Chương 421: Tiêu Dao Bộ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc này, ở một mật động vô danh nào đó.

“Vù vù”

– Lão Xuất, ngươi cũng biết võ công?

Xuất Trần Tử một tay lau trán, một tay ném đạo phù ra ngoài như mưa, nói:

– Thân tại giang hồ, làm sao lại không? Công phu của bần đạo không phải chém chứ, hiện nay trên đời, chỉ có lưa thưa mấy người có tư cách làm địch thủ!

Lăng Phong khinh bỉ. Chém, đại ca ngài tiếp tục chém đi a. Nhìn bộ dáng căn bản là sợ chết khiếp ở đó rồi…

Rất nhanh, đã nghe Xuất Trần Tử la lên:

– A, nữ quỷ chết tiệt. Ở đây có bao nhiêu người, làm sao cứ nhắm bần đạo mà đuổi?

“Xèo”

Lại một nhúm đạo phù Thanh Vân quán bị thứ gì đó đốt cháy.

Lại nói, đạo hạnh của Xuất đạo trưởng đây, căn bản chỉ để lừa đảo, gặp quỷ thật liền bị lộ hàng.

Chẳng qua, thằng này chạy vòng vòng quanh thạch thất, bản lĩnh né tránh so với đám Thiên Sư còn nhanh, xác thực có chút quỷ dị…

– Di, Xuất đạo trưởng, không ngờ nha. Ngài cũng có tố chất cao thủ đấy, khinh công rất khá.

Lăng Phong từ đáy lòng khen ngợi.

– Nói xàm. Khinh công của bần đạo, không phải ai cũng có thể học được. Đây chính là đạo môn tuyệt học Thế Vân Tung. Năm đó tiên sư chọn ta, đó là cả quá trình nghiêm ngặt, có biết làm sao tuyển chọn không?

– Không biết.

– Năm đó tiên sư đem một đàn chó hoang thả ra, để cho mấy sư huynh đệ chúng ta liều mạng chạy, ai bị chó cắn liền bị đánh rớt.

– Cao, cao! – Lăng Phong chậc chậc.

Lại nghe Xuất Trần Tử thở dài:

– Từ đó về sau, bần đạo bắt đầu nghiện thịt chó… Vô Lượng Thiên Tôn!

Lăng Phong không khỏi đồng tình nhìn lão Xuất gia một cái, bầu không khí lọt vào suy kiệt.

Lại nghe Tầm Thiên vừa vung kiếm vừa gằn giọng:

– Xuất Trần Tử, ngươi còn chối được nữa hay không? Không có ngươi trợ giúp, chỉ là một đạo linh hồn thế này, làm sao có thể dẫn người sống vào trong động như vậy?

– Ta cũng là bị ép buộc mà thôi!

Xuất Trần Tử lần này vào đây, hoàn toàn là không tình nguyện. Hắn biết rõ Nhạc Khởi La là cố nhân của sư tổ, đạo hạnh không bằng bị ép phải tứ hậu, bắt cóc nữ nhân vào mật động dâng cho ả. Xuất Trần Tử rất muốn đuổi cô bà này khỏi Thanh Vân sơn, càng xa càng tốt. Bằng không chẳng khác nào tự đập chiêu bài.

Có điều, gã cũng mong nữ quỷ này giết sạch đám người ở đây cái đã rồi hẵng đi. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, mất tích nhiều người như vậy, lộ ra một cái coi như hết đường sống ở Thanh Vân sơn. Loại chuyện ma qủy này, quan phủ sờ đến căn bản không thể giải thích được, chỉ có vào nhà lao.

Lăng Phong lại đang kỳ quái.

Hắn từ lúc vào hoàn toàn lạc lõng. Chúng nhân bận rộn bao nhiêu, Phong ca lại ngơ ngác bấy nhiêu. Hắn chẳng thấy được nữ ma quỷ kia bộ dáng ra sao, cũng chẳng thấy có cái gì nguy hiểm, trong khi huynh đệ lại hò hét nhau đánh loạn xạ không ngừng.

– Tiêu đại ca… Ý, Tiêu đại ca?

Nhìn sang đã thấy Tiêu Thiên Phóng mặt mũi đỏ bừng, trán nổi gân xanh. Lăng Hổ cũng đang căng cứng một tay niệm kinh Phật.

– Tiêu đại ca, làm sao vậy?

– Hừm, nữ quỷ này sát chiêu không ít, không vận công chống đỡ khó lòng chịu nổi.

“Sao ta chẳng bị gì?”

“Ngươi cũng là vong, đương nhiên không bị ảnh hưởng.” Có tiếng Thiên Diện buồn chán truyền âm qua.

Mãi lúc này, nhân tiện mở kênh truyền âm, Lăng Phong mới nghe có tiếng động kỳ lạ.

Là tiếng chú ngữ, không rõ ràng lắm.

