Chương 399: Đêm Nay Ta Muốn Bù Đắp

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mã Chủng thôn, nửa đêm không trăng.

Lăng Phong mượn nhờ bóng đêm rón rén trở lại căn miếu nhỏ. Trường Phong tiêu cục lần này đến Mã Chủng cả chục người, đương nhiên một cái miếu không trụ hết được. Bên trong miếu vì vậy dọn dẹp lại dành riêng cho mẹ con Thành Bích và Lăng Phong, còn chúng huynh đệ đều cắm bạt bên ngoài, chia nhau mà canh gác.

Việc đầu tiên, chính là tìm chỗ Thành Bích trú tạm.

Cả hai tháng qua hai người đều bận rộn, hơn nữa Thành Bích phải thường xuyên ở cùng Như Ý. Thành ra Thành Bích và Lăng Phong căn bản không có cơ hội gần gũi lần nào. Ài, nhớ a nhớ a, cái thân hình tràn đầy phong tình của nàng ấy, bầu ngực căn tròn, vừa nghĩ đến thôi là đã…

Lại nói, tiểu cô nương Như Ý lần nọ gặp cảnh đánh nhau bỗng trở nên trầm tính khác thường. Lần đó cô bé bị tên Cẩu Lang Quân đột ngột khống chế, sau đó lại tận mất chứng kiến cảnh tên kia bị Đại Đao một đao chém chết ngay tại chỗ, xác gã còn ngã xuống ngay bên cạnh Như Ý. Có lẽ vì thế khiến cô bé sinh tâm lý chướng ngại.

Lăng Phong đã xem Như Ý như con gái mình, hắn cũng rất muốn “cải thiện quan hệ” với cô bé. Ngặt nỗi cô bé từ trước vẫn luôn bài trừ người lạ, đặc biệt là nam nhân. Hiện tại còn bị cú sốc tâm lý như vậy, Lăng Phong vài lần trò chuyện đều bị nhìn như kẻ địch, hắn đành để Thành Bích bình ổn cô bé trước. Thời gian còn dài, không phải vội.

Chỉ là, cô bé cứ thế đoạt mất Thành Bích, đêm nào cũng phải ôm nàng mới chịu ngủ, khiến cho Phong ca không cách nào làm chính sự. Có đôi khi, Phong ca cảm giác cô bé này chả bị sốc cái gì hết, mà là đang đùa dai hắn.

Có điều, giờ này thì Như Ý chắc hẳn đã ngủ say. Chỗ này có hơi tạm bợ, coi như chịu khó giảm âm lượng xuống chắc không vấn đề gì đi.

Sắp đến cửa miếu, Phong ca bỗng thấy bất thường.

– Từ từ, sao tối như vậy?

Căn miếu hoàn toàn yên tĩnh, tuy không hề có tro bụi mạng nhện, nhưng đèn lồng lại không có nổi một cái. Vừa lúc không có trăng, cái miếu to như vậy khắp nơi đều đen như mực, thoạt nhìn rất là… ma quái.

Phong ca nuốt nước miếng, lại ngoái đầu nhìn ra ngoài. Lúc này mới ngẫm ra vì sao cổ quái.

“Tí tách”

Chỉ thấy xung quanh mấy cái lều, chỉ thấy vài cái đốm lửa còn âm ỉ, xem chừng vừa bị dập xong không lâu.

Trong miếu không người khoan nói đến, bên ngoài vì sao cũng không người nốt? Chẳng phải đã phân chia ca thay nhau canh gác rồi sao, chí ít cũng phải có một nhóm đang thức mới đúng. Thế này lỡ như có đám tặc nào chạy tới gây sự, chẳng phải bị cuỗm sạch đồ xong mới biết?

Hay là chúng huynh đệ biết ý Đại Đương gia có “việc cần làm”, đã biết ý chuồn đi hết. Rất tốt, quả nhiên huynh đệ đồng tâm, về sau nhất định có thưởng.

Lăng Phong lại tiếp tục lần mò vào trong.

Lăng Phong ngũ giác so với người thường nhạy cảm không ít, nhưng không có nguồn sáng, thị lực cho dù tốt cũng thế. Lăng Phong cũng là tùy thân mang theo đồ tạo lửa, nhưng cái trò này đang là nửa đêm thâu hương. Ngươi nói hay là đốt cái đuốc sáng rực vào phòng Thành Bích dựng nàng dậy đòi tâm sự đi?

Sờ soạng thận trọng đi vài bước, đến giữa miếu, hắn bỗng có một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ…

Có ai đó đang nhìn.

Ngẩng đầu lên…

– Mẹ ơi…

Đập vào mắt là một pho tượng Thành Hoàng, hai mắt còn trợn trừng nhìn Lăng Phong.

Lăng Phong vuốt vuốt ngực. Suýt chút thì chửi luôn cha Thành Hoàng. Ài, ngài tọa ở đây như vầy, chốc nữa bảo bọn ta làm sao tâm sự? Phong ca mặc dù tự tin vào kỹ thuật bản thân không kém gì nam diễn viên phim hoạt hình, thế nhưng hắn rất không tình nguyện cho người khác xem miễn phí.

