Chương 290: Luyện Công Là Để Làm Đẹp

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cuối tháng tám, trên cao ánh trăng thản nhiên bao phủ, dưới đất gió thu thổi nhè nhẹ, thổi đến say lòng người.

Dương Ngọc Nô ngồi trong xe ngựa, một tay buộc lại mái tóc đuôi gà “độc quyền” của mình, một tay vén rèm xe nhìn ra ngoài, trong đầu nghĩ ngợi lan man.

Đảo mắt cũng sắp 3 năm.

Cho dù lâu nay nàng cố sống vô tư kiên cường, những lúc gió thiu thiu thế này vẫn không nhịn được cảm thán.

Nói cũng trùng hợp. Lăng Phong kiếp trước tên Hàn Phong, trùng một chữ Phong. Dương Ngọc Nô kiếp trước tên Dương Mịch, trùng một chữ Dương. Đương nhiên, vị Dương Mịch này và Dương Mịch mấy chục triệu “followers” trên weibo kia là hai người hoàn toàn khác nhau.

Nàng tỉnh dậy phát hiện mình trọng sinh. Tìm hiểu mới biết, cô gái này là đại tiểu thư Dương gia, tên Dương Ngọc Nô, con gái Dương Tông Bảo, cháu “Lục Lang” Dương Diên Chiêu, chắt Dương Kế Nghiệp.

Cái gia phả thế này, đem ra đường hù được không ít người.

40 năm trước, lão tướng “Dương Vô Địch” Dương Kế Nghiệp cùng con trai tử thủ quân Liêu ở Trần Gia Cốc. Sau trận chiến đó, Dương gia Thất tử chỉ còn lại ba người Ngũ – Lục – Thất Lang. Ngũ Lang Dương Diên Đức nhìn cảnh cha và huynh chết trước mắt, chán nản cạo đầu đi tu. Thất Lang phát hiện cái chết của cha có bàn tay của chính Hoàng đế, thất vọng bỏ đi. Chỉ còn Lục Lang Dương Diên Chiêu nhẫn nhịn chống cột cho cả Dương gia, từng bước trở lại vị trí nguyên soái của quân Tống.

10 năm sau, quân Liêu lại tràn xuống phía nam, nhiều lần tập kích nhưng không cách nào thắng nổi Dương Diên Chiêu. Kết thúc bằng trận Nhạn Môn Quan, Tiêu Phong mất tích, quân Liêu rút quân.

Tiếp 10 năm, Tống – Liêu lại chiến tranh, ban đầu quân Tống thua to, đại tướng Lâm Canh chết trận, cũng chính là ông ngoại Lăng Phong. Dương Diên Chiêu tổ chức phản công, kịch chiến Thiền Uyên vây khốn toàn bộ quân Liêu. Trước đà thắng lợi, Hoàng đế lại đòi ký hòa ước. Dương Diên Chiêu nhớ lại chuyện cũ Trần Gia cốc, không khỏi sinh ra tức giận, từ đó không còn thiết tha ra trận.

Mấy năm trước, Dương Diên Chiêu lúc này đã rất già, lại đột ngột mất tích. Quân Liêu chưa kịp đánh xuống thì gặp người Nữ Chân nổi lên.

Dương gia loan tin Dương Diên Chiêu bị bệnh qua đời, nhưng người ta đều đồn nhất định có kẻ ám sát. Tội danh ám sát đổ hết lên đầu Thiên Diên Quỷ Thủ, bởi ngay vài ngày trước đó nàng ta đột nhập quân doanh Thiên Ba. Còn có ai đứng sau nữa hay không không ai rõ. Có thể là người Liêu, có thể là Hoàng đế, thậm chí có kẻ nói chính là oan hồn các tướng lĩnh quân Tống, không muốn để Dương Diên Chiêu sống mãi trên ánh hào quang của bọn họ.