“Ngô bội thực phù… sai khiến vạn linh…”

“Rào rào”

“Bùng”

Ngay sau đó, phía bên Thiên Sư liền liên tiếp có tiếng nổ, sáu người nghiêng ngả chật vật.

Đám Thiên Sư coi bộ chống đỡ hết nổi, lớn tiếng quát:

– Cái gì hộ công tiền đạo ở bên kia, còn chờ gì mà không ra tay?

– A-men-…di-đà Phật!

Thấy Lăng Hổ tiến ra trước chắp tay chuẩn bị làm gì đó, Lăng Phong liền kéo lại:

– A Hổ, từ từ đã. Để ta và Tiêu đại ca lên trước cho.

– Vì sao? Chẳng phải vừa rồi nói đệ là hộ công, đại tỷ đây là tiền đạo rồi sao?

– Cái này gọi là ra trận bất ngờ thay đổi chiến thuật, sát chiêu của đệ phải để dành ra sau.

Thực tế, Vô Tướng Kinh của Lăng Hổ, khắc cả Lăng Phong lẫn Thiên Diện. Vấn đề là, cổ kinh này sức mạnh không dựa vào tu vi người niệm, mà lại phụ thuộc vào địch thủ, càng mạnh càng khắc. Nói vậy nếu để Lăng Hổ niệm nó ra chỗ này, nữ quỷ bên kia không biết có bị diệt hay không, nhưng Lăng Phong sẽ thảm trước.

Tiêu Thiên Phóng xem chừng sắp không xong, đột ngột vung chưởng đánh ra.

“Oàm”

Một tiếng long ngâm, Hàng Long Chưởng.

“Phừng!”

Ngay lập tức trước mặt có một đoàn ánh lửa bùng lên. Lửa này cũng không phải phản ứng cháy thông thường, xong xuôi không hề có dấu vết hun khói hỏa liệu nào. Xem chừng là âm dương giao tranh, dương khí mạnh hơn, một chưởng oán linh liền hội phi yên diệt.

Lăng Phong hiếu kỳ:

– Tiêu đại ca, ngươi thấy nó sao?

Đại ca nhưng là đệ tử chân truyền của Tiêu Phong, nói không chừng học được tuyệt kỹ độc môn nào đó.

– Không thấy!

– Vậy làm sao ra tay chuẩn như vậy?

Chỉ nghe Tiêu Thiên Phóng thản nhiên:

– Đánh bừa!

– Như vậy cũng được? – Lăng Phong suýt chút úp sấp.

Lăng Phong ngẫm nghĩ gì đó, tâm hữu linh tê, liền nhắm mắt, dựa theo tuyệt chiêu mà Cố lão từng chỉ, vận thần về huyệt Thiện Trung, đại khái đeo thêm cái “kính hồng ngoại” nhìn thử một cái.

Rút cục đã thấy.

Chỉ thấy trong thạch thất, là những dòng khí lưu đen ngòm, bay qua bay lại. Nhìn kỹ một chút, thì tâm điểm chính là nữ hài đã bất tỉnh ở trên giường đá, còn những dòng khí như những cánh tay quỷ, liên tục đánh ra bốn phương tám hướng.

“Khèèè!”

Đúng lúc, có một “nắm đấm” như vậy thẳng hướng Lăng Phong, lộ ra một trương mặt quỷ, nhìn thấy cả răng nanh lòi ra.

– Ai cha má ơi, quỷ!

Chúng nhân không khỏi buồn bực, ai mà chẳng biết là có quỷ chứ.

Anh em nãy giờ ra trận qua lại đã cả chục chiêu, mệt bở hơi tai ra, mãi giờ này tên chậm tiêu kia mới la hét, có phải phản ứng quá chậm hay không?

Có điều, la xong lại chẳng thấy Phong ca làm động tác gì khác. Ngược lại, hắn còn đứng đơ ra trợn mắt ếch nhìn.

Tiêu Thiên Phóng không khỏi lo lắng:

– Hiền đệ, ngươi làm sao vậy?

– A-di-đà Phật, không phải lại minh tưởng đó chứ?

Lăng Hổ thế mà đoán trúng.

Phong ca, quả thật đang… minh tưởng.

Lần này không thể trách Lăng Phong, cũng không phải hắn muốn đóng vai nam chính nổi bật. Mà là vừa rồi khi nhìn thấy quỹ tích di chuyển của đám khí linh gì kia, cả người hắn như chấn động, rất nhiều vướng mắc trong đầu bấy lâu đột nhiên được giải khai.

Chỉ nghe Lăng Phong lẩm bẩm:

“Hoạt Bất Lưu Thủ! Là Hoạt Bất Lưu Thủ!”

Bốn chữ “Hoạt Bất Lưu Thủ”, hóa ra là ý nghĩa này.

Ngộ, là một cảm giác rất kỳ diệu.

