Chương 383: Minh Tưởng

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Triều Lam và Ngô Dụng bất ngờ là vì bọn họ biết được chút nội tình. Đó là, Lưu Quang Thế cũng bị hạ độc thủ.

Thậm chí, độc kia cũng cùng một loại với độc mà Triều Lam đang chịu, Đoạn Cân.

Sau khi Lưu Diên Khánh cáo lão, Lưu Quang Thế thay lão cha trở thành linh hồn của quân Bình Định. Có hắn dẫn quân, quân Bình Định gần như vô địch. Cho nên điều kiện quyết yếu của lần cướp bóc này, đó là quân Bình Định nhất định không có Lưu Quang Thế.

Thế lực bí ẩn đã hứa hẹn sẽ giúp Triều Lam hạ độc Lưu Quang Thế, khiến quân Bình Định không thể toàn lực xuất quân. Rõ ràng tin tức thám báo mấy ngày qua đều nói Lưu Quang Thế bệnh liệt giường, ho ra máu, Triều Lam còn cho rằng mọi thứ thuận lợi. Giờ này Lưu Quang Thế lại vẫn sờ sờ ra đó.

“Trí Đa Tình” Ngô Dụng đưa mắt nhìn tình hình, trầm giọng nói:

– Thiên Vương, họ Lưu vẫn khỏe mạnh xuất binh, tình hình này có lẽ phải dừng ở đây, trước mắt bảo toàn lực lượng.

– Vậy còn bức tượng Phật kia?

Ngô Dụng phe phẩy quạt lông chim phân tích:

– Lần này chúng ta phát lời kêu gọi, chính là ở bức tượng này. Nếu bây giờ chỉ ôm mấy xe bạc chạy đi, trong mắt chúng nhân không khác nào cướp bóc thông thường, danh bất chính ngôn bất thuận. Về sau có muốn hiệu triệu lần hai, cũng khó được lòng người…

Một người dáng cao gầy đứng cạnh nói ngay:

– Vậy thì, bằng mọi giá phải cướp được nó thôi.

Chỉ là Triều Lam quen Ngô Dụng một thời gian, biết người này nói lấp lửng tất còn có đoạn sau, vì vậy im lặng lắng nghe.

Quả nhiên Ngô Dụng cười mỉm lắc đầu:

– Thế trận thiên biến vạn hóa. Lúc trước cướp được mới là tốt, hiện tại thì không cướp được mới là tốt.

– Ý quân sư là…?

– Thiên Vương hãy lệnh cho Vạn Thú sơn trang và Cửu Long trại chia làm hai cánh tấn công một lần nữa. Theo tại hạ đoán, bọn họ nhất định bại.

– Đã thấy trước sẽ bại, vì sao còn đánh?

– Để họ chịu tổn thất một chút, đến lúc đó Thiên Vương cho dù có hiệu lệnh rút lui, bọn họ cũng sẽ không nói gì được. Trái lại, còn cảm nhận được tấm lòng nhân nghĩa của Thiên Vương. Cái Thiên Vương cần nhất lúc này không phải là nhân lực, mà là tiếng tăm.

Triều Lam không khỏi bừng tỉnh.

Gã lúc này đang bị kẻ khác kiểm soát, có thêm tiền tài thủ hạ cũng chẳng phải của mình, chỉ có “danh tiếng” là không phải lo chia cho ai. Thậm chí, có được danh vọng, nói không chừng có một ngày có thể lật ngược thế cờ, tự mình làm nên chuyện.

Đúng lúc Triều Lam muốn phát lệnh thì lại phát sinh biến hóa. Giữa bình nguyên đang hỗn loạn, một nữ nhân đồ tím đột ngột xuất hiện.

Nàng ta không rõ từ chỗ nào bay vào, nhẹ nhàng lăng không đáp đất, khiến quần chúng nhân dân đều phải đứng hình vài khắc, quên luôn cả việc đánh nhau.

Loại chuyện siêu cao thủ khinh công như chim này tuy có thể nghe nhiều, nhưng không phải ai cũng được chính mắt nhìn thấy. Đánh nhau thì lúc nào mà chẳng đánh được, tạm thời cho ra sau vậy.

– Đại tiểu thư?

– Thiên Diện Quỷ Thủ?

