Chương 278: Võ Hiệp Đụng Ngôn Tình

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngay đối diện Chu lâu.

Đây là một tửu lâu xa hoa. Trên lan can lầu hai có rất nhiều chậu cây cảnh đẹp mắt, bên trên còn trang trí sặc sỡ.

Có hai thiếu nữ đang dựa vào lan can bình phẩm. Một nàng ăn mặc vô cùng “tân kỳ”, tay áo ngắn ngủn, lộ toàn bộ cánh tay. Váy xòe xếp ly, chân váy cao gần đầu gối, đây rõ ràng là thời trang thời Dân Quốc thế kỷ 19 20.

– Hừ, phát ngôn toàn từ ngữ hiện đại. Chắc chắn không sai.

– Tiểu thư, từ ngữ… hiện đại gì vậy?

Một nha hoàn tuổi tuy nhỏ, thân thể lại phát dục không tệ. Vị tiểu thư bên cạnh thì ngược lại, tuy dáng người cao cao, chỗ cần dài thì có dài thật, nhưng chỗ cần to lại không to cho lắm.

Chính là hai “đại hoa đán”, Phạm Băng Băng cùng “Dương Mịch” Dương Ngọc Nô.

Dương Ngọc Nô nhìn cảnh Lăng Phong múa may bên dưới, bĩu môi:

– Đúng là nam nhân, xuyên không chuyện đầu tiên nghĩ đến là gái.

Liếc mắt nhìn Thành Bích, tay bất giác sờ sờ vòng một của mình, hứ một tiếng rõ to:

– Vừa nhìn đã biết loại ngực to não bé, chắc bị tên kia kể bậy bạ mà tin đây? Cô gái còn lại, nhìn phản ứng xem ra cũng đã mắc câu. Hừ, về cổ đại muốn thu nạp hậu cung, “tam thê tứ thiếp” sao? Không biết xấu hổ.

Phạm Băng Băng lí nhí:

– Tiểu thư, nam nhân nào mà không năm thê bảy thiếp?

Dương Ngọc Nô phản bác:

– Nam chính có quyền gì mà được nhiều nữ theo, trong khi nữ chính chúng ta lại không cơ chứ?

– Điều này, nô tì… không biết. Chẳng phải là cái gì Tam tòng Tứ…

Dương Ngọc Nô bực bội giảng:

– Lạc hậu. Đó là ngươi không biết mà thôi. Ở quê ta lúc trước, nữ nhân chỉ việc ăn chơi nhảy múa, nam nhân sắp hàng theo đuổi. Chúng ta chỉ việc chọn người phù hợp nhất. Đám nam nhân kia, thậm chí có kẻ không tìm được vợ, còn phải tự yêu nhau…

– A… – Phạm Băng Băng lấy tay che ngực kích động.

Chỉ là, tiểu thư họ Dương, nàng ấy sinh ra ở chính chỗ này, còn có quê hương nào khác? Cái chỗ kia thực sự tuyệt như vậy?

Phạm Băng Băng lại ngước mắt tò mò:

– Tiểu thư, nam nhân… thế nào mới phù hợp?

Dương Ngọc Nô bị hỏi trúng lý tưởng, ngẩng đầu nhìn lên trời, hai tay nắm vào nhau bắt đầu tưởng niệm:

– Đầu tiên, phải đẹp trai, ánh mắt hút hồn, nụ cười tan chảy vạn con tim. Không cần vĩ đại lắm, như Do Min-joon “Vì sao đưa anh tới” là đủ.

Phạm Băng Băng cũng học theo, vội vã nhìn theo, chỉ thấy trời nắng chang chang, không rõ tiểu thư đang nhìn vào đâu mà thao thao bất tuyệt.

– Bề ngoài chàng ấy tuy tỏ vẻ lạnh lùng, bên trong kỳ thực rất tỉ mỉ. Luôn biết cách làm ta bất ngờ, hìhì. Tốt nhất là lúc đó phải hài hước trẻ con một chút.

