Chương 360: Một Nam Hai Nữ Thì Thuê Mấy Phòng?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mặc dù cưa cẩm ma nữ quả thật rất kích thích, rất có thành tựu, rất có mặt mũi. Nhưng nếu vì thế mà đau đớn toàn thân rơi vào huyễn cảnh 7 ngày rồi chết, vậy thì Phong ca còn không có ham.

Với Thiên Diện coi như có muốn tán chuyện cũng vô nghĩa, nhưng vẫn còn Dương Ngọc Nô còn gì? Người ta đến từ hiện đại đó, chắc chẳn sẽ có rất nhiều chuyện để nói.

Đáng tiếc, Lăng Phong và Dương Ngọc Nô, ngược lại không tiếp xúc nhiều lắm.

Mặc dù cả hai đều biết bản thân cùng là xuyên không, tưởng chừng sẽ có nhiều điểm chung, kỳ thực thế giới quan lại rất khác biệt.

Theo góc nhìn của Dương Ngọc Nô, Lăng Phong trước kia chính là một loại tiểu thị dân điển hình, là nam phụ trong phim mà thôi, không có gì đặc sắc. Còn Dương tiểu thư kiếp trước kiếp sau gì đều xuất thân danh gia vọng tộc, có bằng cấp có trình độ, chính là nhân tuyển đóng vai chính. Cũng không phải tiểu thị dân có chỗ nào đáng ghét, nhưng chung quy cũng không sẵn lòng thân cận với tiểu thị dân.

Lăng Phong ngược lại thấy Ngọc Nô thuộc về loại nữ nhân trên trời, khó hầu khó hạ, chỉ cần nhìn vào Triệu Chân Đán khổ sở chạy theo nàng ta là rõ.

Chẳng hạn Lăng Phong vì muốn xua đi sự nhàm chán, liền mở chủ đề tán gẫu về âm nhạc. Dương Ngọc Nô coi bộ cũng nhớ nhung kiếp trước, liền đem ra một loạt mấy cái tên ca kịch, giọng nam cao soprano gì đó. Đáng tiếc trong mắt Lăng Phong lại không đáng một xu. Lăng Phong cho rằng âm nhạc thì đầu tiên là phải dễ nghe, tiếp theo vẫn là phải… dễ nghe. Tốt nhất chính là nhạc EDM thịnh hành, vừa nghe vừa nhảy.

Tiếp theo là cái nhìn về tiền bạc. Vẫn hoàn toàn bất đồng. Chẳng hạn nói về “tình yêu”, Ngọc Nô đại tỷ kiên trì cho rằng có tiền hay không cũng không có quan trọng, chỉ cần hai người có cảm tình tốt thì uống nước cũng có thể qua ngày.

Lăng Phong lập tức bĩu môi. Nhà ngươi thì đỏ rồi, xuyên không rơi ngay vào Dương gia, vớ được Vương gia làm trai bao, dĩ nhiên chỉ việc mà ăn chơi mơ mộng. Hắn kiên quyết cho rằng, có tiền hay không là rất trọng yếu, không tiền không mua nổi phòng ở, không tiền sẽ không có thời gian vun đắp tình cảm, kiểu gì cũng cãi vã chia tay.

Tóm lại, bởi vì cả hai đều là dân cuồng xuyên không, ghét nhất chính là… gặp người khác cũng xuyên không như mình.

Bài vở mánh khóe xuyên không đều nắm trong lòng bàn tay, đụng hàng quá thể.

Thành ra người ngoài nhìn vào thấy cảnh nhị nữ kẹp nhất nam, đều nghĩ thằng nhãi kia chắc là sướng lắm. Có ai biết Lăng Phong căn bản là sắp chán điên mất.

– Tiểu Nguyệt cô nương, cô rút cục muốn đưa bọn ta đi đâu?

– Giúp các ngươi hồi phục trí nhớ.

– Hồi phục trí nhớ?

Lăng Phong nhìn qua Dương Ngọc Nô, bỗng nghĩ đến một chuyện.