Chút bất tri bất giác, mặt trời đỏ đã từ từ qua đỉnh đầu.

Thiên Diện xuất hiện.

Lúc này, nói đến cao thủ võ lâm tại đương trường, nàng ta đương nhiên là nhân tuyển số một.

Vậy còn số hai?

Khích lệ mà nói, hình như là… Lăng Phong.

Huynh đệ khoan hẵng vội chê cười.

Cửu Âm chân khí khai mở, tu vi nội công của Phong ca đã là tăng lên tận mấy tầng, thậm chí… không thể cân đo. Đùa gì chứ? Kia là Cửu Âm tâm kinh, Thiên Hạ Ngũ Tuyệt năm đó còn phải dìu dắt nhau lên Hoa Sơn tranh giành. Cho nên, Phong ca là một chủ nhân của Cửu Âm, hoàn toàn có đủ tư cách được xem là cao thủ.

Ài, đầu thai ngoài sổ tử, luôn luôn phải hơn người cũng không có biện pháp. Nhớ lại năm đó Phong ca xuyên không, vừa mở mắt trong người cũng đã tuôn trào thần lực.

Câu hỏi đặt ra là, nhân vật bài danh thứ hai trên toàn mặt trận – “Phi Long sát thủ” kiêm “nhân viên mật thám rởm” Lăng Phong – hiện đang trình diễn chiêu thức bá đạo nào?

– Trình ca, thủ lĩnh đột nhiên… bị làm sao vậy?

– Ta cũng không biết! – A Trình nhíu mày.

Giữa chiến trường mấy trăm mạng đang quần thảo, có một tên mặt mày nham nhở lại điềm nhiên như không, như một lão tăng nhập định, ngồi ngay ngắn cạnh tượng Phật, và… nhắm mắt vận khí.

A Trình đưa tay trước mặt kẻ nọ vẫy qua vẫy lại. Đáng tiếc, không hề có phản ứng.

Dĩ nhiên, tên cổ quái đó chính là Lăng Phong. Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn sôi nổi chém gió chụp thương người khác.

Một thành viên Hoàng kỳ tò mò hỏi A Trình:

– Còn sống không vậy?

– Vẫn còn thở. – A Trình rụt tay, nuốt nước miếng đáp.

Mấy anh em Hoàng kỳ nhìn nhau hoảng sợ, căn bản không hiểu Lăng Phong đột ngột bị cái quái gì, có khi nào là bệnh truyền nhiễm hay không? Liền đồng loạt đưa ánh mắt dò hỏi… Tần Quyền.

Tần Quyền Lăng Hổ có mặt từ đầu. Chỉ nghe Tần Quyền khoanh tay buồn chán giải thích:

– Để hắn yên tĩnh đi, chắc đang minh tưởng.

– Gì? Minh tưởng? – Đám A Trình ngơ ra một lúc.

Thuật ngữ “minh tưởng”, phàm là dân luyện võ, đến một trình độ nhất định đều sẽ được nghe qua.

Một tên có chút hiểu biết không kìm được hỏi:

– Nhưng… xung quanh đang đánh nhau mà?

Tần Quyết huýt sáo một cái nói:

– Làm sao ta biết được? Vị thủ lĩnh này của các ngươi, hứng lên ngay cả giường ma nữ còn dám lên, minh tưởng giữa trận thì tính cái gì?

Anh em triệt để toát mồ hôi. Còn có kiểu bốc đồng như vậy? Chẳng lẽ không sợ đang lúc minh tưởng thì tưởng tới luôn thần chết?

Cái gọi là minh tưởng, đại loại chính là “dưới ánh nắng vàng, một vị cao thủ khoanh chân ngồi trên mặt đá, chậm rãi hít, hít, hít, lại hít, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra”.

Nói trắng ra là cấp độ hai của điều tức.

Dựa theo quyển “Minh tưởng Đại cương“ tái bản lần thứ x, thì chỉ riêng đoạn định nghĩa đã dài đến 69 trang, chưa kể phần chú thích. Ngắn gọn mà nói, minh tưởng là một phần trong luyện tâm pháp. Bình tâm tĩnh khí, thông qua suy tưởng mà cải biến thân thể gân cốt, khí huyết tràn đầy, tinh lực dư thừa…

Huynh đệ vẫn chưa ngộ ra thâm ảo?

