Chương 426: Mèo Và Hổ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hồng Lăng lúc này mới sụt sùi, kể lại sự tình của mình.

Hóa ra Hồng Lăng nguyên gốc là người Bắc Hán. Lão nhân đi cạnh họ Trần, cũng không phải thân thích của nàng, mà chỉ là một người quen.

Cha mẹ nàng bị dính vào một vụ tranh chấp với một thổ hào người Hán, nghe nói cũng do Hồng Lăng mà ra. Không may bị ức hiếp đến mức chết thảm, quan sai Huyễn Âm lại không thèm phân xử công bằng. Bản thân nàng bị người khác đổ cho là yêu nghiệt, suýt chút bị lăng nhục. Tình hình có điểm tương đồng với Tạ Phi Yến.

Nàng cùng đường mới tìm đến Thanh Vân sơn, mong đạo trưởng ở đó chứng minh bản thân không phải yêu, chẳng ngờ lại bị bắt cóc vào mật động.

Lăng Phong vừa nghe chuyện, liền nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

Hà Đông dân cư phức tạp, bách tính cần được đối xử công bằng. Quan phủ vốn dĩ phải đảm bảo các tộc người khác nhau chung sống hòa hợp.

Người Bắc Hán vốn là một nhóm dân Đột Quyết. Sau khi Tống Thái Tổ diệt quốc Bắc Hán, bọn họ vẫn tiếp tục sinh sống ở Hà Đông, dần dần lẫn lộn vào với người Tống.

Lại nói, dân Tống cũng không hề thuần chủng. Xưa nay, các triều đại làm chủ Trung nguyên, đều mặc nhận mình là “người Hán”. Đây chẳng qua là một kiểu danh xưng chung chung, không hề có ý nghĩa nhân chủng học. Ý tứ chỉ để phân biệt với các tộc người man xung quanh. Sau loạn “Ngũ Hồ” Nam Bắc triều, các tộc người Hồ tràn vào xâm lấn Trung nguyên, dân cư đồng hóa qua lại, căn bản không thể giũ thuần nhất được.

Chỉ là, người Bắc Hán vốn là dân mất nước, trong mắt người Tống luôn bị xem thường. Thậm chí nhiều người còn xem người Bắc Hán như nô lệ, tùy ý khinh bỉ ức hiếp. Người dân thiếu văn hóa tạm không nói, quan lại cũng không thiếu kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Kể đến đó, Hồng Lăng đã nghẹn ngào, khiến Lăng Phong cũng cảm động theo.

Trong nội tâm không khỏi bứt rứt.

Giúp người thì giúp đến cùng, thỉnh Phật thỉnh đến Tây thiên.

Đây chính là cái “phiền phức” mà Lăng Phong vừa nghĩ đến. Nhận của người ta một lạy, bây giờ nghe xong chuyện lại phủi áo ra đi là rất khó.

Chỉ là hiện tại hắn đang muốn gấp gáp về kinh, chuyện của Tạ Phi Yến đã mất một ít thời gian, nay nếu thêm chuyện của tiểu cô nương Hồng Lăng này vào, chỉ e lại mất thêm mấy ngày ở Huyễn Âm.

Lúc này, Triển Chiêu vẫn đứng cạnh liền quát to:

– Ngươi nói, là tên nào thụ án? Bổn Bộ khoái đến đó hỏi cho ra nhẽ.

– Đúng đúng, để Lôi gia gia tặng cho một quả Lưu Tinh châu, nổ bay nóc nhà hắn ra.

– Lão Lôi, bình tĩnh, bình tĩnh.

Lăng Phong liền thở ra.

Phải nha, có cách giải quyết.

– Triển đại ca, chuyện này xem ra phải nhờ cả vào huynh.

– Được rồi, cứ để đó cho ta. – Triển Chiêu sảng khoái đáp ứng.

Triển gia tuy làm Bộ khoái không quá xuất sắc, thi thoảng cũng nhận lót tay, nhưng chủ yếu vẫn là đòi của đám lưu manh, đối với dân chúng bình thường gã vẫn rất tận lực.

Liền nói với hai người Hồng Lăng:

– Lão Trần, Hồng Lăng cô nương, đây là Triển Bộ khoái, là một bằng hữu tốt của ta. Hai ngươi đi theo hắn đến nha môn, trình bày rõ ràng, khắc sẽ giải quyết được.

– Lăng nhi bái tạ ân công. – Hồng Lăng lại quỳ sụp xuống.

– Được rồi, ta xưa nay chỉ nhận một lạy, không nhận hai lạy đâu. Đây là quy tắc của ta.

Lăng Phong vội vội vàng chụp lấy tay Hồng Lăng, lần này nhất quyết không để nàng dập đầu.

Có điều lại nghĩ, Triển Chiêu xưa nay tính cách có phần hơi thẳng thắn. Tuy từng là Bộ khoái phủ Thái Nguyên, trong địa phần Hà Đông cũng có chút danh tiếng. Nhưng là trên quan trường, danh tiếng to mấy cũng vô dụng, phải cần thực quyền.

