Chương 395: Chuyện Lớn Không Tốt

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ở một nơi bí ẩn.

Thực ra tác giả đương nhiên biết nó nằm ở đâu, nhưng vì tính chất câu chuyện, đành phải tăng thêm một chút màu sắc.

Đây là một đại điện rất cao, ước chừng chẳng kém cung điện ở Trường An là bao. Từng cây cột chạm trổ rồng phượng. Không gian thoang thoảng mùi trầm hương. Trầm hương kỳ thực cũng chẳng lấy gì làm thơm tho, chẳng qua đốt nó lên mới chứng tỏ được nhà có tiền đi.

Trước tiền điện là một dãy cận vệ giáp trụ hoàng kim chống thương đứng gác. Ở chính giữa đại điện…

– Ắt xì!

– Thiên Tuế gia, ngài bảo trọng thân thể.

– Chắc họ Kha lại đang tính kế gì ta đây.

Thiên Tuế gia – Cửu Thiên Tuế – hừ hừ mắng thầm. Lập tức có nha hoàn, không đúng, là các “cung nữ” xinh xắn tiến lên lau mặt thoa nước thơm.

Đứng bên dưới là vài trung niên mặc quan phục cách tân. Màu sắc hoa văn có phần hơi khác với quan viên tại Trường An một chút. Chỗ này vì vậy rất có tư thái triều đình thu nhỏ.

Có tiếng bước chân vội vã từ cửa điện…

– Thiên Tuế gia, chuỵện lớn không tốt.

Một tên thị vệ lưng hùm vai gấu quát lớn chặn lại:

– Ngươi con m* nó không biết nói câu nào đại cát hay sao? Chuyện lớn nào của Thiên Tuế gia mà có thể không tốt?

– Dạ, dạ,… – Tên truyền tin ngã sấp ấp úng.

“Cửu Thiên Tuế” tỏ vẻ trầm ổn nói:

– Không cần thô tục như vậy. Dạy dỗ thủ hạ, ấy là phải nhẹ nhàng gần gũi, thấu tình đạt lý. Khiến thủ hạ cảm nhận được sự khoan dung mà tự mình thay đổi.

– Thiên Tuế gia lời vàng ngọc, thần tâm lĩnh. – Tên thị vệ gật đầu lia lịa.

Cửu Thiên Tuế lúc này mới dùng ánh mắt đầy sự cảm thông quay sang nói:

– Ngươi, cứ nói đi!

– Vâng, bẩm Thiên Tuế gia, chuyện lớn không tốt…

Cửu Thiên Tuế suýt chút lật ngửa chổng vó lên trời, vội vàng vẫy đội trưởng thị vệ lại gần, che mặt nói:

– Ngươi… ngay lập tức chuyển công tác cho hắn.

– Thiên Tuế gia, chẳng phải ngài vừa nói cần phải nhẹ nhàng thấu tình đạt lý đó sao?

– Ta đây không phải đang nhẹ nhàng thấu tình đạt lý còn gì?

– A, Thiên Tuế gia, cao, cao a… – Đội trưởng thị vệ lập tức giơ ngón cái ngưỡng mộ.

Cửu Thiên Tuế lại vung tay:

– Được rồi, còn ngươi, từ nay bẩm báo cái gì không cần nói hai chữ “không tốt” đó nữa.

– Vâng, tiểu nhân đã nhớ, không nói “không tốt”. Là thế này…

Cửu Thiên Tuế cười mãn nguyện, lại đưa tay ngăn lại:

– Tạm dừng.

Lại quay qua tên thị vệ:

– Ngươi thấy chưa? Thuộc hạ sai chỗ nào, ngươi phải chỉ ngay ra chỗ đó. Ngươi mắng chửi hắn một thôi một hồi, hắn vẫn không hiểu mình sai chỗ nào, về sau đương nhiên sẽ lặp lại sai lầm cũ.

Dàn “đại quan” bên dưới gật gù như gà mổ thóc:

– Thiên Tuế dùng người, quả nhiên là… nghệ thuật trong nghệ thuật.

