Chương 257: Xuyên Không, Xuyên Cũng Như Không

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đến tham gia cùng chúng ta hôm nay, hân hạnh giới thiệu có Tế Nam Cái Bang Chấp Pháp Trưởng lão Tống Trưởng lão…

Triều Lam vừa dứt lời, đã thấy một trung niên ăn mặc chỉnh chu đứng lên, chúng nhân đều hướng mắt bình luận.

– Hóa ra là Cái Bang, nhưng sao không thấy rách rưới gì cả?

– Giời, ăn mày thì ăn mày, ăn đến Trưởng lão thì cũng phải sạch sẽ tinh tươm thôi…

– Nói cũng phải…

Lăng Phong ngồi góc xa nhất, không hề bị màn “giới thiệu đại biểu” của Triều Lam làm ảnh hưởng. Thong thả thưởng thức Hạnh Hoa thôn, nghe nói là rượu quý.

-… Còn có Sơn Đông Vạn Thú sơn trang Sử Trang chủ…

– Ồ, Vạn Thú Sơn trang, thảo nào mang cả chim vào thế này…

Trong đoàn người Sử gia Vạn Thú, Lăng Phong nhận ra một người. Chính là kẻ ra tay lúc Lăng Phong bị 7 sát thủ vây sát. Lăng Phong về sau trúng thương bất tỉnh, còn chưa kịp cảm ơn người ta.

Thanh niên “mang chim” vẻ mặt lấc cấc, điển hình “trẻ trâu bố đời”. Tóc dài buộc ra sau, nửa thân trên để trần, lộ ra không ít hình xăm ngoằn nghoèo. Trên vai gã là một con chim ưng to tướng đang gật gù. Đứng cạnh là một trung niên chừng 40 tuổi, hắn khiến Lăng Phong chú ý bởi phong thái rất khác số còn lại, nghiêm nghị hữu thần.

– Ngoài ra, còn có Cửu Long trại Dương Trại chủ…

Khi Triều Lam nhắc đến Cửu Long sơn, Lăng Phong cũng đưa mắt quan sát. Không ngờ cùng lúc Dương Trại chủ kia cũng nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn ngập băng hàn.

“Gì đấy? Ta đắc tội với hắn? Vụ Vương Bưu vừa rồi sao?” Lăng Phong mờ mịt, thầm nghĩ phiền phức tới.

Người này khoảng 40 tuổi, cổ quấn khăn đỏ, mặc trù sam, khoác một chiến bào cũ kỹ, nhìn qua khá giống trang phục của quân Tống, chỉ khác là không đội đầu khôi. Đứng cạnh là một lão giả, dù tóc đã hoa râm nhưng ánh mắt rất thanh liêm thảnh nhiên.

Kể cũng kỳ quái, dạo này cơ cấu các bang hội đều không hẹn mà hợp, kiểu gì cũng có một trưởng lão thâm trầm.

Người của Cửu Long sơn trại còn chưa kịp chào hỏi, đã bị ai đó chặn ngang:

– Thiên Vương, ngài giới thiệu trình tự có vẻ không đúng đi?

– Sơ sót, sơ sót. Triều mỗ thất lễ, không biết vị này là?

– Thanh Châu Tần gia.

Chỉ thấy một người thân hình không đến mức cao lớn bước ra. Lưng gã mang đao, bước đi vô cùng vững chãi.

“Bộ pháp chữ Định?” Lăng Phong nhíu mày.

Hắn từng được lão đùi gà chỉ điểm sơ qua về bộ pháp, biết luyện bộ pháp trong thiên hạ có hai trường phái chính, “phiêu” và “định”.

Bộ pháp chữ “phiêu” lấy nhẹ nhàng phiêu dật làm chủ. Bộ pháp chữ “định” lại lấy vững chãi chắc chắn làm trọng yếu. Chữ “định” có nguồn gốc sâu xa từ miền bắc, thường thấy trong đấu vật, hầu như các tướng lĩnh quân đội đều luyện qua. Trong võ lâm, chỉ nhân sĩ dùng đơn đao hoặc vũ khí nặng mới luyện chữ “định”, thân thể vững như Thái sơn, lúc ra đòn thậm chí có thể đánh bay đối thủ, còn lại đều chuộng chữ “phiêu”, thuận tiện cho luyện khinh công.

Lăng Phong hỏi Bạch Ngọc Đường:

– Tần gia này rất nổi danh sao?

– Tần gia ở Thanh Châu Sơn Đông, rất nổi danh về đao pháp. Nghe nói còn có một cây Tu La Đao, giết người không để lại máu, cũng khá lợi hại…

Lăng Phong nghĩ gì đó, hỏi dò:

– Chờ chút, ngươi nói là Tu La Đao… Tần Hồng Miên?