Nếu để Lăng Phong xuyên vào Dương gia, hắn tám phần sẽ nhảy cẫng lên. Nào Dương Kế Nghiệp, Dương Tông Bảo, Dương Tái Hưng, ngay cả Dương Khang, Dương Quá đều là hậu nhân của gia tộc này. Dương gia ở Đại Tống căn bản là một cái chiêu bài cực lớn, nói ra người khác không chỉ sợ mà còn nể trọng, điều mà ngay cả con cháu Hoàng gia chưa chắc đã có. Hơn nữa, sinh ra ở Dương gia chắc chắn không sợ thiếu bí kíp để luyện.

Chỉ đáng tiếc, người cần thì không được, kẻ không cần lại được, vai “con nhà mãnh tướng” lại rơi vào tay Dương Ngọc Nô. Nàng ta đối với quá khứ oanh liệt của Dương gia không hề biết, biết rồi cũng không thấy có chỗ nào hay ho.

Cái nàng ta đau đầu chính là, bị tiểu Tấn Vương Triệu Chân Đán để ý.

Được tiểu vương gia để ý, không phải rất tốt sao?

Tốt, mà lại không tốt. Nữ nhân tiểu vương gia chấm trúng, cả cái Đại Tống này không còn mấy người dám đụng vào nữa. Vườn đào bị khóa hết cửa ra vào, nữ chính làm sao tìm được chân tình đích thực?

Nhớ lần đầu gặp Triệu Chân Đán, Dương Ngọc Nô ngoài tò mò ra không có nửa điểm sợ hãi, đại khái “hóa ra đây là một tiểu vương gia cổ đại”. Nhưng cũng chính thái độ này của nàng khiến Triệu Chân Đán để mắt. Ở cả cái Thái Nguyên này, chả nữ nhân nào dám nhìn tiểu vương gia như vậy, ngoại trừ Tấn Vương phi mẹ hắn ra.

Vừa rồi gặp Mộc Sinh, trong đầu Dương Ngọc Nô bỗng toát ra một kịch bản kinh điển. Đây rồi, “tình tay ba”.

Nữ chính xuyên không gặp được hai vị hoàng tử. Một là bạch mã hoàng tử, một là hắc mã hoàng tử, vừa là tình địch vừa là kẻ địch, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy hấp dẫn. Vừa rồi liếc mắt, Dương Ngọc Nô nhận định Mộc Sinh là kiểu nam nhân cứng nhắc, trái với Triệu Chân Đán suốt ngày chiều chuộng nàng. Rất tốt, một sủng một cường, không còn gì hoàn hảo hơn…

– Tiểu thư, tiểu thư, về đến rồi…

– A…

Đáng tiếc, có tiếng nha hoàn làm gián đoạn giấc mộng đẹp của nàng.

Ở Thái Nguyên, nếu hỏi bách tính về quyền uy, không ai dám không sợ Tấn Vương phủ. Nhưng nói riêng về danh vọng, không ai không tôn trọng Dương gia. Dương gia phủ đệ tuy không xa hoa bằng Tấn Vương phủ, tuy nhiên bố cục tráng lệ, ngoài cổng phấp phới hai lá đại kỳ chữ “Dương”, ẩn ẩn phong phạm của Đại Tống Đệ nhất Tướng gia năm xưa.

Dương Ngọc Nô vừa xuống xe ngựa, đã thấy một nữ nhân chắp tay nói:

– Dương tiểu thư về phủ an toàn, Tuyết Cơ xin phép cáo lui.

Diễm Tuyết Cơ vẫn một thân hồng nhạt, trang phục nữ hiệp bó sát thân thể, vòng một vô cùng trêu người, khiến cho hai người Dương Ngọc Nô Phạm Băng Băng không khỏi tự nhìn lại bản thân mà xấu hổ. Làm sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?

– Ý, Tuyết Cơ, đừng về vội. Hiếm có cơ hội ngươi đến Dương gia, vào phòng ta trò chuyện một chút đã…

– Ta… – Diễm Tuyết Cơ tần ngần mím môi.

– Hìhì, xem kìa, bộ dáng của ngươi bán đứng ngươi rồi. Mà nói nha, sắp tới ta còn phải theo ngươi đến… cái gì…

– Di Hoa Cung. – Diễm Tuyết Cơ nhắc.

– À, đúng rồi, Di Hoa Cung.

