Chương 423: Đẹp Quá Cũng Không Tốt

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong giải quyết chuyện xong xuôi, liền nhất quyết đem theo tiểu cô nương nọ, đằng sau là Tiêu Thiên Phóng áp giải Xuất Trần Tử như tội phạm, cùng nhau xuống núi.

Lừa dân nữ vào mật động, hiện trường tiền dâm hậu sát, tội này coi như có nước Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Mặc kệ lão Xuất có đưa ra cái giá thế nào, biện giải ra sao, Phong ca vẫn một mực từ chối. Là một người hiện đại, vi phạm pháp luật là phải bị trừng trị, đảm bảo trị an cho nhân dân, giữ gìn xã hội văn minh.

Xuất Trần Tử khóc không ra nước mắt, rút cục nhỏ to gì đó, nén bi thương dẫn Lăng Phong vào ngõ cụt trong mật động.

Đám Thiên Sư vội vàng đuổi theo Nhạc Khởi La, cho nên đánh mất một chỗ tài lộc trăm năm khó gặp.

Ngõ cụt hóa ra là một cánh cửa xoay. Xuất Trần Tử chạm chạm hai cái, mở khóa một cái, bên trong từ từ hé ra.

Lăng Phong lúc đó mồm to bằng cái bát.

Oa, thế nhưng lại là… bảo tàng, là đồ đạc Xuất đạo trưởng cực khổ cày cuốc bao năm. Thậm chí còn có không ít bí kíp, cũng không biết lợi hại ra sao, chỉ biết quyển nào cũng đề bên ngoài hai chữ… “Bí kíp”.

Xuất đạo trưởng cùng đường, muốn hối lộ Phong ca?

Lăng Phong nhìn thoáng một cái, trong tâm hoàn toàn thanh tịnh. Có gì đâu, chút tiền mà thôi.

Xuyên không thì xuyên không, cũng không phải đang chơi game, mà đi cướp bảo tàng làm giàu cho mình.

Lăng Phong đùa thì đùa, nhưng có vài chuyện vẫn có quy tắc. Bằng không hắn đã lên núi làm cướp từ lâu, cũng không lập tiêu cục kiếm ăn làm gì cho phiền ra. Tiêu cục, nói trắng ra là công ty ship hàng, tiền lời cũng chả bao nhiêu.

Lại nói đến tiền.

Chỗ tiền cống lấy ở Thái Nguyên, ban đầu Lăng Phong muốn giao cho Đại Tiếu, trao trả triều đình. Lăng Phong biết rõ, Đại Tiếu hiện thân, chính là Mật Thám tự giám sát, sợ hắn nuốt riêng. Tiền đó có đóng dấu đặc biệt trên thân, là quan tiền, nếu không nung cả ra đúc lại căn bản không xài được. Nói chung, không có nuốt dễ như vậy. Trả hết cho đỡ phiền.

Nhưng thật bất ngờ là, Đại Tiếu lại cố ý làm ngơ, còn bóng gió nói chỗ tiền đó triều đình đã ghi sổ, đại khái “tháng 12, phản quân Yên kích động thổ phỉ Hạo Khí Minh cướp cống đem hết sang Lương Sơn”, mặc cho Lăng Phong quyết. Vì vậy Lăng Phong giao hết cho Thành Bích, tạm cất đâu đó, sau này tính.

Lần này, Xuất Trần Tử van xin thảm thiết, vả lại gã cũng là bị ma nữ ép, rút cục Lăng Phong tạm không đem đi báo quan. Nói sao, nếu đưa vụ này lên quan, chưa chắc đã giải quyết được gì, không khéo lại bị đám hủ quan kia đòi ăn riêng.

Người vô tội bị chết nhiều như vậy, việc liên quan đến nhân quả, tìm thân nhân của các nạn nhân, trao trả chôn cất nữ thi, đều phải Xuất Trần Tử tự thân mà đi lo. Dùng chính tiền trong bảo khố mà đền bù cho hết. Đám Lăng Phong với tư cách công an mật sẽ hộ tống kỹ lưỡng, tránh tên đạo sĩ này bỏ trốn.

Ngoài ra, còn có vụ của Tạ Phi Yến. Lão Xuất hiện tại bị nắm thóp, đừng nói giải oan cho Phi Yến cô nương không phải yêu quái, phán hẳn thành tiên nữ giáng trần còn được.

Vừa ló mặt vào thành, bỗng có tiếng nữ nhân thanh thoát gọi Lăng Phong:

– Lăng Phong, lại gặp ngươi rồi.

“A đù, nhân khí vượng như vậy. Đến cái quỷ thành này cũng gặp người quen?”

Trong không khí bỗng thoang thoảng một hương thơm nhè nhẹ.