Ngay cả Tiêu Phong còn nghe qua, không biết chừng đám Tần Hồng Miên cũng có. Chỉ tiếc, thời của Tiêu Phong đã qua mấy chục năm, nói vậy mấy vị mỹ nhân A Châu Mộc Uyển Thanh dù có chắc cũng đã chết cả.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu:

– Tần Hồng Miên? Chưa nghe qua. Ta cũng không rõ lắm về nội bộ Tần gia.

Lăng Phong hơi thất vọng.

Hắn cũng không nhớ Tần Hồng Miên trong lời Kim Dung cụ thể ra sao? Có phải ở Tần gia Sơn Đông hay không? Chỉ là Tần Hồng Miên cũng không phải nhân vật chính, có lẽ ít người biết. Có lẽ phải kiếm cớ làm quen tên họ Tần kia mới biết được.

Triều Lam quá rõ chuyện kèn cựa vị trí trong võ lâm, liền cười dài bước xuống sân nói:

– Nghe danh Tần gia đã lâu, chỉ không biết hôm nay Tần gia cử vị anh hùng nào đến?

– Tại hạ Tần Minh. – Thanh niên nọ ưỡn ngực đáp.

– Ra là Tần thiếu hiệp…

Triều Lam tuy cười, trong lòng lại mất vui. Tần gia chỉ cử Tần Minh và vài người đến, ước chừng không xem trọng chuyện lần này. Càng tốt, nếu Tần gia thực sự cử Trưởng lão tới, như vậy mới chân chính đau đầu.

Gã ngẩng mặt nâng giọng, nói với Tần Minh nhưng lại muốn cả sân đều nghe:

– Tần thiếu hiệp thông cảm a, Cửu Long sơn lần này cử đến gần mấy trăm người, đối với liên minh là trợ lực vô cùng to lớn…

Ngay lập tức có người hỏi:

– Chờ chút, liên minh trong lời Thiên Vương không biết là gì?

Triều Lam dường như chỉ chờ câu này, liếc mắt nhìn lên chính đài, Ngô sư gia hiểu ý liền tiếp lời:

– Chư vị, chư vị, xin nghe Ngô mỗ một lời. Lần này anh hùng tụ nghĩa, hạo khí vân thiên. Chẳng qua phàm làm đại sự đều phải vạn chúng nhất tâm, lập thành liên minh là việc phải làm…

Triều Lam cười sảng khoái:

– Triều mỗ suy nghĩ bao đêm, thấy tên Hạo Khí Minh là vô cùng phù hợp…

– Hạo Khí Minh, tên hay lắm… – Có tiếng ai đó khơi mào, ngay sau đó tiếng ủng hộ càng lúc càng lớn.

“Thú vị, liền tên cũng đã nghĩ ra cả.” Nhìn phản ứng thờ ơ của mấy người Cái Bang Vạn Thú sơn Cửu Long sơn, Lăng Phong thầm khinh bỉ.

“Có điều, Tần Minh… sao cứ quen quen?”

Lăng Phong bóp trán ngẫm nghĩ, bỗng hai mắt hắn trợn lên, không nhịn được hô nhỏ:

– Tích Lịch Hỏa Tần Minh?

Hắn cẩn thận lướt mắt nhìn quang cảnh xung quanh thêm một lần, thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường:

– Lão Bạch, có biết Ngô sư gia kia tên gì?

Bạch Ngọc Đường nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lăng Phong thầm thấy kỳ quái, nhưng vẫn đáp:

– Ngô Dụng, nghe nói…

Lăng Phong triệt để chấn động, cũng không thèm nghe nốt nửa câu sau.

“Đúng rồi. Đầu tiên là Nhập Vân Long Công Tôn Thắng. Bây giờ là Trí Đa Tình Ngô Dụng. Tên nuôi chim xăm mình kia họ Sử, phải chăng là Cửu Văn Long Sử Tiến? Còn nữa, Đại Đao mang Yển Nguyệt Đao là… Quan Thắng? Cái này m* nó chẳng phải là… anh hùng Lương Sơn Bạc sao?”

Lăng Phong thực ra đã nghi ngờ từ lâu, hắn đến Thái Nguyên một phần cũng vì muốn xem mặt mũi Cao Cầu ra sao. Chỉ là không ngờ, đến nơi lại gặp nhiều “người quen” như vậy cùng một chỗ. Xấu hổ nhất là Công Tôn Thắng, Thủy Hử còn ghi rõ “mình cao tám thước, lông mày chữ bát”, hoàn toàn chả đúng gì cả.

Các mối liên kết cứ thế ào ào tuôn ra, càng nghĩ Lăng Phong càng toát mồ hôi, không phải vì lo sợ gì, mà vì quá thú vị.

Chỉ là, không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng thấy quá nhiều chỗ… không đúng.

Bà con dạo này tranh nhau xuyên không viết tiểu thuyết, chính là nhờ biết trước mới làm nên cơm cháo. Phong ca xui xẻo thế nào, xuyên đúng một đống hỗn loạn. Đúng là “xuyên cũng như không”.

