Chương 87: Mỹ nữ đều bỏ đi

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên mặt đất, cách mật thất ngầm chỉ một đoạn. Phố xá tấp nập.

– Cái gì đây? “Thiên Hạ Đệ Nhất Quyền Phổ”? Thật không đấy đại ca?

– Tiểu huynh đệ, nói nhỏ thôi. Lại đây, lại đây …

Lăng Phong cũng ra vẻ khom lưng bí mật, nín cười đi theo tên võ sĩ kiêm bán hàng rong kia.

– Ngươi có biết ai là Quyền Vương trong võ lâm?

– Không biết. – Lăng Phong lắc đầu.

– Dĩ nhiên ngươi không biết, nhưng ta biết. Người này vô danh, nhưng quyền pháp thông thiên, nam bắc không đối thủ.

“V*. Đã vô danh chém thế nào chả được.” Lăng Phong toát mồ hôi.

– Vậy ngươi có biết quyền pháp vô địch thiên hạ kia là gì? – Tên kia tiếp tục thì thầm.

– Xin lỗi đại ca, vẫn không biết.

– Nhìn cái bộ dạng bốc vác của ngươi, không biết cũng phải.

– Hả …

Lăng Phong chưng hửng định phản bác. Nhìn lại mình, hắn bây giờ da dẻ tuy ngăm đen, nhưng cơ nhục khỏe khoắn, đẹp trai có thừa. Có điều đi lại bụi đường mấy ngày, đúng là giống dân thuê mướn thật.

– Ngươi vẫn không biết, nhưng ta biết. Chính nó, bốn chữ “Thiên Hạ Đệ Nhất” còn không rõ sao?

– A, đúng đúng. Có điều bí kíp đệ nhất thế này, tiểu đệ sợ không đủ tiền. E rằng …

– Ấy không sao, nhìn ngươi chân chất, ta giảm giá cho, một nửa, thế nào?

Lăng Phong chịu hết nổi tên này, cười trừ tránh đi.

Rời Trường An gần ba tháng khổ luyện, đây là lần đầu Lăng Phong về thăm mẫu thân. Trở về từ Lạc Dương, Lăng Phong vào thành ở cổng chính Minh Đức phía nam. Nơi này tấp nập nhất toàn Trường An. Vừa rồi thấy võ quán gần cổng thành có biểu diễn võ thuật, lại bán cả sách luyện võ, Lăng Phong nán lại xem thử. Hắn biết trong dân gian lưu truyền nhiều môn quyền cước căn bản, trong khi hắn đang thiếu nhất những thứ căn bản.

Lăng Phong quay qua Cao Diệp :

– Tam ca, huynh ngày xưa luyện võ thế nào vậy?

– Ta … – Cao Diệp chần chừ.

Lăng Phong thấy Cao Diệp có gì đó khó nói, liền chuyển đề tài :

– Nhìn mấy thứ bí kíp này, chỉ e toàn lừa người.

– Cũng không hẳn. Lúc nhỏ ta cũng luyện qua vài quyển trục giang hồ như vậy. Thật giả tuy lẫn lộn, nhưng vẫn có thể cường thân kiện thể.

“Hay ta cứ mua vài bộ về xem qua.” Lăng Phong nghĩ.

Hắn là thủ lĩnh trong đoàn, có thể nghĩ ra nhiều loại bài tập quái dị, có bản lĩnh thần thức cao thủ, nhưng nực cười là đấm đá thì rất kém, ngoại trừ dùng sức đánh bừa, hoặc kiểu boxing cơ bản. Nhưng cái kiểu thuần sức lực không cần chiêu này rất không hợp với phong cách Lăng Phong, hắn tin tưởng quyền pháp ở thế giới này có rất nhiều đặc sắc.

Lăng Phong hỏi Lăng Hổ đang như lão tăng bên cạnh :

– Thất đệ thì sao?

– Chưa xem qua sách bao giờ.

– Vậy đệ luyện kiểu gì?

– Sư phụ chỉ dạy. – Lăng Hổ đáp, ánh mắt thay đổi.

Cứ mỗi lần nhắc tới chuyện sư môn lúc trước, thái độ Lăng Hổ đều rất quyết liệt. Lăng Phong nhìn thấy không hỏi tiếp, rảo bước về Lăng phủ.

Lâm Nghi Anh nghe tin con trai về, chạy ra ôm lấy Lăng Phong khóc không ngừng, cứ như hắn từ chỗ chết trở về, khiến Lăng Phong dở khóc dở cười.

– Nương, con đi Lạc Dương về, có quà cho ngài đấy.

– Được rồi, được rồi. Con khỏi cần quà cáp gì, khỏe mạnh mới tốt. – Lâm thị sụt sùi.

– Nương, vào nhà thôi.