Lại nói, cái địa phương thế này, mẹ con Thành Bích làm sao yên tâm mà ngủ được không biết nữa?

“Vù vù”

Một cơn gió lạnh lại thổi qua. Kỳ quái, đã vào tận bên trong còn thấy gió là thế nào?

Lăng Phong bỗng cảm giác lại có ánh mắt nào đó đang chằm chằm nhìn mình. Lần này là từ sau lưng. Chỉ là, thần lực toả ra sau lại hoàn toàn không định vị được vấn đề. Trong Trường Phong hiện tại, ngoài Thành Bích có lẽ chỉ còn Tiêu Thiên Phóng có thể qua mặt được thần lực của Lăng Phong, nhưng Tiêu đại ca chắc sẽ không nửa đêm chờ Lăng Phong tâm sự chứ?

Hay là… ma?

Cũng chỉ có ma là không thể dùng thần lực mà nhìn thấu được đi?

Lúc chiều đi theo Mã Hồi nghe ngóng, Phong ca thế nhưng tình cờ nghe được dân trong thôn nói đến cái miếu này. Nghe đâu năm đó có một vị cô nương đột nhiên nổi điên, chạy vào chính cái miếu này treo cổ tự tử. Lúc đó nghe xong Phong ca còn tiện thể hỏi thăm nữ tính nhà lão Mã, còn nói cái gì cả thôn ngoài cái miếu ra không còn chỗ nào trọ tốt hơn.

Bỗng…

“Soạt”

Một thứ gì đó mềm mềm đặt lên vai Lăng Phong.

– Ai cha má ơi, cô nương oan có đầu nợ có…

“Phụt”

Có tiếng thở nhẹ, giống như ai đó đang nín cười.

Lăng Phong vì thế liền gắng trấn tĩnh. Anh đây ngay cả Diêm Vương điện còn đi qua, ngưu đầu mã diện còn chửi, chính là ma cao cấp đã tốt nghiệp âm phủ, còn sợ ba cái loại ma treo cổ trốn trong miếu nữa không bằng?

Bàn tay kia vẫn đặt trên vai Lăng Phong.

“Từ từ, âm ấm, là tay thật.”

Lăng Phong liền đoán là Thành Bích, không khỏi thở ra một hơi.

Nàng ấy bày trò?

Thành Bích là thủ lĩnh mật thám, chuyện dựng hiện trường giả tạo không khí chẳng có gì khó. Nói không chừng, nàng cũng “lâu ngày nóng ruột” như Lăng Phong, muốn làm một tí “bóng đêm lãng mạn” cho nó tăng tình thú cũng nên…

Khặc khặc, không hổ là vợ Phong ca, phải thế chứ. Phong ca chán nhất chính là những chị em chỉ biết nằm ra hưởng thụ, bắt cánh đàn ông phải chạy đi bày cảnh lãng mạn nọ kia, xong xuôi cũng là đàn ông phải “cày bừa”.

Lăng Phong lại là ai? Phim tâm lý hình sự Nhật Bản đã xem không ít, ngay cả phân cảnh cường nữ tống giam nam chính còn biết hẳn vài loại, trong đêm kích tình có là cái gì? Lập tức phối hợp diễn xuất, cũng không thèm quay đầu xác nhận, cứ thế đưa tay nắm lấy bàn tay nọ, chỉ cảm thấy lành lạnh. Trong lòng lại nghĩ đến, Thành Bích dạo này phải cùng hắn bôn ba, chỉ e bị ảnh hưởng ít nhiều. Lăng Phong không khỏi thấy tiếc nuối giùm nàng, liền mở miệng:

– Ài, gần đây khổ cho nàng. Đêm nay ta sẽ bù đắp đầy đủ…

– Vậy sao? Rất tốt…

Phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh.

“Đù, không phải Thành Bích?” Lăng Phong không khỏi lông tóc dựng đứng.

Nhưng khi hắn muốn động thân phản ứng thì lại phát hiện, bản thân đã bị thứ gì đó khống chế cứng ngắc. Chẳng trách từ lúc vào miếu đến giờ, Phong ca lại chẳng đánh ra được chiêu nào.

Không gian như đặc quánh lại, tràn ngập tử khí.

Một nơi cách đó không xa, vẫn tại Mã Chủng thôn.

Chỉ thấy một người tay phải phe phẩy quạt lông chim đang thao thao bất tuyệt, Hạo Khí Minh quân sư “Trí Đa Tình” Ngô Dụng:

– Việc trước mắt, đó là giấu tài phú tránh quan phủ. Hiện nay Hà Đông đã không còn chỗ, tại hạ đề nghị chọn Hà Bắc Sơn Đông. Chỗ đó Yên Vương kiểm soát, quan quân Tống không thể với tới. Tại hạ nhiều năm nay cũng nghiên cứu một chút thiên văn địa lý, chọn ra được một nơi vô cùng thích hợp. Đó là Lương Sơn.

