Chương 455: Chủ Mẫu Phát Quà

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thành Bích nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa.

Nàng đến Vĩnh Lạc chỉ bằng một chiếc xe ngựa đơn giản, một trung niên đánh xe, một đứa nha hoàn. Cũng không bày ra bất kỳ cái giá nào.

Hôm nay Thành Bích ăn mặc tỉ mỉ, tóc búi cao, một kiện y phục màu trắng tố nhã, nhưng không hề giảm phong vận tuyệt thế. Chỉ có điều, dường như nàng hơi gầy so với lúc trước.

Thành Bích không hề thông tri cho Lăng Phong chuyến đi này, trước đó còn nói với hắn phải vài tháng nữa nàng mới đi Trường An, nàng dự định tặng cho hắn một cái kinh hỉ. Có điều chính vì thế Lăng Phong liền thoải mái đi Giang Nam.

Thành Bích rất nhớ hắn, chia tay một tháng đã nhịn không được, bỏ cả Thái Nguyên chạy đến Vĩnh Lạc. Nàng chưa bao giờ nhớ ai nhiều như vậy.

Trước khi đến Vĩnh Lạc, Thành Bích còn ghé Phong Vân tơ lụa trong Trường An. Nàng biết Lăng Phong lần đầu làm chưởng quầy là ở đó. Nàng tò mò muốn biết chuyện của hắn.

Nàng xem thử vài mẫu trang phục, tiện thể hỏi chuyện Lăng Phong. May mắn có vài đứa tiếp viên biết còn nhớ Lăng “cựu chưởng quầy”, liền kể chút cố sự. Có mấy đoạn kể đến Lăng Vân, Thành Bích biết là tỷ tỷ cũng không để ý. Nhưng cái gì Lý Minh Nguyệt thì nàng lại lưu tâm.

Có điều, chung quy Thành Bích vẫn rất vui vẻ shopping. Trong tiệm cứ cái nào được giới thiệu là “Lăng chưởng quầy” từng vẽ mẫu qua, Thành Bích chẳng cần thử gì đều mua sạch. Nửa canh giờ mua gần nửa Phong Vân tơ lụa.

Mấy bộ váy áo đó cũng chưa hẳn đều đẹp mắt. Chẳng qua, đám tiếp viên miệng lưỡi ngon ngọt cứ khen thân hình nàng hợp với chúng, cứ như là may cho nàng. Khen thì mấy năm qua nàng nghe cả trăm lần. Nàng cũng biết thừa kia đều là nói dối lừa khách, nhưng nàng thích nghe. Nó giống như nói Lăng Phong thiết kế đều chỉ để cho nàng mặc.

Cho nên Thành Bích mua sạch.

Đám tiếp viên vui như vừa được cha mẹ tái sinh, lão chưởng quầy còn đích thân thỉnh nàng đi ra như tiễn đưa Bồ Tát. Còn hứa hẹn lần sau đến giảm hẳn 50%, đây cũng là chiêu bài Lăng Phong để lại.

Chỉ là, Thành Bích đến Vĩnh Lạc rồi lại không thấy Lăng Phong, đi ra là một lão nhân và một thư sinh trung niên.

Thành Bích chậm rãi tháo mạng che mặt, lộ ra dung nhan.

Lục Chính Kỳ và Mặc lão đồng thời hít một hơi.

Mặc lão từng trải sương gió, năm đó trong quân cũng từng gặp phu nhân tiểu thư nhà quyền quý, nhưng lão vẫn bị choáng ngợp.

Nàng này quá xinh đẹp, lại cao quý, mang theo phong phạm một vị mệnh phụ.

Ánh mắt nàng ta đầy sự tự tin, giống như mọi việc đều đã nắm trong tay, không giống nữ nhân bình thường. Mặc lão có cảm giác mình đang tiếp một vị Vương phi.

Măc lão quả thực không hiểu, Lăng Phong làm sao có thể chinh phục được mỹ phụ này. Những nữ nhân thế này, bình thường đều là Vương gia Đại tướng quân mới phối nổi.