Giống như ngươi học lỏm được một tuyệt kỹ trên mạng, vận dụng thì vẫn vận dụng được, nhưng lại không lý giải được căn nguyên. Rút cục trọn đời chỉ có thể là ăn theo mà thôi. Chỉ khi ngươi gặp được cao nhân chỉ điểm, dù chỉ một câu ngắn ngủn liền hiểu ra tất cả.

“Hoạt Bất Lưu Thủ”, năm đó lão đùi gà chỉ cho Lăng Phong cũng từng nói. Nó không phải một bộ thân pháp hoàn chỉnh, mà chỉ là một đoạn khẩu quyết. Lăng Phong bấy lâu tuy thuộc nằm lòng, cũng đã tiến được một bước đảo thân trên không, nhưng hoàn toàn không thể đi xa hơn.

Mãi cho đến hôm nay.

Lăng Phong hoàn toàn chấn trụ, hắn cũng không muốn quan tâm vì sao bộ thân pháp này lại nằm ở nữ quỷ hồn kia.

Bộ pháp này, trọng yếu phải thả lỏng tâm thần, tiêu diêu tự tại, muốn đến đâu thì đến đó. Tuyệt đối không được để ý đến tình huống xung quanh thế nào, nhục thể tứ chi sẽ phải ra sao. Xem mình giống như một linh hồn phiêu đãng mà động thân.

Trước nay Lăng Phong thi triển Hoạt Bất Lưu Thủ, chủ yếu vẫn để tránh đòn. Có ngọn không có gốc, triết lý không đúng, hoàn toàn không phát huy được tác dụng của nó.

Đã ngộ ra chân lý, Lăng Phong toàn thân liền ngứa ngáy theo, lập tức thử một cái.

“Vù”

Thân ảnh Lăng Phong đột ngột biến mất, trong nháy mắt lại hiện ra thì đã cách cả trượng xa. Cả người hắn như phiêu giữa thạch thất, khó trách năm đó lão đùi gà nói Hoạt Bất Lưu Thủ thuộc về bí chữ “phiêu”.

– Hahaha, đã!

Một bộ thân pháp kỳ diệu, nhưng dậm chân gần ba năm mới giải được khúc mắc, thoải mái không nói cũng biết.

Lăng Phong sảng khoái trong lòng, liền mặc kệ đám Thiên Sư đang khổ sở tiêu diệt nữ quỷ. Hắn một lần nữa lặp lại cảnh năm đó trước cửa Phong Vân tơ lụa, như một tên điên vừa cười vừa khinh thân, thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng một tẹo âm thanh cũng không phát ra, tay chân đặt vào đâu cũng không thể nhìn rõ ràng.

Tiêu Thiên Phóng vừa nhìn thấy cảnh tượng kia, hai mắt liền tỏa sáng:

– Hành Bất Lưu Tung, Tiêu Dao Bộ?

Tiêu Dao Bộ, bộ pháp cực nổi tiếng của phái Tiêu Dao, yếu quyết đầy đủ chính là, “Hành Bất Lưu Tung, Hoạt Bất Lưu Thủ”.

Nửa đầu luyện hạ bàn, nửa sau luyện ngang thân. Lăng Phong bấy lâu chỉ biết có nửa sau, thế nhưng cũng đủ để không ai chạm vào được. Mãi hôm nay mới có được đủ bộ.

Lại nói, Cẩu Thoái Công của Cái bang, cũng nhờ vào nửa đầu Hành Bất Lưu Tung mà cải biến thành. Cho nên Tiêu Thiên Phóng vùa nhìn liền biết.

Lại thêm một lúc.

Lăng Phong cảm thấy hơi thất vọng. Khó khăn lắm mới thấy được nữ quỷ, ai mà biết bộ dáng lại xấu như vậy.

Ờ thì, hồi trước từng nhìn qua bản thể của Thiên Diện, cũng tương tự như thế. Nhưng là hiện tại nàng ấy cũng được lắm chứ, đặc biệt là đôi ngọc thố trắng sữa trước ngực… Khụ!

Lại nhớ tiền thế, Lăng Phong và mấy tên bạn cùng phòng đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết diễm ngộ nữ quỷ, trong đó mỗi ả nữ quỷ đều là quốc sắc thiên hương cả.

“Ài, sao ngươi lại xấu như vậy?”

“Aaa, ai dám chê bổn tọa xấu? Khèèè, hóa ra cũng là vong hồn, ngươi dẫn người đến giúp ta phục sinh sao?”

Lăng Phong còn chưa biết nên nói gì, đã nghe ả ré lên lần nữa:

“Di, không đúng! Ngươi là…”

Cái đầu quỷ đen ngòm đột ngột nhìn sang Thiên Diện, có lẽ nữ quỷ cũng đã nhận ra sự có mặt của Thiên Diện, nói không chừng còn là chỗ quen biết. Từ đầu vào đây Thiên Diện đều chẳng làm gì, chỉ đứng yên một chỗ.

“Vậy còn ngươi, là ai?”

“Ta sao? Lăng Phong.”