Chương 289: Đã Là Bí Mật Thì Phải Hé Lộ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc này, ở một gian mật thất đâu đó.

Cảnh tượng mật thất thì đều mờ ảo, không thể tả trong vài câu. Tuy nhiên, bí mật trong mật thất thì lại có thể hé lộ một chút. Trong phim đều như vậy.

– Bẩm Thiên tuế gia, Lưu Quang Thế vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu hợp tác.

Người xưng “thiên tuế” tầm 40 50, cả người mang theo khí tức vương giả.

Rất đơn giản, bởi trên người lão đang mặc hẳn “long bào”, so với long bào của Triệu Cát ở Trường An cũng không kém cầu kỳ là bao.

Lão ta gằn giọng:

– Hừ, vẫn chưa hạ được độc?

– Mấy ngày nay bên cạnh Lưu Quang Thế đột nhiên xuất hiện không ít cao thủ, người của Di Hoa Cung vẫn chưa thể ra tay.

– Mau chóng tìm cách. Họ Lưu tuy cứng đầu, ngược lại cũng là một mãnh tướng. Đại nghiệp của bản Vương không thể thiếu người như hắn. Nếu không phải cực chẳng đã, không nên hạ sát chiêu, chỉ cần khống chế là được. Quân Bình Định là một đoàn mãnh hổ, một khi không có Lưu Quang Thế trấn ngự, chỉ e tan đàn xẻ nghé rơi vào tay kẻ khác.

– Thiên tuế anh minh, thuộc hạ tuân mệnh…

Một tên thủ hạ khác lại đứng ra:

– Bẩm, gần đây có tin đồn, nói Dương Diên Chiêu vẫn còn sống.

Trong phòng còn có một trung niên thư sinh, từ đầu vẫn hầu cạnh Thiên tuế, lúc này vội vã đứng ra:

– Làm sao có thể? Thiên tuế gia, xin tin tưởng tại hạ, năm đó chính tay tại hạ nghiệm thi, quyết không thể sai sót…

– Haha, tiên sinh không cần gấp. Dương Diên Chiêu còn sống chưa hẳn đã là tin xấu. Năm đó hắn cùng cha hắn Dương Kế Nghiệp đại phá quân Liêu, bản vương kỳ thực rất không muốn giết hắn… Chẳng qua, nhắc đến Dương Diên Chiêu, năm đó có một nữ nhân xông vào doanh trại uy hiếp hắn bất thành, đã điều tra ra thân phận?

– Giang hồ vẫn gọi cô ta là Thiên Diện Ma Nữ, hành tung vô định, chúng thuộc hạ… vẫn chưa thể xác định được. Chỉ biết, cô ta và Yên Quốc sư Bạch Vân Thành có quan hệ gì đó…

Lão Thiên tuế trầm ngâm:

– Ma nữ? Quốc sư? Thú vị. Chỉ là, nữ cao thủ như vậy, nếu có thể về dưới trướng của bản vương, thật không còn gì bằng.

Trung niên thư sinh muốn nói lại thôi, vị “Thiên tuế” này cái khác không nói, riêng chuyện thèm muốn nhân tài, đôi khi lại hơi quá tay.

Chỉ nghe lão Thiên tuế tự đắc nói:

– Bao năm qua Mật Thám tự đem hết bảo đồ đến mật tịch ra làm mồi nhử, khiến đám giang hồ luôn trong tình trạng tranh giành nhau, cũng rất dụng tâm lương khổ. Rất tốt, lần này bản vương giúp chúng một tay, biến giả thành thật…

– Bí mật Tàng bảo đồ kia, Thiên tuế vì sao cố ý để người Kim biết? – Thư sinh kia hỏi.

– Kim cũng có nhiều loại Kim. Tích Tân Mộc gia là người Tiên Ti, với người Nữ Chân không có bao nhiêu lòng trung thành. Kho báu của Chu Xán không chỉ có vàng bạc vạn kim, mà còn chứa đựng bí ẩn đoạt thiên hạ. Đưa cho Mộc gia một nửa tin tức, coi như châm một mồi lửa. Còn muốn tìm được kho báu? Hừ, đâu có dễ như vậy?