Cửu Thiên Tuế cười dài tâm đắc. Xong hôm nay có lẽ bên dưới sẽ lại lan truyền một giai thoại mới về mình, cái gì Cửu gia dạy dỗ thủ hạ có phong cách cho xem.

Lúc này, gã mồm thối lén lút ngẩng đầu:

– Bẩm Thiên Tuế, có… bẩm báo tiếp hay không?

– À, ngươi nói nốt đi…

Gã kia lấy lại tự tin, tự dặn lòng sẽ không nói ra hai chữ “không tốt”, rút cục uốn lưỡi ba lần mới nói:

– Vâng, chuyện lớn… không xong!

“Phụt!” Cửu Thiên Tuế một ngụm trà trong mồm phun hết ra cả sàn đại điện, thều thào nói:

– Tên này làm ở bộ phận nào? Viết kiểm điểm hết cả cho ta, vệ sinh hố xí một tuần.

Một lúc sau.

Trà trên sàn đã được lau chùi, Cửu Thiên Tuế cũng đã thay trang phục, tóc tai chải chuốt kiểu mới. Đặc biệt, một lọn tóc còn được nhuộm màu hoàng kim, tỏa ánh sáng vô cùng bắt mắt.

Gần đây Thái Nguyên xuất hiện một cái Thục Cẩm Hiên, nghe đâu do Dương gia tiểu thư mua lại, bán toàn là đồ độc nhất vô nhị. Cái gì “gel vuốt tóc” lại thêm “thuốc lăn nách” đều có. Trọng yếu là, “Vạn Tuế” Triệu Cát xưa nay là Thiên tử Trung nguyên, sơn hào hải vị bảo vật dị quốc, Triệu Cát đều là người thử hàng đầu tiên. Thế nhưng lần này có mấy món lạ “Cửu Thiên Tuế” ở kia lại được xài trước một bước, rất có phong vị lấn át Triệu Cát, vì vậy Thiên Tuế gia phi thường vui vẻ.

Lão Cửu cũng già rồi, có điều vì thế càng kỹ tính, hơn thua nhau xem từng chút một.

Nhân đây lại nói chuyện tân kỳ.

Năm đó Phong ca nghiện xuyên không, vô cùng hâm mộ những nam thần sang dị giới đem theo kiến thức hiện đại. Tỷ như chế ra áo lót hai mảnh nửa năm liền đánh lật trời, nữ tính toàn quốc thần tượng.

Chẳng qua ngẫm lại mà nói, trừ phi ngươi chế ra được bom nguyên tử, nổ cái bốn phương nhân sĩ đều chết sạch, họa may trên đường hoàng tuyền bọn họ sẽ nhớ ngươi. Còn không, bọn họ vẫn là để ý năm nay vị tài nữ nào lộ hàng nhiều nhất hơn.

Còn nếu đồ đạc ngươi làm ra có ứng dụng to tát vào khoa học quân sự?

Rất tốt, có lẽ kết quả sẽ khá hơn. Tỷ như sẽ được thế lực ngầm để mắt. Cũng không có gì phức tạp, đại khái nửa đêm bị chụp bao tải đem về mật thất nào đó, tống thuốc độc đánh đến khi ngươi ói ra công thức kia.

Lúc đó nói xem, vừa chân ướt chân ráo đến dị giới, khai hay không khai?

Mà cũng không trọng yếu, người ta thế nhưng lại không biết ngươi là nam chính, khai hay không cũng chết chắc.

Truyện nếu viết như vậy, đến đó mới tầm chương 20 mà thôi. Nam chính đã không may chết mất xác, đành phải cáo chung.

Đây có lẽ mới là kết cục nên có dành cho những nam thần “cái gì cũng biết”. Phong ca thì khác, bởi vì chả biết gì, nên mới sống dai, thậm chí rất dai.

Dương Ngọc Nô chế ra được mấy món kỳ quái, còn từng muốn làm khinh khí cầu bay lên trời, coi như cũng là một loại nhân vật “hiểu biết”. Đáng tiếc nàng ta là nữ.

