Chương 378: Cầm Đồ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lư Phương nói:

– Lần đó Ngũ Thử chúng ta còn chưa quen biết Đương gia, cho nên mới… khụ… giật ngọc bội của hắn. Có điều, sau cùng lại bị lão này chặn đường đoạt lại. Thảo nào ta cứ ngờ mãi, vừa rồi nhìn thấy thân pháp Thải Dực gì gì đó mới nhớ ra. Cái ngọc bội đó, chắc chắn đã về lại tay cô ta.

Lăng Phong bừng tỉnh, thế mà để hắn lâu nay vẫn áy náy với Lâm Hàm Uẩn. Khổ cực mới lấy được tấm da sói cực xịn cũng phải ném cho cô ta.

Lăng Phong nhếch mép một cái, hai hàm răng ken két:

– Lâm cô nương, chuyện này giải thích thế nào đây?

– Dù sao thì ngươi cũng là kẻ xấu. Cứu người chỉ vì tài vật. – Lâm Hàm Uẩn bĩu môi, nhắc lại chuyện dưới sông lần nọ.

Nhìn đôi môi hình trái tim của nàng ta cứ vểnh lên, Lăng Phong không khỏi vừa bực mình vừa muốn cắn cho cô ta một cái.

Bỗng một giọng nữ vô cùng “nhẹ nhàng” vang lên ngay bên tai:

– Chàng đang nhìn gì mà chăm chú vậy?

– Khụ khụ. Ta đang suy tính…

Lúc này, “tên đầu têu” Tần Quyền rút cục nhớ ra gì đó vỗ tay phụ họa:

– Ấy, ta đã nhớ ra. Ngân Hồn đao, chính là cây đao ngưng luyện bằng bạc trắng đúng không?

– Đúng nó, đúng nó. – Đoan Mộc Duệ mừng rỡ thở phào.

Lăng Phong lo lắng nhìn qua. Bằng vào trình độ quen biết bấy lâu, Lăng Phong rất nghi ngờ thái độ của Tần Quyền.

Dù sao, vẫn cầu cho tên kia nói ra cái tin tốt. Bằng không lại phải đánh nhau tiếp thì…

Phong ca bị kinh Phật làm cho khí huyết hỗn loạn, căn bản không nhấc nổi tay nữa. Chỉ muốn chong chóng mà về thành, đi xông hơi tẩm quất thoáng một cái.

Chỉ nghe Tần Quyền hờ hững:

– Cây đó… được giá nhất.

– Cái gì? – Đoan Mộc Duệ lập tức trợn mắt.

Biết ngay sẽ chẳng nói được cái gì hay ho, thằng này là chuyên gia phá game.

– Được giá là… bao nhiêu?

Lăng Phong vội vã hỏi, hy vọng cứu vớt tình hình.

Thiên Diện là ma, không ham tiền. Đoan thúc là người, chắc chắn có thể giải quyết vấn đề bằng tiền. Dù sao chỉ bị cầm thôi, có tiền thì đem đến chuộc lại là xong, không bán mất là được.

Chỉ thấy Tần Quyền đưa lên hai ngón tay.

Lăng Phong thầm ước lượng nói:

– Hai mươi lượng?

Cầm đồ đắt lắm cũng tầm giá này là cùng. Nhớ hồi đó đi cầm cái ngọc bội lấp lánh của Lâm Hàm Uẩn, nghe nói bảo vật quý tộc gì đó, rút cục định giá mãi cũng chỉ có 10 lượng. Cây Ngân Hồn đao của lão Đoan, lần đánh nhau với Nam Cung Bình ngay cả chút đao quang cũng không có xuất ra. Cây đao rỉ sét ấy chắc gì đã được hai lượng, hai mươi lượng đã là nể mặt tiền bối mà nói.

Chỉ là… Tần Quyền lắc đầu.

Phong ca bắt đầu dự cảm không xong.

– Hai… trăm lượng?

Lần này là Đoan Mộc Dụệ sốt sắng.

“Hai trăm? Phải không đó?” Lăng Phong dò xét Tần Quyền.

– Hề… – Tần Quyền bỗng cười một cái rất tiêu sái.

“Chắc đúng giá rồi. Vl, cây đao đó mà những hai trăm. Không biết là tên cầm đồ nào mắt quáng gà vậy không biết? Lần sau anh đem hết gia sản ra đó cầm mới được.”

Đoan Mộc Duệ nhìn Lăng Phong nửa mừng nửa trách móc. Lăng Phong chỉ biết cười trừ xòe tay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hai trăm lượng thì còn chuộc được.

