Chương 453: Rơi Vãi Khắp Nơi

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Toàn Chân, Tam Thanh điện.

Trương Quân Bảo gia nhập Toàn Chân để cầu võ học thượng thừa. Nhưng Trương Quân Bảo dần cảm thấy, hắn có lẽ đã chọn sai, võ học Toàn Chân không phải võ lâm chí tôn.

Kể từ lúc gặp Thiên Diện ở Hà Đông, Trương Quân Bảo đã bắt đầu sinh dị tâm. Bởi vì hắn nhận ra chân khí của mình và Thiên Diện bản chất vô cùng giống nhau, nhưng độ tinh thuần điêu luyện thì thua kém rất nhiều. Không chỉ cách vài cấp bậc, có luyện nữa cũng sẽ thua.

Dương Thanh Phong cũng vậy.

Dương Thanh Phong đã sớm nhận thấy, “Toàn Đàn thần công” của lão thiếu gì đó rất căn bản. Ban đầu lão cho rằng Vương chân nhân cố ý làm vậy, trích ra một bản từ Tiên Thiên thần công, đặt tên là “Toàn Đàn” rồi đưa cho bảy người Thất Tử.

Nhưng qua nhiều năm tìm hiểu, lão khẳng định ngay cả Tiên Thiên thần công chỉ e cũng thiếu sót.

Là Thất tử, Dương Thanh Phong biết rõ Vương chân nhân cũng không thần thánh như dân gian vẫn đồn. Xem ra sư phụ năm đó tình cờ lấy được một bản chân kinh nào đó, biến hóa một chút thành Tiên Thiên thần công.

Mấy tháng trước, Dương Thanh Phong rút cục tìm được tên của chân kinh kia, Cửu Âm chân kinh.

Nếu sư phụ nhờ vậy có thể lập hẳn giáo phái. Dương Thanh Phong vì sao không thể?

Lão không cam tâm làm một “Nhị sư bá” chờ Vương chân nhân trở về.

Nhưng đến đây lại phải thừa nhận tài năng của Vương Viễn Tri.

Như bí sử Thần Cung đã nói, Cửu Âm chân kinh người phàm không thể luyện. Vương Viễn Tri có thể hiểu nó, biến đổi để đệ tử Toàn Chân tu luyện, chứng minh lão là một kỳ tài võ học, xứng đáng làm tông sư. Võ học trong thiên hạ hiện tại, tất cả đều dựa trên võ học có sẵn mà sửa đổi thành, làm gì có cái nào sáng tạo từ số 0?

Cho nên lại nói, dã tâm của Dương Thanh Phong cũng không có gì đáng trách.

Một người làm phó lâu năm, tự khắc muốn tự lập môn hộ. Một người luyện võ lâu năm, tự dưng muốn tạo võ công mới.

Việc Trương Quân Bảo sinh dị tâm, vì thế không khiến Dương Thanh Phong tức giận, ngược lại còn khiến lão vui vẻ, vì nó chứng tỏ Trương Quân Bảo tư chất xuất chúng như lão.

Nhưng việc lão Bạch Mi hành sự kỳ quái hôm nay, đã báo động Dương Thanh Phong.

Xem ra lão già kia cũng có dã tâm tương tự, cũng nhìn ra Lăng Phong có Cửu Âm chân kinh, hoặc có một bản tâm pháp gần với bản gốc Cửu Âm, gần hơn cả của Toàn Chân.

Dương Thanh Phong biết rõ lão Bạch Mi chẳng phải thiện nam tín nữ. Từ bỏ võ lâm vào cung phục vụ triều đình, nói không chừng cũng nhằm vào bí mật. Vì Dương Thanh Phong biết một chuyện, Hoàng cung Trường An cất giấu vài tàn quyển võ kinh có từ thời Minh, Võ Kinh Tổng Yếu.

Bấy lâu nay Dương Thanh Phong cũng âm thầm tính toán chuyện này. Tỷ dụ chuyện của Tiểu Uyển làm nữ vệ, hay Trương Quân Bảo đi cùng sứ đoàn.

Đại điện tĩnh lặng một lúc lâu, Dương Thanh Phong rút cục nói:

– Nghe nói mấy hôm trước, trước khi về giáo ngươi đã đi Vĩnh Lạc trấn.

– Vâng, sư bá. – Trương Quân Bảo không nhanh không chậm đáp.

Dương Thanh Phong nheo mắt, hỏi:

– Làm gì ở đó?

– Đệ tử thăm vài bằng hữu.

– Hừ, ngươi quỳ xuống trước Tam Thanh.