Nhìn làn da không chút tì vết của Diễm Tuyết Cơ, Dương Ngọc Nô không kìm được hỏi dồn:

– Tuyết Cơ, làn da này của ngươi, thực sự không dùng chút mỹ phẩm nào sao? Ta rất tò mò nha, cái trò bảo dưỡng sắc đẹp của Di Hoa Cung, rút cục học mất bao nhiêu thời gian đó?

– Phải đó Tuyết Cơ tỷ… – Phạm Băng Băng hồ hởi không kém gì chủ nhân.

Dương Ngọc Nô cười trêu:

– Ngươi cũng muốn học? Động xuân tình? Hay để ý công tử nhà nào rồi?

– Nô tì… nô tì…

Diễm Tuyết Cơ chỉ biết cười khổ:

– Không phải trò “bảo dưỡng sắc đẹp”, mà là Minh Ngọc Thần Công. Nhưng Dương tiểu thư luyện được hay không, còn phải chờ các trưởng lão kiểm tra qua…

– Còn phải kiểm tra? Kiểm tra cái gì? – Dương Ngọc Nô tròn mắt.

– Minh Ngọc Thần Công là một môn nội công tâm pháp, nhưng đặc biệt hơn những loại tâm pháp khác, đòi hỏi thể chất thích hợp. Hơn nữa,…

Dương Ngọc Nô từ khi đến thế giới này, hoàn toàn không nghĩ đến võ công. Đánh đánh đấm đấm, còn gì là hình tượng thực nữ nữa chứ? Nàng để tâm đến những vấn đề nữ tính hơn, nói ví như, không có Louboutine, không có Dior, không có Chanel, vậy làm sao làm đẹp?

Phong ca không tin võ công cổ đại. Mịch tỷ thì không coi trình độ “làm đẹp” cổ đại ra gì.

Nói đùa sao? Dưỡng da dưỡng tóc, tạo dáng tạo mẫu, ở hiện đại là tổng hợp từ cổ kim đông tây, cái gì mà chẳng có. Mịch tỷ tuy kiếp trước không phải chuyên gia tạo mẫu, nhưng chí ít cũng từng là người mẫu ảnh nghiệp dư. Kiếp trước hotgirl như mây, Mịch tỷ đọ không lại. Bây giờ thì tốt rồi, ra đường toàn đại thẩm mặt rổ. Kể cả dung mạo Dương Ngọc Nô không đệ nhất, Mịch tỷ make-up vào đảm bảo vẫn thành “nữ thần Đại Tống”.

Chỉ tiếc, đời không như mơ, danh hiệu “nữ thần” mãi vẫn chưa vào tay. Cũng giống Lăng Phong, ban đầu hắn tự tin với những chiêu trò hiện đại, chẳng mấy mà giàu. Hiện tại thì hay rồi. Phong ca tay trái làm công ăn lương cho Mật Thám tự, tay phải là bảo kê đường phố.

Xuyên không, không phải lúc nào cũng dễ xuyên.

Luyện công, không phải ai cũng muốn làm cao thủ.

Từ khi tình cờ gặp Diễm Tuyết Cơ, biết được nàng ấy nhờ luyện một môn công pháp mới bảo dưỡng tốt như vậy, Dương Ngọc Nô liền cố sống cố chết muốn học. Gặp lần nào hỏi lần đó.

Vẻ ngoài của Diễm Tuyết Cơ quả thật rất sắc sảo, Lăng Phong lần gặp đầu tiên đứng hình cả mấy phút, thậm chí nhầm thành mị công. Cái gì trời sinh mị cốt, phấn điêu ngọc tạc đều ở trên người nàng, điều đặc biệt, có bao nhiêu đều tỏa ra bấy nhiêu.

Sau này Dương Ngọc Nô mới biết. Nữ đệ tử Di Hoa Cung đều luyện Minh Ngọc Công, nhưng chỉ có vài người luyện thành thục như Diễm Tuyết Cơ.

