Chương 460: Phượng bài

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lạc Dương, Bạch Mã tự.

700 năm trước Bồ Đề Đạt-ma vân du Trung nguyên dựng hai chùa Đại Lâm

Thiếu Lâm, nhưng ông ta cũng không phải người đầu tiên đưa Phật giáo vào

Trung nguyên, mà chỉ tách Phật giáo thành tông mới, tạm gọi Nam Tông.

Còn cái Bạch Mã tự này, lại thuộc về Phật giáo Bắc Tông. Bắc Tông có mặt ở Trung nguyên từ tận thời Hán.

Vào những ngày đầu kiến lập, Phật giáo Bắc Tông thậm chí là quốc giáo,

Bạch Mã tự là một cơ quan của triều đình, ngang với Hồng Lô tự Đại Lý tự

các loại. Chữ “tự” chỉ các loại chùa chiền cũng từ đó mà truyền về sau.

Chẳng qua đến hiện tại, nếu không phải đệ tử chùa miếu, chẳng mấy ai phân biệt được Bắc Tông Nam Tông, dù sao đều là Phật cả.

Lúc này, tại Khách đường Bạch Mã tự.

– Bảo vệ Lý mỹ nhân!

Toàn Khách đường đang hỗn loạn. Tăng ni khách thập phương tháo chạy.

Ở giữa đại điện trước tượng Phật lớn, có một mỹ nhân ăn mặc kiêu sa,

đang được một nhóm nữ thị vệ vây lấy. Đứng đối diện là một tên thanh

niên đồ xám bịt mặt.

– Cuồng đồ to gan, dám hành thích nữ nhân của Quan Gia, chán sống?

– Hừ, Quan Gia? Nàng ấy là của ta, hắn ta chỉ là một tên kẻ cướp.

Nữ vệ đầu lĩnh mặt tím tái, quát :

– Hỗn láo, dám khi quân phạm thượng?

– Làm sao?

“Vù”

Vừa nói, tên đồ xám đảo người lăng không, thân hình hiện thành một đạo

hắc khí, chỉ trong cái chớp mắt đã vung kiếm đánh ngã hai nữ vệ bên cạnh

mỹ nhân nọ, áp sát lấy nàng.

– Sư Sư, theo ta!

Hóa ra nàng này chính là Lý Sư Sư, Khai Phong Thượng Thính Hành Thủ, đệ

nhất kỹ nữ. Nàng ta đang được một nhóm nữ thị vệ nội cung hộ tống về

Trường An.

Lại chiếu theo tình hình mà nói, tên thanh niên này tám phần là … Tần

Quyền. Hồi đó Lăng Phong đi phương bắc có ghé qua Khai Phong, cũng định

tán tỉnh Lý Sư Sư một phen, chỉ là Tần Quyển lại đặt chỗ trước, cho nên

Phong ca cũng bỏ qua.

Chẳng qua, Lăng Phong cho dù muốn gặp, cũng chỉ để xem “đệ nhất kỹ nữ

Đại Tống” nổi danh lịch sử mặt mũi ra sao mà thôi, chứ không có ý định

theo đuổi. Chỉ không ngờ để Quyền ca đi thay, lại thành si tình như vậy,

thậm chí nghe đâu còn ước hẹn gì đó với nàng ta.

Lý Sư Sư một bộ kinh hoảng, trong mắt mờ mịt hỏi :

– Công tử, xin thứ cho nô gia thất lễ. Ngươi … là ai?

– Ta là … A Quyền. Nàng không nhớ sao?

Lý Sư Sư trên mặt căn bản không có biểu tình, vội rũ bỏ tay Tần Quyền, lùi ra sau nói :

– Nô gia … không quen ngài.

– Ta không thể lộ mặt lúc này, nhưng …

Tần Quyền vội lấy ra một vật gì đó, là một cái khăn tay :

– Nàng xem, chính nàng đưa nó cho ta, chúng ta còn …

Lý Sư vẻ mặt thản nhiên :

– Công tử … Vật này quả thật là của nô gia. Chỉ là, ta trao nó cho không ít người, cho nên …

– Sư Sư, nàng …

Tần Quyền nhói đau.

Năm đó ghé Khai Phong, Lăng Phong cũng từng nhắc nhở Tần Quyền, Lý Sư Sư là một kỹ nữ.

