Chương 430: Tráo Đổi Linh Hồn

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ở bên ngoài…

– Quân Như tỷ, có cần vào hay không? Đóa Nhi dù gì cũng từng là tỷ muội Thất Tú các.

– Cứ để bà ta đánh.

– Nhưng mà…

Trác Quân Như chậm rãi nói:

– Để bà ta đánh một cái ở đây, Tô Đóa Nhi còn có thể giữ mạng, chúng ta cũng cứu được. Nếu vào ngăn quá sớm, bà ta không xả ra hết, về phủ Hiến Vương nàng ta sẽ càng thảm hơn. Đến lúc đó, chúng ta căn bản không thể làm gì.

– Hiến Vương phủ, hừ. Biết vậy năm đó chúng ta nên ngăn cản Đóa Nhi…

– Nhắc đến hắn liệu có tác dụng gì? Vương công quý tộc đều như vậy cả. Muội mau đi gọi đại phu, chuẩn bị chút thuốc thang. Còn muội, lại đó xem một chút, chỉ cần vừa đánh một cái liền phá cửa đi vào.

Trác Quân Như liên tục phân phó. Thất Tú các tuy không phải thanh lâu, nhưng loại chuyện rối rắm này cũng rất hay xảy ra, nàng xử lý cũng thành quen.

Nữ tử bên cạnh nghĩ đến gi đó tỏ vẻ lo lắng:

– Chỉ là, một gậy đánh xuống chân, Đóa Nhi muội ấy luyện là “nhuyễn vũ”, một chấn thương nhỏ cũng e…

Trác Quân Như chỉ biết thở dài:

– Giữ mạng quan trọng. Xem ra, nàng ta sau hôm nay coi như phải bỏ đi vũ kỹ.

Nữ tử kia đầy nuối tiếc nói:

– Thật đáng tiếc. “Nhuyễn vũ” của muội ấy, trong giới ca vũ có thể lập hẳn một tông.

Lúc này, trong phòng đột nhiên có âm thanh.

– Quỷ! Cô ta là… quỷ!

“Loảng xoảng”

Có tiếng la thất thanh, tiếng gậy đánh, sau đó là một loạt tiếng đổ vỡ.

Bên trong phòng.

Tô Đóa Nhi nằm sóng xoài ra đất, thất thần.

Lăng Phong từng nói, truy cầu hạnh phúc không chỉ có tình yêu nam nữ. Nếu nàng có tài ca múa, vậy thì hãy theo đuổi sở thích của mình, lấy đó làm hạnh phúc.

Suốt hai năm qua, nàng vẫn tin vào điều đó. Nàng có thể chấp nhận đánh mất tình yêu nam nữ, nhưng tình yêu với ca múa, không ai được phép động vào.

Không ai nhìn thấy biểu hiện trên mặt Tô Đóa Nhi lúc này, nàng đang cúi đầu vô thần.

Chỉ là, xung quanh nàng…

Vương Diệu Hiên đang hai tay bịt miệng, ú ú ớ ớ, trên mặt là một vẻ… kinh hoàng.

Chỉ thấy trên sàn không chỉ có mỗi Tô Đóa Nhi đang nằm ra.

Nằm cạnh đó, chính là Cửu phu nhân. Bà ta trên mặt toàn máu là máu, hai mắt trợn ngược, giống như bị ai đó hù cho chết khiếp. Đầu bà ta bị nguyên một cái chậu sứ đập vào, thậm chí trên đầu còn dính vài mảnh vỡ sót lại.

Đáng nói hơn, là mấy tên nô tài vừa hùng hổ xông vào.

Bọn chúng, cũng đều nằm thẳng cẳng ra đất. Tên nào tên nấy đêu bị vết gậy hằn trên mặt. Giống như… đều đã chết.

Chuyện gì đã xảy ra?

Lúc này, cũng là lúc nha hoàn Thất Tú các thò đầu vào quan sát, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, không khỏi kinh hô:

– Aaa, chết người rồi!

Chính sảnh.

– Điện hạ, người của Thất Tú các báo lại, Tô Chiêu nghi cũng vừa đến, muốn tập luyện vũ kỹ gì đó.