Xã hội cổ đại ít nhiều vẫn trọng nam khinh nữ, người ta cùng lắm chỉ cho rằng tiểu thư họ Dương hiếu động thích bày vẽ. Cửu Thiên Tuế, cùng rất nhiều kẻ khác, vì thế căn bản không xem vào đâu.

Lúc này, lão Cửu lại đang thong thả hỏi:

– Tên vừa rồi rút cục muốn báo chuyện gì?

Một người cao gầy chắp tay:

– Bẩm Thiên Tuế, là chuyện của cướp cống vật của Hạo Khí Minh. Ngoài ra, còn có… Thiên Diện Quỷ Thủ bị vây công.

Người này có lẽ thuộc vào nhóm “sứ giả” mà Đại Tiếu phân tích cho Lăng Phong.

Cửu Thiên Tuế giọng nói không rõ cảm tình:

– Thiên Diện? Cô ta vẫn còn ảo tưởng sao?

– Mật thám Tống xem chừng càng lúc càng để mắt đến Thái Nguyên. Có lẽ chúng đã đánh hơi được gì đó. Gần đây nhất người của chúng ta liên tục bị theo dõi.

Cửu Thiên Tuế bỗng lẩm bẩm:

– Triệu Cát có lão Kha theo hầu, là may mắn cho hắn. Bằng không, giờ này ta đây đã ngồi ở Trường An. Lão Kha, ngươi vì sao cứ phải đối đầu với ta?

Vài sứ giả bên dưới nghe được thấp thoáng lời này, đều liếc mắt nhìn nhau.

Đây cũng không phải lần đầu bọn họ nghe thấy Cửu Thiên Tuế nhắc đến Kha lão – Mật Thám tự Khanh. Kha lão có lẽ là một trong số rất ít những người được Cửu Thiên Tuế xưng hô tôn trọng một chút. Thậm chí, Kha lão và Thiên Tuế giống như còn là bạn cũ, lão Hoàng đế như Triệu Cát cũng chỉ xách dép đứng một bên.

Cửu Thiên Tuế lại hỏi:

– Tin tức kinh thành ra sao?

“Sứ giả” kinh thành đứng ra:

– Bẩm, Cao Cầu theo ý Đồng Quán chủ trương dùng cống vật muốn nhờ người Kim diệt Yên. Có điều cống vật đã bị chúng ta đoạt phân nửa, chỉ để lại bức tượng Phật cho Hoàn Nhan Mân. Vì thế phía người Kim đe dọa hủy bỏ liên minh trên biển đã ký, Cao Cầu đang có ý nhường luôn 16 châu U Vân không lấy lại nữa, cứu vãn lại liên minh với Kim.

– Hừ, cái gì mà Cao Cầu? Tên đó chỉ là một con cẩu. Đều là ý tứ của Triệu Cát. Trước khi đi không có lão ta ngầm đồng ý, Cao Cầu đến Thái Nguyên có ba cái mạng cũngg không dám tự ý đàm điều kiện với người Kim. Triệu Cát lão chuột nhắt đó, để người Kim diệt Yên? Cái ý tưởng ngu ngốc như vậy mà cũng nghĩ cho ra được.

– Còn không phải vì lão ta e ngại Thiên Tuế gia đó sao?

Cửu Thiên Tuế cười to:

– Haha. Triệu Cát xưa nay tự xem mình giỏi thuật Đế vương, ngay cả Yên Vương khởi binh lão ta vẫn nghĩ bằng vào tài “may vá” của mình mà an ổn tình hình. Bản vương sẽ chống mắt lên xem, bằng vào cái gan chuột nhắt, suốt ngày bình thơ vẽ tranh của lão ta, Tống đình sẽ chống được bao lâu.

Một người khác nói:

– Đồng Quán ở kinh đã được dự trù thăng lên Quốc Công, Cao Cầu đi sứ trở về sẽ chắc ghế Thái Úy, bên dưới đám bộ hạ Vương Phủ cũng sẽ lên theo. Triệu Cát tin dùng hết cha con Sái Kinh thì đến hai tên vô dụng Đồng – Cao, ngày tàn sắp đến.