Hắn còn nhớ lúc đầu thai, đầu trâu mặt ngựa từng nói hắn là trường hợp vạn năm có một, đầu thai không bị xóa ký ức. Vậy thì Dương Ngọc Nô là trường hợp “mấy năm” có một?

Nàng ta có thể nhớ đến Châu Kiệt Luân, nhớ đến Phạm Băng Băng, vậy thì nàng ta cũng giữ được toàn bộ ký ức chăng?

Thiên Diện đi giữa, Lăng Phong đành ngả người ra sau hỏi Dương Ngọc Nô:

– Này, cô bị bệnh mất trí nhớ ngắn hạn cần chữa à?

Dương Ngọc Nô cũng ngả lưng theo, bĩu môi đáp:

– Ngươi mới bị đó. Bổn tiểu thư trí nhớ đầy đủ, đầy đủ đến mức không muốn nghĩ lại chuyện cũ.

Xem ra Dương Ngọc Nô cũng là trường hợp “vạn năm có một” như Lăng Phong. Chiếu theo tình hình này, nói không chừng âm phủ mỗi năm có đến vài cái “vạn năm có một” cũng nên. Cái đám trâu ngựa này cũng thật thất đức mà, bốc phét quen mồm.

Không khéo, ngoài kia còn rất nhiều đại thần xuyên không khác đang cật lực phấn đấu cũng nên.

Nếu thế thì cạnh tranh sẽ rất khốc liệt. Mong sao đừng có rơi ra thằng nào số đỏ như “Cực Phẩm Gia Đinh” Lâm Vãn Vinh, nếu không Phong ca không khéo tụt xuống vai phụ. Nói thật lòng, hồi đầu mới xuyên hắn cũng nghĩ mình sẽ phất như rồng kiểu như Lâm Tam kia đấy. Đáng tiếc, kịch bản càng lúc càng sai.

Tóm lại, Thiên Diện muốn bọn hắn phục hồi đoạn trí nhớ nào?

Cô ta vì sao lại khăng khăng bọn hắn đã mất trí nhớ? Làm như rất rõ ràng quen thuộc vậy.

Bỗng Lăng Phong nhớ đến cái hộp bạc của Vệ hậu, cùng với nguồn khí lực bí ẩn trong người.

“Từ từ, giống như anh đây có một đoạn trí nhớ bị đánh mất thật.”

Nửa canh giờ sau.

Khách điếm duy nhất của Ngưu gia thôn, Ngưu lâu, vô cùng tồi tàn.

Cắt nghĩa thô thiển một chút thì chính là “chuồng trâu”.

Thôi kệ vậy, hết chỗ rồi.

– Khách quan, cho hỏi thuê mấy phòng?

Lăng Phong đang buồn bực, trợn mắt:

– Làm ở đây bao lâu rồi? Nhìn tình hình một nam hai nữ mà không biết cần mấy phòng sao?

Tiểu nhị lập tức nheo mắt, lại dám thách thức trí thông minh của tiểu nhị ca? Lập tức đẩy IQ lên cực điểm, nhỏ giọng cười dâm:

– Không lẽ đêm nay khách quan định nhất long song phượng… Một phòng?

Lăng Phong cũng ghé mắt nói:

– Ta rất thích cách nghĩ của ngươi. Đáng tiếc, sai rồi.

Tiểu nhị thầm khinh bỉ, còn tưởng gan lớn thế nào, hóa ra cũng tầm thường thôi. Ngoài mồm vẫn đon đả:

– Ra là vậy. Không biết vị nào là phu nhân của ngài, để tiểu nhân sắp xếp phòng đẹp một chút.

“Nhạt, bày đặt ra vẻ thông minh?” Lăng Phong buồn chán nhìn tên kia, lại thách:

– Ngươi lại thử nhìn xem, ai là phu nhân của ta?

Tiểu nhị gãi đầu, cái này không phải đang làm khó nhau sao? Vừa rồi gã chỉ tiện mồm mà thôi.

