Chương 315: Lựa Chọn Đúng Đắn?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Có một điều Lăng Phong không hiểu.

Mặc dù không phải cao thủ, nhưng hắn từ lâu nghiệm ra một điều căn bản, đó là muốn xưng bá võ lâm thì không nên… tham lam.

Nghe qua có vẻ mâu thuẫn.

Biết một món mà tinh thông vẫn hơn biết mười món mà làng nhàng. Dù là văn hay võ, luyện càng nhiều thứ khác nhau càng tốn thời gian tinh lực, cũng không sâu sắc, lợi không bằng hại. Có đôi khi không hẳn cứ chạy theo mấy bí kíp nổi danh đã là tốt. Thay vào đó nghiên cứu cái mình đang có, sáng tạo ra cái mới, đó mới là chính đạo. Phàm những tông sư võ học được tôn kính, đều là tự mình ngộ ra, chứ không phải đi nhận truyền thừa của người khác.

Bạch Vân Thành tu vi cao cường, về võ công lại càng đa dạng, hống có kiếm có chưởng cũng có, vì sao còn ham hố một quyển bí kíp?

Vẫn biết kia là Võ Kinh Tổng Yếu, nghe nói bảo vật giang hồ từ tiền triều, nhưng để lão ta bất chấp mặt mũi đi tranh với Lăng Phong thì vẫn khá vô lý. Bạch Vân Thành không phải loại người cuồng võ đạo, lão làm đến tận Quốc sư bày mưu tính kế cho Yên Vương, kia chắc chắn hành sự không thể lỗ mãng. Dù có nói lão ta muốn trả thù cho đồ đệ, thì vẫn rất khiên cưỡng.

Trừ phi, cái Lăng Phong đang giữ trnog người không chỉ là một quyển bí kíp đơn giản.

Vậy có thể là gì?

Lăng Phong đêm đó đã đọc sơ qua vài trang, kia rõ ràng chỉ là một quyển bí kíp võ công. Thậm chí Lăng Phong cũng không thấy đoạn nào kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu như lời đồn, hắn còn lo lắng mình bị lừa.

“Chờ đã, cái hộp đó…” Lăng Phong giật mình nhớ lại.

Người Kim trên bàn đàm phán ngoại giao, cái gì đại sự đất đai đều không cần, lại muốn người Tống giao ra cái hộp đó?

Quốc sư Đại Yên bỏ qua tình hình chiến sự, bất chấp vai vế giang hồ muốn đoạt nó từ tay tiểu bối?

Mật Thám tự âm thầm ra nhiệm vụ tối mật cướp nó về, nửa đường lại có kẻ không ngán Mật Thám tự, ám sát luôn mật thám cướp mất.

Nhất định có liên quan đến giang sơn xã tắc gì đó, nhất định không phải dạng vừa.

Đó là chưa kể một loạt thế lực theo dõi nó. Đương nhiên, như Cái Bang, hầu hết đều bị hai chữ “bí kíp” làm mờ mắt, nhưng không loại trừ có người biết rõ chân tướng. Mà nhiều khả năng biết rõ nhất, chính là Cố lão. Chính lão ta bóng gió dẫn dắt Lăng Phong tham gia vụ này. Chỉ là giờ này lão già bơm bom đặt chuyện đã biến mất một cách khó hiểu.

Chẳng phải giang hồ còn có lời đồn, nói kia là một tấm bảo đồ sao? Lời này Lăng Phong nghe được từ chính đám Như Vân sát thủ.

Lăng Phong vỗ đầu, làm sao lại quên mất. Trong cái hộp bạc ngoài quyển trục còn có vài thứ đồ vật, hình như một chiếc nhẫn kim loại, và một tấm lệnh bài không hoa văn. Không lẽ cái thiên hạ theo đuổi nằm cả trên hai thứ đó chứ không phải quyển trục? Nếu vậy Phong ca lỗ rồi.

Ài, có điều huynh đệ nghĩ kỹ lại nha.

Nếu đưa ra ba món đồ…

Một chiếc nhẫn bằng sắt, đừng nói phát ra ánh sáng kỳ bí gì, đến ngay cả cái khe đính kim cương cũng chả thấy.

Một lệnh bài bằng gỗ, bên trên ngọai trừ gỗ thì cũng là gỗ, không có ký tự gì sất.

Cuối cùng là một quyển trục ố vàng, dám chắc là đồ cổ. Bên trên còn ghi “Võ Kinh Tổng Yếu, quyển thứ 9”, ở cuống sách li ti một hàng đại khái “nhà xuất bản võ thuật ABCXYZ, Minh triều Thái Tổ năm thứ 123456”. Cộng thêm, nhân sĩ cả tuần này share rùm beng trên mạng xã hội “võlâm.net”, quán trà tửu lâu đưa tin bài rầm rộ, lượt bình luận vài ngàn, tất cả đều nói đến nó. Ngay cả đại tác gia Thần Long còn phải tốn xấp xỉ 20 chương ngót 4 vạn chữ úp úp mở mở về nó.

Tình hình đại khái như vậy, anh em mà là Lăng Phong sẽ cầm cái nào đầu tiên đây?

Không lẽ là chiếc nhẫn?

“Hừm, nghĩ lại cũng có lý. Biết vậy cầm cái nhẫn lên trước. Không nhớ là truyện nào nha, nhưng hình như có tên lượm được nhẫn thần đèn thần gì đó, bên trong chính là tàn hồn thần tiên, từ đó phất như diều gặp gió, đánh đến tận Ma Vương Đấu Đế.”