– Ngài là Mặc lão sao? Tiểu nữ Văn Thành Bích có lễ.

– Phu nhân khách khí, lão nô đúng là họ Mặc.

Thành Bích xoay lưng lại, đằng sau nha hoàn đã chuẩn bị sẵn gì đó đưa sang, Thành Bích cầm ra trước nói:

– Nghe nói lão bá năm xưa từng ở trong quân, tiểu nữ nghĩ đến gân cốt khắc có tổn thương, nay chỉ sợ trái gió trở trời dễ nhức nhối trong người. Đây là một hộp Tham Nhung Hoạt Đan, mong lão bá nhận cho.

Mặc lão suýt khóc vì cảm động, nhận chứ sao không? Ở với đám thanh niên Lăng Phong ba năm, không có một thằng nào biết đến chứng phong thấp của lão. Đúng là một lũ ăn hại.

– Còn vị tiên sinh đây, chắc là Lục Quân sư đi?

– Tại hạ Lục Chính Kỳ.

– Nghe nói Lục tiên sinh yêu thích thổi sáo, đây là Trường Thương Tử, tiểu nữ tình cờ mua được.

– A, quá quý trọng quá quý trọng. Lục mỗ không nhận không được.

Lục Chính Kỳ liền tiếp nhận, yêu thích không biết. Trường Thương Tử hắn đương nhiên biết, cây này tuyệt đối xếp vào hàng bảo khí, dân chơi sáo ai cũng thèm thuồng.

Sau đó, Thành Bích gần như mỗi thành viên chủ chốt trong Phong Vân đoàn đều có lễ vật gặp mặt, còn nhờ Lục Chính Kỳ gửi đến từng người, chỉ độc Lăng Phong thì không hề hỏi đến một câu.

Mặc lão Lục Chính Kỳ liếc nhau, đều không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lần hai.

Lễ vật… hơi nặng.

Mặc dù Lăng Phong và Thành Bích đã có quan hệ vợ chồng, nhưng về danh nghĩa, cả hai đều chưa phải. Hiện tại mà nói, Thành Bích vẫn chỉ là người ngoài.

Có điều, nàng lại không giống “người ngoài” tới thăm đầu năm, mà đổi lại giống như nữ chủ nhân đang phát quà mừng cho người làm.

Mặc lão thúc thúc vào lưng Lục Chính Kỳ, đùn đẩy trách nhiệm.

Lục Chính Kỳ vội ho khan:

– A, khụ. Đại Đương gia đi Giang Nam lo tiêu đội mới, trước khi cũng đã dặn dò Lục mỗ về chuyện Trường Phong tiêu cục. Chỉ không ngờ hôm nay phu nhân lại đích thân đến đây, cho nên tiếp đón không được chu toàn. Lại không biết, phu nhân lần này đến là vì…

Thành Bích nhoẻn miệng cười:

– Tiểu nữ chỉ tiện đường ghé kinh thành, không hề liên quan đến sinh ý hai bên.

Lục Chính Kỳ biết câu này đến 8 phần khách sáo, chỉ cứng ngắc nói:

– Ra vậy.

Cục diện lại lâm vào bế tắc.

Lục Chính Kỳ len lén đánh mắt với Mặc lão hội ý, Mặc lão gật gật đầu. Một già một trẻ thậm thụt, Thành Bích đều thu cả vào mắt, nhưng nàng lại nghĩ do mình thất thố.

Thành Bích tuy tỏ vẻ tự nhiên, kỳ thực đang rất xấu hổ. Nàng vốn tưởng Lăng Phong sẽ ra đón mình, rồi giới thiệu mình với người khác. Lúc đó nàng sẽ đem quà ra mắt từng người, thuận lý thành chương, đóng vai con dâu bẽn lẽn về nhà chồng.

Chẳng ngờ lại thành đường đột đăng môn, tình cảnh phu nhân phát quà cho các cháu thiếu nhi, thật không biết phải nói gì cho phải.

