Chương 377: Ông Tổ Đa Cấp

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trở lại Hà Đông.

Thiên Diện không khác nào một cỗ thi thể lâu ngày đang bốc mùi giữa trời nắng chang chang, tử khí kín người, dung nhan lúc nhúc những mảng đỏ đen vô cùng ghê sợ, người người đều phải e dè.

Thành Bích có lẽ là người duy nhất không bị hù dọa. Trái lại nàng còn thong thả liếc mắt nhìn phản ứng xung quanh, thầm nhẹ giọng trách móc:

– Nam nhân các ngươi, đều giống nhau.

– Giống cái gì? – Lăng Phong không khỏi hiếu kỳ.

– Khi cô ta còn mang lớp hóa trang, các ngươi người nào người nấy tuy sợ hãi võ công của cô ta, nhưng ánh mắt vẫn chẳng hề thật thà. Bây giờ người ta lộ ra dung nhan bị hủy, tất cả lại nhảy cẫng lên như tránh bệnh dịch.

Lăng Phong vội cười gượng gạo:

– Thì… phản xạ thôi mà. Có điều, phu quân nàng là ngươi kinh qua sóng gió, hoàn toàn không có nhảy lên.

“Hên vl, sợ quá chân nhũn ra, nhảy không nổi!”

Chẳng ngờ bị Thành Bích bóc mẽ không thương tiếc:

– Bởi vì ngươi có thần lực, đã từng nhìn thấy quỷ dung đó một lần, nhưng vẫn tồn tại chút hy vọng, đúng không?

– Từ từ, ta hy vọng cái gì chứ?

Thành Bích đôi mắt sắc lẹm:

– Hy vọng dung nhan cô ta không kinh khủng như vậy.

Lăng Phong toát mồ hôi:

– Ờ thì… Nhìn một người bị hủy dung như vậy, giống như gặp người bị bệnh nặng, ta sinh ra thương xót ấy mà.

– Vậy sao? Ngươi từ đầu vẫn len lén nhìn đùi cô ta mà. Không phải nuối tiếc một mỹ nữ có thân hình đẹp như vậy, lại có khuôn mặt xấu xí sao?

“Móa, lợi hại!” Lăng Phong bị bắt quả tang, vội gãi gãi đầu.

Rút cục cái “Khai Thần Nhãn” này là vị nào sáng chế ra, động tĩnh thần khí nhìn ra thì thôi đi, ngay cả liếc mắt nhìn gái cũng bị soi ra.

Chỉ là, Thành Bích giống như đi guốc trong bụng Lăng Phong, lại nói:

– Cũng không phải thần lực gì cả, mà là nữ nhân chúng ta, ai cũng có một giác quan đặc biệt. Đó chính là, chỉ cần bị người khác nhìn, bất kể kín kẽ ra sao, nhìn vào bộ vị nào, là ngưỡng mộ hay khinh bỉ, chúng ta đều phân biệt được hết. Cho nên nam nhân các ngươi ấy à, đừng có cố ra vẻ liếc thầm rồi chính nhân quân tử. Có chăng là nữ nhân đó chính mình tự kỷ ám thị may ra mới lừa dối được cô ta, bằng không…

– Ý nàng là… từ nay không cho phép ta liếc thầm, mà là nhìn thẳng?

– Ngươi dám?

– Hềhề! Thê tử thân ái, phu quân biết sai rồi. Có nàng ở đây, ta còn nhìn người khác làm gì chứ?

Thành Bích bỗng nhoẻn miệng cười, thái độ quay ngoắt 180 độ:

– Đó là chàng nói đó, không được nuốt lời.

“Thấy bà lỡ mồm!”

Lăng Phong vội hắng giọng đánh trống lảng:

– Lăng Hổ, mọi người không sao cả chứ?

Chỉ thấy một hòa thượng cao to bước ra chắp tay:

– Chúng ta là “Thạch thị Tam hùng”, gặp qua Đại Đương gia.

– Đại Đương gia?

– Đúng vậy, chúng ta là đệ tử Bắc đường… à, bây giờ là Chu Tước đường.

