặp qua bốn người nhắc đến cái danh tự này. Một là Mã Hồi, hai là ngươi, thứ ba là tên vừa rồi. Còn một người nữa, là…

Nói đến đó đột nhiên Phí Tiền đưa hai tay chụp lấy cổ họng, hai con mắt lồi ra, xong xuôi cứ thế ngã ra sàn nhà.

– Này, là ai? Lão Phí?

“Gì, chết rồi?”

Lăng Phong bàng hoàng, kiểm tra mạch đập các kiểu, căn bản không có chút hy vọng.

Chuyện xảy ra cực nhanh, Lăng Phong thậm chí không kịp đùa cợt câu nào.

Chẳng phải đã qua được rồi sao?

Hồi quang phản chiếu? Không đúng. Triệu chứng này là đột tử, chết không kịp ngáp, cả người cứng ngắc, thậm chí mắt còn mở thao láo. Lão này đêm nay thật thảm, chết lên chết xuống mấy lần.

Lăng Phong bỗng thấy cảnh tượng này có gì đó quen thuộc.

Hắn nghĩ nghĩ, chiếu theo trí nhớ, ngồi xuống khó nhọc gỡ tay lão Phí ra, đưa mắt quan sát bên dưới cổ họng, thậm chí vận dụng cả thần lực “zoom” lên để xem.

Rút cục, ở một vị trí gần xương quai xanh, hắn phát hiện…

“Giống y như vậy!” Lăng Phong nhíu mày.

Xem ra, mình ra tay vẫn muộn một nhịp.

Nhưng có một điểm Lăng Phong nghĩ mãi không thông.

Ai muốn giết Phí Tiền? Thực sự là “Cửu gia” bí ẩn kia? Không lẽ bọn chúng sợ Lăng Phong phát giác bí mật, muốn giết người diệt khẩu?

Điều này không đúng lắm. Trừ phi bọn chúng biết luôn thân phận Mật Thám tự của Lăng Phong nên sinh e ngại. Nhưng kể cả như vậy, đêm nay Lăng Phong hành động đơn độc, người bị thủ tiêu trước tiên phải là Lăng Phong. Phí Tiền chỉ là lâu la tầng thấp nhất, biết không nhiều.

Nhưng tóm lại, cho dù là ai, vì cái gì, chỉ e từ hôm nay Lăng Phong lại sẽ ôm thêm không ít phiền phức.

Nghĩ đến đây, Lăng Phong đột nhiên nghĩ đến một kẻ khác.

Mã Hồi.

Khi Lăng Phong vừa muốn rời đi, bằng vào thần lực hắn phát hiện, lại… có người tiếp cận.