Chẳng ngờ…

– Là hai vạn lượng, chỗ lẻ còn lại ta không nhớ.

Cả Lăng Phong lẫn Đoan Mộc Duệ đồng thời ngả ngửa ra sau.

– Cái gì?

Đoan Mộc Duệ nói xong hai chữ thì hai mắt tối đen, râu tóc run lẩy bẩy. May nhờ có tiểu tử Hoa Lê đỡ cho, mới tránh cho không bị đương trường tức chết.

Lăng Phong lắp bắp:

– Cái gì? Cái đao cùi đó mà hai vạn?

– Nói nhảm, Ngân Hồn đao cũa lão phu là bảo đao trời ban. Ngươi có biết nó đáng giá 50… à không đúng… vô giá không?

Dù sao cũng không phải đồ của mình, Lăng Phong định lực khá hơn, vẫn còn tí sức lực kiềm chế hỏi:

– Rồi… tiền tiêu đi đâu hết?

– Một phần tiêu vào Bạch Hổ đường, một phần…

– Làm gì nữa? – Lăng Phong lại có dự cảm không lành.

– Mấy anh em chí ít cũng cần cái trang phục thống nhất, cho nên…

Lăng Phong hoàn hồn nhìn lại, quả thật mới để ý thấy, đám Ngũ Thử Lăng Hổ ăn mặc y chang Tần Quyền, võ phục xanh đỏ tím vàng, trên ngực còn may phù hiệu “bạch hổ” “chu tước” hẳn hoi. Xem chừng Tần Quyền lấy mẫu mã thời còn ở Phong Vân đoàn mà áp dụng. Nếu là lúc khác, Lăng Phong đương nhiên hài lòng, chỉ là…

Này còn chưa là gì, đầu tóc tên nào cũng bóng loáng dựng đứng.

– Lăng Hổ, cũng chỉ có ngươi biết suy nghĩ, không có tiêu xài chưng diện như tên chết tiệt kia.

– Khụ, Tứ ca luôn nói tố chất thời trang văn hóa là quan trọng nhất, cho nên năm huynh đệ bọn ta tuy không làm tóc, nhưng mỗi người đều tích vài thùng thuốc thơm.

“Móa!” Lăng Phong phun máu.

Chưa hết, còn bị Thành Bích nhẹ giọng như gió mùa thu nói:

– Hóa ra chàng còn muốn lập có quỹ đen?

– Ta thề, là thằng Quyền đầu têu.

“Căn bản không nghĩ cầm được những hai vạn… Biết thế ông đã tự mình đi!”

Đoan Mộc Duệ nào có tâm tư đùa, gã gầm lạnh:

– Lăng Phong, ta xem ngươi là huynh đệ tốt, mới cho mượn bảo đao. Ngươi lại tự ý như vậy…

– Đoan thúc, chuyện này đúng là ta có lỗi. Vậy đi, Tần Quyền, nói cho Đoan thúc cửa tiệm đó…

– Khoan, các ngươi không hỏi ý ta đã đem đao đi cầm, bây giờ lại bắt lão phu tốn tiền đi chuộc, đây là kiểu giao dịch gì?

Lăng Phong lập tức vuốt cằm, nịnh một câu:

– Đoan thúc thật anh minh, từng câu chữ đều rất có lý.

“Không có lý mới sợ đó! Muốn bẫy lão phu?” Đoan Mộc Duệ suýt chút thổ huyết.

Lăng Phong xưa nay là người có văn hóa có tố chất, không phải dân trộm cướp không chịu trả… thực ra thì cũng thi thoảng, nhưng phần lớn thời gian là thế. Hắn liền một bộ nghiêm chỉnh thề hẹn:

– Được rồi, ta nhất định bằng mọi giá sẽ chuộc nó về trả cho thúc.

– Lúc nào thì chuộc?

– Cái này… ta còn chưa nhận lương, cuối tháng được không?

– Cuối tháng? Quá lâu. Bây giờ ta lấy cái gì mà đánh nhau?

– Ài, thúc nhất quyết phải đánh sao?

– Ngưoi đáng đánh.

– Hay là… thúc xài tạm mấy cây phi đao? Phi đao thì chắc ta kiếm nhanh được.

Đoan Mộc Duệ không kìm được chửi tục:

– Phi đao? Ta luyện đại đao, xài phi đao làm cái xxx gì?

– Ài, thúc là tiền bối, ai lại chửi bậy thế. Thúc xem, đại đao với phi đao, thì cũng là đao cả mà.