Oan gia kia đi đâu cũng không nói trước một câu, làm nàng rơi vào cục diện kỳ cục như hôm nay.

Chẳng qua nàng một thân bản lĩnh đối phó người khác, nhìn bề ngoài căn bản không thể đoán được tâm trạng.

Mặc lão lại phải hối thúc Lục Chính Kỳ lần hai.

– Khụ, khụ. Đại Đương gia vẫn thường xuyên nhắc đến phu nhân, còn cho xây một trang viện nhỏ ở trong trấn, nói có lẽ phu nhân sẽ rất thích. Đúng rồi, đại tiểu thư cũng đang ở bên đó, hay là mời phu nhân sang đó xem một chút.

– Thật sao? Vậy làm phiền Lục tiên sinh.

Lục Chính Kỳ liền khom người gấp quạt chỉ một hướng:

– Mời phu nhân.

Lục Chính Kỳ nói xong câu cuối ước chừng đã già thêm 10 tuổi, khách sáo khách sáo a, sắp rụng cả răng. Bởi vậy mới nói Lục gia tuy cũng là đại tài tử, nhưng không vào quan trường là chính xác, ước chừng làm quan hai ngày liền cáo lão đi bụi.

Ba người, đằng sau một cỗ xe ngựa và vài người hầu, thong thả dạo dạo Vĩnh Lạc.

Lục Chính Kỳ vừa đi vừa giới thiệu cảnh sắc, nói chỗ này đều là sở hữu của Lăng Phong, Thành Bích thì làm như không biết gì ra vẻ bất ngờ khen ngợi.

Mất tự nhiên vẫn là mất tự nhiên.

Chỉ có cư dân trong trấn là tự nhiên, tò mò không thôi. Bọn họ lần đầu tiên thấy một mỹ nữ cỡ này đến trấn. Hồi trước Liễu Thanh Nghi Công Tôn Dao xuất hiện, Vĩnh Lạc mới chỉ có vài hộ lơ thơ.

Vài người còn nghĩ Thành Bích là phu nhân đại quan nào trong kinh thành. Gần đây Vĩnh Lạc càng lúc càng xinh đẹp, thi thoảng cũng có vài nhà giàu đến du ngoạn cuối tuần.

Đến trước một trang viện nhỏ, không cần Lục Chính Kỳ giới thiệu Thành Bích cũng biết chính là chỗ này. Vì nàng thấy một thủ hạ cũ đang ngồi ở cổng.

Những thủ hạ này đều là Nam phủ mật thám cũ, đi theo Thành Bích từ Đại Danh, rồi Thái Nguyên, sau đó lại theo Như Ý về Vĩnh Lạc.

Võ công của họ không quá xuất sắc, có chăng là chút kinh nghiệm làm mật thám. Chính vì không xuất sắc mới chấp nhận ở lại kiếm ăn qua ngày. Kẻ nào có tí bản lĩnh thì đã có dã tâm riêng, đều đã rời Nam phủ ngay khi Nam phủ sụp đổ. Nam phủ thành lập chưa lâu, căn bản không kịp tạo ra lứa thủ hạ trung thành đến cùng kiểu Mật thám tự.

Đã đến nơi, Lục Chính Kỳ liền chỉ vào một tên thủ vệ đi cùng, nói:

– Phu nhân có cần điều gì, trực tiếp sai bảo hắn. Tại hạ sẽ trong thời gian ngắn nhất có mặt.

Thành Bích liền khách sáo:

– Vậy thì không cần. Tiểu nữ chỉ đến thăm Như Ý một lát, kỳ thực đã thuê khách điếm trong kinh thành, sẽ không làm phiền quá lâu.

Đến lượt Lục Chính Kỳ khách sáo:

– Sao vậy được. Trang viện này Đương gia xây cũng vì phu nhân, phu nhân cứ tùy tiện mà ở.

