Chương 337: Mảnh Tàng Bảo Đồ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Văn Thành Bích dường như nhạy cảm đoán Lăng Phong muốn nói chuyện của Mật Thám tự, nàng liền đứng dậy về phòng riêng nghỉ ngơi. Nếu Bạch Ngọc Đường mà biết Văn Thành Bích chính là thủ lĩnh Nam phủ, thật không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Rất nhanh đến lượt Tiêu Thiên Phóng cũng về phòng dưỡng thương. Lăng Phong nhân đó phân phó mấy tên không liên quan ra ngoài, Bạch Ngọc Đường liền ghé sát:

– Này, ngươi chốc nữa sẽ xem võ kinh, đúng không?

“Vl, thằng này làm sao vội như vậy?”

Lăng Phong cũng không có ham hố tu luyện đến vậy, còn đang định tắm rửa sạch sẽ rồi nhảy vào phòng Văn Thành Bích một phen, đã lâu rồi…

Ngoài mồm thì vờ nói:

– Ờ thì… mở ra ngâm cứu một chút. Làm sao?

– Vì cái bí mật bên trong chứ gì? – Bạch Ngọc Đường thần thần bí bí.

Lăng Phong nghĩ thầm, có lẽ Bạch Ngọc Đường đang nói đến đoạn ký ức mà hắn nhìn thấy chăng? Bọn họ từng nói về vấn đề này một lần, nhắc đến Vệ hậu.

“Từ từ, hay là còn bí mật khác?”

Chẳng phải Lăng Phong cũng đang nghi ngờ quyển võ kinh kia không đơn giản đó sao?

Nghĩ vậy liền vờ hỏi:

– Ý ngươi là liên quan đến Vệ Hoàng hậu gì đó?

– Bà ta? Không phải cái đó.

“Không phải?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu ngồi xuống bên cạnh, mở quạt cái soạt đưa lên che nửa mặt, ra vẻ bí hiểm:

– Nếu là Hoa An còn sống tiếp nhận vụ này, ta cũng không nói ra đâu. Nhưng bởi vì rơi vào tay loại chủ sự trời đánh không chết như ngươi, cho nên…

– Từ từ, chủ sự như ta thì có vấn đề gì?

Bạch Ngọc Đường cười giảo hoạt:

– Hềhề, cũng không vấn đề gì, trái lại còn rất phù hợp. Lần này nhiệm vụ là đoạt lại cái hộp kia trả về Trường An, đáng ra ngươi đã giao nó cho Hoa An thì chả còn gì để nói, nhưng Hoa An lại bị ám sát cướp mất. Nếu chuyện cứ như thế thì cũng không có gì nói thêm. Nhưng trận tranh cướp trưa nay chém qua chém lại, không tránh khỏi tin tức lộ ra ngoài, bây giờ người trong Mật Thám tự e rằng đều biết rõ chuyện ngươi đã mở được cái hộp đó ra, thậm chí còn từng cầm Võ Kinh trong tay.

– Ý ngươi là người của Chu Kinh theo dõi?

– Bằng vào giác quan của ngươi không thể không biết chứ?

– Ta chỉ biết có rất nhiều người theo dõi, chứ không biết ai ra ai.

Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói:

– Ngươi ném vào tay 2 tên kia là Bát Mỹ đồ hay là Võ Kinh, cho dù đám đó có theo dõi cũng khó lòng đoán ra, nhưng vừa rồi ngươi lại cứ thế mà nói hết ra…

– Haha, đều là huynh đệ tốt của ta cả, không cần đề phòng. – Lăng Phong cười.

Bạch Ngọc Đường làm mặt nghiêm túc:

– Chủ sự, nhưng đây là nhiệm vụ của Mật Thám tự.

– Hê, ngươi tưởng ta dễ qua mặt như vậy? Nếu nói chuyện công việc, ngươi sẽ không thậm thụt như thế này. Ngươi thấy tiếc vì chuyện Bát Mỹ đồ đã bị lộ, chứng tỏ ngươi có tư tâm với võ kinh. Thế nào, muốn giữ võ kinh lại?

Bạch Ngọc Đường bị nói toạc tim đen, vội chắp tay quạt cười nịnh:

– Không hổ chủ sự đại nhân, đỡ mất công ta lòng vòng. Cái quyển võ kinh kia, chúng ta hợp tác giấu, thế nào?

– Giấu ai?

