Chương 311: Cương Lĩnh Cực Đoan

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ở một góc phố gần đó, lúc này đang có một nhóm nam nữ đang âm thầm quan sát.

– Sư huynh, quan binh cũng đã đi rồi, có xông ra không?

Thanh niên đằng trước nhíu mày chốc lát rồi lắc đầu:

– Chờ lát nữa xem sao. Tên họ Tiêu kia từng là Đường chủ Bắc đường Cái Bang, nghe nói còn chân truyền Hàng Long Chưởng, không dễ đối phó. Chưa kể mấy tên Ngũ Thử kia cũng không phải hạng vừa.

Gã ta tuy mồm nhắc đến Tiêu Thiên Phóng và Ngũ Thử, nhưng ánh mắt lại chằm chằm vào một thanh niên có vẻ vô hại đứng ở giữa. Tên kia đang ba hoa gì đó cùng với một mỹ nữ, không Lăng Phong thì còn ai vào đây.

Đúng lúc này, có một giọng nữ thanh thúy cất lên:

– A, mọi người đây rồi…

Thanh niên nghe thấy giọng nói kia, hai mắt liền lộ vẻ vui mừng, nhưng rồi gã nhanh chóng giấu đi, tỏ vẻ đĩnh đạc chính khí nói:

– Tuyết Cơ, muội làm gì đến giờ này mới xuất hiện…?

Nhóm người này là đệ tử Di Hoa Cung.

Đêm qua đáng ra bọn họ cũng tham gia trận chiến giành bí kíp, chỉ là sau cùng không rõ vì sao lại án binh bất động.

Thanh niên xưng sư huynh là Hà Mạch Dũng, gã ta từng có vài lần xích mích với Lăng Phong. Lần đầu là ở đổ phường Thiên Địa Trường An, lần hai Lăng Phong đụng 7 tên U Linh sát thủ. Gã và Lăng Phong cũng chả hữu hảo gì, thậm chí còn không ưa nhau, nguyên nhân có lẽ đều từ sư muội Diễm Tuyết Cơ mà ra.

Chỉ thấy Diễm Tuyết Cơ nhoẻn miệng cười duyên:

– Hìhì, xin lỗi mọi người. Mà… cũng không phải do muội cả đâu. Đêm qua muội phải hộ tống Dương tiểu thư về Dương phủ, xong xuôi nàng ta cứ nằng nặc giữ lại hỏi chuyện, muội không thể từ chối được cho nên… Đến lúc trở về mọi người đều đã đi cả rồi…

– Hừ, ngươi…

Vài nữ nhân đằng sau có vẻ ghen tỵ với Tuyết Cơ, vừa muốn mắng gì đó đã bị Hà Mạch Dũng hắng giọng:

– Được rồi, nhiệm vụ chủ nhân giao chỉ cần hoàn thành là được, muộn một chút cũng không sao.

Diễm Tuyết Cơ không để tâm thái độ những người khác, lại cười hỏi:

– Mọi người đang theo dõi ai vậy?

– Đêm qua chúng ta ra tay chậm một nhịp, chính là tên kia giành mất.

Hà Mạch Dũng trầm giọng đáp.

Diễm Tuyết Cơ lúc này mới định thần đưa mắt nhìn theo. Chỉ là vừa nhìn thấy bóng ai đó, đôi mắt nàng liền mở to tràn đầy vẻ ngạc nhiên:

– Ủa, là hắn? Sư huynh, huynh vừa nói ai là kẻ cướp? Hắn á?

Vừa nói vừa chỉ tay về phía Lăng Phong.