– Còn tình yêu của chúng ta? Đúng rồi, chàng không hề để ý đến tật xấu của ta… À, mà để ý cũng được, nhưng từ đó mà xem ta là duy nhất, chung thủy trọn đời. Phải thâm tình cảm động, khắc cốt khi tâm, day dứt không ngừng. Chàng ấy theo đuổi ta, không được quá mức rắc rối, nhưng cũng phải có kịch tính, có kỷ niệm khó quên.

Nghĩ đến đây lại tự mình gật đầu, bàn tay nắm lại nói:

– Quan trọng là, chàng ấy phải luôn yêu thương ta, luôn có mặt kịp thời để bảo vệ, có thể sẵn sàng từ bỏ tất cả vì ta.

Xem ra, Phong ca nghiện kiếm hiệp, đụng phải Mịch tỷ dân ngôn tình.

Phạm Băng Băng len lén nhỏ giọng:

– Tiểu thư, người như vậy… nô tì thấy không hề tồn tại a?

Dương Ngọc Nô gật đầu:

– Không có thì tạm thời chia thành 3 4 người cũng được. Các chàng ấy đều yêu ta thắm thiết, tranh giành ta không ngừng… Giống như Lạc Tình Xuyên năm xưa…

Nói rồi lại cúi đầu nhìn Phạm Băng Băng:

– Nói chung, bổn tiểu thư tài năng, xinh đẹp, lạnh lùng thế này, tương lai phải làm tuyệt sắc hoàng phi, không thì cũng tuyệt đỉnh nữ vương gì đó.

Phạm Băng Băng hoàn toàn mờ mịt, thầm nghĩ tiểu thư quả nhiên xuất thân danh gia vọng tộc, suy nghĩ khác hẳn nha hoàn.

Chỉ thấy Dương Ngọc Nô đột ngội quay người, hai tay chụp lấy vai Phạm Băng Băng, kiên định nói:

– Ài, Băng Băng à, tin ta đi, cố lên, ngươi cũng sẽ được như thế…

Phạm Băng Băng bất giác giơ một tay ra vẻ quyết tâm, sau lại lẩm bẩm:

– Đến giờ nô tì còn chưa có nổi một người đâu…

Dương Ngọc Nô cổ vũ:

– Yên tâm, tương lai bổn tiểu thư làm hoàng phi gì đó, sẽ giải phóng nữ nhân toàn thiên hạ giúp ngươi…

Phạm Băng Băng ngẩng đầu, định nói gì đó bỗng khựng lại:

– Tiểu thư… Điện hạ…

Dương Ngọc Nô nghe đến Tấn Vương, chỉ chép miệng nói:

– Tấn Vương? Tấn Vương tạm xếp vào loại hình cao quý…

– Không phải, tiểu thư…

Hình như có tiếng bước chân phía sau, Dương Ngọc Nô quay đầu, vừa nhìn thấy người nọ thái độ liền quay ngoắt 180 độ.

– Điện hạ…

Tay trái nàng rút ra một mảnh khăn tay màu xanh nhạt, hai tay để một bên hông, mắt nhìn mũi, phúc thân một cái. Yểu điệu nhẹ nhàng, hiền dịu thục nữ, khiến Phạm Băng Băng dù đã quá quen cũng phải ngơ ra.

Triệu Chân Đán cùng mấy tùy tùng đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào không biết. Vương gia mặc áo bào thêu hoa, đai lưng ngọc xanh biếc, rất có mị lực.

– Ngọc Nô, ta vừa nghe nàng muốn làm hoàng phi gì đó?

Ánh mắt Triệu Chân Đán không có sự lo lắng hay kỳ quái gì, ngược lại còn vui vẻ.

Phạm Băng Băng quá đỗi sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất. Thảm rồi, lần này bị tiểu thư hại chết. Thời đại này nữ nhân mở miệng muốn làm hoàng phi, cũng chỉ Dương Ngọc Nô làm nổi.

Cũng không chờ Ngọc Nô hồi đáp, Triệu Chân Đán nhìn cách ân mặc “tân kỳ” của nàng cười khổ nói:

– Đã dặn nàng đừng ăn mặc như vậy ra ngoài… Ài, mà thôi tùy nàng vậy…

Phạm Băng Băng thở phào nhẹ nhỏm, Tấn Vương không hề phát hỏa.