Ý tứ cũng không phải Lăng Phong khinh thân thể nàng ta không trong sạch,

mà hắn e ngại nàng ta sẽ không chung tình. Nói cho cùng, kỹ nữ chung

tình, loại chuyện này xác suất còn ít hơn cả Phong ca đi tự sát.

Cũng thật ngưỡng mộ Tần Quyền, hắn gặp Lý Sư Sư đâu chỉ có 2 ngày. Không biết tình cảm thế nào lại sâu đậm như vậy.

Chúng nữ hộ vệ cũng không rảnh rỗi nhìn cặp nam nữ diễn viên diễn lâu như vậy. Nữ nhân thủ lĩnh quát lớn :

– Vây lấy, giết hắn!

“Ào”

Tần Quyền nhìn Lý Sư Sư trong mắt có ý hận, hét một tiếng đánh ra vài đường kiếm rời đi.

– Đuổi theo!

Lát sau.

Một toán nữ vệ quay lại.

– Đại nhân, mất dấu. Tên kia thân pháp cao cường, thuộc hạ không thể bám theo.

Nữ vệ thủ lĩnh trong mắt lạnh lẽo. Bọn họ là thị vệ nội cung, bản lĩnh

cao cường, cũng không phải đám vệ binh tầm thường, thế mà lại để một tên

giang hồ thích khách thoát ly dễ như vậy.

Nàng ta đang định phát hỏa, thì lại có một nữ vệ trẻ tuổi chạy đến.

– Đại nhân, Lý mỹ nhân có chuyện sao?

– Tiểu Uyển sao? Ngươi về đúng lúc lắm. Có thích khách muốn ám hại Lý mỹ nhân, ngươi mau nhìn xem hắn chạy hướng nào.

Nữ vệ nọ khuôn mặt nhỏ nhắn, có một chút cương nghị, chính là Tiểu Uyển.

Nàng chắp tay lĩnh mệnh :

– Vâng, đại nhân!

Lập tức, con mắt trái của Tiểu Uyển đột ngột đổi màu.

Những tỷ muội nữ vệ khác có lẽ đã quen với việc này, cũng không có phản

ứng gì. Nhưng vài tên quan sai vừa đến ở gần đó nhìn thấy dị trạng đều

không khỏi kinh hãi :

– Ối mẹ ơi, nàng ta là người hay là …

Tên Giáo úy trưởng quan vội quát lớn :

– Lui ra sau! Để các vị đại nhân làm việc.

Một tên quan binh nhỏ giọng :

– Hoàng Giáo úy, bọn họ là ai vậy?

– Người của Trưởng Công chúa.

Trong dân gian, nhắc đến Trưởng Công chúa Triệu Châu, dân chúng quan sai có khi còn thấy kính sợ hơn cả Hoàng đế Triệu Cát.

Hoàng Giáo úy tuy chỉ làm binh ở Lạc Dương, cũng không biết nhiều lắm về

Trưởng Công chúa tận kinh thành. Chẳng qua, gã nhanh mắt.

Vừa rồi trong lúc nữ thủ lĩnh nọ vung tay quát, gã nhìn thấy bên hông

nàng ta có một tấm lệnh bài, đồ hình một con phượng hoàng.

Ít nhiều cũng là Giáo úy, gã cũng được biết vài cái bí mật. Làm quan

binh, có hai loại lệnh bài tuyệt đối không nên trêu vào. Một cái hình

rồng chân ôm ngọc châu, chính là cái Lăng Phong đang cầm. Cái thứ hai,

chính là hình phượng hoàng này. Gặp phải người mang môt trong hai lệnh

bài này, thì ngay cả Điện tiền Thị vệ cũng phải tránh sang một bên, đừng

nói đám quan binh địa phương.

Tiểu Uyển dùng “quỷ nhãn” nhìn một lát.

– Tiểu Uyển, có phát hiện được gì không?

– Đại nhân, hướng này.

– Các ngươi ở lại bảo vệ Lý mý nhân. Còn lại theo Tiểu Uyển đuổi bắt thích khách!

“M* nó, loại người gì đây? Đứng một chỗ mà thực sự nhìn ra được?” Hoàng Giáo úy toát mồ hôi.

Tần Quyền không muốn ra tay toàn lực, bởi vì đám kia là nữ vệ trong

cung. Đánh với một người coi như tự đưa mình vào danh sách tạo phản.