– Vẫn là Thiên tuế nhìn xa trông rộng. Chẳng qua, ngài lại tin tưởng Triều Lam. Chẳng lẽ ngài không sợ ‘biến giả thành thật’ lại trở thành ‘biến thật thành không có gì’ sao?

– Tiên sinh, ngươi cùng ta không chỉ ngày một ngày hai. Bản Vương đâu thể khinh suất như vậy? Ván cờ này, Triều Lam chỉ là một con tốt mà thôi.

Hai người nhìn nhau, sau đó cùng cười, cũng không rõ cười cái gì.

Nếu nói về Triều Lam, Lăng Phong cũng từng suy nghĩ không ít.

Dựa vào vài chi tiết, Lăng Phong nghĩ Triều Lam có lẽ ứng với thủ lĩnh Lương Sơn Bạc “Thác Tháp Thiên Vương” Tiều Cái. Tiều Cái cướp Sinh Thần Cang, Triều Lam cướp cống vật, cả hai đều nhằm đến Cao Cầu. Mặc dù có vài điểm không tương ứng, nhưng bản thân Thủy Hử cũng là tiểu thuyết mà thôi, biết đâu chỉ là một dị bản. Ngô Dụng Công Tôn Thắng Dương Tái Hưng đều đã ra mặt, Lương Sơn tụ hội xem ra cũng không còn xa, Lăng Phong không muốn tin cũng không được.

Lăng Phong đương nhiên muốn đến Lương Sơn Bạc, ngó nghiên một chuyến, xem anh hùng Lương Sơn mặt mũi ra sao. Nhưng gặp là gặp, chứ không có ý định lẫn vào.

Lăng Phong không có “hùng tâm tráng chí” kiểu này, ít nhất là lúc này vẫn chưa có. Hắn chỉ nghĩ dạo dạo khắp nam bắc, gặp gái thì tán, có tiền thì kiếm.

Kể cả hắn có tham vọng, Lăng Phong cũng cảm giác Lương Sơn Bạc sẽ không hợp với mình, không phải xuất phát điểm tốt. Quân Lương Sơn đều tụ tập người ngay thẳng sỗ sàng, Tống Giang lại mang tâm chịu chiêu an, về sau 8 phần chết thảm. Lăng Phong là loại thực dụng hiện đại, đánh nhau không xem quy tắc, lời thề vứt chín tầng mây, rất khó hòa nhập.

Điểm quan trọng, cứ nhìn vào danh sách 108 anh hùng Lương Sơn, có thể thấy rõ thứ tự Thiên Cương Địa Sát được sắp xếp theo “độ ăn ý” với Tống Giang. Nhưng giờ này Tống Giang ở đâu Lăng Phong còn không rõ.

Hơn nữa, dựa vào mốc thời gian, Đại Tống không lâu nữa sẽ chiến tranh to, bị người Kim đánh te tua, vua quan dân chúng bỏ chạy tán loạn. Lăng Phong nếu thực muốn chớp “thiên cơ”, chẳng bằng chạy qua Kim còn có lý hơn. Chỉ là người thân bằng hữu hắn đều ở Tống cả. Đến lúc này mới thấy, dù Lăng Phong luôn cho rằng mình là người “ngoại quốc”, nhưng nếu có chuyện xảy ra, Lăng Phong dù không muốn cũng sẽ phải làm người Tống.

Nếu Triều Lam cũng chỉ là con cờ của vị “Thiên tuế” bí ẩn này, thật khó mà nói tương lai quân Lương Sơn nếu có tụ hội thật, liệu có ngã vào vết xe đổ như Thủy Hử hay không, mất hết ý chí chiến đấu chỉ cầu chiêu an của triều đình.

Hay nói, Tống Giang kỳ thực cũng giống Triều Lam, cũng chỉ là một con cờ của ai đó. Chỉ là Thủy Hử đã che mất phần chìm, chỉ đưa phần nổi thành một thiên anh hùng ca?

Lão Thiên tuế lại nói:

– Nghe nói Tô Châu Lăng gia gặp trở ngại?

