Chương 425: Tuyết Tễ Kiếm

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chào hỏi với Triển Chiêu được chốc lát, Lăng Phong đột ngột bị Tần Quyền kéo ra một góc.

Tần Quyền chỉ chỉ một thứ trên người Lăng Phong, hai mắt tỏa sáng:

– Tứ ca, cây kiếm này là…?

Hóa ra, từ lúc trở về, không chỉ trang phục đã thay, trên tay Lăng Phong còn dư ra một thanh kiếm.

Thanh kiếm này bề ngoài khá kỳ quái. Thân kiếm màu xám, cứ như bị rỉ sét lâu ngày. Đáng nói là, chuôi kiếm thân kiếm liền thành một khối, giống như cả cây được cắt ra từ một khối sắt lớn, chứ chả phải nung rèn gì qua. Nếu nói đến chỗ nào đẹp mắt chút, khắp toàn thân có lẽ chỉ có viên châu tròn màu tím ở chuôi.

Lăng Phong lại đắc ý nói:

– Nó sao? Vừa rồi trên Thanh Vân sơn tiện tay lượm được.

– Cái gì? Tiện tay… lượm được? Tứ ca tiện tay ở đâu, để đệ đi xem một chuyến.

– Từ từ, Tứ ca ngươi có biết xuất xứ của nó không đấy?

Tần Quyền xưa nay là dân xài hàng hiệu, bình thường hắn chả bao giờ để ý thứ gì tầm thường.

– Xuất xứ gì? Chẳng phải một cây quái kiếm thôi sao?

– Quái kiếm?

Tần Quyền còn chưa kịp nói gì, đến lượt Bạch Ngọc Đường bất chấp Triển Chiêu còn ở đó, cũng lao ra tròn mắt:

– Cái này, không lẽ là Tuyết Tễ?

– Rút cục cũng có người biết nhìn hàng.

Tần Quyền cười khổ, cũng chỉ có một tên nhà quê mặt đang nghệt ra:

– Cái gì Tuyết Tễ?

– Tứ ca. Cây kiếm này, ngươi đã không hiểu, hay là để đệ cầm cho.

– Bạch Bạch, qua đây chút.

Lăng Phong lập tức sinh nghi, vội kéo Bạch Ngọc Đường tránh xa thằng đệ Tần Quyền kia. Thằng nhãi kia, hai con mắt vẫn đang tỏa sáng.

Bạch Ngọc Đường khó chịu nói:

– Bổn thánh là Cẩm Mao Thử, ở đâu ra mà “bạch bạch”, nghe cứ như gà vịt vậy.

Lăng Phong tặc lưỡi:

– Bây giờ không phải lúc bàn về thân thế của ngươi. Biết gì về nó, nói nói một chút.

– Ta vì sao phải nói ra?

– Không chịu nói?

– Không nói.

– Thật không nói?

Lăng Phong lập tức cười giảo hoạt:

– Không nói thì thôi, đằng nào cũng là đồ của ta. Chẳng qua, cái mảnh tàng bảo đồ kia coi bộ phải tìm người khác cùng nghiên cứu.

Lần này đến lượt Bạch Ngọc Đường sốt sắng:

– Cái gì? Ngươi đã… tìm ra mảnh bảo đồ trong mật tịch kia rồi?

Lăng Phong mỉm cười bí hiểm.

Chuyến này ghé Huyễn Âm, xem ra thu hoạch không tệ. Kho tàng của Xuất Trần Tử, rương bạc thì Lăng Phong không lấy, nhưng Phong ca làm gì có chuyện đi vào kho tàng đi ra lại tay không? Hắn vẫn kịp thời nhón được hai thứ.

Đầu tiên, là một quyển “bí kíp”.

Kho hàng của Xuất đạo trưởng, bí kíp rất nhiều, quyển nào cũng ghi là “bí kíp”, nhìn qua còn tưởng dâm thư trá hình. Trong lúc buồn chán kiểm kê, Lăng Phong tiện tay mở vài quyển ra xem.

Cũng chẳng có gì, toàn là võ công chợ đen. Xem đến quyển thứ 69, lúc Lăng Phong đã thầm khinh bỉ nhân cách của Xuất đạo trưởng 68 lần, thì hắn liền bắt gặp…

Quyển Võ Kinh thứ 9 Lăng Phong đang giữ, rất nhiều người muốn đoạt. Nghe nói bên trong ẩn giấu một mảnh Chu Công Tàng bảo đồ.