Nghe đâu Cung chủ Di Hoa Cung năm xưa bị trai đá, vì tức giận đàn ông bạc tình mới sáng tạo ra Minh Ngọc Thần Công, khiến bản thân mình đẹp như hoa. Đẹp không chưa đủ còn phải tỏa ra hết cỡ, khiến nam nhân đều phải thèm rõ dãi, kẻ nào nổi máu sờ vào đã có vài tuyệt kỹ khác đánh cho toe đầu.

– Đúng rồi, Tuyết Cơ. Ngươi quen tên Lăng Phong kia?

– Ta với hắn chỉ là bạn cũ gặp nhau mà thôi.

Dương Ngọc Nô dừng bước, đi một vòng quanh Diễm Tuyết Cơ, đột nhiên hỏi:

– Ngươi thích hắn?

– Ta? Thích hắn? – Diễm Tuyết Cơ chỉ vào mũi mình, bản thân đồng thời tự hỏi.

Ấn tượng về Lăng Phong của Diễm Tuyết Cơ ít đến thảm thương, cũng chỉ một hai ngày ở Trường An. Chẳng qua, Lăng Phong là nam nhân đầu tiên ở cùng phòng với nàng cả một đêm, thật khó mà quên được.

Dương Ngọc Nô nhìn biểu tình tựa có tựa không của Tuyết Cơ, ra vẻ hoảng hốt, nói:

– Vậy thì tốt. Ta nói cho cô, ngàn vạn lần đừng để mắc bẫy tên đó, nhất là đừng tin cái gì chuyện lạ chuyện xưa của hắn, đều là trò lừa bịp não tàn cả…

– Não tàn là gì? Mà… Dương tiểu thư vì sao rõ như vậy?

Lăng Phong lúc này có lẽ đang hắt xì hơi rõ to. Hắn còn chưa kịp xơ múi gì, đã có kẻ châm bị thóc thọc bị gạo, rõ oan uổng.

Diễm Tuyết Cơ không khỏi kỳ quái. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ Dương tiểu thư và Lăng Phong có quen biết. Nói mới nhớ, lần nọ chẳng phải bắt gặp Dương tiểu thư lén lén quan sát Lăng Phong đó sao?

Dương Ngọc Nô không biết Lăng Phong là ai, nhưng nàng xác định 99% kẻ kia cũng xuyên không như mình. Vì vậy lần đó mới vội vã chạy đến muốn gặp hắn. Dù sao, lạc đến thế giới kỳ lạ này, những tưởng một thân một mình, không ngờ còn có người cùng thời đại, không ai không muốn gặp.

Chỉ là, đúng lúc đối phương trái ôm phải ấp, một bên Thành Bích, một bên Hàm Uẩn, Dương Ngọc Nô liền sinh chán ghét, không thèm gặp nữa. Nam nhân xuyên không đúng là không có thứ tốt, đều nghĩ đến “tam thê tứ thiếp”, thu nạp hậu cung. “Mịch tỷ” quên béng mất vừa rồi còn đòi “tình tay ba” với hai vị Vương tử.

Dương Ngọc Nô ấp úng xong chuyện:

– Bởi vì… Bởi vì ta… có khả năng đặc biệt. Giống như cái gì… thần lực của ngươi vậy đó. Phải không Băng Băng?

– A… đúng vậy, đúng vậy. Tuyết Cơ tỷ còn không biết đâu, tiểu thư nhà ta…

Phạm Băng Băng thao thao bất tuyệt, toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi. Ví như có lần tiểu thư đứng tận ngoài sân, lại nghe được phu nhân trong phòng đang đòi tìm nàng trách phạt, tiểu thư liền cao chạy xa bay, thoát được kiếp nạn.

Nói không chừng Dương tiểu thư trọng sinh qua Quỷ Môn, cũng có được căn cơ thần lực. Chỉ tiếc nàng ta không tò mò như Lăng Phong, không đi nghiên cứu nó thêm.

Lại nói, giác quan của nữ nhân, không chừng còn nhạy hơn cả thần lực.

Ba người vừa vào sân lớn Dương gia, bỗng thấy một nhóm người đi ngược ra. Dương Ngọc Nô lẩm bẩm:

– Cô gái kia… sao cứ thấy quen quen.

– Cô ta đang ở cùng Lăng Phong. – Diễm Tuyết Cơ nhắc.