Giọng Dương Thanh Phong sắc lạnh:

– Huyền Trần Tử Kính nói cho ta biết. Ngươi đến Vĩnh Lạc xong thì tìm một nhóm nhân sĩ tự do, giả danh đạo sĩ Toàn Chân đến Phong Vân đoàn. Sau nửa ngày trở ra, thì nhóm người kia đã không còn ai. Quân Bảo, ngươi giải thích chuyện này thế nào?

“Huyền Trần Tử Kính hôm đó cũng có mặt ở Vĩnh Lạc?” Trương Quân Bảo bất khả tư nghị.

Trương Quân Bảo lại không biết, Dương Thanh Phong đã để tai mắt ở Phong Vân đoàn từ lâu.

Hắn liền nói thật:

– Đệ tử đi đào kho báu.

Dương Thanh Phong trong mắt không giấu được kinh ngạc, quả nhiên tin đồn kho báu là có thật.

Bề ngoài lại lạnh giọng:

– Ngươi thân là đệ tử Tam Thanh, không chú tâm tu hành lại ham muốn tài vật chốn phàm tục, có biết là tội gì?

Trương Quân Bảo thản nhiên:

– Vị bằng hữu kia nói chỗ hắn có một kho báu, bên dưới hung hiểm, muốn nhờ đệ tử giúp một tay. Đệ tử chỉ thuần túy giúp đỡ hắn, không hề lấy một điểm tài vật nào, không thẹn với lòng.

– Vậy vì sao còn giả danh Toàn Chân?

– Đệ tử không hề lấy danh nghĩa Toàn Chân.

– Hừm! – Dương Thanh Phong hừ lạnh.

Thêm một lát, lão không nhịn được hỏi:

– Kho báu đó, có những gì?

– Sư bá, đệ tử đã hứa với bằng hữu kia, không thể nói ra. Mong sư bá thứ tội.

Dương Thanh Phong chắp tay ra sau lưng, sau cùng thở dài:

– Thôi, đứng dậy đi.

Lão đổi giọng răn dạy:

– Quân Bảo, ta biết con đang có tâm kết. Năm đó ta cũng tương tự con mà thôi, đây chính là một bình chướng, con phải vượt qua, nếu không tâm ma càng lúc càng lớn. Ngày mai đã lên đường đi Đại Kiếm hội, tâm con lại bất ổn như vậy, khó lòng dẫn dắt đồng môn. Ta đã quyết định để Tề Bưu làm chính, con làm phụ.

Trương Quân Bảo im lặng một lúc mới nói:

– Đệ tử đã biết!

– Tốt lắm.

Lưng chừng Thiên Nhai phong.

Lăng Phong vừa rời khỏi Tổng đà Toàn Chân thì bắt gặp đám người Tiêu Thiên Phóng đi ngược lên núi.

Tiêu Thiên Phóng thấy Lăng Phong bế Thiên Diện, không khỏi kỳ quái hỏi:

– Hiền đệ, chuyện gì xảy ra?

Lăng Phong cười lớn:

– Tiêu đại ca, lão Lục, lão Thất, ta có con rồi.

– Có con? Có với ai?

Mấy huynh đệ đều chẳng hiểu ra sao. Tần Quyền nhanh tay lẹ mắt, lập tức vuốt cằm suy diễn:

– Tứ ca, không phải là có con với… nàng ta đấy chứ?

Nói xong chỉ chỉ Thiên Diện đang trên tay Lăng Phong.

– Hừ!

Một tiếng hừ lạnh phát ra, Tần Quyền liền im re.

Lăng Phong vội ho khan:

– Khụ, đương nhiên không phải. Nhưng là con gái, tên là Như Vân.

Tiêu Thiên Phóng mờ mịt:

– Văn phu nhân báo tin mừng rồi sao? Sao bọn ta ở đây không biết gì cả?

– A, cũng không phải… nàng ấy.

Lăng Phong lại ho sù sụ.

Tần Quyền liền tặc lưỡi:

– Tiêu đại ca, cái này thì ngươi lại không biết rồi. Tứ ca ngoài biệt danh “đánh mãi không chết” ra, còn có một biệt danh khác.

– Còn có?

– Là “rơi vãi khắp nơi”.

Huynh đệ liền trầm trồ.

Đại Đương gia quả nhiên là Đại Đương gia. Văn phu nhân quốc sắc thiên hương còn chưa chịu đủ, bây giờ còn có con với ai đó.

Nhìn một cái Tiêu đại ca, lưng hùm vai gấu, Bắc đường Đường chủ, cũng muốn “rơi vãi” lắm, nhưng đến nay một mảnh tình dắt vai còn chẳng có.

Cái này rút cục là lỗi tạo hóa, hay là lỗi kịch bản đây?

