Chương 393: Cửu Thiên Lệnh

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hiện tại đúng là thời buổi rối ren, bà con đua nhau đi đêm.

Tên sát thủ vừa rồi mặc dù xuất thủ quỷ dị, nhưng nội công thì qua loa chẳng đáng là bao. Nếu gã dám đứng lại solo tiếp, Lăng Phong thậm chí chấp hẳn một tay, thắng thua thì… chưa biết.

Chẳng qua, người ta là dân chuyên nghiệp, dám chắc còn có băng nhóm chống lưng. Nói không chừng thằng nhãi kia vừa rồi nhắm đánh không lại Phong ca, liền nhanh chân tẩu thoát, chạy về gọi đồng đội. Từ đầu năm nay, ngay cả “superheroes” bên Mẽo cũng phải lập biệt đội mới dám đi đêm, nói gì sát thủ Trung nguyên.

Lăng Đại đương gia trước nay là người có tố chất có hàm dưỡng, sẽ không chủ động đuổi theo kiếm chuyện bao giờ… Khụ, thực ra thì cũng có vài lần, nhưng đều nhỏ bé không đáng kể.

Có điều, lần này động đến Đoạn Cân Nhẫn, kể cả quân địch có kéo bầy tới, Phong ca vẫn sẽ muốn kiếm chuyện. Trước lạ sau quen, dù sao đã đụng một tên, lại nhiều thêm một hai tên chắc cũng không chết ngay được.

Dựa vào tình tiết yy truyền thống, Phong ca sẽ bật Lưỡng Nghi hộ thân, tử tế chờ cho quân địch hội quân xong xuôi, quân địch vừa tiến vào quân ta liền trên choáng dưới phi đao, trái jujutsu phải Cửu Âm tới tấp chặt ra. Chặt cho đến khi quân địch quăng mũ cởi giáp nói ra chân tướng thì ngưng.

Nam chính sát phạt quả đoán như vậy, có phải hay không sẽ rất có mị lực?

Đáng tiếc, lý tưởng tuy tốt đẹp, hiện thực lại không được như ý.

Đám lạ mặt đã bắt đầu sục sạo y quán của lão Phí, nhưng còn Phong ca? Đáng ra phải hiện ra diễn một màn siêu anh hùng, giờ này lại không thấy đâu nữa.

“Bốp”

– Đậu móa, thôn này nuôi muỗi sao, to như vậy?

Chỉ thấy bên ngoài y quán, dưới màn đêm đen như mực, có một tên đồ đen… như mực, đang nín thở tiềm phục ở một mảnh cỏ dại, bị muỗi bu đen cũng… như mực nốt.

Không Lăng Phong thì còn ai?

Nói sao. Quân địch đông hơn quân ta, bản thân có mị lực hay không trước hết trốn cái đã xem sao, chuyện giữ mặt mũi cho vai chính đành tạm ghi nợ với độc giả vậy.

Nguyên nhân căn bản ở chỗ, bên trong đang có một cái xác.

Bình thường tham gia giang hồ tranh chấp, quan phủ còn mắt nhắm mắt mở cho qua được. Lần này là thường dân, lại là thầy thuốc có tiếng, trên người nạn nhân còn nguyên cây phi đao chính chủ Lăng Phong. Xét nghiệm pháp y dấu vân tay dám chắc 10 cái hết 9 cái cũng là… Lăng Phong. Làm không tốt, kia chẳng phải là team sát thủ gì, mà là team hình sự đang điều tra, vậy thì đi uống trà như chơi. Mặc dù Phong ca là đặc vụ, lôi kéo chút quan hệ miễn cưỡng có thể qua được, nhưng hồ sơ vì vậy sẽ có một vạch đen, sẽ không đẹp.

Rất nhanh, bằng vào con mắt nghiệp vụ, Lăng Phong khẳng định mình thế mà đoán trúng. Bên trong quả thật là đội hình sự đang tra án, chỉ có điều ăn mặc hơi kỳ dị chút.

“Vào hay không vào?”

Lăng Phong đang có rất nhiều khúc mắc cần giải đáp. Bằng vào thân phận Mật Thám tự, cộng thêm là chỗ quen biết với Triển Bộ đầu, nói không chừng có thể hỏi thăm được ít tin tức hay ho.

Còn chưa kịp động thân, hắn bỗng thấy đám người bên trong đột nhiên nhảy cả ra ngoài.

“Gì? Bị phát hiện?”

Lăng Phong toát mồ hôi, nhoáng cái đám kia đã đến ngay trước mặt.

“Soạt”

Lăng Phong phản xạ hơn người thường rất nhiều, trước khi trước mặt bị tiếp cận, hắn đã kịp bật người cong thân, một nhún Hoạt Bất Lưu Thủ lùi ra sau hẳn vài trượng. Chỉ là…

“Bộp”

Đằng sau… hóa ra cũng có người.

