Chương 332: Ăn Cháo Đá Bát

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ gia.

Từ Nguyên lâu nay lo việc buôn bán của Từ gia ở kinh thành, còn ở Bình Giang Tô Châu đã có lão cha hắn Từ Thiên Trì quản cả. Lần này vừa về đến Tô Châu, nếu không phải còn có việc cưới hỏi Lăng Vân, Từ Nguyên đã phải tức tốc quay lại kinh thành ngay.

Lúc này trong hậu viện Từ gia, trước mặt Từ Nguyên đang là một nha hoàn thấp bé, thế nhưng chính là Tiểu Tinh, nha hoàn của Lăng Vân.

– Tiểu Tinh, ngươi đi theo tiểu thư lâu như vậy rồi, có biết túi đồ lần nọ tiểu thư đưa cho Lăng Phong, bên trong là cái gì chứ?

– Cái này… nô tỳ thực sự không biết. – Tiểu Tinh ấp úng.

Lần cuối gặp Lăng Phong ở phủ Đại Danh Hà Bắc, Lăng Vân có đưa cho Lăng Phong một túi gấm nhỏ, Từ Nguyên vẫn luôn canh cánh trong lòng.

– Vậy được rồi, hôm nay tiểu thư đã làm những gì?

– Tiểu thư sau khi viếng mộ mẫu thân xong thì đi thăm lão phu nhân và Minh lão gia một chuyến, ngoài ra nô tỳ cũng không biết.

“Hừ, cái gì cũng không biết.” Từ Nguyên bắt đầu bực bội, sẵng giọng:

– Chỉ có như vậy thôi sao?

Tiểu Tinh không rõ vì sao coi bộ bị dọa không ít, vội vã nói:

– A, đúng rồi. Tiểu thư… tiểu thư còn gặp Tam trưởng lão, hình như… nói về… khế ước của mẹ con Lăng Phong.

– Gì? Khế ước gì?

Lần này Từ Nguyên mới chính thức tỉnh táo.

Chỉ thấy Tiểu Tinh ấp a ấp úng nói gì đó, khóe miệng Từ Nguyên càng nghe càng nhếch theo lên.

Lát sau, Từ Nguyên nói:

– Tiểu Tinh, làm tốt lắm. Ngươi sau này cứ tiếp tục nghe ngóng giúp ta, chỗ tốt… chắc chắn không thiếu.

– Từ Thiếu gia, chuyện này… nô tỳ xin dừng làm có được hay không? Nô tỳ… nô tỳ sợ… – Tiểu Tinh rụt rè không dám nhìn gã.

Từ Nguyên nở một nụ cười hòa ái thâm sâu:

– Tiểu Tinh, ngươi không phải lo sợ. Ta là ai chứ? Là tương lai cô gia. Ngươi cũng biết đấy, tiểu thư từ khi rơi xuống nước một lần, sức khỏe tinh thần cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, không còn được như trước. Nhưng nàng lại không muốn chia sẻ khó khăn với người khác, muốn tự mình làm hết. Ài, cũng trách ta vô dụng. Ta cũng chỉ muốn âm thầm lo nghĩ giúp nàng ấy một chút, khiến nàng ấy đỡ phải mệt mỏi mà thôi. Ngươi nói đúng không?

“…” Tiểu Tinh tuy im lặng, xem chừng đã bị thuyết phục.

– Tiểu Tinh, ngươi chẳng phải lo tương lai sau này sao? Chỉ cần giúp ta xong chuyện này, lúc đó tiểu thư cũng thành thiếu phu nhân rồi, ngươi sẽ thành thông phòng nha hoàn. Đến lúc đó…

Nói đến đây bất chợt nắm tay Tiểu Tinh.

– Thiếu gia, nô tỳ… Nô tỳ không dám trèo cao.

Tiểu Tinh hoảng sợ rụt tay, nhưng hai bên má đã ửng hồng, cánh mắt ướt át.

“Hừ, ta còn chưa nói gì…”

Trái ép chín ăn không ngọt. Vả lại Từ Nguyên cũng chỉ nói vậy để lừa cô ta, trong mắt Từ thiếu gia, mấy đứa nữ nha hoàn như vậy gã vung tay một cái là có cả nắm.