Tần Quyền ánh mắt giảo hoạt, ghé đầu nói:

– Tứ ca. Hóa ra ngươi ngay cả nữ đệ tử Toàn Chân cũng đánh rụng rồi sao? Ài, thảo nào cứ đòi chạy đi tìm Tiểu Hoa, hóa ra là thăm tiểu thiếp. Thế nào? Cảm giác nữ đạo sĩ, chia sẻ một chút chia sẻ một chút.

– Ngươi cút. – Lăng Phong giơ chân đạp Tần Quyền.

Thằng Quyền này cái gì cũng tốt, chỉ có luôn luôn ghen tỵ với độ sát gái của Phong ca. Ngươi nghĩ ca ăn tạp như vậy sao?

Có điều, chậc chậc, nữ đạo sĩ, tư vị thế nào quả thật khó nói. Sẽ không phải lúc thăng hoa sẽ hét lên “Vô Lượng Thiên Tôn sướng quá đi mất” chứ?

Lăng Phong đằng hắng, hạo nhiên chính khí nói:

– Ta thực sự lên núi hỏi tin Tiểu Hoa, còn biết nó đang sống rất tốt nữa.

– Vậy làm sao lại thế này? – Tiêu Thiên Phóng liếc nhìn Thiên Diện.

– Chẳng là thế này…

Lăng Phong liền kể qua loa, đương nhiên vài chi tiết bí mật thì giấu lại. Chỉ nói nhìn thấy người quen cũ, tò mò muốn gặp, lại khiến Toàn Chân hiểu lầm là đột nhập gây rối.

Nói sao, nhân dịp đầu năm, đại diện Phong Vân đoàn Lăng Phong đăng môn thăm hỏi láng giềng Toàn Chân giáo mà thôi. Chỉ tiếc, sau chuyến thăm hỏi mang tính chất lịch sử, mối quan hệ giữa Phong Vân đoàn và Toàn Chân giáo lại từ không có gì trở thành xấu đi.

Tiêu Thiên Phóng thân là Tổng tiêu đầu, lập tức nói:

– Hiền đệ. Nếu so võ công, đại ca cũng không sợ chúng. Nhưng Toàn Chân ở Chung Nam, chính là một khách hàng tiềm năng. Hơn nữa, nhân mạch Toàn Chân với quan sai rất rộng. Chúng ta bây giờ là tiêu cục, cũng không phải nhân sĩ tự do, khi không đắc tội với chúng không tốt đâu.

Lăng Phong liền cười trừ:

– Đại ca yên tâm, đệ đã giải quyết xong xuôi, đã không có khúc mắc gì nữa. Tuyệt đối càng không để lại ấn tượng xấu với Toàn Chân.

– Ngươi chắc chắn?

– Chắc chắn. Ủa, chuột Bạch chạy đâu rồi?

Quên mất, lúc lên núi còn có cả Bạch Ngọc Đường, từ lúc Lăng Phong đuổi theo Liễu Thanh Nghi đã không thấy đâu.

Đúng lúc này, chỉ nghe trên núi có tiếng ồn ào:

– Mau đuổi theo kẻ trộm!

Đám Lăng Phong nhìn nhau, không khỏi dấy lên một dự cảm không tốt.

Còn chưa kịp nghĩ đã nghe môt tiếng cười dài:

– Toàn Chân đúng là Toàn Chân, hương vị đúng là khác hẳn.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường vắt chân lên cổ, cắm đầu phi một mạch từ trên núi xuống.

– A, lão Bạch, ngươi cũng lượm được một mỹ nữ Toàn Chân sao?

Bạch Ngọc Đường không thèm dừng lại, cứ thế chạy vút qua, chỉ để lại một câu văng vẳng:

– Còn hơn cả mỹ nữ.

Ngay sau đó là một đám đạo sĩ đuổi sát nút:

– Người đâu rồi?

– A, các vị đạo trưởng. Tên kia làm sai cái gì sao?

– Còn hỏi? Hắn nhân lúc bọn ta xử lý chuyện với nhà ngươi, lẻn vào chôm đồ.

Lăng Phong trợn mắt:

– A, lợi hại như vậy… À không đúng, bại hoại như vậy?

Liền nhoẻn miệng cười cầu tài:

– Ở ngay phía trước, các vị cứ đuổi tiếp, tùy tiện tùy tiện. Nhất định phải bắt được. Cái loại bằng hữu tranh thủ huynh đệ gặp nạn như tên đó, đáng đánh.

– Hừ! Đều như nhau, một lũ trộm cắp.

Nói xong lại lao đi.

Lăng Phong mặt đen thui.

Bỗng hắn cảm nhận trong lòng có thứ gì cựa quậy. Lúc này mới nhớ ra, “người ta” vẫn nằm trên tay mình.