– Tô Đóa Nhi?

Triệu Khánh lục lọi trí nhớ. Còn may, rất nhanh liền nhớ ra cái tên này. Gã thậm chí có một đoạn thời gian mê mẩn nàng ta. Chỉ là, nàng ta cứ thường xuyên nhắc đến nghĩa huynh gì đó, muốn gã phải giúp nghĩa huynh của mình, khiến Triệu Khánh rất phiền, liền tìm cách tránh mặt. Chẳng ngờ tránh một cái rồi quên luôn.

– Rất tốt, không cần thông báo. Cũng lâu rồi không xem nàng ta múa.

– Vâng, Điện…

– Giết người rồi!

Lúc này cũng là lúc bên trên tầng ba phát sinh biến cố.

Thất Tú các bắt đầu hỗn loạn.

Rất nhanh, vài tên thị vệ chạy lại báo:

– Điện hạ, không tốt. Xảy ra chuyện rồi.

– Hừm, thị vệ phủ Hiến Vương, có chuyện gì mà phải kinh hoảng? Các ngươi còn không bằng mấy vũ cơ bên kia.

Người trừng mắt quát là Trương Bảo, hiện tại đã là Cận vệ trưởng bên cạnh Triệu Khánh, thay thế Nhạc Thành.

Tên thị vệ mới vuốt trán lại, lau mồ hôi nói:

– Là Cửu phu nhân, đã chết rồi.

Triệu Khánh nghe đến thê thiếp mình đã chết, trên mặt lại chẳng mảy may có một cọng lông kinh hãi, chỉ lạnh nhạt hỏi:

– Ngô thị? Nàng ta thì đến đây làm gì?

– Giống như là để tìm Tô Chiêu nghi. Nhưng mà, hiện tại đã chết trong phòng, người hầu đi theo cũng chết cả. Chỉ còn Tô Chiêu nghi, lại không sao.

Ý tứ của tên thị vệ đó cũng rất rõ ràng.

Tô Đóa Nhi có hiềm nghi.

Có điều, tên thị vệ lại không biết, Triệu Khánh đang nghĩ đến chính là…

“Chết tốt, chết rất tốt!”

Ngô thị, ả này chính gã cũng không ưa. Chẳng qua, bởi vì ả có dính một chút đến nhà ngoại, không làm gì được.

Mẫu hậu gã hạn chế nạp thiếp, chỉ cho phép Triệu Khánh lấy 1 thê 9 thiếp, không được hơn. Khụ, con số này thực ra đã rất khiêm tốn. Mấy vị hoàng huynh hoàng đệ của gã đều là qua hai chữ số.

Nay nếu Ngô thị chết đi, Tô Đóa Nhi lên một mức, tức là dư ra một slot. Triệu Khánh gã lại có thể tung tăng tán gái, không tôt mới là lạ.

Vì thế liền thờ ơ nói:

– Đóa Nhi xưa nay chỉ thích múa hát, chân yếu tay mềm, giết một con gà còn không được, làm sao có thể giết người? Không phải Ngô thị tự vấp vào đâu mà chết đó chứ?

Tên thị vệ chính mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, đương nhiên biết không phải là “vấp vào đâu mà chết” đơn giản như vậy, liền phản bác:

– Điện hạ, không phải…

– Khụ, lui đi.

Chưa kịp nói xong đã nghe một tiếng ho, là Trương Bảo.

Trương Bảo có chút thông minh, biết nhìn mặt đoán ý chủ nhân. Gã vừa rồi nhận ra thái độ của Triệu Khánh, chính là “không quan tâm”. Xem ra quả này Ngô thị tự làm tự chịu, chết không thể cứu vãn.

Nói ra, Trương Bảo cũng có ý bảo vệ Tô Đóa Nhi. Hắn chính là người đi theo Triệu Khánh, giao Đóa Nhi cho Lăng Phong. Đóa Nhi về phủ Hiến Vương, cũng là Trương Bảo thường xuyên đem tin tức Lăng phủ nói cho nàng biết.

Nói sao, nhận của Phong ca hẳn 1 vạn lượng bạc, không làm chút chuyện sẽ rất áy náy.

