Chương 403: Ngươi Nhìn Đủ Chưa?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiên Sư đạo kéo dài hàng ngàn năm nay, ngoài việc luyện đan còn phụ trách các loại ma quỷ trong dân gian. Ghi chép của bọn họ, có đôi chỗ ly kỳ đến khó tin, nhưng rất nhiều người lựa chọn tin tưởng.

Một trong những câu chuyện đó, chính là về “tướng hồn”.

“Tướng hồn” – theo lời của Thiên Sư, từ vô tận xa xưa là những tướng lĩnh phục vụ cho Ma Giới gì đó. Bọn chúng được chú định sẽ kiếp kiếp tồn tại, cho dù chết đi cũng không bị đưa vào luân hồi, cứ thế lai vãng đâu đó rồi đoạt xá trọng sinh tiếp. Nhưng việc trọng sinh của chúng cũng không phải ngẫu nhiên mà được, đại khái cứ vài trăm năm sẽ có một đợt. Một lần cũng không đùng cái làm hết, mà có khi kéo dài cả chục năm.

Còn trọng sinh để làm gì? Thiên Sư chưa bao giờ nói rõ ra, chỉ nói chúng có “sứ mệnh”.

Tin tức đến đoạn này thì Lăng Phong cũng biết qua loa đại khái. Hắn còn mang máng nghe đến Thiên Cương Địa Sát gì đó.

Nhưng còn vài đoạn phía sau thì hắn lại chưa từng được nghe.

Nói đúng hơn, là hắn chưa nhớ ra.

Đó là, mỗi lần trọng sinh, những ma đầu này đều phải bảo trì thân thể còn “trinh trắng”, bất kể là ma nam hay ma nữ. Bằng không, coi như mất “tư cách”, hết kiếp đó cũng là chấm dứt “sứ mệnh”, chết đi trở lại là một vong hồn tầm thường, bị ném vào luân hồi, đầu thai kiếp sau hoàn toàn không có năng lực gì.

Đến đây lại nói, ma trong dân gian, vì sao nhiều nhất chính là các loại ma “còn trinh tiết”?

Văn bản của Toàn Chân giáo giải trình thế này. “Điều này liên quan đến tam bảo tinh – khí – thần. Một linh hồn còn trinh nguyên, nghĩa là còn giữ được nguyên tinh như lúc sinh ra. Tinh sinh khí, khí sinh thần, lúc chết kéo theo thần khí duy trì được lâu, thành ma cũng mạnh mẽ nhất, nếu gây chuyện thì người phàm cũng dễ thấy nhất.”

Phật giáo lại có một bài diễn thuyết khác. “Nữ tử còn trinh tiết, chết đi thường mang theo oán niệm, cho nên khó được siêu thoát, trở thành hồn ma vất vưởng.”

Thiên Sư đạo bởi vì bị triều đình ghét bỏ, trong dân gian cũng dần mất phiếu tín nhiệm, cho nên sẵng giọng nói như sau. “Ma là ma, không cần lời giải thích!”

Rút cục, lại không biết ai đúng.

Cũng không biết những quan niệm này có liên quan đến việc tu hành của các giáo phái hiện tại hay không. Nhưng về cơ bản, cả hai nhà Phật Đạo xưa nay, tuy giáo lý kinh kệ khác hẳn nhau, nhưng việc tu hành lại cùng một hướng. Đó là đã muốn làm siêu nhân, tu vượt luân hồi, điều kiện tiên quyết là phải thanh tâm quả dục, giữ gìn thân thể trước. Còn chưa nghe giáo phái nào nói rằng muốn tu luyện phải ăn chơi gái gú xả láng cả. Bản thân nhiều đại môn phái bí ẩn, đều có những chức danh thánh nữ thánh tử. Tỷ như Thần Cung.

Nói vậy, tu tiên trường sinh, tọa hóa thành Phật hay tu ma trọng sinh, biện pháp có thể khác nhau, truy về căn nguyên đều là một? Liệu có liên quan gì hay không?

Kể lòng vòng một đoạn dài, tóm lại Thiên Diện xem ra là một… xử ma nữ.

Từ từ, nói vậy Cố lão điên…

Lại từ từ tiếp, “Hàn Phong” của năm 20xx đâu phải xử nam? Mỗi cuối tuần Phong ca đều đi club “giải trí” đàng hoàng.

Nói ra, có thể vì Lăng Phong là trường hợp đặc biệt – “trọng sinh kép”, vừa xuyên không vừa đầu thai. Có thể cái kiếp mang “Cửu Âm chân khí” của Lăng Phong, thuộc vào cái gì “Tướng hồn” Thiên Cương Địa Sát mà Thiên Sư đạo nói, chính là một xử nam thật. Nhưng xui xẻo cho vị vong hồn xử nam này, vừa đầu thai chuyển kiếp xong thì gặp phải Hàn Phong “lỗi database”, sổ tử bị đánh sai, từ hiện đại xuyên về đập bẹp luôn, ký ức cũng bị đè lên.