Lăng Phong nhìn Lâm thị chảy nước mắt, hắn cũng cảm động nhưng cố nén lại. Bao lâu nay hắn vẫn tồn tại một chút vách ngăn với bà, dù sao trong đầu hắn vẫn còn hình ảnh thế giới cũ. Nhưng mấy tháng khổ cực khiến hắn quên dần nhiều thứ, giờ đây thấy Lâm thị lo lắng cho mình mà gầy đi, chút mờ ảo cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, Lăng Phong đã hoàn toàn xem Lâm thị là mẹ ruột của mình.

Tô Đóa Nhi nghe tin Lăng Phong về, trang điểm vội vàng chạy ra, nàng hơi ngập ngừng :

– Nghĩa huynh, huynh về rồi.

– A …

Dáng đi, khóe mắt, phong tình, tất cả đều thay đổi. Lăng Phong suýt nữa không nhận ra đây là ai, may mà nhìn thấy nha hoàn Tiểu Mai bên cạnh.

Thực ra tiểu cô nương Tiểu Mai cũng thay đổi ít nhiều, nhưng so với Tô Đóa Nhi không đáng bao nhiêu. Tô Đóa Nhi gần như lột xác, nàng từ thiếu nữ đã lột xác thành phụ nhân.

Lăng Phong đang vui mừng, nhưng hắn kịp thời nhận ra xưng hô của Tô Đóa Nhi, “đại ca” và “nghĩa huynh”, rất khác nhau.

– Nghĩa muội, muội càng ngày càng đẹp ra. Suýt nữa huynh không nhận ra đấy.

– Huynh cũng vậy, trông … cứng cáp hơn nhiều. – Tô Đóa Nhi ấp úng.

Lăng Phong cười méo xệch, “Làm như ta là trẻ con mới sinh không bằng.”

Sau lần kia, Nhị Hoàng tử Triệu Khánh tiếp tục vài lần ghé thăm Tô Đóa Nhi, lần nào cũng ở lại thâu đêm, làm gì không nói cũng biết. Nàng ta xuất thân ca múa, từng tấc thân thể đều căng mềm cực phẩm, khiến Triệu Khánh chìm đắm mê mệt không thôi. Nhưng thái độ Tô Đóa Nhi lại khá lãnh đạm, vừa như chống đối, vừa giống cam chịu, khác hẳn tất cả nữ nhân khác, khiến Triệu Khánh càng nổi máu muốn chinh phục.

Tô Đóa Nhi đang suy tính điều gì, bản thân nàng ta cũng không rõ. Nàng vẫn như lâu nay, để mặc trôi đi đâu thì trôi.

Có vị nào đó nói, chiếm lấy thân thể là con đường nhanh nhất đến trái tim của nữ nhân. Đối với nam nhân đầu tiên của mình, nữ nhân rất dễ sinh nhớ nhung mà động chân tình. Chỉ cần kẻ nam kia đừng quá quắt phản cảm, hoặc ngược lại bá đạo đến không thể chống đỡ, thì dần dà người nữ sẽ âm thầm chấp nhận. Kiểu chiếm đoạt vô liêm sỉ này thời cổ đại rất thông dụng. Đám công tử thiếu gia nhà giàu chấm thiếu nữ ngây thơ nào, chỉ cần kiếm cớ đem lên giường một lần, không sợ cô ta không chạy theo. Nữ tắc phong kiến không giống hiện đại, một lần chẳng khác nào tất cả, nữ nhân không thể tự do chạy ra đường tìm nam nhân khác để thử nghiệm gì nữa.

Tô Đóa Nhi đêm đầu tiên bị Triệu Khánh cưỡng đoạt, trong lúc tuyệt vọng từng nghĩ đến Lăng Phong, nhưng rồi về sau nhạt dần. Bởi nàng biết giữa mình và Lăng Phong từ đầu đã không có khả năng, có lẽ chút hảo cảm vừa sinh ra đã bị dập tắt. Trong mắt nàng, Lăng Phong đại loại chỉ là một người tốt.

Lần này rời kinh khổ luyện, trở về mỹ nữ đều đã đổi thay. Tô Đóa Nhi ván đã đóng thuyền, Khương Vũ Y về Danh Châu thành hôn, cũng may còn Lăng Vân. Lăng Phong tuy với Tô Đóa Nhi không có ý này nọ, nhưng dù sao mỹ nữ bên cạnh bị thằng khác nẫng mất, trong lòng không tránh khỏi khó chịu, hơn nữa không chỉ một mà hai người.

Nhớ đến cô gái họ Khương, hắn thấy hơi hụt hẫng, hơi buồn cười, nhưng ngay sau đó thở ra. Cái cảm giác này giống như mối tình đầu thời học sinh vậy.

“Ài, một đoạn quen biết, coi như kém duyên vô phận.” Lăng Phong vuốt mũi cố cười.