Hà Mạch Dũng lạnh giọng:

– Hừ, đêm qua hắn ta trong vòng vây của Thiên Nhẫn Cái Bang, nhân lúc hỗn loạn cướp hộp báu từ tay Vương tử người Kim, một mình tháo chạy. Sau đó không biết bằng cách nào hoàn toàn biến mất…

Nói đến đây gã bỗng cao giọng nhấn mạnh:

– Chẳng qua, ta đoán hắn không sớm thì muộn cũng phải hẹn đồng bọn hành động bước tiếp theo. Vì vậy liền tương kế tựu kế, theo dõi đám đồng bọn của hắn. Haha, quả nhiên rút cục đến sáng cả đám cũng chui ra chỗ này gặp nhau…

Hà Mạch Dũng nói xong dương dương tự đắc, chỉ là Diễm Tuyết Cơ lại không phản ứng khen ngợi gì. Lão Hà thầm nghĩ không lẽ mình lộ ra thông minh hơi qúa, khiến sư muội thán phục không nói nên lời?

Nhìn lại gặp ngay lúc Diễm Tuyết Cơ lắc đầu phủ nhận:

– Hắn? Không thể nào đâu.

Hà Mạch Dũng chưng hửng, như bị mắc cục đá ở cổ họng, không kịp phản ứng.

– Sao lại không thể? Chính bọn tỷ cũng nhìn thấy. – Một nữ nhân nói.

Diễm Tuyết Cơ vẫn cố kiên trì:

– Ban đêm mà. Có khi nào… mọi người nhầm với ai khác rồi không.

– Ngươi dám không tin chúng ta? Lại bảo vệ cho một tên nam nhân?

– Nam nhân thì làm sao? – Hà Mạch Dũng nghe thấy, nhíu mày khó chịu.

Ả kia biết mình nói hớ liền vội vàng im lặng.

Di Hoa Cung là một thế lực khá bí ẩn, nghe nói do một vị nữ hiệp thống hận nam nhân lập ra từ tận mấy chục năm trước. Cung này nghe đâu chỉ nhận nữ không nhận nam. Đệ tử Di Hoa Cung từ nhỏ đã bị nhồi nhét “nam nhân đều là đồ xấu xa”. Thậm chí khi võ công đại thành, nhiệm vụ lịch lãm giang hồ chính là “trừng trị nam nhân”.

Xem ra Di Hoa Cung muốn đấu tranh cho bình đẳng nam nữ, đáng tiếc cương lĩnh cách mạng hơi cực đoan chút.

Cung quy Di Hoa Cung ban đầu khá nghiêm khắc, đặc biệt là tình cảm nam nữ. Chỉ là, chuyện tình cảm cấm đoán đâu có dễ dàng? Một cái cung toàn đàn bà như lang như hổ, cho dù một nửa chấp nhận “ăn chay” giảm cân, ít nhất nửa còn lại chắc chắn “thèm thịt”. Cho nên chuyện nữ đệ tử lén lút trốn ra ngoài “ăn vụng”, thậm chí “ôm bụng” trở về vẫn thi thoảng xảy ra.

Di Hoa Cung đến thế hệ này, ngoại trừ nhóm đệ tử trực hệ vẫn phải chịu những quy tắc khắt khe, đệ tử thông thường muốn kết hôn vẫn có thể. Tuy nhiên, nam tử nào muốn lấy thê tử ở Di Hoa Cung cũng không dễ dàng. Trước tiên phải để lại một tuyệt kỹ, hay một bảo vật làm sính lễ cái đã rồi nói tiếp. Sau đó càng khó khăn, hoặc chấp nhận bị phế toàn bộ võ công, không có võ thì chịu bỏ ra hết gia sản, còn phải ở rể trong cung trọn đời. Làm như vậy để chắc chắn nữ đệ tử kia sẽ không bị ức hiếp hay phản bội.

Cũng thật không rõ, năm xưa là lão nào chọc phải vị Cung chủ kia, khiến bà ta ôm hận lâu như vậy. Hận một mình thì thôi đi, đằng này lây lan sang tận mấy đời đệ tử, còn đe dọa đến hạnh phúc nam giới trong thiên hạ. Quả là nghiệp chướng.