Hương thơm thân thể gần như nữ nhân nào cũng có, đặc biệt là thiếu nữ đôi mươi. Vài nữ nhân có hương thơm đặc trưng một chút, thậm chí khiến nam nhân sinh mê mẩn. Ví như Diễm Tuyết Cơ có mùi hương đậm đà của hoa mân côi, còn ai đó là nhẹ nhàng của hoa nhài.

Lăng Phong đã biết là ai, chỉ hờ hững hỏi:

– Ừm, cô đến đây làm gì?

Chỉ thấy một nhóm thương nhân tiến lại.

Lâm Hàm Uẩn, Nam Cung Thanh Vân, tiểu tử Hoa Lê. Và một đám lưng hùm vai gấu, khuôn mặt rất bất thiện, nhìn Lăng Phong như nhìn người chết.

Lăng Phong thở ra.

Còn may, khoông có lão Đoan, bằng không lại bám theo đòi trả cây đao thối kia, nếu thế Phong ca khó lòng quay lại Thanh Vân sơn giải ngân chỗ bạc của Xuất Trần Tử.

Lại nói đến cô nàng họ Lâm này.

Lăng Phong đã có sáu phần khẳng định Lâm Hàm Uẩn chính là Thiên Sách phủ Mộc Hàm Yên, hắn chỉ không muốn quan tâm nhiều hơn.

Lăng Phong nhớ rõ Mộc Hàm Yên bên sông lần đó là một mỹ nữ cấp thần thánh, thậm chí có thể nói ngang ngửa Liễu Cung chủ. Nàng mang trên mình vẻ đẹp sắc sảo của dị tộc Nữ Chân, cũng là mỹ nữ duy nhất khiến Lăng Phong phải chửi tục khi nhìn thấy khuôn mặt.

Có điều, mỹ thì mỹ, Phong ca tuy máu gái nhưng vẫn không cuồng đến mức cứ thấy mỹ nữ là sà vào hết. Còn phải xem là ai mỹ. Trái ngược, hắn hiện tại không thích cô gái này cho lắm.

Nói thế nào đây. Đẹp hơi yêu nghiệt. Giống như ngươi gặp một cô gái quá xinh đẹp, người tuy ngưỡng mộ thật, nhưng chung quy sẽ thấy quá xa cách. Đứng xa ngắm không sao, lại gần liền cảm giác “không cùng hành tinh” với nàng ta, không có hứng thú tán chuyện cho lắm.

Trọng yếu là, nàng ta là người Kim, còn là mật thám.

Lăng Phong không anti-Kim mù quáng như người Tống, nhưng riêng Mộc Hàm Yên thì hắn không tình nguyện muốn quen cho lắm.

Lăng Phong bỗng nhớ đến Nguyệt Dung.

Đêm Ngưu Lang Chúc Nữ, Nguyệt Dung đứng trên cầu, buồn bã kể về những đứa trẻ Giáo phường Mật Thám tự trong tổ của nàng. Chúng vẫn còn vô danh, danh phận nhỏ nhoi, ngay cả tên Lăng Phong còn không biết. Luyện tập khổ cực mười mấy năm, chân ướt chân ráo theo Nguyệt Dung đi Hà Bắc làm nhiệm vụ.

Rút cục, đại chiến với Thiên Sách phủ của Mộc Hàm Yên một trận, đều phải bỏ xác nơi hoang vắng, đến giờ này không biết có được an táng đàng hoàng hay chưa. Những đứa trẻ đó, vào thời điểm đó, là đồng đội của Lăng Phong. Bọn chúng không đáng bỏ mạng vô nghĩa như vậy.

Mặc dù, ngày đó Thiên Sách phủ cũng mất người. Nhưng cái kết cục chỉ có thể thù không thể thích giữa hai bên, coi bộ đã kết không thể giải.

Đó là Lăng Phong còn chưa biết, trong vụ Triều Lam Thiên Sách phủ cũng âm thầm tham gia.

Vụ cống vật sứ đoàn ở Thái Nguyên, nghe nói lão tặc Cao Cầu không biết làm cách nào xoay chuyển, cuối cùng vẫn giải quyết êm đẹp. Kim Tống vẫn là bằng hữu láng giềng tốt đẹp, cho nên hai bên mật thám hiện tại trung lập, kể cả có gặp nhau như lúc này cũng không nhất thiết phải đối đầu.

Chẳng qua, trước sau gì cũng là kẻ thù, đây là Lăng Phong dựa vào kiến thức lịch sử còm cõi của mình mà khẳng định. Dây vào một nữ nhân Kim quốc, sau này lại có cảnh đau khổ chia ly, rất không vui. Phong ca xuyên không đã chủ trương từ sớm, không vui anh đây không chơi.