Ai bảo Dương tiểu thư kỳ quái như vậy, khiến Vương gia yêu thương không ngừng. Ước chừng nàng ta nói muốn làm hoàng phi, chứ kể cả muốn giết hoàng đế, có khi Vương gia cũng không nhíu mi một cái.

Triệu Chân Đán quả thật hết cách với Dương Ngọc Nô. Nàng ta đương nhiên không phải xinh đẹp nhất, nhưng lại khác hẳn nữ nhân khác. Tính tình hướng ngoại, hiểu biết cũng thật rộng. Nào ngoại ngữ, nào món ăn, nào trang phục tân kỳ, thậm chí khinh khí cầu cũng có thể nghĩ ra…

Dương Ngọc Nô liếc xuống phố, đánh trống lảng hỏi:

– Điện hạ gặp hắn bằng cách nào?

Triệu Chân Đán nhìn Lăng Phong đang múa may bên dưới, nghĩ gì đó nói:

– Hắn? Hôm đó nàng thử nghiệm khinh khí cầu. Hắn đứng dưới giải thích, cái gì khí nóng khí lạnh gì đó… Ta quên mất rồi…

Trong lòng Triệu Chân Đán lại lo lắng. Dương Ngọc Nô luôn luôn cao ngạo, rất ít khi nhắc đến ai khác, hôm nay lại đến tận đây quan sát Lăng Phong? Lăng Phong cũng biết ngoại ngữ, có lẽ nào khiến Dương Ngọc Nô thấy tâm đầu ý hợp mà xiêu lòng?

Triệu Chân Đán nghĩ gì đó, ánh mắt đột nhiên phát lạnh.

Trận đấu dưới phố hình như đã xong, Dương Ngọc Nô lại nhìn bóng dáng Lăng Phong lẩm bẩm:

“Khẳng định cũng xuyên không. Chỉ là, không biết từ thời nào, ngoài hắn còn những ai khác?”

– Điện hạ, Ngọc Nô có một thỉnh cầu nhỏ… Ngọc Nô nghi ngờ xuất thân của hắn, không biết Điện hạ có thể cử người theo dõi hay không?

Triệu Chân Đán khựng lại.

Theo dõi? Chẳng lẽ Ngọc Nô thực sự thích tên kia, muốn tìm hiểu hắn? Nghĩ vậy gã nói:

– Chuyện này, ta cũng không biết ai mới thích hợp…

– Điện hạ, nô tì xin đi.

Triệu Chân Đán nhìn lại, hóa ra là Diễm Tuyết Cơ. Nha hoàn này đi theo hắn từ đầu, vẫn có mặt ở đây.

Trong số các nha hòan, Diễm Tuyết Cơ chính là người xinh đẹp nhất. Nói Triệu Chân Đán không để ý là nói dối, chẳng qua hắn biết vài chuyện.

Diễm Tuyết Cơ, Phạm Băng Băng cùng vài tỷ muội khác, tuy làm nha hoàn trong Vương phủ, kỳ thực còn có thân phận khác. Bọn họ đều là tỷ muội đồng môn, mỗi người đều luyện thần công gì đó. Riêng Diễm Tuyết Cơ hinh như “địa vị ngầm” cao hơn những người còn lại.

Những thiếu nữ này thay phiên phục vụ trong Vương phủ từ thời lão cha Tấn Vương còn tại vị. Nay lão Vương gia lấy lý do tuổi già sức yếu lui vào hậu trường, Triệu Chân Đán tiếp quản ngôi Vương. Tuy vậy, đối với nhóm nha hoàn này Triệu Chân Đán vẫn không thể trực tiếp quản lý. Xem ra lão cha hắn có chuyện riêng chưa xong.

Triệu Chân Đán nghĩ nghĩ nói:

– Vậy cũng được.

Bất kể Dương Ngọc Nô có mục đích gì, để Diễm Tuyết Cơ tiếp cận Lăng Phong là một ý hay. “Thuận nước dong thuyền”, Diễm Tuyết Cơ xinh đẹp, Lăng Phong háo sắc, nếu dính vào nhau Dương Ngọc Nô chắc sẽ không để tâm nữa, Triệu Chân Đán càng vui.