Chẳng qua, vừa rồi trong lúc nóng vội, Quyền ca ngay cả Hoàng đế cũng

chửi là kẻ cướp, coi bộ cũng không cách tội phản bao xa.

Tần Quyền dùng thân pháp Quỷ Phiêu Phong một lúc, nghĩ thầm đã cắt đuôi

được đám nữ vệ, liền chui vào một góc. Hắn tháo khăn bịt mặt, thay đồ

xám ném vào đống rác. Ngay cả kiếm cũng vứt đi. Cây kiếm này hắn mua bừa

ở đầu phố.

Vừa chui ra khỏi con hẻm không lâu, có tiếng ai đó kinh hô :

– Quyền ca?

Tần Quyền quay đầu nhìn lại.

Tần Quyền không khỏi thận trọng. Thân pháp Quỷ Phiêu Phong của hắn, lâu

nay không có đối thủ, không chỉ vì nó ảo diệu, mà còn vì không để lại

dấu vết, tương tự Tiêu Dao Bộ “Hoạt Bất Lưu Thủ, Hành Bất Lưu Tung” của

Lăng Phong.

Bình thường Tần Quyền luôn cợt nhã, cũng chưa lần nào thi triển toàn

lực. Không nghĩ đến toàn lực rồi mà đám nữ vệ này lại truy được.

Quan trọng là, vì sao nàng ta lại biết tên hắn?

Người gọi hắn là một nữ vệ trẻ tuổi. Một nữ vệ bên cạnh cảnh giác hỏi :

– Tiểu Uyển, là hắn?

Nữ vệ trẻ tuổi chính là Tiểu Uyển, nàng lắc đầu :

– A, không … không phải. Người này là một người quen của muội. Thích khách kia có lẽ chạy về hướng kia.

Đám nữ vệ liền theo chỉ tay chạy đi, chính là con hẻm mà Tần Quyền vừa thay đồ.

Tần Quyền không khỏi nhíu mày, nữ vệ này rút cục làm sao biết được mình vừa chạy về phía đó.

– Ngươi là ai?

– Muội là … ăn mày Tiểu Hoa. Huynh là A Quyền đúng không?

– Ăn mày? Tiểu Hoa?

Tiểu Uyển một lòng muốn tìm Lăng Phong, cho nên hình ảnh của mấy người

Lăng Phong Tần Quyền luôn nhớ trong đầu, nhận ra Tần Quyền.

Thậm chí vừa rồi, nàng còn dùng thân phận Mai Hoa vệ đến phủ nha Lạc

Dương, đem bức chân dung của Lăng Phong mà Lý Minh Nguyệt vẽ hộ, sao ra

một bản, nhờ vả quan binh tìm kiếm.

Nhưng Tần Quyền căn bản không thể nhận ra Tiểu Uyển.

Cũng không phải vì trí nhớ hắn kém, hay vì tán gái quá nhiều chẳng thể nhớ hết mặt, mà vì 3 năm rồi Tiểu Uyển thay đổi quá lớn.

Từ một tiểu cô nương 12 tuổi thiếu ăn thiếu mặc lem lem luốc luốc tóc

ngắn ngang tai, bây giờ người ta đã là thiếu nữ tuổi 15, sắp làm lễ

trưởng thành. Lại còn một thân trang phục nữ vệ oai phong. Lúc này cho

dù là Lăng Phong đứng ở đây nhìn nửa ngày, dám chắc cũng không thể nhận

ra.

Tần Quyền cũng đã biết chuyện Tiểu Uyển hiện đang làm nữ vệ gì đó từ miệng Lăng Phong. Hắn nửa tin nửa ngờ nói :

– Ra là ngươi? Không nghĩ đến, tiểu ăn mày năm đó bây giờ lại như thế này đấy.

– Chuyện rất dài, muội không thể nói hết ngay được. Huynh … gần đây có gặp Phong ca không?

– Hỏi Tứ ca sao? Ta đang ở với hắn.

– Thật … thật sao? Muội muốn gặp đại ca. Huynh dẫn muội đi được không?

Tần Quyền cảnh giác :

– Ngươi là Thị vệ nội cung, truy đuổi thích khách. Còn bọn ta là dân,

dẫn ngươi đến lỡ đâu ngươi chụp mũ muốn một ổ bắt gọn chúng ta thì sao?

Tiểu Uyển vội lắc đầu :

– Quyền ca, muội biết huynh chính là người vừa rồi muốn bắt Lý mỹ nhân …

“Thực sự biết?” Tần Quyền không khỏi kinh hãi, thậm chí có ý định diệt khẩu.

