Chương 333: Mộc Lệnh

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cao Diệp nhịn mãi rồi, rút cục lững thững tiến vào.

Dù sao thời gian qua cũng ăn cơm ké Lăng Vân, vả lại hai bên cũng là chỗ quen biết. Năm xưa Phong Vân đoàn thành lập cũng nhờ Lăng Vân ít nhiều, không thể làm ngơ.

– Lăng tiểu thư, mấy chuyến hàng tới có gì cứ giao cho anh em chúng ta, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra.

Cao Diệp cũng không phải nói khoác. Phong Vân đoàn căn bản chính là tập đoàn chuyên về đưa tiêu. Mặc dù riêng Hắc kỳ có chút đặc thù, Lăng Phong lập ra mục tiêu để đi đánh thuê. Nhưng hiện tại lại không có người thuê, ba cái vụ hộ tiêu này chẳng lẽ không làm được?

Mấy tên lão bản nhìn nhau, bọn họ cũng không phải bị tư thái của Cao Diệp làm cho sợ hãi, mà đang nhìn Từ Tử Lăng, có vẻ trên trang phục hắn có thứ gì đó khiến bọn chúng nhận ra.

– Kia hình như là Từ gia nhân?

– Không thể nào, Từ gia nhân sao lại đứng ở bên kia.

Sau đó mới nhìn trang phục của chục huynh đệ đám Cao Diệp, đám chưởng quầy bán tín bán nghi:

– Các ngươi là… tiêu cục?

Võ phục này khá cổ quái, trên ngực đính huy hiệu, rõ ràng không phải gia đinh thông thường có thể mặc, mà mang phong thái của võ đường lớn.

Các bang phái giang hồ cũng rất hiếm khi có phục trang quy củ, đều là ai có gì mặc đó. Cũng chỉ cỡ giáo phái võ lâm thực thụ như Toàn Chân giáo hay Thiếu Lâm tự may ra mới ăn mặc mười người như một kiểu vậy. Càng đừng nói Tô Châu rất hiếm các bang phái.

Lưu Bá Huy nóng tính nhất đám, bước ra trước ưỡn ngực ngạo nghễ:

– Hắc kỳ Phong Vân đoàn.

– Phong Vân đoàn?

Mấy người này đều là thương nhân, đối với các danh tự trong giang hồ đương nhiên không rõ. Hơn nữa quanh Tô Châu nổi danh cũng chỉ có Nhạn Hành tiêu cục, Tàng Kiếm sơn trang, Từ gia trang mấy chỗ này mà thôi, Phong Vân đoàn lại là thần thánh phương nào?

Coi bộ 3 chữ Phong Vân đoàn ở Tô Châu không đánh nổi phong ba. Cao Diệp vội ho nhẹ:

– Tiểu Xuyên, dẫn vài huynh đệ, cầm lệnh bài đi một chuyến Lục kỳ Lạc Dương, nói với bọn họ Hắc kỳ chúng ta sẽ mở chi nhánh ở Tô Châu, cần Công Tôn gia trợ lực mở đường.

– OK đi ngay.

Chu Tiểu Xuyên học theo câu cửa miệng của Lăng Phong, làm bộ chào kiểu quân nhân chạy ra ngoài.

Chỉ là, đám thương nhân nọ lại không chút mảy may sợ hãi. Xem chừng Lục kỳ Lạc Dương đám này cũng không biết nốt, đúng là kém học vấn mà, đen.

Cao Diệp đâm lao phải theo lao, tiếp tục nói:

– Bá Huy, gửi thư về Trường An, nói cần hỗ trợ nhân lực. Vậy đi, lấy bên Diêm bang ra cũng được.

– Cao đại ca, khoảng bao nhiêu người?

Cao Diệp làm gì có kinh nghiệm mở tiêu cục nào, đành nhìn Lăng Vân cầu cứu. Dù sao nếu bọn họ muốn cắm dùi ở Tô Châu, đất cắm cờ là điều cần đầu tiên, kiểu gì cũng phải nhờ Lăng Vân tìm giúp.

Chỉ thấy nàng ra hiệu hai ngón tay. Cao Diệp không thèm nghĩ ngợi hai ngón tay kia nghĩa là gì, dõng dạc hô:

– 200 người đi.

Lăng Vân suýt ngất xỉu.

Cao Diệp xuất hiện nàng rất cảm kích, nhưng nàng cũng biết Cao Diệp trong Phong Vân đoàn không có chức vụ cụ thể gì. Dù sao người ta cũng đang đóng kịch giúp đỡ mình, Lăng Vân đành cường tụ bản thân xem tiếp.