Triệu Chân Đán đột ngội nói:

– Có điều, lần trước Ngọc Nô nói muốn học võ công. Dương gia đều là tướng quân giết địch, quả thật làm khó nàng. Bổn Vương nghĩ tới nghĩ lui, thấy môn phái của các ngươi là phù hợp nhất…

– Phải đó, Tuyết Cơ… – Dương Ngọc Nô hai mắt tỏa sáng.

– Điều này, còn phải chờ nô tì hỏi ý kiến các Trưởng lão… Nhưng chắc không thành vấn đề.

Cùng lúc đó, ở một căn nhà cũ nát gần đó.

– Đại nhân, Tấn Vương mặc thường phục đến tửu lâu hẹn hò, xem ra không có gì đặc biệt.

– Ài, người này mấy năm nay chỉ lo tán gái đá cầu, thuộc hạ thấy cũng chả có gì để lo lắng.

Đây là chỗ gặp mặt của mật vụ sở Mật Thám Hà Đông. Chỉ thấy Chu Kinh đội nón tre cười nhẹ đáp:

– Tiếp tục theo dõi, dù sao nhiệm vụ là nhiệm vụ. Vả lại Yên Vương vẫn chưa dẹp xong, cẩn thận là trên hết…

Không lâu sau, lại nghe Nhị Hổ đem tới một tờ mật thư, vừa đọc xong mật thư cũng tự hủy.

– Lộ Châu Hà gia chủ Hà Hồng đột ngột chết sớm, gia tộc bị chia năm xẻ bảy. Chỉ là nguyên nhân chết vô cùng mờ ám, triệu chứng y hệt Trạch Châu Ninh Viên ngoại và Lâm Châu Vũ gia.

– Có gì khác tương đồng? – Chu Kinh hỏi lại.

– Có. Tiếp quản sản nghiệp cả ba nhà đều là người ngoài, lại còn là hạ nhân. Hà gia là Quản gia, Ninh Viên ngoại là Sư gia, Vũ gia là một chưởng quầy.

Chu Kinh cau mày:

– Thâm hiểm. Ám toán gia chủ cùng con cái, âm thầm cướp đoạt sản nghiệp. Xem ra đám người này đã chuẩn bị từ rất lâu, chờ lúc này tình hình bất ổn liền đồng loạt ra tay.

– Chỉ là không tìm ra cách ám toán…

Tam Long bổ sung:

– Hà Đông chúng ta có không ít kẻ xưng ma nữ quỷ diện nọ kia, nói không chừng…

– Ngươi nói Ma nữ năm xưa ám sát Dương gia? Không giống nhau. Nàng ta ngay cả doanh trại quân đội còn ra vào như không, nếu cần trực tiếp giết cả nhà cướp tài sản…

Chu Kinh phân tích tiếp:

– Chỉ cần lên kế hoạch chu toàn, trà trộn vào từ 10 15 năm trước, lấy được lòng tin, nội ứng ngoại hợp. Ám toán thiếu gì cách. Hàng ngày cho một liều thuốc độc, uống liên tục 10 năm, độc phát chết là chết thôi…

– Nếu dùng độc, đại phu chẳng lẽ không tìm ra…? – Tam Long ngồi cạnh thắc mắc.

Chu Kinh thong thả nói:

– Giả sử chúng dùng độc. Thứ nhất, thời gian ngâm độc quá lâu, độc phát cùng phong hàn không khác gì nhau. Thứ hai, nghe nói thiên hạ có những loại độc không màu sắc mùi vị, trừ phi người trong nghề, còn lại bắt mạch chẩn bệnh không thể phát hiện.

– Độc Đường môn?

Chu Kinh gật đầu:

– Đường môn nhân thiện dùng độc, cũng không loại trừ. Dù sao dân Thục cũng không ưa gì triều đình…

Ba người thở dài, bọn họ theo dõi suốt mấy năm, án kiểu này lâu lâu lại có một vụ, gần đây càng lúc càng nhiều.

Ban đầu Mật Thám tự đều nghĩ rằng Yên Vương đứng sau, nhưng hiện tại Yên Vương đã phản, án vẫn xảy ra…