Có điều Lăng Phong mấy lần giở ra xem, đều chỉ thấy toàn từ ngữ nhảm nhí, ý nghĩa không rõ ràng. Đao pháp không phải, thi từ cũng không. Lăng Phong thậm chí nghĩ đến hay là đem đốt đi, biết đâu lại như mấy truỵen cổ tích, sách cháy xong sẽ biến thành vật khác. Rút cục, chỉ có thể giữ trong người, suýt chút quên mất.

Mất rất nhiều thời gian công sức lại không cách nào giải mã được, bù lại Lăng Phong lại thuộc lòng nó, ít nhất là vài trang đầu.

Thân là Mật Thám tự, khi gia nhập tự Lăng Phong từng phải học mật mã. Nhiệm vụ của Mật Thám tự đều ghi bằng mật mã riêng, phải có bảng mã tương ứng mới giải được. Lăng Phong từng đoán, quyển Võ Kinh có lẽ cần một bảng mã để đối chiếu.

Thế nên khi nhìn quyển ghi chép này, hắn liền sinh nghi. Dùng nó giải thử vài câu Võ Kinh còn nhớ trong đầu, liền chính là “vào cửa động, bước sang trái 20 bước” cái gì đấy.

Chính nó!

Hai quyển tách rời thì cả hai đều vô dụng, nhưng một khi…

Bạch Ngọc Đường quá đỗi mừng rỡ:

– Mau mau, tìm cái phòng riêng. Chúng ta giải nó ra, thêm mảnh của ta nữa. Haha, phát tài rồi…

– Gượm đã. Ngươi trước tiên nói xuất xứ của nó cho ta nghe trước.

Bạch Ngọc Đường buồn chán thở dài:

– Hừm. Ông trời không có mắt. Bảo vật đều rơi vào tay loại nhà quê như ngươi.

Lại nói đến cây kiếm sắt cổ quái này, chính là vật thứ hai Lăng Phong cầm ra ngoài.

Nó được đặt ở một vị trí khá trang trọng bên trong mật thất. Xuất Trần Tử nói đó là đồ của sư tổ gia hắn để lại. Còn nói sư phụ hắn rất nâng niu, bảo rằng không được để người ngoài cầm đi.

Thằng kia cả buổi đều là chém gió, Phong ca nào có thể tin.

Lăng Phong hiện không chơi kiếm, nhưng nhớ lại năm xưa, khi Mặc lão hỏi hắn thich luyện cái gì nhất, Lăng Phong từng chém ngay chính là kiếm.

Làm kiếm khách có bao nhiêu phong độ nha, rất tiện tán gái. Chỉ là, dòng đời xô đẩy, Phong ca rút cục sa ngã, lại thành dân chơi ám khí, quả thật phá hư kịch bản.

Nhưng là, ước mộng kiếm khách của Phong ca, vẫn chưa hề phai nhạt. Nói sao, không đánh kiếm cũng được, nhưng đeo một cây lên người cho nó dân chơi thì vẫn được nha. Nhớ năm xưa xem phim, rất nhiều nam chính đều xài cự kiếm to đùng trên lưng. Cả bộ phim chả dùng đến bao giờ, nhưng mỗi lần xuất hiện đều vô cùng hoành tráng.

Cho nên, vừa nhìn thấy cây kiếm nọ, Lăng Phong liền quyết định, cây này nhất định phải của hắn.

Hắn rút cục hiểu được, vì sao Tần Quyền thấy Quân Tử Kiếm của Từ Tử Lăng liền muốn cướp, thấy Ngân Hồn Đao của Đoan Mộc Duệ liền muốn chôm.

Đây không phải vấn đề nhân cách tốt hay không, mà là vấn đề… hợp thẩm mỹ.

Vừa nhìn liền yêu, tiếng sét ái tình, chính là cái này.

Xuất Trần Tử đương nhiên không chịu giao ra, nhưng khi Lăng Phong nói sẽ dẫn độ gã đến quan phủ, thì Xuất đạo trưởng đành ngậm đắng nuốt cây. Nói sao, đồ vào tay Lăng Phong còn có cơ may chuộc lại. Vào tay quan sai, khó, nói không chừng còn bị nung chảy ra.

Lăng Phong lại không biết, nhất thời nổi hứng, lại ôm được bảo kiếm.

Tuyết Tễ Kiếm.