Vậy còn Dương Ngọc Nô? Khó nói, theo lời Cố lão, nàng ta sau 3 năm không có biểu hiện gì đặc biệt về mặt thần lực như Lăng Phong. Có thể chỉ là thuần túy xuyên không ngôn tình. Không liên quan.

Mà thôi, bây giờ nói chuyện xử nàm xử nữ cũng ý nghĩa gì nữa đâu? Phong ca thế nhưng đã giải quyết kiếp xử nam từ tận trăm chương trước. Trọng yếu là hắn có muốn làm xử nam độc giả cũng không cho, có sứ mạng trọng sinh gì cũng vứt.

Ở một không gian màu xám đầy âm u.

Đây là một đoạn cố sự in sâu trong trí nhớ của ai đó. Cũng không rõ xảy ra vào ngày tháng năm nào.

“Nhớ kỹ, ngươi nhất định phải trở nên lãnh khốc. Lãnh khốc với kẻ khác, lãnh khốc với chính mình. Tình cảm chỉ khiến ngươi trở nên mềm yếu. Vô luận là tình yêu, tình thân, tình thầy trò, tình bằng hữu… Những kẻ như chúng ta, mỗi lần trọng sinh là một lần chú định nhiệm vụ, mỗi ngày trôi qua đều là khốn cảnh trùng điệp. Duy nhất có thể tin tưởng chỉ có chính bản thân mình. Đến cuối cùng, cũng chỉ còn bản năng nói cho ngươi biết phải làm gì…”

Đó là lời dặn dò của sư phụ đầu tiên của nàng.

Nàng đã từng rất không thích nghe câu này.

Không gian xám lại vỡ ra, rất nhanh liền thay đổi. Xem ra đã trôi qua thêm vài kiếp người.

Một thân ảnh nam nhân hiện ra.

Hắn khác biệt với tất cả. Trên khuôn mặt hắn luôn mang theo sự tự tin, phảng phất trên thế gian chẳng có gì có thể làm hắn thấy mới lạ. Hắn là ánh nắng chiếu vào sứ mệnh âm u của nàng.

Hắn đã nói rằng, có một ngày hắn sẽ phản bội “số mệnh”.

Nàng nghe vậy liền mừng rỡ, ảo tưởng hắn sẽ cùng nàng kết thúc kiếp sống tẻ nhạt này, đi tìm một mảnh đất mĩ lệ xa xôi…

Đến cuối cùng, hắn quả thật phản bội. Lựa chọn kết thúc sứ mạng lặp đi lặp lại kia, tự mình lập ra một số phận mới, dù chỉ lóe lên một kiếp người rồi thôi.

Nhưng, hồng nhan tri kỷ đi cùng hắn không phải là nàng, mà là một nữ nhân khác. Xinh đẹp hơn nàng, cao quý hơn nàng…

Còn nàng, chính là Thiên Diện.

Hai đoạn cố sự khô khốc, chính là hai thứ luôn sót lại trong ký ức, sau bao nhiêu lần đầu thai Thiên Diện cũng không nhớ rõ. Mỗi lần trọng sinh, nàng có thể quên hết mọi thứ, chỉ riêng hai đoạn cố sự này thì vĩnh viễn không quên được. Cứ mỗi lần điều khí lạc vào tâm cảnh, Thiên Diện lại nhớ đến nó.

Rút cục, Thiên Diện cũng thấu hiểu lời sư phụ.

Tịch mịch, tỉnh táo mà sống. Nàng dần quen thuộc với kiếp sống như vậy.

Trên thực tế, qua bao kiếp, giết người càng ngày càng nhiều, trên người Thiên Diện sát khí cũng càng ngày càng đậm, cho dù trong “tộc” cũng cơ hồ không người nguyện ý tiếp cận. Về phần người bên ngoài, gặp qua Thiên Diện Quỷ Thủ hầu hết đều là người chết.

Không có tình cảm, sẽ không có nhược điểm.

Nàng không nhớ rõ mình đã bao lâu không cười, thậm chí quên mất chính mình cười sẽ làm ra khuôn mặt như thế nào.

Nhưng điều này cũng không trọng yếu. Kiếp này trọng sinh vào một nữ nhân bị hủy dung, có cười cũng vô cùng xấu xí mà thôi.

Bên ngoài, không gian thực.

Lăng Phong gắng nghe ngóng, nhưng căn bản không hiểu Thiên Diện lẩm bẩm cái gì.

Ài, thôi, vẫn là tiếp tục công tác cứu hộ đi vậy.

Áo ngoài được cởi ra, Lăng Phong mới biết hóa ra Thiên Diện cũng đã tự sơ cứu một lần. Chẳng qua lớp vải buộc vết thương đã hoàn toàn một màu đỏ, thậm chí đã khô hết lại.

Hắn cẩn trọng hé lớp băng bó ra, nhẹ nhàng vén lớp áo lót lên một chút.

Nhìn thấy vết thương, hắn không khỏi rợn người.