Lại nghe Tiểu Uyển chân thành noi :

– Nhưng đại ca là người thân duy nhất của muội, huynh là bằng hữu của

đại ca, muội tuyệt đối sẽ không làm gì hại đến hai người đâu. Muội chỉ

muốn gặp đại ca thôi, xin huynh hãy tin muội.

Tần Quyền nghĩ một lát, e sợ dây dưa thì đám nữ vệ kia tìm ra gì đó sẽ quay lại nghi ngờ lên mình, nói :

– Bọn ta ở Duyệt Lai khách điếm. Ngươi muốn gặp thì có thể đến đó.

Tiểu Uyển gặp Tần Quyền chỉ 2 3 lần, không quá thân, ấn tượng cũng không

mấy tốt. Nàng bây giờ cũng không ngốc, nghĩ đến chẳng may hắn nói dối

để lừa mình rồi trốn biệt tăm, vậy thì lại mất dấu đại ca, vì vậy nàng

cẩn thận hỏi :

– Quyền ca, đại ca … bây giờ ra sao? Đang làm công việc gì?

– Vận tiêu, rất tốt.

Nhớ ra một chuyện trọng yếu, nàng hỏi :

– Đúng rồi, đại ca có … họ là gì vậy?

– Ngươi không biết?

– Muội vẫn không biết. Hồi đó muội còn chưa kịp hỏi …

Năm đó hai người nương tựa, Tiểu Uyển chỉ hỏi tên Lăng Phong, sau đó

được Lăng Phong đặt tên, cả hai đều không hề đả động đến họ. Nếu cô biết

– Hắn họ Lăng.

– Huynh không nói dối đó chứ?

– Ta việc gì phải nói dối chứ? Nực cười.

Tiểu Uyển liền vui vẻ :

– Vậy huynh mau đi đi. Muội sẽ tìm đến sau.

Tần Quyền nghĩ gì đó mới chắp tay :

– Đa tạ!

Tần Quyền vừa thoát thân, thì nữ đầu lĩnh Thẩm Vân cũng đến :

– Tiểu Uyển, người đâu rồi?

Đúng lúc này thì đám nữ vệ tra xét cũng quay lại :

– Đại nhân, tìm ra được đồ đạc hắn vứt lại, nhưng người thì …

Tiểu Uyển vội nói :

– Đại nhân thứ tội, nô tì chỉ có thể nhìn được đến đoạn đó, còn đoạn sau thì … không rõ ràng lắm.

Đây là lần đầu tiên nàng nói dối, giọng nói không khỏi run rẩy.

Thẩm Vân cũng không toàn lực muốn truy cứu tên thích khách, dù sao Lý mỹ nhân vẫn an toàn, liền phân phó :

– Thôi bỏ đi! Quay trở lại hộ vệ mỹ nhân cho chu toàn, khởi hành về Trường An trong ngày.

Tiểu Uyển bỗng chắp tay nói :

– Đại nhân, nô tì … có một thỉnh cầu.

– Hử?

– Nô tì đến quan phủ hỏi thăm, không ngờ biết được chút tin tức của đại

ca. Nô tì muốn … xin nghỉ một thời gian, đi tìm đại ca.

– Xin nghỉ? Ngươi muốn đi đâu tìm hắn?

– Bẩm … đi Thục Sơn.

– Thục Sơn?

Thực ra, Tiểu Uyển chỉ lấy bừa một cái tên, chủ ý ở xa một chút. Lần

trước hai vị thủ tọa Tinh các nói nàng chỉ cần đi Đại Kiếm hội Thục Sơn

là sẽ gặp được Lăng Phong, nàng còn chưa có cơ hội đi.

– Được rồi, cầm lấy lệnh bài này. Đây là lệnh bài cao cấp của nội vệ,

không phải lúc quá khẩn yếu, thì không cần đưa nó ra. Đi sớm về sớm!

– Tạ đại nhân đã thanh toàn.

Cái lệnh bài này, chính là lệnh bài hình Phượng hoàng.

Tiểu Uyển vừa đi, Thẩm Vân lại phân phó :

– Tiểu Lạc, ngươi đi theo Tiểu Uyển, tận lực giấu mặt. Nó làm gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần hết sức bảo hộ là được.

– Vâng, đại nhân.