Phong Vân tơ lụa.

Lăng Vân đang ngồi trong phòng, trên bàn có một bộ trang phục. Tiệm tơ lụa càng ngày càng nhiều mẫu mã mới, nhưng bộ trang phục này là mẫu đầu tiên do Lăng Phong phác thảo, cũng là bộ đầu tiên nàng thử mặc làm “người mẫu”. Bàn tay Lăng Vân cứ nhẹ nhàng miết từng nếp gấp, trong mắt hiện vẻ ôn nhu. Nàng không biết đang tưởng niệm điều gì, có lẽ nghĩ về những món trang phục cách tân, những kiểu buôn bán mới lạ, dần dà nghĩ đến tên vô lại kia.

Lăng Phong vừa đến, nhìn bảng hiệu một lát rồi tiến vào, hỏi một đứa nữ hạ nhân :

– Đại tiểu thư có ở trong không?

“Giọng nói này …?” Lăng Vân ở bên trong bỗng giật mình.

Đứa người làm nhìn Lăng Phong, vừa thấy quen vừa không quen, ấp úng hỏi :

– Ngươi là …?

– Gì đấy? Mới hai tháng đã không nhận ra ta, Lăng Phong.

– Hóa ra Lăng chưởng quầy, đại ca bây giờ đen như … – Đứa nha hoàn kịp thời bụm miệng.

– … Có có, Đại tiểu thư ở trong.

“V*, đen như gì sao không nói nốt. Màu da nâu đen này mới chuẩn nam tính đấy bà cô à.” Lăng Phong bực tức trừng mắt.

Lăng Vân ở trong nghe thấy giọng Lăng Phong, không hiểu sao tim đập nhanh hẳn lên. Nàng bối rối giấu món trang phục kia vào hộp, vội vội vàng vàng chỉnh lại tóc đi ra.

– Ô, Vân tỷ, mấy tháng không gặp, tỷ càng ngày càng đẹp ra.

– Hừ, tưởng ngươi chết ở trong rừng rồi. – Lăng Vân vờ sẵng giọng, nhưng khuôn mặt không giấu được vui mừng.

Lăng Phong hỏi thăm qua loa về cửa tiệm, hắn bây giờ không còn quan hệ với chuyện trang phục gì nữa. Trái lại Lăng Vân rất hồ hởi kể chuyện, khuôn mặt không giấu nổi vẻ thích thú. Lăng Phong nghĩ thầm có lẽ nàng ta buôn bán thuận lợi nên vui sướng, hắn nhân đó cũng hùa theo nịnh nọt. Lăng Vân tuy vậy lại nhìn hắn tức giận, làm Lăng Phong chả hiểu ra làm sao. Chỉ có thể đổ cho nữ nhân tính khí thất thường, hay hôm nay tỷ tỷ “đến tháng”, tính tình dễ kích động cũng nên.

Hắn đành chuyển qua mục đích chính.

– Vân tỷ, tỷ xem nếu lập một cái tiền trang ở kinh thành thì thế nào?

– Khi không ngươi lập tiền trang làm gì? – Lăng Vân thắc mắc.

– Chuyện này … liên quan đến tiêu cục.

Lăng Phong nói lấp liếm. Hắn muốn dùng tiền trang để đẩy vàng khai thác ra thị trường. Nếu có thể làm cả xưởng đúc tiền thì còn tốt hơn, nhưng điều này phải để từ từ.

Lăng Vân thực ra không quan tâm đến cái tiền trang của Lăng Phong, nàng nói một câu hai ý :

– Ta sẽ hỏi giúp ngươi. Để qua năm mới, chỉ e … ta muốn giúp cũng không giúp được.

– Tại sao? Tỷ đi đâu à? – Lăng Phong khó hiểu hỏi lại.

Thấy Lăng Vân không muốn nói, đứa nha hoàn đang lau chùi bên cạnh ngẩng đầu nói thay :

– Lăng đại ca không biết a? Đại tiểu thư sắp xuất giá.

– Tỷ xuất giá? Gả cho ai? Từ Nguyên?

Lăng Vân nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm của Lăng Phong, làm mặt giận hỏi :

– Từ Nguyên thì sao? Có gì không tốt?

– A, không có gì, rất tốt, rất tốt. Chúc mừng tỷ tỷ.

“Chẳng phải trước kia ngươi rất phản đối ta với Từ Nguyên sao?” Lăng Vân nhìn đối phương nghĩ thầm, một chút vui mừng cũng không có.

Kỳ thực Lăng Vân hỏi câu vừa rồi, trong thâm tâm nàng trông chờ Lăng Phong sẽ nói gì đó khác, chứ không phải kiểu cười xòa này.

“M*, rõ buồn, hóa ra không chỉ hai, mà đến ba mỹ nữ kéo nhau ra đi.” Lăng Phong thì đang chán nản.