Chính vì Mộc Hàm Yên vẫn đang dịch dung trong diện mạo của Lâm Hàm Uẩn, mới phần nào khiến Lăng Phong dịu đi xung động. Dù sao, giữa hắn và xú nữ họ Lâm, ít nhiều cũng có vài kỷ niệm đẹp nho nhỏ.

Xấu xấu hiền hiền một chút, dễ tán chuyện. Đẹp quá cũng không tốt.

Nam Cung Thanh Vân tỏ vẻ khó chịu:

– Nè, tỷ tỷ ta có ý hỏi thăm, ngươi làm gì mà khó chịu?

Lăng Phong vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, hỏi thẳng vào vấn đề:

– Cô tìm đến tận đây tạo dựng cơ sở?

Không nghĩ đến, Lâm Hàm Uẩn lại thản nhiên thừa nhận:

– Đúng vậy. Nghe nói hiện tại ngươi đã không còn làm Đô Mật sứ nữa?

Hai bên đều biết thân phận của nhau, cũng không cần phải giả trang làm gì.

Lăng Phong trầm giọng xuống một chút, nói:

– Tin tức cũng linh động đấy. Chỉ là, chờ ta quay trở lại, nhất định sẽ nhổ hết nó đi.

– Vậy sao? Ta rất mong chờ đó. – Lâm Hàm Uẩn nhoẻn miệng cười duyên.

Liếc nhìn cái áo khoác bằng bông trên người nàng ta, Lăng Phong không hiểu sao bỗng buột miệng:

– Cái đống lông da sói lần trước, cô dùng làm gì rồi?

– Đi lại thiếu tiền. Cho nên ta bán hết rồi.

Lăng Phong “a” một cái nhạt nhẽo.

Xem ra, là hắn tự tác đa tình. Có đôi lúc hắn cảm giác Lâm Hàm Uẩn cứ thích bám lấy mình, còn nghĩ người ta thầm thương trộm nhớ hắn. Hóa ra chút vật kỷ niệm nhỏ cũng đã bị bán từ đời nào.

Tình hình lại vào tử cục, hai bên im lặng chốc lát.

Cạnh đường lớn Huyễn Âm thành, có một con sông nhỏ, nước không biết nông sâu ra sao.

Chỉ thấy Lâm Hàm Uẩn bỗng thướt tha bước lên một cái cầu đá.

Nàng cũng không hề ra tín hiệu gì khác, nhưng không hiểu sao Lăng Phong trong lòng sinh nghi, không nhịn được chậm rãi bước theo.

Lâm Hàm Uẩn giống như biết động tĩnh của hắn, nhoẻn miệng cười một cái.

Khi Lăng Phong chỉ còn cách nàng ta một bước chân, đột nhiên…

Lâm Hàm Uẩn thế nhưng giang hai tay ra, cứ thế thả người xuống.

“Ùm”

Nam Cung Thanh Vân quá đỗi sợ hãi, hét toáng lên:

– A, tỷ tỷ…

– Lăng Phong, cứu ta… – Có tiếng ai đó kêu cứu.

Đám thị vệ giả trang phu xe đều đồng loạt động thân. Nói sao, Quận chúa mà có mệnh hệ gì, đại khái cảm lạnh hắt xì hơi một cái, anh em coi như dắt nhau về thảo nguyên chăn ngựa hết.

– Khoan đã, không cần!

Có tiếng Nữ Chân gọi giật lại.

Là Nam Cung Thanh Vân, nàng ta dường như hiểu ra cái gì, ra tay cản đám thị vệ lại.

Lăng Phong thì vẫn đứng trên bờ, buồn bực lẩm bẩm:

– Nữ tử điên này, làm sao lại nhảy rồi.

Nói xong phát hiện không khí mờ ám. Quay sang liền đụng một loạt ánh mắt đang nhìn mình. Cả đám thị vệ đều nhìn thẳng Lăng Phong. Nghi ngờ có, đe dọa có, cầu xin có, mà nể phục cũng có nốt.

– Nhìn ta làm gì? Không đi cứu chủ nhân của các ngươi đi?

“Quạ, quạ, quạ”

Im lặng nhìn nhau.

– Xong, coi bộ không hiểu tiếng Hán.

– Lăng Phong, ta không biết bơi… ục…

Lại nghe Nam Cung Thanh Vân khẩn khoản cầu tình:

– Lăng Phong, cầu ngươi mau cứu tỷ tỷ, bọn ta ở thảo nguyên, chỉ biết cưỡi ngựa không biết bơi!

Lăng Phong chẳng hiểu thật giả bao nhiêu. Rút cục, đành phải tặc lưỡi bước tới, không cam lòng nhún một cái.

“Ùm”

Vừa xuống nước liền chửi thầm.

“Nước sâu còn chưa đến ngực, cần m* gì biết bơi, đứng thẳng dậy là xong.”