“Triều Lam là ai? Tống Giang?”

Đúng lúc này, từ giữa sân có người quát lớn:

– Gượm đã. Vừa rồi có kẻ đánh thương người của Cửu Long Sơn chúng ta. Không giải quyết xong chuyện này, chuyện liên minh gì kia khó lòng chu toàn…

Cách Ngô gia trang chỉ nửa dặm, có một nhóm người ngựa đang di chuyển.

Chu Kinh là Đô Mật sứ sở Mật thám Hà Đông. Gã có mật danh “Đại Ưng”, ưa thích dùng một bộ Ưng Trảo quyền, biến đôi tay thành móng vuốt chim ưng, ra đòn vừa nhanh vừa hiểm. Lần trước chính gã là người tấn công Lăng Phong và Lâm Hàm Uẩn trong từ đường nọ.

Chu Kinh có hai thủ hạ thân tín, một người mang mật danh “Nhị Hổ”, một người là “Tam Long”. Hai người này võ công không tính cao, bù lại hành động khá linh hoạt, cũng hợp ý Chu Kinh. Bản thân Ưng Trảo quyền của Chu Kinh cũng không quá xuất thần nhập hóa. Chỉ là làm trong Mật Thám tự không quá đặt nặng võ công, Chu Kinh lên được vị trí Đô Mật sứ Hà Đông phần lớn nhờ nâng đỡ của Phó sứ Cảnh Dương.

Yên Vương tạo phản, Mật Thám tự Hà Đông vô cùng bận rộn. Vừa phải theo sát động tĩnh của quân đội địa phương, đặc biệt là quân Thiên Ba của họ Dương cùng quân Bình Định, vừa phải bí mật theo sát hành động của Tấn Vương Triệu Chân Đán. Tháng trước Chu Kinh lại thêm nhiệm vụ ưu tiên mới, phản gián Kim Quốc Thiên Sách phủ.

Đáng ra việc này đã có nhóm khác lo. Chỉ không may, theo tin Cảnh Dương truyền đạt, nhóm này đã bị mất liên lạc ở Hà Bắc, Mật thám Hà Đông phải ra tay.

Chu Kinh theo dấu Kim nhân, không ngờ lại dẫn đến “đại hội võ lâm” này.

– Đúng như Đại nhân dự đoán. Triều Lam quả nhiên có liên hệ với người Kim.

Khóe miệng nhếch lên, Chu Kinh nhìn về hướng Ngô gia trang nói:

– Cụ thể?

– Triều Lam có một muội muội tên Triều Nguyệt Nga. Nghe nói mấy năm trước bị hỏa hoạn hủy dung. Cô gái này từ lúc bị nạn đến nay rất hiếm khi lộ diện. Không chỉ khuôn mặt biến dạng ra sao không ai biết, ngay cả còn nói được hay không cũng không rõ…

-… Trận hỏa hoạn đó xảy ra khoảng tháng 11 năm Bảo Nguyên thứ 6, ngay sau khi quân Kim chiếm phủ Tích Tân của Liêu. Người trong trấn kể lại, cùng thời điểm đó có một đám người Liêu chạy nạn đến. Bọn họ còn nhại lại vài ngôn từ của chúng. Thuộc hạ nghe qua phát hiện, kia không phải tiếng Khiết Đan, mà là tiếng Nữ Chân. Sau đó còn…

Nhị Hổ nói thêm vài manh mối, Chu Kinh chỉ gật đầu lắng nghe.

-… Cuối cùng, bọn thuộc hạ còn tình cờ biết một điều kỳ quái. Họ gốc của Triều gia năm xưa, không phải là Triều, mà là…

Gã nuốt nước miếng, thấp giọng nói ra một chữ:

-… Triệu.

Triệu – họ của Hoàng tộc Đại Tống.

Tam Long tiếp lời:

– Nghe nói trăm năm trước gia tộc này bị ép phải đổi họ. Chuyện gì phát sinh thì không lần ra được, nhân chứng không còn…

Tròng mắt Chu Kinh không khỏi co rút.

Không chỉ hắn, mấy người xung quanh đều không hẹn mà liếc nhau. Dù sao, làm trong Mật Thám tự đã lâu, có vài chuyện bọn họ đều phải biết, càng dễ dàng suy tưởng.

Trong thiên hạ người họ Triệu không hề ít, và không phải ai cũng liên quan đến Hoàng tộc. Chẳng qua, lúc nhạy cảm thế này, xông ra một kẻ “từng là” họ Triệu, vậy rất không đơn giản.

Chỉ là, chẳng phải tiểu thư Triều gia bị hủy dung sao? Từ đầu Lăng Phong cũng biết điều này, vậy tiểu thư “Tiểu Nguyệt” hắn vừa gặp trong trang, khuôn mặt hoàn toàn bình thường, lại là ai?