Nói thêm, mặc dù nói Di Hoa Cung chỉ thu nhận nữ, kỳ thực trong cung vẫn có nam nhân. Một số là con rơi của vài đệ tử “hồng hạnh xuất tường” sinh ra. Số còn lại là do các chị em tự ý bắt về, bắt về làm gì tiếp theo thì không ai dám chắc. Đại khái “cày bừa đục đẽo”, “giã gạo vét máng” gì đó. Âu cũng là những công việc nặng nhọc, nam nhân làm mới phù hợp.

Nói chung, những người này tuy là nam nhân, nhưng sống trong một môi trường “nữ quyền”, phần đông nam tính đều không còn, không khác gì một loại nô lệ.

Nhưng Hà Mạch Dũng lại bất đồng.

Gã không những được học võ công thượng thừa, thân phận còn là đại sư huynh, còn là sư huynh duy nhất từ trước tới nay của Di Hoa Cung. Có lời đồn nói Hà Mạch Dũng chính là con riêng của Cung chủ, cho nên mới được ngoại lệ như vậy.

Với thân phận đại sư huynh Di Hoa Cung, cuộc sống của họ Hà phải nói là vô cùng sinh động, là mơ ước của không biết bao nhiêu nam tử trong thiên hạ.

Gã sinh ra lớn lên xung quanh 10 người hết 9 người là nữ. Đó là chưa kể Di Hoa Cung còn có tuyệt kỹ bảo dưỡng sắc đẹp, mỹ nữ thừa thải khắp nơi. Cái khác khoan nói, chỉ riêng chuyện “ngắm” cũng đủ no say. Máy tình huống chỉ có trong ecchi thần thánh, lão Hà chỉ e đều kinh qua cả. Quan trọng là chỗ này càng không phải thanh lâu thuyền hoa, hàng họ đều “sạch”. Hà đại ca có thể nói là son nhất trong các tuyến nhân vật phụ.

Trong Di Hoa Cung, Hà Mạch Dũng chính là đối tượng của hơn phân nửa nữ đệ tử, ước chừng chỉ cần vung tay là tóm gọn, muốn 3P 4P gì chỉ e còn được.

Đáng tiếc, sư muội Diễm Tuyết Cơ lại không nằm trong thành phần ái mộ Hà đại sư huynh.

Thân phận Diễm Tuyết Cơ trong Di Hoa Cung khá đặc biệt, đáng ra không thể nói chuyện nam nữ, nhưng Hà Mạch Dũng cũng không thèm để tâm. Thân phận gã cũng không tầm thường, nếu gã muốn lấy Diễm Tuyết Cơ, gã nghĩ sẽ không ai cản được.

Thực ra mọi chuyện cho đến năm trước vẫn khá tốt, tình cảm sư huynh muội càng lúc càng thân… Chỉ là, đùng một cái, cả hai được cử đi Trường An làm nhiệm vụ thu thập tin tức, và rồi Diễm Tuyết Cơ đụng Lăng Phong…

Nghĩ lại vài chuyện cũ, Hà Mạch Dũng bỗng trở nên bực dọc, gã không bảo vệ Diễm Tuyết Cơ như trước nữa, tức tối nói:

– Tuyết Cơ, sao muội cứ bênh vực một ngoại nhân như vậy?

Bị sư huynh to tiếng, Diễm Tuyết Cơ không khỏi ấp úng:

– Vì… vì muội tin hắn…

– Muội vừa nói cái gì? Muội… tin hắn?

Hà Mạch Dũng gằn giọng, da mặt tối đen, đầu bắt đầu xì khói.

Diễm Tuyết Cơ không biết nói gì, chính nàng cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy.

Diễm Tuyết Cơ ấn tượng về Lăng Phong chỉ có đúng 4 chữ.

“Tẩu hỏa nhập ma”

Nàng gặp hắn lần đầu tiên, hắn tẩu hỏa nhập ma, nàng giúp hắn ổn định rồi đột phá. Nàng nhờ đó cũng đột phá theo, trở về cung được sư phụ truyền dạy cho tuyệt kỹ. Kể ra hai bên hòa nhau.