Cửu Thiên Tuế nghe vậy lim dim mắt nghĩ ngợi gì đó nói:

– Đều đã vào guồng, không cần phải vội.

Sau đó lần lượt, vài “sứ giả” khác cũng báo cáo công việc của địa phương mình. Nếu để ai đó của Mật Thám tự ở đây, có lẽ sẽ phải giật mình sợ hãi. Bởi vì chân rết của “Cửu môn” mà bọn họ đang theo đuôi, quả là lớn ngoài sức tưởng tượng. Có những địa phương, tỷ như tận Kiếm Nam xa xôi, ngay trong địa phận Đường môn, là nơi mà kể cả Mật Thám tự bao năm còn chưa xây dựng xong mạng lưới, thì Cửu môn đã có.

Rất nhanh, đến lượt Tô Châu.

Chỉ nghe một vị “sứ giả” bộ dáng khá thanh tú nói:

– Tô Châu có ba đại thương tộc Từ – Lăng – Quách. Hiện tại Lăng gia đã lụn bại. Đáng ra chúng ta sẽ mượn tay Từ gia sáp nhập gia tộc này, đáng tiếc phát sinh một vài chuyện. Vị đại tiểu thư…

Còn chưa nói xong đã bị Cửu Thiên Tuế phẩy tay:

– Không cần bẩm báo kỹ đến như vậy. Hành sự nhanh gọn, Lăng gia hoàn tất thì tạm án binh Tô Châu.

– Vâng, tiểu nhân đã rõ.

Cửu Thiên Tuế lúc này mới ngồi thẳng, trầm giọng:

– Các ngươi phải nhớ. Mục đích của ta, đó là tạo ảnh hưởng, chứ không phải cưỡng chế. Tướng lĩnh cũng vậy, thương nhân cũng vậy. Binh lính phải để ra chiến trường thường xuyên mới thành tinh binh. Tiền tài phải để nó tiếp tục sinh ra tiền tài, mới có tác dụng. Bản vương sẽ không gom tiền tài nhân lực vào một góc rồi bị động chờ thời cơ.

Thanh niên “sứ giả” Tô Châu liền cười nói:

– Cửu Thiên Tuế nói câu kia, “tiền sinh tiền mới hữu dụng”, chính là kim chỉ nam của thương nhân Tô Hàng chúng ta.

– Haha, bản vương tính ra, cũng là một thương nhân mà thôi. Chẳng qua mua bán có hơi lớn một chút, chính là cả cái thiên hạ này.

Đúng lúc, lại có tiếng bước chân…

– Thiên Tuế gia,…

– Gì, lại là ngươi? Vì sao còn chưa chuyển công tác?

Đội trưởng thị vệ giật thót, vội gãi gãi ót đứng ra giải thich:

– Bẩm Thiên Tuế gia. Cái này… hết tháng mới chuyển cho hắn đi được. Bằng không, bảng lương sẽ hỗn loạn lên cả, rất khó quyết toán cuối năm.

Cửu Thiên Tuế mắc nghẹn ở họng, cái vụ lương lậu kỹ càng này chính do lão quy định ra. Dù sao “triều đình Cửu gia” ngân khố cũng không có dư dả như triều đình ở Trường An, phải làm cho đàng hoàng.

Cửu Thiên Tuế liền dịu giọng:

– Có chuyện gì? Nói trước, ngươi chỉ cần nói bất kỳ cái gì có một chữ “không”, bản vương lập tức chém ngươi luôn, đỡ phải thuyên chuyển gì cả.

Tên truyền tin quá đỗi kinh hoàng:

– A, tiểu nhân khô… dám. Ái, khô… đúng. Là… là… quận chúa muốn gặp Thiên Tuế gia.

Cửu Thiên Tuế lúc này mới vui vẻ chút:

– Hồng Tuyết? Nó trở về rồi sao?