Trọng yếu là, Triển Chiêu nay đã bị chuyển công tác đi Giang Nam, chỉ tình cờ ngang qua, lại nhúng tay vào chuyện của Bộ đầu Huyễn Âm. Đây là đại kị, chỉ e sẽ gây phản ứng ngược. Nếu chẳng may gặp phải một đám Bộ khoái cứng đầu không nể mặt, thế thì chuyện sẽ càng bất lợi cho Hồng Lăng.

Liền liếc mắt với Bạch Ngọc Đường:

– Ngươi cũng đi môt chuyến đi.

– Ta? – Bạch Ngọc Đường chỉ vào mũi mình, không hiểu ra sao.

– Ừ, xem xem là Bộ đầu nhà nào, Triển đại ca vào cửa trước, thì ngươi ghé hậu viện một lát. Vu oan giá họa, bắt cóc tống tiền gì thì tùy. Nếu vẫn không được, thì dùng đến thân phận mật thám, chắc sẽ không vấn đề gì.

Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu ý.

Chỉ là, Bạch gia rất không tình nguyện:

– Bảo ta đi phối hợp với con mèo đấy? Mơ đi.

– Ài, đều là chỗ quen biết, sau này còn gặp nhau. Ngươi trở về, chúng ta cùng bàn chuyện… bảo đồ.

Lăng Phong chân thành khuyên nhủ.

Bạch Ngọc Đường buồn bực rời đi.

Chuyện ở Huyễn Âm rất nhanh đã hết.

Sắp xếp cho Phi Yến ngồi cùng xe với Như Ý tiểu thư, cả đoàn tiếp tục lên đường.

Chỉ là…

– Lão Hổ…

– A, Tứ ca hỏi chuyện gì?

Lăng Phong nghĩ đến gì đó không khỏi hoảng sợ, cẩn thận hỏi:

– Mọi người đều đi cả rồi. Sư phụ, ngươi… không phải đang tương tư đó chứ?

– Tương tư?

Phong ca tuy nói rất nhỏ, nhưng hai chữ “tương tư” này, ý nghĩa sâu sắc, vô cùng nhạy cảm. Toàn thể anh em vừa nghe thấy đều dừng cả lại, trợn mắt há mồm… hóng chuyện. Liền ngay cả Lôi Trấn tai lãng cũng nghe được, oang oang nói:

– Ai? Ai tương tư? Tương tư ai? Nói ra Lôi gia gia cho nổ cả nhà nó lên.

Anh em toát mồ hôi, vội vàng bịt mồm kéo Lôi Trấn ra sau.

Chỉ nghe Lăng Hổ niệm:

– A-di-đà Phật. Ta chỉ là… cảm thấy nữ quỷ kia rất mạnh. Bọn họ không có chúng ta đi cùng, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm. Thiện tai!

Lăng Phong vỗ đầu.

Thôi xong! Này rõ là đại sư động lòng xuân rồi còn phải chối cái gì nữa?

– Hổ đệ…

Lăng Phong vừa mở mồm muốn khuyên, đã bị Tần Quyền giảo hoạt giành mất:

– Ấy, ấy, Tứ ca. Chuyện này đệ kinh nghiệm nhất, cứ để đệ. A Hổ, ra đây, kể rõ ràng cho ta nghe.

Nói xong lôi kéo Lăng Hổ ra một góc.

Ài, đại sư cũng yêu rồi. Thật là mất bản sắc quá đi.

Lăng Phong liền gọi với theo:

– Tần Quyền, A Hổ là người có tín ngưỡng. Ngươi không nên làm hư nó.

– Chuyện này, hiền đệ, ta thấy cứ để thuận theo tự nhiên đi.

– Đúng rồi, Tiêu đại ca. Người ta đi tu cũng tìm thấy rồi đó, ngươi thì sao?

Tiêu Thiên Phóng chột dạ, lấp liếm nói:

– Hừ, người luyện võ, là phải thanh tâm quả dục. Như vậy nội công mới dồi dào được.

– Đại ca ngươi theo Đạo từ lúc nào vậy?

– Khụ, khụ. Kỳ thực Cái bang và Đạo gia, cũng có chút liên quan. Thôi, nói chuyện khác, nói chuyện khác. Ngươi kiếm đâu ra cái gậy sắt này vậy?

Nói rồi chỉ vào cây Tuyết Tễ lừng danh bên hông Lăng Phong.

– A, Tiêu đại ca… Nó là bảo kiếm, không phải gậy sắt.

Lăng Phong đầu đầy vết đen, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện khắc chữ lên thân kiếm.

Nên là “cây kiếm từng làm hàng triệu người phát cuồng”, hay là “cực hot: danh kiếm cổ đại tái xuất giang hồ” đây. Ài, đau đầu.

Vừa rời Huyễn Âm chưa được bao lâu, đã có tiếng một nữ nha hoàn từ sau xe vang lên:

– Đương gia, cô gái câm này hình như có chuyện muốn nói với ngài.

– Phi Yến?

Lăng Phong liền dừng ngựa, thong thả quay lại:

– Có chuyện gì?