– Không nộp lên tổng bộ nữa, nói là trong tình huống nguy cấp buộc phải giao cho kẻ địch bảo toàn lực lượng. Làm thế thì cùng lắm chỉ bị khiển trách mà thôi. Chuyện Bát Mỹ đồ chỉ có mấy người ta ngươi biết, nếu không để lộ ra thì trừ phi đám U Linh kia nói ra cho cả thiên hạ biết, còn lại không ai biết võ kinh đang ở trong tay ngươi cả. Mà cái đám đó ước chừng đang phải chạy đông chạy tây trốn tránh, vả lại chúng có lẽ cũng không biết bên trong cái hộp là cái gì. Đúng không?

“Ông cũng đâu có nói sẽ nộp nó lên chứ?” Lăng Phong nhìn Bạch Ngọc Đường tự biên tự diễn mà muốn cười.

– Đa tạ Bạch huynh chỉ điểm. Nhưng hiện tại đồ vẫn trong tay ta, có hợp tác với ngươi hay không thì có ý nghĩa khác biệt gì chứ?

Lại nói đến chuyện hợp tác, hình như đây đã là lần thứ 3 Bạch Ngọc Đường đề nghị với Lăng Phong, chỉ là mỗi lần lại trong những tình huống khác nhau.

– Chẳng lẽ ngươi không sợ ta tố cáo? Tội phản bội này lĩnh án không nhỏ đâu.

– Tố cáo? Khoan nói ta có sợ hay khôngg, ngươi cũng sẽ không làm vậy. – Lăng Phong thờ ơ.

– Vì sao?

– Vì thứ nhất tố cáo thì ngươi cũng là đồng lõa. Thứ hai, ngươi cũng đang phạm tội, giấu tổng bộ đánh cắp Bát Mỹ đồ, kia cũng là bảo vật tiền triều.

Bạch Ngọc Đường làm bộ không sợ hãi, nói:

– Nhưng bây giờ đồ không còn trong tay ta, ai làm gì được?

Lăng Phong vẫn trấn định như không, thản nhiên phản bác:

– Thì đó. Vậy nếu ta cũng giấu nó đi, ngươi tố cáo ta hay ta tố cáo ngươi đều chẳng như nhau chứ? Nhưng cho ngươi biết một tin xấu, Triển Chiêu từng nói với ta, gã ta nắm bằng chứng gây án của ngươi trong tay, trong khi ngươi cáo ta thì chỉ có một lời nói suông mà thôi.

Bạch Ngọc Đường im lặng, coi bộ hết bài, được một lúc lại vẫn không nhịn được nói:

– E hèm, đều anh em cả, hề hề, sao phải căng thẳng chứ.

“Là ngươi gây trước?” Lăng Phong chép miệng khinh bỉ.

– Ngươi là chủ sự chắc cũng biết, trong đó là môt mảnh tàng bảo đồ. Lần này coi như Cẩm Mao Thử ta lại dại dột tiếp một phen, nói thật cho ngươi vậy. Ta đang giữ trong tay một mảnh khác, ta còn biết mảnh tiếp theo sẽ xuất hiện ở đâu nữa.

– Ngươi làm sao biết…?

– Cái này… bổn soái là Cẩm Mao Thử.

Kỳ thực, ý đầy đủ của Lăng Phong là “ngươi làm sao biết bên trong có tàng bảo đồ”, bởi vì hắn… hoàn toàn không biết. May sao nhớ được đoạn “ngươi là chủ sự chắc cũng biết” mà dừng kịp câu hỏi, tẹo nữa thì lộ tẩy mình chả biết gì.

Bạch Ngọc Đường nhắc đến vai trò chủ sự, nghĩa là trong nhiệm vụ đã ghi rõ. Chỉ là Lăng Phong không hề biết cái nhiệm vụ này, hắn chỉ biết mình bị Kha lão giáng chức xuống làm “mật vụ đặc biệt”, không có nhiệm vụ cụ thể nào. Vụ lần này hoàn toàn do Hoa An chụp hắn kéo vào, đến chính Lăng Phong còn không rõ đầu cua tai nheo ra sao.

Làm mật sứ như Phong ca, thiên hạ vô địch. Lại nói, thực tế là hắn đang chạy nạn khỏi Hà Bắc mà thôi, cũng không nhắm đến nhiệm vụ nào cả.

Về cái hộp bí ẩn kia, những thứ tin tức vỉa hè hắn nghe quá nhiều rồi, đủ loại giả thuyết, cũng không quá đỗi tò mò như trước.

Bạch Ngọc Đường đang phồng mũi tự đắc, đột nhiên ngơ ra hỏi:

– Chờ chút, ngươi… không biết?

– Khụ, ta hết lòng vì nhiệm vụ, không có ý định lấy làm của riêng như nhà ngươi, không có quan tâm nhiều như vậy.

– Ra vậy.

Lăng Phong toát mồ hôi, thoát nạn.