– Diêm bang?

Đến lúc này đám thương nhân hình như mới tỉnh ra chút ít.

Diêm bang thì bọn họ biết.

Bang này bao hết đường buôn muối từ vùng ven biển đổ về kinh thành. Trong thiên hạ, buôn muối và khai khoáng là hai loại vào loại khó làm nhất, bởi bị triều đình quản lý nghiêm ngặt, thế mà Diêm bang lại làm to được, cho nên tiếng tăm không thể không lớn. Phàm là thương nhân, bất kể buôn thứ gì, chỉ cần từng ghé Trường An không ai không nghe đến Diêm bang. Ngay trong Tô Châu dường như cũng có chi nhánh.

Diêm bang hiện tại không còn như xưa, Tổng đà Trường An bị Phong Vân đoàn đánh cho te tua, phải chia bớt phần trăm. Đâm ra Diêm bang ở các địa phương khác gặp người của Phong Vân đoàn cũng phải nể mặt ít nhiều.

Nhưng dĩ nhiên, những chuyện này là chuyện ngầm trong giang hò, đám thương nhân không thể biết tới, chỉ là qua đó thấy lời của Cao Diệp không phải bốc phét.

Một tên thương nhân lúc này mới nhớ ra cái gì, nhỏ giọng với đồng bạn:

– Ta nhớ ra. Lục kỳ Công Tôn gia là tiêu đội mới nổi gần đây ở Hà Nam. Tháng trước phường chúng ta chuyển hàng đến Lạc Dương cũng phải nhờ chúng, quy củ nhân lực rất hùng hậu. Đúng rồi, chính là Phong Vân Lục kỳ gì đó, ta lúc đó ta còn vì cái tên kỳ quái của chúng mà thắc mắc.

Thêm lời này khiến những người khác bắt đầu lưỡng lự.

Thương nhân tầm trung chính là như vậy, hầu hết đều sợ đắc tội này nọ, nói trắng ra là nhát, chỉ cầu an ổn làm ăn. Hôm nay bọn họ rủ nhau tới đây làm khó Lăng gia, coi bộ cũng vì “ai đó” đạp sau lưng mới phải làm. Bởi bọn họ hiểu rõ, không có ai chống lưng mà đắc tội giang hồ là ngu xuấn nhất. Chỉ cần đi 3 chuyến hàng bị phá 1 chuyến là coi như lỗ nặng, bọn họ cũng không phải bang phái để có thể lúc nào cũng tự bảo vệ được mình.

Bọn họ làm ăn không quá lớn, không tới nổi Trường An, nhưng Lạc Dương thì lại không ít. Nếu thực vì chuyện này mà phải cắt mất đường làm ăn đến Lạc Dương, vậy thì lợi bất cập hại.

Đám chưởng quầy nhìn nhau.

– Lăng tiểu thư, chuyện hôm nay tạm thời đến đây đi. Ta còn có việc riêng phải lo, cái quy ước kia, tiểu thư cứ xem xét. Dù sao cũng là chỗ thâm giao cả, thương lượng lại một chút cũng không có gì quá khó.

– Chu bá phụ, Thân bá phụ cứ tự nhiên.

Lăng Vân nhìn đám người nọ rời đi, tâm trạng ngổn ngang.

Xem ra bọn họ chỉ bị một chút lung lay, nhường một bước, không hẳn đã muốn rút lui. Dù sao cũng không thể vì vài ba câu của Cao Diệp đã khiến tất cả sợ hãi mà quay đầu hối cải. Xem chừng chúng sẽ quan sát một thời gian, nếu Cao Diệp nói được làm được, Lăng gia khởi sắc trở lại, thế thì lại ra quyết định.

Nhưng Lăng Vân đang vì cái gì mà cố gắng đây? Là vì Lăng gia này sao? Nếu nàng chấp nhận gả cho Từ Nguyên, chính là Từ thiếu phu nhân, là con cháu họ Từ, lúc đó Lăng gia sống chết đối với nàng lại có ảnh hưởng gì chứ? Nhất là khi cha mẹ nàng đều đã chết cả rồi. Có lẽ vì lưu luyến nơi nàng đã lớn lên chăng? Hay còn vì điều gì khác?

– Cao đại ca, đa tạ huynh đã nói giúp.