Khụ khụ, lỗi lỗi.

Thân thể nữ nhân trời sinh ôn nhuyễn, lại thoang thoảng mùi thơm đặc trưng. Cho dù Thiên Diện có là ma nữ đi nữa, thì bản thể của nàng vẫn là của Triều Nguyệt Nga. Cho dù khuôn mặt nàng bị hủy đi nữa, thân thể vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn rất đầy đặn.

Trời vừa sang xuân có chút lạnh, Lăng Phong ôm một thân hình đầy đặn âm ấm trên tay, một lúc thì thành nghiện, cho nên quên mất.

Liền tức tốc đặt nàng xuống, gọi Phi Yến lại:

– Phi Yến, ngươi mau xem Nguyệt tỷ ra sao rồi.

Thiên Diện ngồi bên đường, một tay đưa ra cho Phi Yến xem mạch. Nhưng nàng lại cố ý quay mặt đi, có lẽ không muốn Lăng Phong nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình.

Lăng Phong cũng không để ý đến tiểu tiết này, chỉ sốt sắng hỏi:

– Phi Yến, thế nào rồi?

Phi Yến hoa tay múa chân muốn nói gì đó, coi bộ nghiêm trọng.

Lăng Phong trán hiện vết đen:

– Khụ, có ai hiểu không?

Không ai hiểu. Có điều nhìn tình đại khái cũng đoán ra. Thiên Diện nội ngoại thương ba bốn lần liên tiếp, có thể nói là yếu đến không thể yếu hơn.

Một huynh đệ trong đoàn vội lấy ra túi thuốc đưa cho Lăng Phong. Bọn họ là tiêu đội, đi xa đương nhiên có chuẩn bị.

– Nguyệt tỷ, ở đây có cái gì… ờ… cái gì Thần Ứng hoàn đây. Có lẽ bổ thần, tỷ dùng không?

Mãi lúc này Thiên Diện mới cất giọng mỏi mệt:

– Không cần. Tìm cho ta một chỗ tĩnh dưỡng là được.

– Ta biết tỷ không xem trọng thân thể này. Nhưng cứ dùng một chút đi…

Tiêu Thiên Phóng không nhịn được nhắc:

– Hiền đệ, khụ, cái đó không phải bổ thần, mà là an thai.

– An thai? – Lăng Phong choáng váng.

– Từ từ, Đại ca, sao ngươi cũng biết?

– Khụ, ta… ngẫu nhiên nghiên cứu một chút.

– Cũng không đúng, vì sao trong đây lại có thuốc an thai?

Tên huynh đệ giữ thuốc liền giải thích:

– Đương gia, vậy thì ngươi không biết. Đưa tiêu có một hạng mục là “khách tiêu”. Trong đó không thiếu khi phải hộ tống phụ nữ mang thai, chuẩn bị thuốc an thai là đương nhiên.

– Ra vậy.

Lăng Phong đỏ mặt, làm Đại Đương gia, mấy cái nhỏ nhặt này cũng không biết, xấu hổ xấu hổ.

Liền đánh trống lảng với Vưu Vị:

– Vưu huynh đệ, phiền ngươi đi trước kiếm một cái xe ngựa. Phải rồi, kiếm giúp ta một tấm mạng che mặt, màu tối một chút.

– Được. – Vưu Vị tức tốc rời đi.

– Tứ ca, ngươi lúc nào mà chẳng không biết gì, cần gì phải mạng che mặt?

– Cút!

Lăng Phong giơ chân đạp Tần Quyền ra xa, rồi nhẹ giọng hỏi Thiên Diện:

– Nguyệt tỷ, đi tiếp được chứ?

Thiên Diện không nói gì, mặt vẫn quay đi, nhưng lại… giơ hai tay ra trước.

Chúng huynh đệ đều cổ quái nhìn nhau.

Bộ dáng kia chính là, “ngươi bế ta đi”.

Nếu nữ nhân khác làm, thì sẽ rất có phong vị làm nũng với tình nhân, nhưng là Nguyệt tỷ thì… thật không biết dùng từ gi để diễn tả.

Lăng Phong vuốt vuốt mũi. Hắn cứ tưởng chỉ có mình nghiện cái cảm giác bề người trên tay, hóa ra người ta cũng nghiện được nằm trên tay hắn.

Hắn đương nhiên sẽ không làm phật lòng Nguyệt tỷ. Một bên bế nàng lên, một bên nói:

– Đi, trước mắt kiếm cái khách điếm, để Nguyệt tỷ dưỡng thương, tiện thể ta sẽ khao con gái một bữa.

Ngoài ra còn phải đưa tin về Phong Vân đoàn. Có vài hạng mục đã hứa với Thanh Nghi, không được phép quên.