– xxx ngươi!

Đoan Mộc Duệ hai mắt trắng dã. Thằng này hình như muốn chọc cho lão Đoan chết sớm.

Lâm Hàm Uẩn đột nhiên nhẹ giọng nói với Đoan Mộc Duệ:

– Đoan thúc, kia có thể là đao đặc chế của Mật Thám tự. Nếu có thể đem về nghiên cứu, về sau sẽ rất có lợi.

Đoan Mộc Duệ tuy vậy vẫn mặt mày phừng phừng.

Lăng Phong xoa tay cười trừ:

– Đoan thúc, chẳng lẽ vì mỗi cây đao, hai bên lại tổn thất hòa khí chứ?

– Ta cũng không có nhỏ mọn vậy. Phi đao cũng được, đưa đây…

– Hiện tại không có.

– Ngươi vừa bảo…

– Vãn bối nói phi đao có thể kiếm nhanh hơn tiền, không có nói có ngay lúc này.

– xxx!

Đoan Mộc Duệ máu nóng dồn cả lên mặt, buồn bực nói:

– Nghe nói ngươi hai lần giao thủ với Thiên Nhẫn giáo?

Lăng Phong nhún vai:

– Ta quả thật có đánh nhau với ba tên Hộ Giáo gì đó của Thiên Nhẫn giáo. Nhưng đều là bọn hắn gây sự trước.

– Bọn chúng nói, ngươi ăn trộm chiêu thức của Thiên Nhẫn chúng ta.

– Gì? Vu khống rồi! Ta còn chẳng biết Thiên Nhẫn các ngươi dùng chiêu thức gì? Làm sao nói là ăn trộm?

– Vậy sao? Ngươi dám nói ra tên thủ pháp phi đao ngươi dùng không?

– Thiên Ma Truy Hồn Đao.

Đoan Mộc Duệ lập tức cười bí hiểm:

– Vậy thì đúng rồi. Bởi vì ngoại hiệu Giáo chủ của chúng ta chính là… Thiên Ma.

– Thiên Ma?

Lăng Phong mờ mịt. Kỳ thực không chỉ hắn, ở đây hầu hết đèu không biết Thiên Ma là ai. Mặc dù nghe tên quả thật rất “kêu”.

Không ai để ý đến, Thiên Diện bỗng nhíu mày.

Đoan Mộc Duệ lại nói:

– Nói vậy chắc ngươi hiểu. Thiên Ma Truy Hồn Đao là thủ pháp do Giáo chủ chúng ta sáng tạo ra.

Thiên Diện từ đầu vẫn im lặng, đột nhiên hừ lạnh:

– Hắn chẳng qua chỉ sửa một chút rồi đổi tên mà thôi.

– Thiên Diện, cô còn biết gì sao?

– Hừ! – Thiên Diện lại im lặng.

Lăng Phong đành không phục nói tiếp:

– Từ từ, nói vậy không lẽ cứ đặt tên chiêu là Thiên Ma thì đều của Thiên Nhẫn hết chắc?

– Haha, nói không chừng là vậy. Nói cho ngươi biết, Thiên Ma Truy Hồn, muốn luyện đến cao tầng, còn phải có một bộ Thiên Ma Bí pháp đi kèm. Bằng không, ngươi có luyện cả đời cũng chỉ như mấy bộ thủ pháp tầm thường mà thôi.

Giọng điệu của Đoan Mộc Duệ giống như đang “chỉ điểm” cho Lăng Phong, hơn là đòi nợ.

“Khó trách!”

Lăng Phong nghe đến đây, liền ung dung nói:

– Tóm lại, thủ pháp của ta là do người khác đưa, có ăn trộm cũng là ngườii đó ăn trộm, không có liên quan đến ta.

– Haha, không cần ngươi nói, ta cũng biết là ai rồi. – Đoan Mộc Duệ bỗng cười bí hiểm.

“Từ từ, vậy Kha lão là ai?” Lăng Phong lập tức nghĩ thầm.

Bộ phi đao của Kha lão chỉ có nửa trên, nói không chừng quả thực là “đồ ăn trộm” từ Thiên Nhẫn.

Thực ra cái nghi ngờ này hắn đã từng nghĩ qua, nhưng căn bản không có đầu mối.