– Bẩm, cũng không có gì nghiêm trọng, thời gian bị sai lệch một chút. Thuộc hạ sẽ đốc thúc hạ nhân mau chóng ra tay. Chỉ cần xong xuôi, thiên hạ 10 đại phú gia đã đến 4 nhà thuộc về Thiên tuế. Thiên tuế ánh mắt nhìn xa trông rộng, tính toán như thần minh…

Tên thủ hạ vuốt mông ngựa. Chẳng qua gã lại không biết, chuyện dùng độc này hình như đã bị sở Mật Thám Hà Đông để ý đến.

Lão Thiên tuế phẩy phẩy tay, chỉ thấy một nha hoàn bưng khay gì đó đi lên phía trước, bên trên có vài hộp gỗ tinh xảo màu nâu.

– Một khi các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có thuốc giải trị dứt điểm…

– Đa tạ Thiên tuế. Kể cả không có thuốc giải, chúng thuốc hạ nguyện vì Thiên tuế, trung thành trọn đời, chết cũng không từ nan…

Xem ra đều là lời dối lòng.

Đám thủ hạ rời đi, để lại lão Thiên tuế ngồi trên “long ỷ” nhắm mắt tự nói:

– Triệu Doãn hồ đồ, không chịu nhìn rõ thời thế đã khởi binh. Con cháu của Triệu Quang Nghĩa, rút cục cũng chỉ thiển cận như thế mà thôi. Rất tốt, cứ để thế nhân chuyển hết chú ý sang hắn. Đại Tống, cũng sắp đến lúc phải trở về với chủ nhân đích thực của nó rồi.

Tấn Vương phủ.

Lăng Phong từng ghé vương phủ một lần, nhưng cũng chỉ một góc biệt viện nhỏ mà thôi. Còn đây là chính điện, trang hoàng lộng lẫy, chạm trổ nguy nga.

Lúc này, chính giữa điện đang sắp một bàn dài đầy cao lương mỹ vị.

Từ bên ngoài, có hai đoàn người song song đi vào. Để ý thấy một nhóm người, đầu đều buộc đuôi sam, nhưng nửa phía trước vẫn để tóc, không cạo hẳn đi như người Mãn sau này.

– Vương tử, mời…

– Tiểu Vương gia, mời…

Một trong hai người đi đầu là Mộc Sinh, Mộc gia vương tử, huynh trưởng Mộc Hàm Yên. Khi xưa gã từng giao đấu với Lăng Phong một lần ở bến sông. Gã cũng là đại diện cho sứ đoàn Kim Quốc lần này.

– Vương tử từ phương xa tới. Chỉ tiếc, phụ vương sức khỏe không được tốt, vì vậy mới để tiểu Vương thay mặt tiếp đón các vị.

Tiểu Tấn Vương Triệu Chân Đán nâng cao chén rượu, lại khách khách khí khí nói một tràng vô nghĩa:

– Kim – Tống kết minh, quan hệ hữu hảo, tình như thủ túc. Hàng Liêu thành công là thành quả hợp tác của hai nước chúng ta. Tiểu Vương nguyện cho tình hữu nghị giữa hai bên đời đời bền vững…

Mộc Sinh tiếng Hán chữ hiểu chữ không, cũng chả thèm để tâm Triệu Chân Đán nói gì, ngửa đầu uống cạn chén rượu khen:

– Rượu ngon đấy.

Một người, có lẽ làm phiên dịch, nói thay lời Mộc Sinh:

– Người Tống cưỡi ngựa đánh nhau đều chẳng đâu ra đâu, hóa ra đều dồn hết tâm tư vào nấu rượu…

– Hahaha.

Cả đám lính Kim đằng sau đều cười to.

Triệu Chân Đán vẫn bảo trì khách sáo, nói:

– Nếu Vương tử thích, cứ đem vài hũ về dùng.

– Ồ? Tốt. Vậy ta cũng không khách khí. Không cần quá nhiều, một vạn hũ là đủ rồi.

Triệu Chân Đán đôi mi nhíu hẳn lại. Không khí vương phủ trở nên kỳ quặc. Không ai không phẫn nộ, nhưng ngay tiểu Vương gia còn phải nhịn, không ai dám lỗ mãng.