Tạ Phi Yến liền nhảy ra khỏi xe, thân pháp linh động, cầm lấy tay Lăng Phong, giống như muốn kéo hắn đi đâu đó.

Lăng Phong nghĩ mãi không thông, chậm rì rì hỏi:

– Ngươi không phải… muốn đi vệ sinh đó chứ?

Phi Yến lắc đầu, vẫn một mực muốn kéo Lăng Phong đi.

Lăng Phong căn bản không hiểu ngôn ngữ câm, liền đưa mắt cầu cứu Thiên Diện.

Chỉ thấy nàng ta phớt lờ, rút cục đành phải phát lệnh:

– Các ngươi cứ tiếp tục lên đường, ta đi với nó một lát.

– Tứ ca, đừng làm gì cầm thú đấy. – Tần Quyền nói với theo.

Lăng Phong quay đầu chửi:

– M* ngươi bớt vô lại chút đi, ông đây nhưng là người có văn hóa.

Lát sau.

Đi theo Phi Yến, càng lúc càng xa đường lớn, bắt đầu tiếp cận một khu rừng.

– Phi Yến, ngươi dẫn ta đi đâu vậy?

Im lặng.

– Ngươi noi gì đi chứ? Ài, bỏ đi, quên mất là người không nói được.

“Tiểu nha đầu này, rút cục muốn làm gì?” Lăng Phong ngơ ngác nhìn quanh, vẫn không hiểu chuyện gì đang chờ đón mình.

Đột nhiên…

– Má ơi, hổ!

Lăng Phong choáng váng.

Chỉ thấy phía trước mặt, không biết từ lúc nào đâm ra một… con hổ. Lại không phải sọc vàng đen, mà là trắng đen.

Bạch Hổ?

Nghe nói Bạch Hổ vô cùng hiếm, chủ yếu sống ở Ấn Độ. Ngoài ra còn có một giống Bạch Hổ o73 Siberia, nhưng phải thời hiện đại nhờ lai giống mới xuất hiện.

Trọng yếu là, con Bạch Hổ này, vô cùng to lớn. Hoàn toàn không phải kích cỡ một con hổ thông thường.

Toàn thân cao bằng cả Lăng Phong, chỉ e cân nặng cũng phải đơn vị tấn chứ chả chơi. Nếu con vật này mà muốn tấn công người nào, cũng không cần nó phải nhọc công vung móng vuốt làm gì. Chỉ cần bị nó nằm đè lên người, đảm bảo bẹp dí mà chết.

Lăng Phong cả người căng như dây đàn.

Nói hắn không lo lắng là nói láo, cái này m* nó giống như đang đứng ngày trước nòng pháo xe tăng, có thể chết tan xác bất kỳ lúc nào.

Lưỡng Nghi hộ thể lập tức thi triển, ngay cả thần pháp cũng đã vận ra. Lăng Phong quát:

– Phi Yến, ngươi mau tránh…

Nói còn chưa hết câu, Lăng Phong đã cứng họng, hai mắt nhìn trân trân.

Chỉ thấy tiểu Phi Yến đã lại gần con hổ trắng kia tự lúc nào. Còn đưa tay vuốt vuốt cổ nó, nhoẻn miệng cười nhìn Lăng Phong. Cô cao chưa tới cổ con cự thú kia, nhìn cảnh một tiểu nữ hài và một con cự thú ngoan ngoãn, Lăng Phong không khỏi dở khóc dở cười.

Lăng Phong nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi:

– Con hổ này là bạn của ngươi?

“Gầm”

Bạch Hổ gầm một tiếng, chấn động rừng núi.

– A, Hổ huynh. Là ta đường đột, là ta đường đột.

Lăng Phong vội vã xua tay lùi ra sau. Coi bộ đối phương rất có địch ý với mình, nếu không có Phi Yến ở đây, có khi đã xông vào nuốt chửng hắn.

Khó trách Bạch Ngọc Đường dị ứng với họ nhà mèo như vậy, khó chơi a.

Hôm nay lại không biết ngày gì, hết mèo đến hổ.

Phi Yến một tay vuốt ve con hổ vài cái, tựa tựa đầu vào thân nó, giống như muốn tâm sự.

Cũng không biết hai bên truyền đạt chuyện gì với nhau. Chỉ thấy con hổ nọ tỏ vẻ lưu luyến không thôi. Sau một hồi hàn huyên giữa người và hổ, hổ trắng bỗng nhìn Lăng Phong “gầm” một tiếng, giống như thị uy với hắn, rồi rất nhanh mất hút vào rừng sâu.

Xem ra Phi Yến muốn chia tay với người bạn rừng sâu của mình, muốn dẫn Lăng Phong theo để giới thiệu.

Lăng Phong không khỏi nhìn Phi Yến chậc chậc lấy làm kỳ. Không nghĩ cô bé này còn có khả năng này. Chẳng qua, hắn cũng chỉ nghĩ chốc lát đó rồi thôi.

Kỷ niệm với Bạch Hổ cũng chỉ như vậy. Mãi rất lâu sau này, Lăng Phong mới có cơ hội gặp lại nó lần hai.