Chờ cho Tiểu Tinh rời đi, giọng Từ Nguyên liền đổi lạnh lẽo:

– Lại đây…

– Vâng, thiếu gia.

Một đứa người hầu chạy vội vào, ánh mắt vẫn luyến tiếc nhìn theo dáng Tiểu Tinh. Nói thực ra, cô bé kia cũng gọi là xinh xắn nảy nở, dù sao nha hoàn ở cạnh Đại tiểu thư một tộc, cũng không thể quá tệ.

– Nhìn theo đủ chưa? Đêm đầu của nó ta sẽ cho ngươi làm.

– A, đa tạ thiếu gia.

– Chính Huy đâu?

– Bẩm đại thiếu gia, Chính Huy thiếu gia từ sáng đã đi Bàn Môn, nói là muốn xem xét việc buôn bán ở đó.

– Bàn Môn? Hừ, còn nói buôn bán cái gì? Là tìm nữ nhân đi.

Từ Nguyên vừa nghe liền biết chuyện gì.

Từ Chính Huy lúc trước si mê ca kỹ Ngô Oánh Oánh trên Phượng thuyền. 2 năm trước nàng ta đột ngột biến mất, nhờ thế tên kia mới chịu để ý đến việc buôn bán trong gia tộc một chút, nay lại có tin tức nàng kia xuất hiện trở lại, Từ Chính Huy ngay lập tức chạy đi tìm.

– Ngươi đi tìm Chính Huy, nói hắn ta có chuyện cần làm…

Đám Cao Diệp rảo bước về Lăng phủ. Lúc ngang qua cổng lớn, Chu Tiểu Xuyên đột ngột khựng lại:

– Cao đại ca, hình như có người đang theo dõi chúng ta.

– Ở đâu?

Chu Tiểu Xuyên chỉ chỉ về một góc phố.

Lưu Bá Huy bẻ bẻ ngón tay:

– Làm phản rồi, dám theo dõi cả Hắc kỳ. Để đệ đi tra hỏi một chuyến.

– Nhớ đừng có đánh người đó, ở đây không phải Vĩnh Lạc.

– Cứ yên tâm.

Cao Diệp tiếp tục rảo bước vào trong, đám hạ nhân Lăng gia biết đây là khách quý của Đại tiểu thư, cũng không ai dám nói năng gì. Vả lại có muốn nói cũng không được, đám người này ai cũng mang theo vũ khí bên mình, rõ ràng không phải phường dễ chọc.

Vừa bước vào sân thì thấy Lăng Vân đang trò chuyện cùng một đám thương nhân. Thực ra cũng không giống trò chuyện cho lắm, giống như đang bị người đòi nợ thì đúng hơn.

– Lăng tiểu thư, lại nói Liên phường hợp tác với Lăng gia cũng không phải một năm hai năm. Cũng đều là chỗ người quen với nhau, có một số chuyện ta cũng không muốn vòng vo làm gì. Lăng gia sắp tới không thể kinh doanh tơ lụa nữa, đúng không?

Người nói là một trung niên mặc áo gấm, bộ dáng xem ra cũng 40 50. Xung quanh không ít người cũng đều ăn mặc tương tự.

Chỉ thấy Lăng Vân mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:

– Lăng gia sắp tới thậm chí còn mở cửa tiệm mới, sao thúc lại nói Lăng gia không thể kinh doanh?

Tên kia còn muốn nói gì đó, đã bị đồng bạn bên cạnh chặn lại. Người kia ha ha:

– Còn có thể kinh doanh thì tốt rồi. Cũng chỉ là lời đồn thôi.

Lăng Vân cười nhạt.

Mấy người nọ thấy Lăng Vân im lặng, bèn nhìn nhau trao đổi ý tứ gì đó, một kẻ vuốt râu tủm tỉm:

– Có điều hôm nay tới đây, chúng ta muốn thương lượng với Đại tiểu thư một việc.

– Chu bá phụ có gì chỉ giáo?