Kẻ này ẩn thân thật cao minh, thần lực không thể phát hiện.

Lăng Phong không nghĩ nhiều, cũng mặc kệ đang đêm tối không rõ vị trí. Hắn dùng một chiêu judo điển hình, vẫn tư thế đưa lưng về đối thủ, vòng hai tay ra sau chụp lấy đầu đối phương, một chân trụ, một chân đạp thẳng ra sau, cả người gập xuống.

Tên đằng sau căn bản không nghĩ đến Lăng Phong còn có chiêu quái dị này. Cả người gã bay hẳn một vòng cung đẹp mắt.

“Vèo”

“Hự”

Coi bộ đã tiếp đất bằng mũi.

Nhưng đối phương người đông, nhoáng cái đã ba mặt vây lấy Lăng Phong. Lăng Phong hết cách, đành phải tung quyền cước tả xung hữu đột.

Đánh nhau được chừng vài chục chiêu, đột nhiên có ai đó cất tiếng:

– Phi Long?

– Đánh đi. Phi cái gì mà phi… Ấy, ai đó?

– Người mình cả. Ngươi cũng theo dõi Phí Tiền sao?

– Người mình?

Lăng Phong nheo mắt nhìn lại.

Móa, hóa ra đều là dân Mật Thám tự, báo hại Phong ca ngay cả Cửu Âm cũng sắp vận ra ngoài.

Kẻ cầm đầu, chính là gã đặc sứ từ kinh thành cử đến hôm nọ. Người này mật danh nghe nói Đại Tiếu, bởi khuôn mặt gã luôn treo một nụ cười, thái độ với Lăng Phong cũng khá thân thiện.

Lăng Phong lập tức than phiền:

– Tiếu Đại ca, lần sau làm ơn ra cái dấu hiệu dùm chứ. Chẳng phải đã quy ước rồi sao?

– Ta ra dấu từ đầu, ngươi không phản hồi thì thôi còn ném bay thủ hạ của ta. Ta còn tưởng là đám sát thủ kia.

– Trời đen thui, thấy mới sợ đó.

Đại Tiếu cười cười, vẫy tay ra hiệu một cái. Lập tức, thần lực của Lăng Phong phát hiện toàn bộ đội hình Mật Thám tự xung quanh.

Đám người này dường như học được một môn công pháp ẩn thân cao minh. Khi bọn họ muốn ẩn mình, thần lực cũng không nhìn ra. Nhưng một khi bọn họ thả lỏng, thì lại như người thường.

Nếu Lăng Phong nhớ không lầm, Kha lão chính là siêu cao thủ về khoản này. Lão ta khủng bố đến mức, đứng ngay trước mặt vẫn có thể ẩn khí tức, chứ không cần nhờ vào bóng tối.

Lăng Phong lúc này mới biết, không chỉ y quán trước mặt, mà đằng sau trái phải hắn đến cả chục người tiềm phục. Mồ hôi, vừa rồi còn muốn làm cái gì siêu anh hùng, sai sót nửa khắc không khéo bị bắn thành con nhím.

Lăng Phong phủi phủi quần áo gắng niềm nở chào hỏi.

Theo hắn biết, đây là đội hành động đặc biệt, trực thuộc quản lý duy nhất của Kha lão, là tinh anh Mật Thám tự, quen biết nhất định có lợi về sau. Chỉ là ngoại trừ Đại Tiếu, những người khác chỉ xuất hiện rất nhanh, đều dò xét Lăng Phong trong nháy mắt rồi lại biến mất vào bóng đêm.

Khi xung quanh đã sắp ẩn thân đi hết, bỗng…

“Cộp”

Một vật thể gì đó từ trong người Lăng Phong rơi ra đất.

Lăng Phong nhìn lại, cả đám người cũng khựng lại nhìn theo.

“Lệnh bài?”

Lăng Phong gãi đầu. Cái lệnh bài này… lạ hoắc, không hình cũng không chữ, làm sao lại trong người mình?

Cùng lúc, bằng vào thần lực nhạy bén, Lăng Phong còn phát hiện. Đại Tiếu đã lùi lại một bước, lòng bàn tay còn xoay nhẹ một cái. Tư thế này Lăng Phong là dân chơi ám khí vô cùng quen thuộc, chính là chuẩn bị xuất chiêu. Đám thủ hạ xung quanh cũng đều lên dây cót chuẩn bị.

Không lẽ… cái lệnh bài này chứa đựng nhạy cảm?

Lăng Phong không có nhiều thời gian, hắn cố hắng giọng:

– Ấy? Đây là lệnh bài gì nhỉ? Sao lại rớt ở đây?

– Hừ, là từ trong người ngươi rơi ra.

Đại Tiếu lạnh giọng, ánh mắt trở nên cực kỳ lãnh diễm.