Ngàn năm trước, Tuyết Tễ chính là bội kiếm của các đời Tông chủ Đạo gia Nhân tông. Nó thậm chí từng bài danh thứ 6 trong bảng Thập Đại Danh Kiếm thời Chiến Quốc, xếp ngay phía trên Thủy Hàn Kiếm của kiếm khách Cao Tiệm Ly, mà hiện tại đang nằm trong tay… Cao Diệp.

Tuyết Tễ truyền đến đời chưởng môn trước của Tiêu Dao là Vô Nhai Tử, thì gặp phải Đinh Xuân Thu phản sư, cũng cướp luôn cây kiếm này. Sau đó âm kém dương sai thế nào lại rơi vào tay Xuất Trần Tử. Bây giờ lại âm dương cực sai, để Lăng Phong cầm đi.

Lăng Phong lập tức cười to:

– Hahaha, kể từ hôm nay, để xem có ai dám gọi ông là Phong “nhọ” nữa hay không?

Vào động lượm bừa cũng được bảo vật, cái này chẳng phải là kịch bản ăn khách hay sao. Phong ca chính thức trở thành một nam chính đích thực. Ít ra cũng phải thế chứ, nhọ 3 năm còn chưa đủ hay sao?

Chỉ là, lại bị Bạch Ngọc Đường phá hư phong cảnh:

– Khụ. Mặc dù ta rất không muốn làm mất hứng, nhưng mà…

– Nhưng mà cái gì?

– Cây kiếm này, căn bản không dùng được.

– Ngươi ý gì? – Lăng Phong dừng cười, bắt đầu dự cảm không hay.

– Thì ngươi nhìn đó, cả hai bên thân đều tròn không lưỡi, ngay cả mũi kiếm cũng không có. Đâm không được, chém cũng không được nốt. Ngươi bảo dùng thế nào?

Lăng Phong nhìn lại, quả thật có điểm vô dụng, liền hỏi:

– Vậy làm sao lại xếp những thứ 6?

– Cái này ta làm sao mà biết. Có lẽ là đồ của Tông chủ Đạo gia, cho nên được ưu ái xếp hạng.

– Móa, xếp hạng danh kiếm mà cũng có vụ này?

Chẳng qua Lăng Phong lúc cầm nó đi, cũng không nghĩ sẽ đem đi đâm chém, liền cười nói:

– Nhưng không hề gì. Ta vốn chỉ muốn đeo nó để trang trí mà thôi. Chỉ cần quần chúng biết nó là một trong Thập Đại Danh kiếm mà ngưỡng mộ là đủ rồi. Háhá.

Lăng Phong liền nghĩ đến kiếp trước. Iphone tính năng đâu phải xếp nhất, thế nhưng bà con vẫn tranh nhau mua, đây chính là vấn đề tên tuổi.

Bản thân Tuyết Tễ nhiều đời nay cũng chủ yếu chỉ để tượng trưng, rất ít khi được đem ra thực chiến.

Nếu như võ lâm đồng đạo biết được, bảo kiếm trong Thập Đại Danh Kiếm, lại bị Phong ca đem làm… trang sức, thật không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào.

Bạch Ngọc Đường lại phẩy quạt lắc đầu:

– Thực ra, để khoe cũng vẫn không ổn.

– Lại làm sao?

– Thập Đại Danh Kiếm, đã là chuyện cả ngàn năm trước. Ta nói thật, nếu không phải Tần lão đệ nhắc, bổn đạo soái lại là dân chuyên nghiên cứu giám định bảo vật thiên hạ, căn bản không thể nhận ra nó đấy. Ta dám nói, võ lâm 100 người, chỉ sợ không đến 1 người biết nó là Tuyết Tễ. Ngươi không tin, chờ Tiêu đại ca trở về hỏi thử một cái, xem hắn có biết không?

Lăng Phong chưng hửng.

Nói vậy, không lẽ phải khắc hẳn lên thân kiếm, “chú ý, đây là Tuyết Tễ, hạng 6 Thập Đại Danh kiếm”?

Làm vậy chẳng khác nào nói đây là đồ giả nha.

– Móa, vẫn nhọ như thường! – Lăng Phong buồn bực.

Tiêu Thiên Phóng rất nhanh đã về, xem ra đã giải quyết xong vụ Xuất Trần Tử.