Họ Chu xua tay:

– Cũng không phải chỉ giáo gì. Phường may của ta năm nay kinh doanh cũng không tốt lắm, có vài khoản mục còn phải cắt giảm, cho nên hàng tơ lụa nhập vào cũng phải cẩn trọng hơn chút đỉnh.

Lăng Vân xem chừng đoán ra ý tứ làm khó dễ của kẻ này, nhưng nàng vẫn bảo trì hòa nhã:

– Lăng gia lâu nay vẫn luôn xem phường may của Chu bá phụ là chỗ thâm giao. Nhưng tơ lụa Lăng gia làm ra trước sau đều chất lượng tốt nhất có thể, cũng chưa bao giờ phát sinh chuyến hàng nào xấu. Điều này mọi người đều biết rõ…

– Phải, phải. – Cả đám gật gù.

Thương nhân họ Chu tấm tắc gật đầu, cười mỉm một cái rồi lại làm mặt đăm chiêu:

– Chính vậy. Cho nên năm tới phường may chúng ta sẽ đặt lụa Lăng gia số lượng lên gấp đôi…

Lăng Vân nghe đến đó cũng không tỏ vẻ vui mừng, trái lại còn đăm đăm nghĩ gì đó.

Quả nhiên, họ Chu lại nói:

– Chẳng qua, để phòng ngừa rủi ro, điều khoản cũng nên sửa lại một chút. Lăng tiểu thư xem qua, đây là bản quy ước mà ta chuẩn bị.

Lão nói rồi đưa ra một mảnh giấy.

Lăng Vân cũng không đưa tay tiếp lấy, nàng chỉ liếc qua một cái liền nhíu đôi mi:

– Chu bá phụ, ý tứ trong này, Lăng Vân không hiểu lắm.

– Có gì khó hiểu chứ, đại khái bồi thường cao hơn trước môt chút mà thôi.

Một thanh niên đứng cạnh Lăng Vân gằn giọng:

– Gấp 3 lần mà ngươi gọi là một chút?

Thanh niên cạnh Lăng Vân tên Lăng Độ, thuộc một chi nhỏ trong Lăng gia. Chính người này trong buổi họp bàn hôm trước lên tiếng muốn Lăng Vân cải tổ lại thương hội.

Lão họ Chu xem chừng đã chuẩn bị câu chữ từ trước, liền ung dung nói:

– Lăng gia nếu đã tự tin năm tới vẫn kinh doanh tốt, thì việc gì phải lo chuyện bồi thường bao nhiêu? Nói chứ, lâu nay làm ăn ở Tô Châu, cái chuyện bồi thường này đã mấy năm qua cũng chưa nghe tới. Các vị nói đúng không?

Đám thương nhân gật đầu.

Lăng Vân nhíu mày suy tư. Đám thương nhân này bình thường đều là cạnh tranh mối hàng với nhau, họ Chu mà ra điều kiện khó như vậy, đám còn lại đã ngay lập tức nhảy vào ra giá tốt hơn rồi, đâu thể nào đồng tình kiểu này? Nhất định có kẻ đứng sau xúi dục.

Lăng Độ lại không giữ được bình tĩnh như vậy, đỏ mặt quát:

– Chu Khang, ngươi cái loại ăn cháo đá bát. Nếu không có Lăng gia chúng ta bán giá ưu đãi cho, bằng vào trình độ may cắt của các ngươi, sống được ở Tô Châu mới là lạ đó.

Chu Khang cười khẩy:

– Ăn cháo đá bát? Lăng Độ, đừng có ví von lung tung, cháo nào bát nào? Chu Khang ta làm ăn sòng phẳng, cũng không có nợ nần các ngươi. Ngươi ta đều làm sinh ý cả thôi, nếu thấy đối tác bất ổn liệu ngươi có ngu ngốc mà ôm chân mãi không? Bọn ta cũng không phải giang hồ mà nói nghĩa khí, cùng sống cùng chết với các ngươi.

Ở ngoài cửa viện.

Lưu Bá Huy nghe ngóng trở về, nói nhỏ vào tai Cao Diệp gì đó.

Cao Diệp nghe xong nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hỏi:

– Mà ngươi… có đánh hắn không đấy?

– Đại khái… chỉ một tẹo. Tại hắn không chịu nói tên.