– Ồ, trùng hợp như vậy?

Hóa ra bọn họ và Thạch Sơn Lăng Hổ chính là năm đệ tử hàng chữ Thạch của Đại Lâm tự năm xưa. Thạch Thanh, Thạch Sơn, Thạch Thần, Thạch Nham, Thạch Phi.

Sau vụ hỏa hoạn bí ẩn tại Đại Lâm tự, Thạch Phi bị lạc đến Dương Châu phủ Hưng Nhân vương, trở thành võ sĩ mua vui cho quý tộc, về sau lại được Lăng Phong mua về đổi tên thành Lăng Hổ. Thạch Sơn đến kinh thành, bằng vào bản lĩnh gia nhập Mật Thám tự. Còn ba người Thanh – Thần – Nham hóa ra lại lưu lạc tận miền bắc, gia nhập vào Bắc đường Cái Bang của Tiêu Thiên Phóng.

Lăng Phong vừa gật đầu chào hỏi với ba người, lại nghe:

– Vừa rồi có đánh nhau sao?

Thì ra là “tay to do quay nhiều” Xuyên Sơn Thử Từ Khánh, theo sau lũ lượt mấy thanh niên Ngũ Thử.

Chuyên gia bán thuốc kích dục… khụ… thuốc phục hồi chức năng – Điền Khai Quang – là người đầu tiên lại gần Lăng Phong, ánh mắt thân thiết hỏi ngay:

– Đường chủ, không gì chứ? Da mặt xám đen, xem ra nội thương. Ta có bài thuốc cổ gia truyền, chỗ quen biết giảm giá 10 lượng.

– 10 lượng cái beep. Ông là Đương gia đó.

– Thì gặp Đương gia ta mới đem ra bán đó, chứ người khác hỏi mua giá cao ta cũng không lấy ra đâu. Còn có, khuyến mãi thuốc xoa lưng, trơn da bóng thân cố định cột sống, trong thời hạn một năm có thể đổi lấy hàng mới.

“Móa nó liền “cố định cột sống” cũng bán, này không phải từ vựng chuyên ngành của dân SM sao?”

Lăng Phong mặt lại tím tái, thằng nhãi này từ ngày gia nhập, suốt ngày gạ gẫm anh em mua thuốc gia truyền Điền gia, trong khi một góc cái giấy chứng nhận chất lượng thì hoàn toàn không lấy được.

Lăng Phong lập tức vẫy Điền Khai Quang lại gần, thân tình nói:

– Ta đặt cho ngươi cái biệt danh, sau này ra đường nhớ dùng.

– Là gì?

– Quang “đa cấp”.

– Quang đa cấp? Rất hay, nghe rất có đẳng cấp. Đa tạ Đại Đương gia.

Lăng Phong hai mắt suýt trắng dã.

Chuyện này mười năm sau còn thảm hơn. Bởi vì Phong ca không ngờ vưà rồi cứ thế mà sinh ra nhân viên bán hàng đa cấp đầu tiên cả Đại Tống, sau mười năm cả dòng họ đa cấp hễ gặp Lăng Phong đều bái xưng sư tổ, khiến hắn mấy lần muốn đổi tên.

Còn chưa kịp cảm thán Quang “đa cấp”, đã nghe Trấn “lựu đạn” hô hét loạn xạ:

– Đánh nhau chỗ nào? Để Lôi gia gia cho một quả Lưu Tinh Châu mới cải tiến cái nào.

– Ngươi cải tiến cái gì? Uy lực hơn trước à?

Lôi Trấn thản nhiên nhếch mép:

– Không biết.

– Không biết? – Lăng Phong bắt đầu dự cảm không lành.

Quả nhiên nghe Trấn ca bình thản nói:

– Mới cải tiến thôi, đã thử đâu mà biết.

Lăng Phong vuốt mồ hôi đã vã đầy mặt, tự nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.