Tên khách nam này ăn mặc kiểu phu xe, không hề ra dáng lão gia một nhà. Hai nữ thí chủ một ăn mặc tiểu thư, một thì ăn mặc… cũng không rõ phong cách gì. Chiếu theo tình tiết thông thường, phụ nhân có chồng ra đường cần che giấu nhan sắc, chắc hẳn là người ăn mặc cổ quái chăng? Bởi vì vị tiểu thư kia ngực tuy phẳng một chút, nhưng váy áo màu đỏ chói lọi, quá nửa là em gái đang tuổi xuân ra đường ăn diện để câu trai.

Lăng Phong nói xong liền biết lỡ mồm. Áng chừng thằng nhãi tiểu nhị này sẽ chỉ vào Thiên Diện mất. Đến lúc đó chọc chị hai Diện buồn bực, lại điểm cho một cái “7 ngày mê man” thì hôm sau lại có một vụ trâu chết không rõ nguyên nhân.

Phong ca dù sao cũng là người tốt, coi như làm công đức cứu tên tiểu nhị một mạng, liền giành nói:

– Thôi khỏi đoán nữa. Bổn soái đi riêng. Cho ba phòng.

– Khách quan, thật có lỗi quá. Bổn điếm chỉ còn đúng hai phòng trống.

– Hai phòng? Cũng được, ta một phòng, giường đôi, view đẹp. Hai nữ thí chủ đây chung một phòng.

Tiểu nhị bật ngửa, còn tưởng thế nào, ngay cả chung phòng với gái cũng không phải. Đã thế một mình lại đòi giường đôi làm gì?

– Vị khách quan này, giường đôi có thể chấp nhận, nhưng “viu đẹp” lại là cái gì?

Lăng Phong còn chưa kịp giảng giải về phạm trù “view đẹp” cho tên hai lúa này, đã nghe…

“Cộp”

Chỉ thấy Dương Ngọc Nô đặt một thỏi bạc sáng loáng lên quầy:

– Không cần để ý đến view của hắn, nghe cho rõ đây. Bổn tiểu thư là Dương… khụ… Mịch. Riêng một phòng, có bàn trang điểm, có phòng tắm riêng. Hắn và cô ấy một phòng.

Đáng tiếc, tiểu nhị này không có xem “Cổ Kiếm Kỳ Đàm”, không biết Dương Mịch là thánh nữ phương nào, lại nhăn nhó:

– Tiếc quá, phòng tắm riêng thì bổn điếm không chu cấp nổi, nhưng bồn tắm cao cấp thì lại vừa hay còn một cái, không biết…

Chữ “biết” còn chưa đủ vần, đã bị một thanh âm làm cho cả sảnh rét run.

– Hừ.

Lăng Phong vừa nghe liền đảo mắt một vòng, xác nhận không có ai bị đánh bay khỏi chỗ ngồi mới thở ra một hơi.

Thiên Diện cầm đúng thỏi bạc của Dương Ngọc Nô, gõ lần nữa xuống quầy.

“Cộp”

– Bổn tọa riêng một phòng, không ai được làm phiền. Hai kẻ này ở đâu cũng được, chỉ cần trong phạm vi khách điếm là đủ.

– Tiểu Nguyệt tỷ, nhưng… đó là tiền của ta mà?

Dương Ngọc Nô nói thì nói nhưng lại không dám giơ tay ra lấy.

Thiên Diện quay đầu gằn giọng:

– Hai ngươi cũng không cần nghĩ chuyện chạy trốn. Để ta phải dùng đến cách không chỉ pháp, các ngươi toàn thân sẽ lỗ chỗ từng lỗ một, chết rất khó coi.

Tên tiểu nhị còn tưởng Thiên Diện đang đùa, chen vào nói:

– Haha, vị nữ khách quan đây thật vui tính.