Trong các siêu phẩm tiên hiệp những năm 20xx, các nam thần trong 10 chương đầu chắc chắn sẽ minh tưởng một lần, bài tiết tất cả “chất thải” hôi hám ra ngoài, thân thể trở thành tiên thể.

Đương nhiên, minh tưởng của Lăng Phong không đạt đến trình độ thanh tẩy hư cấu này. Chỉ là nghe nói nhân sĩ ưu tú một khi lĩnh ngộ được minh tưởng, sẽ có thể mở được tâm cảnh. Mà Lăng Phong thì chính là ưu tú trong ưu tú.

Còn như mở tâm cảnh sẽ thu được cái gì? Cái này, đáng tiếc, “Minh tưởng Đại cương” không đề cập đến. Nó nằm ở quyển “Tâm cảnh – nơi bạn không thể tự kiếm chế“, đang giảm giá 50%.

Chỉ là, người ta minh tưởng đều phải lựa chỗ an toàn yên tĩnh. Nhưng vì Phong ca là người ưu tú, hắn luôn lựa chọn lúc đánh nhau. Còn nhớ lần trước đụng ba tên Hộ giáo sứ Thiên Nhẫn cũng thế này, đang đánh lăn ra ngủ, không muốn nổi bật cũng không xong.

Kể từ hôm ngộ ra Cửu Âm chân khí, Lăng Phong cảm nhận được biến hóa, không phải chỉ lực lượng, mà cả tâm tính. Hắn cảm giác đôi khi mình bạo hơn hẳn, mặc dù trước kia hắn cũng đã sẵn tính khí này.

Cửu Âm tâm kinh, không chỉ đem đến chân khí, trọng yếu chính là “tạo tâm”.

Định được tâm ý, mới sinh khí lực. Đây là cơ bản.

Vừa rồi Lăng Phong đột nhiên thấy mình trở nên vô cùng mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu, cả người thoát lực. Hắn đoán bản thân bị quá tải sau mấy trận đánh đấm liền tù tì, vì vậy cũng bất kể ngồi luôn xuống điều tức.

Rất nhanh, Lăng Phong rơi vào tâm cảnh của chính mình.

Đây cũng không phải lần đầu.

Mỗi lần rơi vào tâm cảnh, Lăng Phong đều nhìn thấy nhiều chuyện cổ quái. Nhưng hắn lại không thể chủ động mở tâm cảnh ra xem. Vì vậy mỗi lần đạt được trạng thái này, Lăng Phong luôn rất cẩn thận. Lăng Phong biết rõ, cái tâm cảnh này chứa đựng rất nhiều bí mật về chính hắn.

Đang lúc chờ đợi chuyện kỳ lạ phát sinh như mọi lần, Lăng Phong bỗng nghe một giọng già cỗi vang vọng trong đầu.

“Tiểu tử, giờ mới chịu chui vào đây à?”

“Cố lão điên?”

“Khà khà, mấy ngày không gặp, tiểu tử ngươi lại đột phá tiếp rồi? Nhanh hơn ta tưởng đấy.”

Trong không gian trắng xóa, một thân ảnh khọm khẹm dần dần xuất hiện. Nếu Lăng Phong nhớ không nhầm, đây kỳ thực chỉ là một tia thần lực của Cố lão, chứ không phải chân thân. Thân ảnh kia cũng chỉ là ảo ảnh trong tâm cảnh mà thôi.

“Lão chạy đi đâu giờ này mới xuất hiện?”

“Chạy đi đâu? Chạy đi lo lót giúp ngươi chứ đi đâu? Không có lão tổ tông, ngươi nghĩ mình có thể toàn mạng đến giờ sao?”

“Bạch Vân Thành là do lão đánh trọng thương?” Lăng Phong nhớ lại vài chuyện cũ, nói.

“Cũng không chỉ có tên đó thôi đâu. Mà ngươi giết hắn rồi? Cũng khá đấy, nếu ta không nhầm thì tên kia ít nhất mạnh gấp 5 lần ngươi.”

“Hơhơ, có gì khó đâu. Ta và lão ta đối chưởng, chỉ bằng một chiêu…”

Chưa nói hết câu đã bị Cố lão khinh bỉ:

“Bốc phét, trình độ của ngươi lão tổ tông còn không rõ ràng chắc.”