Câu “ngươi làm sao biết” của Phong ca giờ này vào tai Bạch Ngọc Đường lại thành “ngươi làm sao biết mảnh tiếp theo ở đâu”, ông nghĩ một đằng bà nghĩ một nẻo. Chỉ nghe Bạch Ngọc Đường nhẫn nại giải thích:

– Cái kho báu này võ lâm lùng sục đã mấy trăm năm nay. Trung bình cứ 2 3 năm giang hồ lại có một lời đồn về mảnh tàng bảo đồ xuất hiện ở đâu đó, có đôi khi còn đi kèm bí tịch hoặc bảo khí này nọ. Hầu hết tin tức tung ra đều là giả, do chính Mật Thám tự bịa ra để khống chế các thế lực võ lâm. Đại khái xem xem hiện tại ai mạnh ai yếu, ai liên minh với ai, có thế lực nào mới nổi hay không, tiện bề kiểm soát. Thành ra như ngươi biết đấy, cái nào là giả cái nào là thật, Mật Thám tự nắm gần như chuẩn nhất.

– Cho nên ngươi mới gia nhập Mật Thám tự?

Chẳng trách một tên chuyên trộm vặt như Bạch Ngọc Đường lại thành mật thám. Hóa ra thằng nhãi này biết mật thám tự nắm trong tay nhiều tin tức hay ho, liền giả vờ “cải tà quy chính” xin vào, tiện thể lấy công làm tư.

Bạch Ngọc Đường ho khan:

– Ờ… khụ khụ… trọng yếu không phải ở đó. Trọng yếu là, mặc dù đa phần là tin giả, nhưng về cơ bản cái tấm tàng bảo đồ kia là có thật. Mấy năm nay ngoài làm mật thám, ta còn… khụ.. làm chút chút… kiếm thêm, ta có thể khẳng định điều này. Mặc dù không biết tổng cộng đã bị chia thành bao nhiêu mảnh, nhưng đại khái nếu tìm được ghép lại vào nhau, sẽ là một tấm bản đồ kho báu hoàn chỉnh.

Nhìn thái độ của Bạch Ngọc Đường, lần này Lăng Phong tin gã kia đang nghiêm túc, không như mọi lần. Bấy lâu Bạch Ngọc Đường không biết Lăng Phong cũng là mật thám, tiếp cận Lăng Phong chủ yếu để lợi dụng nhau mượn lực, đồng thời cũng để che dấu thân phận của mình, nhưng nay đã khác. Hai bên đều rõ thân phận của nhau, cách thức bàn bạc cũng khác.

“Ông đoán không sai mà, bên trong Võ Kinh tổng yếu có đồ vật khác, chẳng trách anh em giẫm đạp nhau.”

Võ Kinh, ký ức, mảnh bảo đồ?

Đầu tiên là một cái hộp kỳ quái, muốn mở nó phải có chìa khóa thần lực gì đó. Mở hộp ra là một đoạn ký ức cổ quái đột nhập vào đầu, cứ tưởng cái đó là bí mật sau cùng. Hóa ra còn chưa có hết, vẫn còn bí mật nằm ở quyển trục, là mảnh tàng bảo đồ. Rút cục còn những gì nữa? Nên nhớ bên trong còn một chiếc nhẫn cũ kỹ và một cái lệnh bài không chữ nữa, nói không chừng hai vật đó còn ẩn chứa rất nhiều bí mật khác.

Cũng không biết tên nào bày ra cái cục diện này. Làm khó nhau qúa thể.

Chẳng qua Lăng Phong cũng không quá hứng thú, hắn ưu tiên chuyện Đoạn Cân Nhẫn hơn.

Theo lời Hoa An, mấy năm qua thi thoảng có những vị hạ độc bí ẩn liên quan đến các gia tộc lớn, đặc biệt là gia tộc quân đội, Mật Thám tự đang theo dõi nhưng vẫn chưa đi đến phán đoán cụ thể. Lăng Phong muốn tham gia vào vụ này hơn là đi đào kho báu. Đương nhiên, nếu tiện đường mà nói, lại được nhân dân tin cậy giao trọng trách, Phong ca cũng sẽ không từ nan mà xông pha đào bới một phen.

Nghĩ thì nghĩ vậy, vẫn buột miệng hỏi:

– Ngươi nói, hoàn chỉnh là bản đồ đường đến kho báu?

– Không phải “đến”, mà là “trong”, nói đúng hơn là một tấm địa đồ.

“Địa đồ?”

– Kho báu cũng không có dễ vào như vậy. Nghe nói bên trong là trùng trùng cạm bẫy, không có địa đồ hướng dẫn, cho dù biết rõ vị trí cứ thế đi bừa vào đều chết không toàn thây.