Thành Bích biết cứ nói nữa thì đến giờ cơm chiều mất, đành nói:

– Vậy… tiểu nữ sẽ ở một hai ngày vậy. Có điều, tiểu huynh đệ này thì không cần thiết. Có chuyện tiểu nữ sẽ nói nha hoàn sang đó làm phiền, Mặc lão Lục tiên sinh bận rộn việc trong đoàn, không cần quan tâm đến tiểu nữ.

Lục Chính Kỳ cười cứng ngắc.

Ngài tương lai là chủ mẫu, chúng ta có thể không quan tâm sao?

Tiễn bước Thành Bích vào trang viện, Mặc lão và Lục Chính Kỳ lại nhìn nhau lần ba, có điều lần này là thở ra.

Lục Chính Kỳ vừa đi, Thành Bích liền phân phó nha hoàn:

– Tiểu Liên, đưa áo khoác cho ta.

– Vâng phu nhân.

Tiểu Liên vội lấy ra một chiếc áo bông dày màu xám.

Vừa rồi Thành Bích không dám mặc áo bông, vì làm như vậy sẽ thể hiện mình xa cách, giống như phu nhân đến đốc thúc thủ hạ. Đáng tiếc, khí chất của nàng là giấu không nổi, vẫn khiến Mặc lão Lục Chính Kỳ căng thẳng như lâm đại địch.

Thành Bích đưa mắt nhìn một lượt trang viện.

Cũng không rộng lắm, nhưng có gì đó rất… quen thuộc.

Thành Bích đột nhiên đỏ mặt.

Nàng đã nhớ ra. Bài trí hệt như khách điếm nơi hai người lần đầu bên nhau. Nàng còn nhớ tên là Tam Nguyên khách điếm.

Oan gia này cũng thật có ý tứ.

– Phu nhân!

Có tiếng ai đó cắt đứt suy nghĩ của Thành Bích.

Đây là A Nguyệt, một trong hai nha hoàn nàng phân phó đi theo Như Ý. Hai người này là hai người thực sự trung thành, thậm chí đi theo nàng còn trước cả khi có Nam phủ.

– Như Ý đâu?

– Bẩm phu nhân, tiểu thư đang ở với nha hoàn Hồng Lăng.

Thành Bích chưa nghe cái tên này bao giờ.

– Nó là một tiểu nha hoàn công tử mới thu nhận.

Thành Bích còn chưa kịp hỏi chuyện Hồng Lăng, đường lớn sau lưng nàng có tiếng vó ngựa.

Thành Bích đáng ra cũng không đến mức hiếu kỳ chuyện ngoài đường như vậy, nhưng tiếng vó gấp gáp, không hiểu sao theo phản xạ nàng quay lại nhìn.

– A Bá?

Tên cưỡi ngựa bị người gọi tên, liếc sang bên lập tức hoảng hồn.

Gã dừng ngựa nhảy xuống thi lễ:

– Phu nhân, ngài đến Vĩnh Lạc lúc nào vậy?

Thành Bích là chủ nhân, không có nghĩa vụ trả lời gã, chỉ hỏi:

– Ngươi đang có việc gấp?

– Thuộc hạ…

– Hừm, không phải thuộc hạ, xưng tiểu nhân. – Thành Bích nhắc.

Diêm Bá toát mồ hôi, chắp tay nói:

– Vâng, tiểu nhân truyền tin cho Lăng công tử.

Nghe nhắc đến Lăng Phong, Thành Bích mới vui vẻ đôi chút, liền hỏi:

– Đương gia vẫn khỏe chứ? Có chuyện gì gấp sao?

– Công tử có tin vui, cho nên phái tiểu nhân về truyền dặn dò cho Lục tiên sinh.

– Tin vui? – Thành Bích hiếu kỳ.

Diêm Bá đầu óc không quá nhanh nhẹn, căn bản không nghĩ ngợi bộp chộp nói:

– A, đúng vậy. Hắn có con gái, muốn Lục tiên sinh mua sắm một ít vật dụng.

Thành Bích cả người sững lại.

Có những chuyện, chính miệng nói thì là chân thành, nhưng là nghe người khác nói, thì thành lừa dối nhau.