– Lương Sơn Hà Bắc?

– Đúng vậy, Lương Sơn đường núi hiểm trở, dễ thủ khó công, vô cùng phù hợp để Hạo Khí Minh đóng trú. Hơn nữa, phía đông là phủ Tế Nam có tổng đà Cái bang, phía tây lại là Vạn Thú lĩnh, vô cùng thuận tiện.

Ngô Dụng đến đó quay sang một nhóm người đối diện, khách sáo nói:

– Không biết ý của Trường Phong các vị ra sao?

Phía đối diện, đang là mẹ con Văn Thành Bích, Tiêu Thiên Phóng, Bạch Ngọc Đường, Tần Quyền các loại. Toàn bộ Trường Phong tiêu cục đều ở đây, chẳng trách Phong ca ở miếu cô đơn một mình.

Thì ra Hạo Khí Minh đã đến Mã Chủng thôn, tổ chức họp kín ngay trong đêm, bàn kế hoạch phát tán vàng bạc cướp được.

Lại nói, Trường Phong tiêu cục quả nhiên không thẹn là công ty dưới trướng Phong ca, gần nhất tên tuổi càng lúc càng lên. Còn nhớ vài tháng trước Lăng Phong dự tiệc ra mắt Hạo Khí Minh, ngay cả cái bảng tên cũng không được phát. Bây giờ thì sao? Cái bang Vạn Thú bị Thiên Diện đánh te tua, Trường Phong tiêu cục nghiễm nhiên thành đại thế lực miền bắc.

Bỗng, từ bên ngoài có tiếng cười ha hả:

– Haha, Lương Sơn rất tốt, Lương Sơn rất tốt. Mấy người các ngươi ấy à, theo kịch bản là phải lên Lương Sơn từ sớm rồi mới đúng…

– Ai đang nói?

Cả đám “cao thủ” Hạo Khí Minh đều căng như lâm đại địch, có kẻ thậm chí tư thế sắp vòng cửa hậu bỏ chạy. Nói sao, trưa qua bị Thiên Diện một chiêu “ultimate” tan tác xong xuôi, thoát được chạy nửa đường lại không biết bị thằng nào mật báo, lại bị quân Bình Định chặn đánh. Quần chúng vòng vèo đánh lạc hướng mãi mới bò được đến Mã Chủng thôn, anh em đều mệt chết.

Thành Bích là người đầu tiên nhận ra ai đang đến, nàng lập tức nhoẻn miệng cười.

– Chàng về rồi đó à?

Mặc dù nàng che nửa mặt, nhưng tiếu nhan vừa lộ liền điên đảo chúng sinh. Ở đây đều biết Trường Phong tiêu tục có một vị đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, từ lúc nàng xuất hiện quần chúng đều liếc mắt không biết bao nhiêu lần. Giang hồ không thiếu nữ hiệp, nhưng xinh đẹp thì vô cùng hiếm, không có giống như phim ảnh vẫn đưa. Trừ phi là mấy loại “gái giang hồ”.

Đáng tiếc bông hoa ở Trường Phong lại đã có chủ, nghe đâu chính là tân Đương gia. Chỉ là, tên kia bấy lâu lại chả thấy ló mặt bao giờ, mọi chuyện đềuu để phu nhân làm sạch. Chúng nhân rất hiếu kỳ, rút cục là tên nào có diễm phúc như vậy, vừa có người đẹp vừa được rảnh rang?

Lúc này, Thành Bích bỗng liếc đôi mắt phượng về ai đó, nàng phát hiện đi cùng Lăng Phong còn có người. Kẻ này ăn mặc kín mít một màu xám, mũ áo trùm kín đầu, toàn thân không để lộ bất kỳ mảnh da thịt nào, thậm chí năm ngón cũng mang bao tay phủ lại.

Lăng Phong vừa vào cũng đánh mắt ngay với Thành Bích. Chẳng qua, còn chưa kịp ra hiệu đã nghe một tiếng rít lạnh đánh thẳng vào thần lực:

“Ngươi tốt nhất đừng có vọng động, làm theo những gì ta nói, bằng không hai mẹ con nàng ta sẽ chết đầu tiên.”

Lăng Phong lập tức toát mồ hôi. Người khác không sao, chứ “vị này” mà cảnh báo, hắn tin nói được làm được.

Thành Bích nhạy cảm phát hiện Lăng Phong đang bị khống chế, nàng vẫn trấn tĩnh nói:

– Bọn ta chờ mãi không thấy, cho nên đến đây trước. Đây là?

– Khụ. Vị này… – Lăng Phong ho sù sụ.

Kỳ thực, Thành Bích vừa nói lại vừa tung Khai Thần Thuật ra dò xét kẻ lạ mặt nọ. Vừa mở ra một cái, nàng liền không tự chủ lùi ra sau một bước, hai tay giữ lấy vai tiểu thư Văn Như Ý đứng phía trước.

Lăng Hổ từ đầu vẫn thờ ơ với xung quanh cũng đột ngột trở nên căng thẳng.