Nàng gặp hắn lần thứ hai, hắn lại tẩu hỏa nhập ma, lại đột phá, hình như của tâm pháp lẫn thần pháp.

Hai người xem ra rất có duyên.

Diễm Tuyết Cơ biết Lăng Phong là một thương nhân buôn vải, thích tiền như mạng, còn võ công thì hầm bà lằng chả đâu vào đâu, lần nào gặp nguy hiểm cũng đều nhờ nàng ra tay cứu. Chẳng qua Diễm Tuyết Cơ cũng không lấy nó ra để khinh thường Lăng Phong. Ngược lại, nàng còn thấy thú vị là đằng khác, xem như những kỷ niệm nho nhỏ. Chẳng phải sư phụ luôn nói nam nhân đếu xấu xa cứng nhắc sao? Làm sao Diễm Tuyết Cơ cứ thấy Lăng Phong hoàn toàn trái ngược. Mỗi khi nhớ đến những kỷ niệm gặp Lăng Phong, nàng đều muốn thầm vui vẻ.

Nói thế nào, Diễm Tuyết Cơ cũng không thể tưởng tượng cảnh tên Lăng Phong ngốc ấy có thể tả xung hữu đột giữa cao thủ Cái Bang Thiên Nhẫn, lại còn trốn khỏi tầm mắt của Hà sư huynh và các sư tỷ trong nháy mắt?

“Chắc chắn không phải là hắn.” Diễm Tuyết Cơ nhìn thanh niên ở đằng xa lẩm bẩm.

Nghĩ gì đó, Diễm Tuyết Cơ bỗng nói:

– Để muội ra đó hỏi trực tiếp hắn…

Nói rồi chạy khỏi chỗ nấp, để lại Hà Mạch Dũng nghiến răng kèn kẹt.

Miếu hoang.

Đêm qua Lăng Phong tình cờ nghe vài vụ hạ độc từ chỗ Hoa An, thậm chí còn liên tưởng đến Đoạn Cân Nhẫn, đáng tiếc chưa kịp hỏi rõ ràng thì Hoa An chết mất.

Thành Bích nói nàng cũng biết vài chuyện về độc dược, có lẽ nào chính là mấy vụ án đó? Dù sao Nam phủ hoạt động ở Hà Đông Hà Bắc từ lâu, tình cờ biết cũng không lạ.

Đúng lúc Thành Bích muốn nói gì đó, bỗng nghe Tiêu Thiên Phóng trầm giọng nhắc nhở:

– Cẩn thận, có cao thủ tiếp cận…

Kỳ thực từ lúc Triển Chiêu rời đi, Lăng Phong đã phát hiện mình bị bao vây, không chỉ một mà tận hai ba nhóm người. Đối phương có thể theo dõi Lăng Phong đến giờ, lại không biết bằng cách nào dồn Lăng Phong và nhóm Tiêu Thiên Phóng vào một chỗ, nhất định đã có tính toán từ trước, muốn một ổ chém gọn. Chính vì vậy Lăng Phong mới nháy mắt cùng Tiêu Thiên Phóng án binh bất động xem sao, chứ nếu không hắn đã bỏ chạy từ sớm, chứ không rảnh đứng ở cái miếu lụp xụp này mãi làm gì.

Lăng Phong nhìn quanh, thần lực tuy vậy dùng rất hạn chế. Càng gặp lúc căng thẳng, Lăng Phong càng ít dùng đến thần lực, miễn cho trước mắt đối thủ lộ tẩy con bài chiến lược.

Tiêu đại ca đã lên tiếng cảnh báo, anh em đều đồng loạt nín thở…

“Soạt”

Có người đến…

“Từ từ…”

Lăng Phong nhìn thấy người nọ, không khỏi trợn mắt:

– Tiêu đại ca, đây là… cao thủ mà huynh nói?