Đúng lúc này, có một giọng nữ nhân thánh thót:

– Ngươi là Bối lặc gia Đại Kim sao? Là Tứ A Ca? Hay là Bát A Ca? Có biết rượu này một năm chỉ làm được 200 hũ thôi không? Ngươi mở mồm đòi một vạn hũ, chẳng bằng… chẳng bằng… đem tất cả hầm rượu ở đây về mà tự chế…

Hóa ra là Dương Ngọc Nô, thân cao mảnh khảnh, vòng một vẫn lép như ngày nào.

Mộc Sinh nghe phiên dịch xong, không khỏi cười thầm. Đem tất cả hầm rượu ở Tống về Kim? Mộc gia chính đang có ý đó, mà không chỉ có hầm rượu.

– Vị này là…?

– Ngọc Nô, nàng làm gì?

Triệu Chân Đán quá đỗi hoảng hốt, vội vội vàng vàng chữa cháy:

– Vương tử, đây là Dương gia Dương tiểu thư, tính tình… tính tình hơi trẻ con một chút, mong Vương tử bỏ quá cho. Thật thất lễ, tiểu vương xin phép đưa nàng ấy ra ngoài…

Mộc Sinh liếc nhìn Dương Ngọc Nô, chỉ nở nụ cười, nhưng biểu cảm của gã không giấu được sự khinh bỉ. Lão cha Mộc Anh nói không sai, người Tống chìm đắm trong hoan lạc, bàn chính sự cũng để đàn bà ở cạnh, ngày mất nước đã không còn xa.

Tên phiên dịch đi cùng hiểu ý Mộc Sinh, cũng không thèm giấu ý đả kích nói:

– Vương tử nói, tiểu Vương gia cứ tự nhiên. Rượu ngon gái đẹp, ngài cứ việc tận hưởng là được, những thứ khác cứ để chúng ta lo…

Triệu Chân Đán cũng không ngu đến mức không hiểu ra, chẳng qua hắn ta vẫn bảo trì nụ cười cầu tài, nhanh chóng đẩy đẩy Dương Ngọc Nô ra khỏi chính điện.

Dương tiểu thư trước khi khuất dạng vẫn ngoái đầu nhìn Mộc Sinh không bỏ, khiến Mộc Sinh càng thêm tự đắc. Vừa xuất trường một lát, chả thèm đánh đấm nói năng gì, đã khiến nữ tử kia để ý đến như vậy. Sau này nếu thực sự có một ngày quân Trấn Nam đánh chiếm Thái Nguyên Trường An, còn sợ gì không ôm hết nữ nhân Đại Tống vào tay?

Lúc này, có một tên cận vệ vội vã chạy vào báo:

– Bối lặc gia, có thư…

Mộc Sinh vừa nhìn thấy ám hiệu bên trên, liền giật mình nói:

– Cái này là dấu của… Thiên Sách, ai đưa cho ngươi?

– Một kẻ che mặt đưa cho nô tài. – Tên hạ nhân ấp úng.

– Người đâu?

– Đưa xong thư liền đi.

Mộc Sinh tá hỏa:

– Mau giữ hắn cho ta. Hàm Yên nhất định ở gần đây. Sao ngươi lại bất cẩn như vậy chứ?

– Nô tài đi ngay…

Mộc Sinh nhớ ra gì đó, bỗng vỗ đầu nói:

– Đúng rồi, Dương gia. Phụ vương trước khi đi có nhắc qua, cô cô làm dâu cho Dương gia, nói không chừng Hàm Yên đang trốn ở Dương gia cũng nên, ngươi đến đó… Mà thôi bỏ đi, xong chuyện ta tự mình đi.

Mộc Sinh mở mật thư ra, chỉ thấy ghi một đoạn bằng văn tự Nữ Chân:

“Tin tức là thật, đồ vật là giả. Hihi.”

Mộc Sinh đọc xong mà phì cười. Gã lật trước lật sau, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy thêm ám hiệu nào khác, chỉ biết thở dài:

– Ài, tiểu muội a, viết thư báo tin mà cũng úp úp mở mở đánh đố thế này, muội biết ta không giỏi việc này mà…