Chẳng qua Trấn “lựu đạn” còn chưa chịu dừng, lại đổi giọng chắc nịch:

– Nhưng Đương gia cứ yên tâm đi, Lôi gia cải tiến đúng chuẩn 3 điểm, mỗi điểm 3 lần, đảm bảo nổ đẹp.

– Thôi khỏi đi.

Còn chưa hết, để không làm giảm phần náo nhiệt, lại nghe Bình “nghệ sĩ” chen vào góp vui:

– Hay để ta làm một bản nhạc mới viết, đảm bảo có tác dụng ổn định khí huyết, phục hồi vết thương.

Lăng Phong ôm mặt.

Hắn thực tình cũng không kỳ thị gì cả, anh em tới cứu giá hắn cũng xúc động lắm, chẳng qua…

Lúc này, Thạch Sơn bỗng dè dặt nói:

– Ma nữ có vẻ đã bị thương, chúng ta hay là nhân đây khống chế cô ta. Ít nhất cũng phải hỏi ra chỗ của Ngũ Nương.

Nói thì vậy. Thiên Diện nhắm mắt bất động như một cái cây, quanh người vẫn lờn và lờn vờn luồng tử khí tím đen. Mấy anh em đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tuyệt nhiên không có ai dám tiến lên.

Thành Bích bỗng nhíu mày nhắc:

– Đừng lại gần, tuy cô ta đang tĩnh tọa chữa thương, nhưng ta lại thấy khí lực quanh người cô ta còn nguy hiểm hơn trước. Chúng ta vẫn là nên nhân đây rời đi thì hơn.

Kỳ thực, sau màn giao tranh vừa xong, tất cả đều rõ ràng sự khủng bố của Thiên Diện. Nếu không nhờ Vô Tướng Kinh tạm khắc chế, bọn họ căn bản muốn cầm cự nửa khắc với nàng ta cũng không làm nổi.

Năm hòa thượng Đại Lâm tự lẫn Lăng Phong đều đã nội thương. Tần Quyền thì giả vờ bị thương mấy hôm chưa lành, ngồi chăm sóc tóc tai. Vài huynh đệ Ngũ Thử chạy tới cũng chỉ để góp vui. Đội hình Lăng Phong nhìn chung không có một ai đủ sức cân Thiên Diện.

– Còn vị Dương tiểu thư kia, chẳng lẽ cũng bỏ nốt? – Thạch Sơn hỏi.

– Không sao. Thiên Diện xem chừng sẽ không làm hại cô ta.

Lăng Phong biết Thiên Diện đem cả Nguyệt Dung và Ngọc Nô đi, đều vì muốn phục hồi “ký ức” cho họ. Hắn tin Nguyệt Dung có lẽ không nguy hiểm tính mạng. Có thể Lăng Phong thì từ chối vì nghi ngờ, nhưng Nguyệt Dung và Ngọc Nô không biết chừng lại đồng ý đi theo Thiên Diện, đây là lựa chọn của từng người.

Riêng với Ngọc Nô, ngoài chút quan hệ giữa “đồng hương xuyên không”, Lăng Phong căn bản không có nghĩa vụ nào khác với nàng ta, hắn cũng không muốn liều mạng cứu.

– Thiên Diện, cô đang nội thương, bọn ta có Vô Tướng Kinh, cô căn bản không làm gì được. Nhưng giữa chúng ta là vô thù vô oán. Bọn ta sẽ rời đi, từ nay hai bên không ai nợ ai, thế nào?

– Hừ!

Thiện Diện chỉ hừ lạnh, nói một câu cưc nhỏ:

– Đã biết là Vô Tướng Kinh còn đâm đầu vào, sớm muộn cũng tự diệt vong. Bổn tọa cũng không cần nhọc công nữa.

Âm thanh chỉ đủ nàng ta và có lẽ Dương Ngọc Nô đang bất tỉnh nghe thấy.

Lăng Phong còn chưa kịp rời đi, thì…

“Vù”

Hắn phát hiện có ai đó khinh thân đáp đất, chặn ngay sau lưng.

– Tranh nhau ức hiếp một nữ nhân cô độc, hình như không phải hành vi của đại trượng phu phương nam thì phải?