Khả năng Kha lão chính là Thiên Ma rất thấp. Chuyện này liên quan đến tình báo hai nước Tống – Kim. Tống đình khó lòng khinh suất đến mức, để Giáo chủ Thiên Nhẫn của Kim làm Tổng Cục trưởng Tổng cục Tình báo của mình. Chuyện này nếu là thực, vậy thì quá kinh thế hãi tục. Thử nghĩ siêu cao thủ như Thiên Ma, lại có quyền ra vào tẩm cung của Hoàng đế như cơm bữa, vậy thì nguyên dàn vua cha vua con nhà Tống chắc đã thăng thiên sạch sẽ.

Nhưng xem ra, Kha lão nhất định có liên quan với Thiên Nhẫn giáo.

Lăng Phong chuyển chủ đề:

– Còn chuyện ân oán với Thiên Nhẫn. Nhờ Đoan thúc chuyển lời, lần sau gặp lại mấy vị Hộ giáo sứ kia, ta nhất định còn đánh tiếp. Nếu Đoan thúc muốn ngay đây giải quyết, vãn bối cũng không ngại. Chẳng qua, hy vọng xong lần này làm cho ra nhẽ luôn. Ta không muốn Thiên Nhẫn mấy vị ỷ người đông lần sau cứ đòi truy cứu mãi…

Nghe câu của Lăng Phong, Đoan Mộc Duệ không hề thấy khó chịu, ngược lại còn lộ ánh mắt thưởng thức. Đói với người Nữ Chân quen lấy vũ lực làm thước đo, kiểu thanh niên như Lăng Phong là đặc trưng.

Đoan Mộc Duệ liền cười ha ha:

– Được thôi, có sự đảm bảo của ta, ngươi nếu giết được chúng cũng không lo bị Thiên Nhẫn trả thù. Thậm chí còn có thể thành khách của bổn giáo.

– Đa tạ Đoan thúc.

Đoan Mộc Duệ bỗng liếc Lâm Hàm Uẩn đứng cạnh, cười thâm ý:

– Có điều, nếu như ngươi với cháu gái ta mà thành hẳn một cặp. Vậy thì thậm chí không cần ngươi nhọc công ra tay, ba tên kia sẽ tự đến nhận tội luôn.

– Đoan thúc, đừng nói lung tung! – Lâm Hàm Uẩn sẵng giọng.

Lăng Phong nhìn bộ dáng của Lâm Hàm Uẩn, vẫn xấu chả khác gì lúc trước. Coi bộ cháu gái nguy cơ ế dài, thúc thúc phải thay cha mẹ đi tìm chồng cho. Hắn liền chột dạ xoa tay cười:

– Ấy, ta đã có vợ con rồi, xem ra kiếp này không có duyên với Lâm đại tiểu thư.

Ánh mắt Lâm Hàm Uẩn hiện lên dị dạng, nhưng rất nhanh biến mất.

Văn Thành Bích nghe vậy, ngọt ngào dựa nhẹ vào người Lăng Phong, giống như muốn khẳng định chủ quyền. Đáng ra, một mỹ nhân ngọt lịm như nàng, căn bản không cần lo lắng xú nữ như Lâm Hàm Uẩn. Chẳng qua, nàng lại biết thân phận thực của Lâm Hàm Uẩn.

Đoan Mộc Duệ cười dài:

– Không hề gì. Nghe nói người Tống các ngươi, có chút tiền liền tam thê tứ thiếp còn gì? Ta còn phải ghen tị đó.

Lăng Phong ho khan:

– Khục, ta thực ra cũng muốn lắm… Á…

Nói nửa câu liền cảm giác hông trái bị nhéo một cái, suýt chút chỗ da thịt cũng bị cắt rời ra.

-… Lâm đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, tại hạ cho dù dám, cũng làm sao dám đem về làm thiếp chứ.

– Không phải, là cháu gái ta làm thê.

Anh em xung quanh suýt nữa phun hết đồ ăn buổi sáng ra ngoài.

Nhìn một cái thử xem. Một bên là mỹ phụ đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Bên kia… khụ, đem về làm nha hoàn coi bộ còn phải xem xét cắt giảm chi tiêu, còn đòi làm bà cả.

Đoan Mộc Duệ liền đổi giọng lạnh lùng:

– Xem ra mời ngươi trà rượu gì đều không thích. Vậy được, để ta xem thử tiểu tử ngươi có gì thú vị.

– Đoan thúc, ngươi là tiền bối đó. – Lăng Phong biết không tránh được, vội vàng nhắc khéo.

– Người Kim chúng ta chỉ coi trọng thực lực, không để ý bối phận. Lão phu sẽ không nhường đâu. Xem chiêu!

“Vù”

Đoan Mộc Duệ đột ngột phóng tới trước.

– Thiên Ma Truy Hồn Trảo!