Lăng Phong và Dương Ngọc Nô không khỏi trợn mắt:

– Đù, chú mày mới vui tính đó. Coi chừng tối về nằm mơ không tỉnh.

Tiểu nhị không hiểu ra sao. Mơ không tỉnh thì có gì không tốt?

– Không biết quý khách chọn phòng thế nào?

Thiên Diện không thèm nghĩ nhiều, vung tay nói:

– Giường đôi, view đẹp, có bàn trang điểm, lập tức mang bồn tắm cao cấp vào. Chi phí cô ta trả.

Xong xuôi ngúng nguẩy đi lên cầu thang, để lại Lăng Phong và Dương Ngọc Nô nhìn nhau trợn mắt há mồm. Không nghĩ chị hai cũng “vui tính” như vậy, đem tiêu chuẩn chọn phòng của người khác gom làm của mình.

Chỉ là boss đại đã quyết, anh em đành phải ngậm bồ hòn chứ biết làm sao?

Cả hai lại đồng thời vênh mặt:

– Hứ.

– Hứ.

– Bổn tiểu thư nói trước, giường là của ta, ngươi ngủ sofa.

– Haha, nhảm nhí. Cả phòng là của ta, cô ngủ hành lang. Tiểu nhị, nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi thích cô ta không? Tặng luôn đó.

– Khách quan, ngài lại đùa rồi.

Lăng Phong trợn mắt, bà cô này lúc chiều đòi lập bia chôn sống hắn, có phải hiền dịu gì cho cam, liền cười nhạt:

– Ta đùa làm quái gì? Nói cho ngươi biết luôn, cô ta là gấu của Vương gia đó. Ngươi liệu liệu mà ôm cho đúng chỗ?

– Gấu? Rõ ràng là người mà? – Tiểu nhị gãi đầu.

Dương Ngọc Nô bực tức nói:

– Lăng Phong, ngươi có còn biết gallant là gì không đó? Đối xử với mỹ nữ như vậy?

– Ta đương nhiên biết, nhưng còn tùy “mỹ nữ” nào. Chúng ta đều là người tiến bộ, nam nữ bình đẳng không nhớ sao? Hay Mịch “đại hoa đán” đây còn muốn bổn soái đóng vai Bát A Ca nâng niu cô không bằng?

Lăng Phong lập tức viện dẫn phim ăn khách “Cung Tỏa Tâm Ngọc” ra trêu chọc. Dám chắc bà cô này sẽ biết rõ.

Dương Ngọc Nô với tư cách “giả Dương Mịch” đương nhiên biết. Nàng ta còn hâm mộ nữ chính là khác, liền bĩu môi:

– Hứ, ta thèm vào. Ngươi cũng đừng có vấy bẩn hình ảnh của các huynh ấy.

Tên tiểu nhị khoái nhiều chuyện lại thò mõm vào:

– Vị khách quan này, ta tuy không hiểu ngươi đang nhắc đến ai. Nhưng làm vậy với nữ nhân không ra dáng thân sĩ cho lắm đó?

Dương Ngọc Nô phụ họa:

– Xem đi. Còn không bằng một đứa tiểu nhị thời cổ, thật là xấu mặt giới xuyên không.

– Tiểu nhị đệ đệ, ngươi không biết thì làm ơn đứng một bên giùm. Có biết cô ta yêu thích cái gì không? Là nhạc kịch, là giọng soprano đó. Dám khinh bổn soái là tiểu thị dân, xem nhạc EDM là rác. Cho ngủ hành lang một bữa là còn ít…

Tên tiểu nhị lập tức ngơ ra. Hai người này liệu có phải bị bệnh tâm thần không, làm sao nói toàn từ ngữ khó hiểu.

Đúngg lúc này…

– Hai ngươi ồn đủ chưa? Có cần bổn tọa đục lỗ rồi đem từng người lên phòng không?

Lăng Phong Ngọc Nô lại lại nhìn nhau…

– Hứ.

– Hứ.

Coi bộ hai đại thần xuyên không đây, khó mà sống chung với nhau được.