– Lăng tiểu thư không cần khách sáo quá như vậy. Lăng Phong trước khi rời đi từng để lại lời nhắn, Lăng gia có chuyện thì không nhất thiết phải để tâm, nhưng Lăng tiểu thư bị ức hiếp thì phải chiếu cố đầy đủ. Vả lại, Cao Diệp này…

Đoạn sau Lăng Vân không nghe rõ, nàng vừa nghe đến Lăng Phong vậy mà vẫn quan tâm đến mình, trong lòng đã ngổn ngang rồi.

Cao Diệp chắp tay nói xong câu, đại khái vừa lấy hết sức bình sinh mà nói. Cũng không rõ Diệp ca nói câu gì, mặt đã có xu hướng đỏ dần đều, mắt không dám nhìn thẳng.

– Hôm nay Cao đại ca nể mặt mà ra mặt nói giúp, còn đem cả Phong Vân đoàn vào. Chờ Tiểu Xuyên huynh đệ trở về, Lăng Vân xin phép thiết đãi mọi người một bữa thịnh soạn.

Cao Diệp vội xua tay, cười đùa:

– Chờ Tiểu Xuyên về? Hắn đi Lạc Dương chắc phải cả tuần lễ, chờ đến lúc đó chúng ta đều đói chết rồi.

– Tiểu Xuyên… đệ ấy thực sư đi Lạc Dương? – Lăng Vân hoàn toàn ngoài ý.

Cao Diệp vội cười khổ:

– Vừa rồi… khụ… đoạn Bá Huy gửi thư về Trường An, lấy người của Diêm bang này nọ, ấy là ta thấy đám kia không sợ mà nói bừa thế thôi. Nhưng Tiểu Xuyên đi Lạc Dương là thực. Nhưng Lăng tiểu thư cứ yên tâm, người do Lục kỳ đưa sang, chắc chắn không kém. Vả lại, Diêm bang cũng không phải sở thuộc của Phong Vân đoàn, lòng người khó đoán, ta cũng không muốn lấy.

Lăng Vân không giấu được vui mừng lẫn lo lắng:

– Ý tứ của Cao đại ca là, các người thực sự muốn lập tiêu cục?

– Đúng vậy. Chẳng lẽ tiểu thư nghĩ chúng ta nói đùa sao?

Đám huynh đệ phía sau cũng gật đầu lia lịa.

Mấy anh em Hắc kỳ ở đây, ăn không ngồi rồi chán điên mất rồi. Bảo vệ Lăng Vân là nhiệm vụ mà Lăng Phong ngầm giao cho, nếu không bọn họ đã không đi theo nàng về tận Tô Châu như vậy. Chẳng qua đã có Từ Tử Lăng bản lĩnh không tệ theo sát Lăng Vân như hình với bóng, anh em Hắc kỳ quả thật là thừa thải vô cùng, có bản lĩnh không thể đem ra dùng.

Lăng Vân vẫn đang rơi vào trạng thái khó tin, một tay còn không nhịn được đưa lên che miệng.

Bộ dáng của nàng khiến mấy người Cao Diệp không khỏi ngân ra. Mị lực của Lăng đại mỹ nữ quả là vô cùng lớn, đặc biệt những lúc nàng thất thố hay suy tư như kia, lộ ra vẻ đẹp gần như không nữ nhân nào có, kể cả có là hoa khôi Tô Châu cũng vậy.

– Đúng rồi, nghe nói Lăng tiểu thư tìm mấy người chúng ta, không biết có chuyện gì?

– Chuyện này…

Cùng lúc đó, ở hậu viện Từ gia.

– Chính Huy, ngươi bị làm sao thế này?

– Thiếu gia bị người đánh…

– Đánh? Ai dám đánh hắn? Đánh ở đâu?

Từ Chính Huy mặt mũi sưng vù, nói ú ú ớ ớ:

-…ại…a,…ả…ù…o…ệ.

Từ Nguyên nghe không nổi, vội xua tay:

– Được rồi. Đem Chính Huy vào trong nghỉ ngơi đi.

Nói rồi chỉ tay vào một đứa hạ nhân, coi bộ là tên hầu thân tín đi theo Từ Chính Huy:

– Ngươi, nói xem có chuyện gị?

– Bẩm… bẩm Đại thiếu gia…

Còn chưa nói hết câu, đã nghe một giọng trung khí từ ngoài cửa vang lên.

– Chính Huy sao rồi?

Đi vào là một người tầm hơn 40 tuổi, ăn mặc hoa quý, bộ dáng tuy hơi béo một chút nhưng không đến nỗi phì độn. Theo sau lão là một vài hạ nhân trông khá rắn rỏi.