Lưu Bá Huy làm bộ gãi đầu gãi tai, xấu hổ cười cười.

– Một tẹo là chừng nào?

– Ờ, theo như cách tính của Lăng đại ca, thì là thương tật 4 phần 10.

Cao Diệp ngửa mặt ôm đầu, nghĩ gì đó đánh mắt với Từ Tử Lăng:

– Này, trong Từ gia các ngươi có ai tên Từ Chính Huy hay không?

Từ Tử Lăng gật gật đầu:

– Em trai Từ Nguyên, một kẻ vô dụng.

– Ra vậy. Có gì chốc nữa chịu khó về nhà hỏi thăm hắn một tí đi.

Từ Tử Lăng không hiểu ra sao, vẫn ôm kiếm thờ ơ.

– Xem ra lần này là Từ gia làm rồi.

Cao Diệp nhìn tình cảnh trong sân lẩm bẩm.

– Cao đại ca, làm là làm gì?

– Ép Lăng gia, cụ thể là ép Lăng tiểu thư.

Chu Tiểu Xuyên thông minh, nháy mắt liền hiểu ra vấn đề, hỏi:

– Nhưng hắn muốn cưới Lăng tiểu thư, chẳng phải nên đứng ra giúp sao?

– Chúng ta không phải hắn, tính toán của mấy tên con buôn khó mà hiểu hết được. Có thể hắn không xem hôn lễ quan trọng bằng tiền bạc. Hoặc hắn biết không thể dùng tình cảm cưới nàng, đành chơi trò ép vào đường cùng này.

Lăng Vân từ khi trở về Tô Châu, liền kiếm cớ gia tộn lụn bại, huynh trưởng nằm bệnh trên giường, hôn lễ với Từ Nguyên khó có thể tiến hành ngay được, Từ Nguyên có nói thế nào nàng cũng không đồng ý.

Bên trong sân.

Lăng Vân điềm đạm nói:

– Chu bá phụ nói ra được lời này là đủ rồi. Bá phụ cứ yên tâm, ai nói Lăng gia sẽ không kinh doanh được vậy? Sắp tới Lăng gia thậm chí còn muốn mở tiệm may riêng, nếu tơ lụa mà không lo được, mở may cắt làm sao tiến hành chứ?

Chu Khang giọng có chút khinh thường:

– Bằng vào các ngươi muốn tự mình mở phường may cắt?

– Không có gì là không thể. – Lăng Vân thản nhiên đáp.

Chu Khang lẩm bẩm:

– Hừ, khoan nói đến may cắt, bay giờ ngay cả đưa hàng, cũng chẳng tiêu cục nào dám giúp Lăng gia các ngươi đâu.

Thanh âm lão tuy nhỏ, nhưng đám Cao Diệp ở sau đều nghe rõ ràng.

Lăng Vân lâm vào lo lắng.

Lăng gia kinh doanh chủ yếu là tơ lụa. Công đoạn trồng dâu nuôi tằm lấy tơ cho đến hồ sợi thô, Lăng gia đều không làm, đã có các hộ nuôi tằm quanh Tô Châu lo. Lăng gia chỉ tiếp nhận từ khâu dệt lụa, nhuộm màu dệt hoa rồi phân loại, sau đó bán ra thị trường, đặc biệt là cho các phường may mặc.

Chỉ là, đã làm lớn thì kéo theo các công đoạn khác dù không liên quan cũng đều phải quy mô, ví như khâu vận chuyển.

Lăng gia lụn bại một phần cũng vì không có tiêu cục lớn nào muốn làm tiếp. Ở kinh thành còn có Phong Vân đoàn sẵn sàng giúp, nhưng về đến Tô Châu thì khác. Tô Châu to nhất là Nhạn Hành tiêu cục, trước kia là đối tác chính của Lăng gia, hiện tại có lẽ nhìn thấy Lăng gia không còn là đại thụ như xưa, từ đầu năm đã rút tay muốn không hợp tác nữa.

Mấy ngày qua Lăng Vân đau đầu nhất chính là chuyện này.

Đúng lúc này…

– Ai nói không có tiêu cục nào muốn làm?