Lúc này, bên cạnh Triệu Khánh còn có một thư sinh trung niên, xem ra cũng đã hiểu ý như Trương Bảo.

Lại nói, Nhị gia xưa nay đi chơi, luôn luôn đem theo ít nhất một văn một võ, cũng rất có tư thế chủ tướng.

Thư sinh nọ chỉ tay vào tên thị vệ, nói:

– Ngươi đích thân đi báo với phủ doãn một tiếng, nói là Điện hạ bị thích khách ám sát, Cửu phu nhân liều mình bảo vệ. Để ta lên đó sắp xếp một chút.

Tên thị vệ kia ít nhiều cũng là chức phó, Trương Bảo nói hắn ta còn nể sợ, thư sinh này thì hắn lại chẳng ngán, lập tức hỏi ngược lại:

– Sắp xếp? Người đều chết cả rồi, còn sắp xếp cái gì? Vả lại, động vào hiện trường, quan sai khó mà phá án được a.

Chỉ là, lại bị Trương Bảo quát:

– Hắn nói ngươi đi thì cứ đi, ở đâu mà nói lắm như vậy?

– A, Trương đại ca?

Chờ cho tên Thị vệ Phó không hiểu chuyện đi xong, thư sinh nọ lại chắp tay:

– Điện hạ, chỗ Thái tử mấy hôm nay…

– Hừm, ta biết rồi. Ở đây giao cho ngươi, làm tốt một chút. Ta phải vào cung thỉnh an mẫu hậu.

– Vâng, Điện hạ cứ yên tâm.

Trương Bảo lập tức đi theo. Triệu Khánh có lẽ muốn bàn bạc với Trưởng Tôn Hoàng hậu kế hoạch tiếp theo.

Tranh chấp giữa Thái tử và Hiến vương, xem ra chính từ vụ việc hôm nay sẽ bắt đầu.

Lúc này, quay trở lại lầu ba.

– Di, không nghĩ tới, còn có người linh hồn mạnh như vậy, có thể đẩy bổn tọa ra ngoài. Lại còn quốc sắc thiên hương, chính hợp ý bổn tọa. Rất tốt, cái xác này Nhạc Khởi La ta định chắc rồi.

Không biết là ai đang nói chuyện, chỉ nghe những tiếng rào rào như có một đàn côn trùng đang bò trên sàn nhà.

Tô Đóa Nhi chậm rãi mở mắt, đầu nàng rất đau.

– Tiểu nha đầu, tỉnh rồi sao?

– Ngươi… là ai?

Tô Đóa Nhi gắng gượng nhìn quanh.

– Ta là ai sao? Ta là người vừa giúp ngươi đó.

Tô Đóa Nhi đột nhiên nhớ ra điều gì. Giống như, vừa rồi có ẩu đả, sau đó… nàng giết người?

Nhìn lại cảnh vật xung quanh, đều là người chết. Vương Diệu Hiên đã không biết chạy đi đâu.

Nàng kinh hoảng, hai tay run run ôm đầu:

– Là ngươi, chính ngươi vừa rồi ra tay giết người. Không phải ta, ta không hề có ý đó.

“Vù”

Một cơn gió lạnh buốt bỗng thổi thẳng vào mặt Tô Đóa Nhi.

Là quỷ hồn Nhạc Khởi La, ả áp thẳng mặt quỷ sát vào Tô Đóa Nhi, nhe răng cười quỷ dị:

– Có thực ngươi không có ý đó không? Vừa rồi ở trong người ngươi, ta lại cảm thấy ngươi có ý đó, thậm chí muốn giết rất nhiều người nha. Cho nên, ta liền giúp ngươi một chút. Làm sao, giết chết bà ta xong, thoải mái hơn hẳn đúng không?

– Ngươi im đi. – Tô Đóa Nhi hét lên, lần này dùng hai tay bịt tai.

Chỉ là, vẫn nghe tiếng Nhạc Khởi La cười oang oang trong đầu, khiến nàng run rẩy không thôi:

– Ngươi rút cục đang ở đâu? Vì sao ta không thấy ngươi mà vẫn nghe tiếng?

Rồi như nghĩ đến cái gì, nàng kinh hoảng:

– Ngươi là quỷ?