Chỉ là, đi cùng gã còn có hai ba người. Ngoài Lăng Hổ, còn có một lão nhân gầy còm rách rưới, và… tiểu cô nương trong mật động.

Lăng Phong còn chưa kịp hỏi chuyện gì, lão nhân kia đã nói:

– Lăng nhi, mau dập đầu cám ơn ân công đại gia!

Tiểu cô nương kia đang muốn quỳ xuống dập đầu, Lăng Phong liền chụp lấy vai nàng kéo lại:

– Không cần, không cần đâu.

Lâu nay đi lại chủ yếu trong giang hồ, Lăng Phong gần như chưa gặp cảnh quỳ lạy bao giờ. Để một tiểu cô nương lạy mình, hắn thấy rất kỳ quái.

Chỉ là lão nhân kia vẫn kiên quyết:

– Không được, nếu không có đại gia ra tay cứu giúp, nó làm gì còn mạng mà sống ở đó. Chỉ sợ dập đầu bao nhiêu cái cũng không đủ.

– Ta nói không cần đâu mà…

– Lăng nhi, mau dập đầu!

– Ài… – Lăng Phong coi bộ hết cách, liền mặc cho hai ông cháu muốn làm gì thì làm.

Người cổ đại, có những thứ đã ăn sâu vào tiềm thức.

Quỳ lạy tạ ơn người đã cứu mạng mình, kể ra cũng là hợp tình hợp lý. Thể hiện được sự biết ơn từ đáy lòng, xem ân công như phụ mẫu đã tái sinh.

Chẳng bù cho thời hiện đại, quy hết ra tiền mặt, làm cái phong bì là xong chuyện. Mặc dù có điểm hơi quá vô tình, nhưng đổi lại, hai bên coi như hết nợ nần gì nhau, nhẹ tênh. Chứ như bây giờ, để cô nương người ta quỳ lạy, Lăng Phong ngược lại cảm thấy có điểm phiền phức, giống như hắn còn mắc nợ người khác vậy.

Chỉ nghe tiểu cô nương Lăng nhi nói:

– Ân công trên cao, xin nhận của Lăng nhi một lạy. Mạng Lăng nhi là do ân công ban cho, sau này sau này ân công muốn lấy lại lúc nào thì chỉ cần nói một tiếng.

– Ài, được rồi. Ta đã cứu ngươi, còn lấy mạng ngươi làm…

Còn chưa kịp nói hết, Lăng Phong đã nghe “bang” một tiếng, suýt chút tim rớt ra ngoài.

Cái này gọi là “dập đầu”? Hắn còn tưởng chỉ cúi cái là xong.

Vội vã đỡ Lăng nhi dậy, nhìn thấy trên trán nàng đã ửng đỏ, Lăng Phong không khỏi đau lòng hỏi:

– Rồi rồi, ta nhận lễ rồi. Ngươi nhũ danh là Lăng nhi?

– Bẩm ân công, tiểu nữ Hồng Lăng.

Hồng Lăng tuy mới chỉ 13 14 tuổi, mặt mũi non nớt ngây thơ, nhưng cũng đã lộ vẻ thanh tú.

Nàng bỗng cầm một túi vải nhỏ, coi bộ là túi tiền, đưa cho Lăng Phong:

– Thứ này, Lăng nhi không dám nhận. Mong ân công lấy lại.

– Cái này là…? – Lăng Phong không hiểu ra sao.

Chỉ nghe Tiêu Thiên Phóng thở dài:

– Tên đạo trưởng tới từng nhà, bồi thường cho họ. Mấy nhà khác, có một nửa thì vì quá nghèo liền nhận lấy, số khác thì đòi cáo quan nọ kia. Bọn ta phải giải thích mãi mới được, rút cục cũng chỉ là nhiều tiền hơn liền đồng ý. Chỉ riêng hai người bọn họ, bởi vì ta thấy hoàn cảnh quá khó khăn, liền tự ý muốn đưa cho họ thêm một ít. Chỉ là bọn họ nhất quyết không chịu, còn đòi phải gặp ngươi tạ ơn. Ta nói mãi không được, cho nên đành mang hai ông cháu bọn họ theo về, để ngươi xử lý.

– Hoàn cảnh rất khó khăn?

Tiêu Thiên Phóng liền trầm giọng:

– Cha mẹ chết thảm, bản thân nha đầu này lại bị người khác đổ tội. Quan phủ không thèm thụ lý, mặc kệ sống chết.