“Căng đây!”

Lăng Phong âm thầm vận Lưỡng Nghi quyết, tình huống xấu nhất đánh ra combo một choáng một phá không gian một Hoạt Bất Lưu Thủ lùi sau, chắc có lẽ không đến nỗi nào đi. Chẳng qua, bề ngoài vẫn phải cố gắng giữ phong phạm:

– Từ từ, không phải các vị đang nghi ngờ gì ở ta đấy chứ?

– Ngươi nói thử xem?

Kỳ thực, Lăng Phong cũng biết mình gặp rắc rối to. Thử đặt mình vào vị trí của Đại Tiếu. Theo dõi đối tượng, nửa đường rớt ra một tên mặc đồ đen, tên kia rời khỏi hiện trường thì đối tượng đã chết, đánh qua đánh lại phát hiện tên kia lại cùng phe, nhưng nửa đường lại rơi ra một cái lệnh bài, mà cái lệnh bài này lại là…

– Đại nhân, kẻ này…

Chục người vây gần đó đều xuất ra sát khí phủ lấy Lăng Phong, tất cả chỉ chờ lệnh của Đại Tiếu.

Chỉ là, Đại Tiếu lại khoát tay chặn lại, đưa mắt nhìn chằm chằm Lăng Phong. Lăng Phong trong lòng cực kỳ bất định, vẫn điềm nhiên đưa mắt đón tiếp.

Hắn quả thật không biết.

Đêm tối tĩnh lặng trôi qua chậm chạp, có thể nghe rõ tiếng côn trùng quanh thôn kêu vang vang.

Nụ cười trên mặt Lăng Phong càng lúc càng khó coi. Phong ca nổi tiếng có điệu cười đểu gợi đòn, giờ này hắn lại phải căng mặt diễn ra một nụ cười khổ nhất có thể. Bởi chỉ cần hắn lộ nửa điểm trêu đùa, tin chắc đối phương sẽ lập tức động thủ.

Mãi một lúc.

– Ngươi… thực sự không biết?

Lăng Phong chân tình lắc đầu.

Xem ra Đại Tiếu lựa chọn tin tưởng Lăng Phong. Gã quan sát tấm lệnh bài dưới đất lần nữa, trầm giọng nói:

– Đó là Cửu Thiên lệnh.

– Cửu Thiên lệnh?

– Chính là lệnh bài của tổ chức ngươi và ta đang theo dõi.

“Gì? Lệnh bài của… Cửu gia?”

Cửu gia – kẻ này hóa ra đã có duyên với Lăng Phong từ rất lâu.

– Cũng biết đến “Cửu gia” rồi? Xem ra nghiệp vụ của ngươi cũng khá đấy. Bọn ta mất một năm trời mới tra ra được hai chữ đó. Lần này ta đến Thái Nguyên chủ yếu cũng vì chúng.

Đại Tiếu đổi giọng nghiêm nghị:

– Kia chỉ là lệnh bài ở đẳng cấp thấp nhất của đám này. Mộc lệnh không chữ, chủ yếu dùng để truyền tin. Ta tạm tin ngươi không biết ý nghĩa của nó, nhưng ngươi phải giải thích được vì sao lại có nó.

Lăng Phong vuốt trán cố nhớ lại.

Sau một hồi nghiền ngẫm khắp các tửu lâu sòng bạc từng chơi qua, rút cục từ một thời điểm cách đây gần 3 năm, Lăng Phong lấy được chút manh mối mỏng manh.

Lúc đó Phong Vân đoàn vừa mới thành lập, Lăng Phong đến Bão Độc trại cứu viện cho tiêu đội của Phương Hùng. Đầu tiên phát hiện chỗ hàng hóa có liên quan đến Yên Vương, trên đường qua Đồng Quan còn phát sinh đụng độ với Uy Viễn tiêu cục Lạc Dương, nửa đường lại chọc ra một đám vài kẻ giấu mặt.

Lệnh bài này chính là trên người chúng lấy được.

Chỉ là, một cái lệnh bài không ý nghĩa như vậy, làm sao Phong ca giữ mãi trong người 3 năm?

Kỳ thực, không giấu gì huynh đệ, Phong ca trong người còn giữ rất nhiều loại “lệnh bài” khác. Tỷ như thẻ giảm giá 50% lầu Bạch, thẻ miễn phí gửi xe ngựa ở lầu Phan, thẻ tích lũy điểm thưởng chợ Tây, blah blah… Đây là thói quen năm đó Phong ca còn sinh viên, các loại thẻ bài đều phải tận tâm cất giữ, chẳng may có lúc dùng đến.

– Hóa ra ngươi đã sớm đụng phải đám Cửu gia này. Khó trách Tổng lĩnh đại nhân lại ưu ái ngươi như vậy.

– Tiếu đại ca quá khen…