Lăng Phong vội vã ho khan.

Cố lão lại sốt sắng nói:

“Mà thôi, lão tổ tông tìm ngươi, không phải để tán gẫu. Ta đang ở khá xa ngươi, phải dùng thần lực truyền tin đấy, nói nhanh gọn thôi. Chờ mãi ngươi mới mở tâm cảnh, bằng không ta cũng hết cách báo cho ngươi.”

Hóa ra minh tưởng mở ra tâm cảnh còn có hiệu quả này. Đại khái tập trung giác quan tinh thần lên mức tối đa, chỉ chọn lọc lấy những cái cần nghe cần nghĩ, bỏ hết ra ngoài tạp âm tạp ý. Lúc đó có thể liên lạc ở khoảng cách xa.

Cái này khác nào điện thoại di động? Hoặc là “thần giao cách cảm” mà khoa học chưa thể giải thích.

“Có một tin tốt một tin xấu. Tiểu tử ngươi muốn nghe tin nào trước?”

“Vậy… tin xấu trước đi.”

Lần đầu tiên, Lăng Phong nghe ra sự e ngại trong câu của Cố lão. Trước nay lão ta luôn ở thế thượng vị giả, không ngán ai bao giờ.

“Còn nhớ ta nói, những kẻ truy lùng vong hồn hay không? Sau khi ta tặng cho tên Bạch Vân Thành một chưởng thì đi dạo một vòng, không may chọc đến một ổ. Nói không chừng chúng đang trên đường tới đây.”

“Cái gì?”

Lăng Phong trợn mắt há mồm.

Nhưng nghĩ lại, thấy cũng… bình thường. Mấy hôm nay gặp đủ loại người, gặp thêm một ít mở mang hiểu biết cũng chả sao cả, hắn vuốt vuốt mũi:

“Hừm, tin này kỳ thực cũng không xấu lắm. Vậy còn tin tốt?”

“Tin tốt là nếu chúng thực sự tới, ít nhất chúng ta cũng có một trợ thủ.”

“Quá tốt, là ai vậy?” Lăng Phong buột miệng thở phào.

Chẳng qua với hiểu biết hạn hẹp của hắn, chỉ sợ Cố lão có nói ra cũng không biết là ai.

Cố lão tỏ vẻ uể oải:

“Vợ ngươi.”

“Vợ ta?”

Gì chứ theo cái tiêu chuẩn của lão già hư hỏng này, thì vợ Phong ca rơi vãi nhiều lắm, lão ta nói ai kia chứ?

“Thành Bích?”

“Nha đầu đó? Cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đủ. Khai Thần Thuật, chậc, đấy là cổ thuật trong luyện thần đấy.”

“Ngay cả lão cũng bị Khai Thần Thuật nhìn ra?”

Nếu điều này là thật, vậy Lăng Phong phải hỏi Thành Bích xem sao. Hắn tò mò nhất chính là tu vi của Cố lão.

Cố lão cười khinh:

“Khai Thần Thuật của nha đâu đó còn chưa qua cảnh giới hóa hình, làm sao có thể nhìn ra tu vi của lão phu kia chứ? Có điều, cái lợi hại của Khai Thần không phải là đi đo lường sức mạnh đâu…”

“Vậy chứ là gì?”

“Ngươi đọc tên là hiểu còn gì?”

“Khai Thần? Khai Thần?” Lăng Phong nhẩm đi nhẩm lại cũng không thấy có gì lạ.

“Khai Thần”, theo Lăng Phong nghĩ, tượng như mở ra con mắt thứ ba, chính là để nhìn thần lực khí lực của đối phương ra sao, ngoài cái đó ra thì còn có ý nghĩa gì khác?

“Mà thôi bỏ đi, cái cảnh giới đó chỉ e cả đời Văn nha đầu cũng chưa chắc đặt chân vào.”

“Hừm, vậy chứ lão nói vợ nào của ta?”

“Còn vợ nào của ngươi? Thiên Diện.”

“Thiên Diện Quỷ Thủ? Cái này mà là tin tốt? Cái này mới là tin xấu đó.”

Lăng Phong minh tưởng trước khi Thiên Diện xuất hiện, hoàn toàn không biết Thiên Diện đã ở ngay bên ngoài.