Là một vết chém thật dọa người. Hiện giờ ở đây không có thuốc đặc dụng, được một tên Phí thần y thì bị ai đó xử lý m* nó mất, cho dù Lăng Phong có làm gì, nhất định không tránh khỏi lưu lại sẹo.

Vết thương có lẽ do trường kiếm, lại không biết kẻ nào gây ra. Hôm đó ở trận cả Toàn Chân giáo và Di Hoa cung đều dùng kiếm.

Một nữ nhân, dung nhan đã không được nguyên vẹn, bây giờ sắp sửa có vết sẹo như vậy…

“Ài!”

Đến lúc này thì một chút ý niệm lăn tăn trong đầu Lăng Phong cũng mất sạch.

Lăng Phong cũng chỉ có thể tạm khép lại mảnh vải băng bó, xong xuôi ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí mẫn cảm kia. Có mấy con chuột gần đó làm chứng, Phong ca đây hoàn toàn là thiện ý. Trong đầu hắn đang loạn chuyển, cố thử xem bằng vào vốn kiến thức xuyên không của mình, liệu có nhớ ra cách nào hạn chế lưu sẹo hay không?

Giống như, không được ăn các loại thịt trâu bò, rồi dùng thảo dược đắp lên gì đó. Có điều là dược gì thì hoàn toàn không nhớ.

Phong ca năm đó phương diện chấn thương chỉnh hình căn bản một chữ cũng không thông. Nếu là không chấn thương nhưng vẫn muốn chỉnh hình thì còn biết một chút. Tỷ như, vòng một chị em làm sao cho ngày càng to ra chẳng hạn.

Đột nhiên, không khí có gì đó không đúng.

– Ngươi nhìn đủ hay chưa?

Một giọng nói lạnh lẽo cất lên, đánh rơi ánh mắt thuần khiết của ai đó.

– Ặc!

Lăng Phong chột dạ vội vàng ngồi thẳng.

“Quả này hiểu lầm to rồi đây!”

Phong ca đoán trúng, phần thưởng là một tầng sát khí bao phủ. Thậm chí còn lăng lệ hơn trước.

Thiên Diện đưa đôi mắt to màu xám “đặc trưng” quét lấy Lăng Phong.

– Ờ… Khụ! Ta vừa rồi hoàn toàn là ý tốt, cảm thấy… vết thương của cô mà không trị liệu sớm, chỉ sợ để lại sẹo.

– Hừ! – Đáp lại là một tiếng hừ lạnh.

– Thề có Thiên Lôi làm chứng, vừa rồi ta không có sinh ý niệm gì với cô hết đó…

“Ầm!” Có tiếng sấm xa xa. Cuối năm, thời tiết cũng thất thường.

“Bà nội cha mày Thiên Lôi, sao lần nào anh thề trên mạng sống mày cũng đánh thế!”

Khà khà! Trên cao có tiếng sấm rền như cười đểu.

Mạng sống là do mình tranh thủ, nhân lúc đại tỷ còn chưa phát cơn, nói được bao nhiêu thì cứ hết mình mà nói, có chết cũng đỡ bực. Lăng Phong tiếp tục lải nhải:

– Cô không tin ta cũng chịu! Trước hết, để ta mặc lại áo cho cô, chứng minh cho tấm lòng thanh khiết của ta vậy.

Lăng Phong vừa nói vừa làm, mắt còn cố ý nhìn ra chỗ khác. Khổ một cái, không nhìn thì tay sẽ chạm lung tung. Rút cục, đành phải thành thật vừa nhìn vừa kéo mới được.

Thời gian trôi chậm như con ngan, Phong ca chửi thầm liên hồi:

“Ông trời! Nguyên hai miếng đậu hũ to như vậy ngay trước mắt, bảo ông giả ánh mắt thiên chân vô tà thế chó nào được đây!”

Chỉ kỳ quái, Thiên Diện một lúc lâu không có bất luận hành động gì khác, mặc cho Lăng Phong kéo cứ kéo, nói cứ nói, nuốt nước bọt cứ nuốt nước bọt.

Nàng chỉ nhìn hắn. Không bao hàm bất kỳ sắc thái tình cảm. Cũng không có chủ quan yêu ghét. Trong ánh mắt đó, phảng phất Lăng Phong chỉ là một cái… cột nhà.

– Hề! – Lăng Phong gắng cười trừ một cái cầu tài.

Áo ngoài kéo đến một nửa, đột nhiên tay Thiên Diện động, hất tay Lăng Phong ra, sau đó…

– Tiểu Nguyệt tỷ, cô… làm gì đấy?

Lăng Phong lắp bắp.

Chỉ thấy Thiên Diện không nói năng gì, một tay khó khăn đưa lên. Lăng Phong còn tưởng nàng chuẩn bị Phong Hồn Chỉ Phá Cốt Trảo gì hắn. Chẳng ngờ…

Nàng ta thế mà từ từ… cởi bỏ kiện áo lót cuối cùng.

“Đậu móa!”