– Bẩm lão gia, Nhị thiếu gia hôm nay… hôm nay đi…

Xem ra người nọ là Từ gia gia chủ, Từ Thiên Trì, lão cha Từ Nguyên và Từ Chính Huy, hiện tại đang nắm quyền lớn nhất trong thương giới Tô Châu.

Từ Thiên Trì không kiên nhẫn ngắt lời tên kia:

– Nó đi Bàn Môn đúng không? Rồi làm sao?

– Dạ, ban đầu ngài ấy tìm đến Đỗ muội tửu lâu muốn… Sau đó, phát hiện có một đám giang hồ ăn mặc cổ quái, hình như quen biết với Ngô cô nương… Thiếu gia nghĩ chuyện Ngô cô nương mất tích liên quan tới chúng, mới quyết định đi theo.

– Hừ, vì một đứa ca kỹ mà hồ đồ. – Từ Thiên Trì lạnh giọng.

Tên hạ nhân tiếp tục run rẩy kể:

– Chẳng ngờ theo được một đoạn thì bị người kéo vào con hẻm đánh túi bụi, còn lớn tiếng nói… Phong Vân đoàn gì đó.

– Phong Vân đoàn?

Từ Thiên Trì cáo già thành tinh, ngay lập tức thấy có gì không đúng. Thứ nhất, vì sao đã đánh thiếu gia mà lại để tên hàu cận không chút sứt mẻ nhìn thấy tất cả. Thứ hai, vì sao cố ý để lộ tên? Quan trọng là cái thứ ba, mục đích là gì?

Từ Nguyên vội vã nói:

– Cha, con biết chúng. Những kẻ này…

– Nếu đã biết sao còn đứng đó, còn không mau đi đòi công đạo cho em trai ngươi.

Từ Nguyên quá đỗi vui mừng, nghĩ gì đó chắp tay nói:

– Vâng, thưa cha. Chỉ là đám này biết chút võ công, gia đinh tầm thường sợ là… Vẫn hy vọng cha cho phép cho dùng một ít hảo thủ của tộc.

Nói rồi không nhịn được liếc nhìn Từ Thiên Trì, ánh mắt lộ rõ sự thèm muốn nào đó.

Từ Thiên Trì nghĩ một lát nói:

– Hừ, được rồi, Hào thúc…

Một người trung niên bước ra, xem ra là Đại quản gia.

Có điều, ngay khi Từ Thiên Trì muốn giao phó gì đó, đột nhiên…

– Từ lão gia chủ khoan hẵng vội.

Vài bóng đen không rõ từ đâu đột ngột xuất hiện.

Tất cả người Từ gia có mặt trong viện đều xanh mặt. Đám này xuất hiện như ma giữa ban ngày, đây là hậu viện mà cứ như trước cửa phủ, nếu chúng muốn giết cha con Từ Thiên Trì thì không khéo làm xong cũng không ai cản kịp.

“Soạt soạt” Có tiếng đao kiếm rút ra, lúc này mới phản ứng vẫn là quá chậm.

– Các ngươi là ai?

Một tên đồ đen đưa ra một thứ gì đó, cười nói:

– Từ lão gia chủ, không biết ngài có nhận ra…

Tấm lệnh bài này, nếu để Lăng Phong nhìn, hình như cũng sẽ nhận ra.

Từ Thiên Trì chỉ mất chốc lát liền trừng to hai mắt:

– Các ngươi là…

– Từ lão gia xem trí nhớ vẫn rất tốt. – Người áo đen cười cười ngăn lại nửa câu sau.

Từ Nguyên không khỏi tò mò:

– Cha, ai vậy?

Từ Thiên Trì hắng giọng:

– Ngươi tạm thời gác chuyện trả thù lại, mau mời đại phu lo cho Chính Huy đi đã.

Nói xong quay lưng, làm một bộ mời khách:

– Xin mời tôn giả vào trong.

Từ Nguyên vội nhắc theo:

– Nhưng còn chuyện Chính Huy vô cớ bị đánh…

– Tạm thời cứ để đó, ta khắc có sắp xếp.

Từ Thiên Trì khoát tay, nói xong quay lưng đi vào trong, dẫn đường cho kẻ lạ mặt.

Người áo đen cầm mộc lệnh ban nãy, lúc lướt qua Từ Nguyên, bỗng nhiên cố ý dừng lại. Gã nhỏ giọng lạnh nhạt để lại một câu:

– Từ đại thiếu gia, phàm muốn làm lớn, không nên nóng vội.