Nhạc Khởi La cười khè khè quỷ dị:

– Hiện tại là quỷ, nhưng sau này sẽ là bạn tốt của ngươi.

– Bạn tốt của ta? – Tô Đóa Nhi không hiểu ra sao.

– Đúng vậy. Chỉ cần ngươi đồng ý giao thể xác cho ta, ta đảm bảo ngươi từ nay sẽ không bị ai ức hiếp nữa. Hai chúng ta, tuy hai mà một. Ngươi nói không phải bạn tốt thì là gì?

– Ngươi nói gì, ta không hiểu.

– Ngươi chắc chắn đã hiểu. Vừa rồi chính là ta dùng thân xác của ngươi giết bọn họ. Nhanh quyết định đi. Ngươi chấp nhận thì còn cơ may giữ lại chút ý thức. Bằng không để ta cưỡng đoạt thân thể, vậy thì ngươi căn bản không còn là Tô Đóa Nhi gì đó nữa.

Kỳ thực Nhạc Khởi La đang nói dối.

Nếu ả ta dễ dàng đoạt được, thì đã đoạt luôn, còn nói lắm như vậy?

Nhạc Khởi La đã sắp tuyệt diệt. Ả ta bị đám Thiên Sư và Lăng Phong vây sát ở Thanh Vân sơn, nguyên thần trọng thương. Trọng yếu là, thời gian không cho phép. Nếu ngay lúc này không tìm được cái xác nào để ký sinh, ả coi như vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian. Đáng lý ra ả có thể đoạt xá hẳn một người sống, xóa sạch ký ức đối phương. Nhưng lúc này chỉ có thể chấp nhận sống chung.

Tô Đóa Nhi hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, nàng mơ hồ hỏi:

– Ngươi vì sao lại chọn ta?

– Vì sao? Vì chúng ta có duyên, ngươi lại xinh đẹp uyển chuyển như vậy, rất hợp ý ta.

– Ta xinh đẹp uyển chuyển sao?

Tô Đóa Nhi bỗng thấy đôi chân nhói lên. Vừa rồi đám nô tài kia vẫn kịp đánh nàng một gậy, có lẽ xương cốt đã bị thương.

Chân đau, tim còn đau hơn.

Chẳng lẽ từ nay nàng phải vĩnh biệt với vũ kỹ? Cuộc sống nàng có còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Nàng nhìn đôi chân của mình, tuyệt vọng nói:

– Không có nó. Ta không muốn nghĩ gì khác cả.

– Ngươi yên tâm, bổn tọa có thần công. Chỉ cần để linh hồn hai ta hợp nhất, thân thể ngươi sẽ được cải biến, mấy vết thương nhỏ nhặt này rất nhanh sẽ hồi phục, hoàn hảo như mới. Trọng yếu là, ngươi còn biết cả võ công, không cần sợ ai ức hiếp.

Tô Đóa Nhi bỗng loạn nghĩ.

Nàng nghĩ đến lúc ở Tô Châu bị đuổi đánh. Nàng nghĩ đến cái ngày bị bán ở Thất Tú các. Nghĩ đến những ngày nhịn nhục trong phủ Hiến Vương.

Cuối cùng, nàng trở lại với hiện thực, nhìn thấy Cửu phu nhân chết ở trước mắt.

Không hiểu sao, nàng thấy bà ta rất đáng chết. Không chỉ bà ta, còn có rất nhiều người rất đáng chết.

Một thứ cảm giác đè nén từ rất lâu đột nhiên tràn ra.

Nếu như nàng luôn có dũng khí như hôm nay. Không đúng, là có sức mạnh như nữ quỷ này, vậy thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.

Nhạc Khởi La xem chừng thời gian không cho phép, sắp đèn cạn dầu, vội vã nói:

– Ngoan nào, tiểu tỷ muội. Ta và ngươi, là duyên trời định.

Tô Đóa Nhi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về một hướng, ánh mắt không một chút sợ hãi.

– Được rồi, ngươi làm đi.

– Haha, tốt lắm. Nhắm mắt lại, tâm hồn thả lỏng, nghe theo ta nói.