– Đoan thúc? Hoa Lê?

Lăng Phong và Thành Bích đồng thời liếc nhau, trong mắt cùng nghĩ đến một chuyện.

“Đoan thúc muốn giúp Thiên Diện? Thiên Nhẫn giáo hay là Thiên Sách phủ?”

Chỉ là, Thiên Diện bỗng mở mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Duệ, gằn giọng:

– Thải Dực Phiên Không? Các ngươi là ai?

– Thiên Nhẫn giáo Đoan Mộc Duệ, hân hạnh.

– Hừ, chuyện của bổn tọa không cần các ngươi nhiều chuyện.

Đoan Mộc Duệ cười lớn:

– Haha, lão phu cũng không muốn lo chuyện bao đồng, lão phu có chuyện muốn nói với tiểu huynh đệ này mà thôi.

Thành Bích bỗng nhỏ giọng:

– Cẩn thận chúng bày trò, vờ tỏ vẻ không quen nhau.

Lăng Phong gật đầu. Bởi vì rất nhanh, ngoài Đoan Mộc Duệ và Hoa Lê, Lâm Hàm Uẩn và Nam Cung Thanh Vâng cũng xuất hiện, đi cùng bọn họ còn có vài trung niên lạ mặt, thân thủ khó lường. Lăng Phong thậm chí bằng thần lực phát hiện, xa xa còn có người âm thầm quan sát.

Lăng Phong đằng hắng giọng, bước ra gật đầu coi như chào hỏi:

– Đoan thúc, Hàm Uẩn, thật tình cờ, đã lâu không gặp.

– Tiểu huynh đệ, ngươi cầm đao của ta vẫn chưa trả đó. – Đoan thúc cười hề hề đáp.

– Đoan thúc, ngài… đến chỉ để lấy đao?

– Đúng thế. Đao đâu?

“Chỉ có vậy?” Lăng Phong ngờ ngợ, không thèm quay đầu cứ thế gọi:

– Tần Quyền, mau đem đao trả cho Đoan thúc.

– Đao nào ấy nhỉ? – Tần Quyền thờ ơ.

– Đừng có đùa. Giao cho ngươi Bạch Hổ đường, hôm trước đao kiếm đều do người quản còn gì?

Tần Quyền liền vuốt cằm:

– Để đệ xem. À, hôm trước lấy được mấy cây chiến lợi phẩm từ đám Như Vân sát thủ, Tứ ca chả bảo đem hết đi cầm đồ kiếm ít vốn đầu tư đó sao? Đệ liền gom hết cả lại, căn bản không nhớ cây nào ra cây nào cả.

– Có vụ đó?

“Hình như có thật.” Lăng Phong nghĩ lại lẩm bẩm.

Dạo này bị ăn hành liền tù tì, đầu óc có điểm tù túng.

Đoan Mộc Duệ quá đỗi kinh hoàng, hai mắt long sòng sọc, gầm lên:

– Cái gì? Ngươi… ngươi dám đem Ngân Hồn đao của ta đi cầm?

Đại Đao Quan Thắng bỗng nhỏ giọng, có lẽ để cho Thành Bích nghe:

– Ngân Hồn đao rất có tiếng trong giới dùng đao. Tương truyền hạ sát không để lại dấu vết nào. Khó trách lần trước ta đấu với gã này không phân thắng bại.

Phía đối diện, Lâm Hàm Uẩn lại đang bĩu môi:

– Cái tên đó ấy à, chắc khi xưa làm công ở tiệm cầm đồ. Lần trước ngọc bội Long Diên của ta, hắn cũng đòi đem đi cầm.

Văn Thành Bích vừa nghe bốn chữ “ngọc bội Long Diên”, đột nhiên nhíu mày một cái, giống như phát hiện ra sơ hở nào đó của đối phương.

Lúc này, bỗng nghe Toàn Thiên Thử Lư Phương thốt lên:

– Ấy, khoan đã. Ta lại nhớ ra rồi. Chính là lão này.

– Lại làm sao?