Phong ca đây cũng có Cố lão tự xưng tổ tông 600 tuổi, chẳng qua lão này già mà hư, ăn rồi toàn lượn đi đâu ăn nhậu, chẳng chịu theo kịch bản thông thường gì cả.

Chẳng qua, vẫn còn đoạn ký ức kỳ quái của khi mở hộp, Lăng Phong đoán do Vệ Hoàng hậu để lại, cũng không biết có cân lượng gì không? Có thời gian phải ngồi sắp xếp lại, bởi căn bản Lăng Phong không biết chuyện của Vệ Hoàng hậu, rất nhiều hình ảnh hắn nhìn thấy nhưng không hiểu được ý nghĩa. Có khi cái đống kia chỉ đem lại phiền toái cho hắn chứ chả ích lợi gì cũng không chừng.

Lúc này, Bạch Vân Thành càng kỳ quái.

Lăng Phong dùng choáng, Bạch Vân Thành liền nhận ra hắn cũng biết thần pháp, lão liền đánh môt chiêu thần pháp “stun” Lăng Phong. Tiểu tử kia không kinh sợ thì thôi, còn ngây ra nhăn mặt nhíu mày, lúc thì đăm chiêu lúc thì như vỡ lẽ ra gì đó. Quả là quái thai.

Thực ra, Bạch Vân Thành dùng thần lực là có dụng ý khác, chỉ không ngờ đúng lúc Lăng Phong rơi vào trạng thái xao nhãng tâm thần, khiến kế hoạch của lão thất bại trong gang tấc.

Lăng Phong không hề biết, giây phút nghĩ lung tung lại cứu hắn thêm một kiếp.

Dạo này Phong ca được thần Phật phù hộ, liên tục vô tình gặp may.

Bạch Vân Thành vừa rồi dùng một tia thần thức thôi miên, “stun” chỉ là hiệu ứng bên ngoài. Lão ta chính là huynh trưởng của “ả 3D” Bạch Tiểu Thư, lão từng luyện qua Cửu U Si Mị Công của U Minh Cung, chẳng qua lại theo một hướng hơi khác.

Độc tâm thuật.

Thậm chí có thể nói nhờ vào độc tâm thuật mà lão mới có thể thành Quốc sư Đại Yên.

Lão muốn đọc suy nghĩ của Lăng Phong, xem hắn đã biết những gì, hoặc là giấu thứ kia ở đâu? Không nghĩ lại thất bại.

Cũng phải nói, lão này mới vào nghề “độc tâm” vài năm, đang hạng gà con, bằng không nghe nói cao thủ về môn này mà đã ra tay, bất kể Lăng Phong có xao nhãng gì cũng sẽ bị đọc ra.

Lúc này, sự xuát hiện của Lăng Phong tuy có vẻ nhỏ bé, nhưng đã giúp Tần Quyền Tiêu Thiên Phóng lấy lại được cân bằng, thậm chí chuyển sang phản công. Dù sao, Bắc đường Cái Bang Tiêu Thiên Phóng, Cổ tộc ưu tú Tần Quyền nha, cũng không phải dạng vừa đâu.

“Vù vù”

Bạch Vân Thành mắt hiện sát khí, biết tình hình vượt khỏi tầm với, lão đột ngột tay trái vẩy kiếm, tay phải xuất hiện một thanh kiếm khác giống đúc cây còn lại, từ đơn kiếm chuyển sang song kiếm.

Lăng Phong còn nhớ rõ, Tần Quyền từng nói Lưu Vân kiếm pháp là một bộ song kiếm. Xem ra giờ này lão già này mới xuất toàn lực.

“Rào rào”

Từ thân hai thanh kiếm tỏa ra những luồng khí đen ngòm đan vào nhau, vừa giống mây mù cuộn xoáy, lại vừa giống cát độc li ti hình thù kỳ quái.

Tần Quyền nhìn thấy, tròng mắt co lại, thở hắt ra nhắc nhở:

– Tứ ca, đừng có khinh thường mấy luồng khí đen đen đó, đó là “Đoạn Vũ Tàn Vân” có thể khiến thân thể bị đông cứng trong chốc lát…

– Ra vậy.

Lăng Phong biết U Linh sơn trang còn có một thứ gọi là U Linh mệnh sa gì đó, đêm qua vừa dính xong, nghe đâu chỉ cần hít phải một ít liền đi đời nhà ma. Giờ lại còn cái gì Đoạn Vũ Tàn Vân…

“Thật là mệt mà, lắm thứ để nhớ quá…”

Cũng lâu lắm mới thấy Tần Quyền căng thẳng như vậy.

Lăng Phong nín thở, ngả người ra sau thành hình chữ L. Chiêu này phải nói siêu đẹp, không phải nói quá, chịu khó “photoshop” một chút hoàn toàn có thể làm poster cho “The Avengers.” Đáng tiếc xung quanh bụi mù.

Đúng lúc này, thần lực báo cho hắn biết, có kẻ đánh lén.

“Cái đệch, đánh lén là sở trường của ông, thằng nào muốn tranh?” Lăng Phong âm thầm bực bội.

Tư thế Phong ca đang cực đẹp, cũng cực kỳ bị động, tiến thoái lưỡng nan. Không biết tên chết trôi nào ghen tỵ với thần thái của Phong ca ra tay ngay lúc này?

“Ào”

“Keng”

Tiếng đao kiếm va vào nhau chát chúa.

– Tuyết Cơ, muội muốn làm gì?

– Sư huynh, hắn đã nói không lấy được gì, còn bị người khác đọat đi rồi. Bây giờ còn bị người khác truy sát, huynh đừng truy cứu nữa được chứ?

– Đáng đời…

Hà Mạch Dũng mặt mũi hằm hằm nhìn Lăng Phong sauu lưng Diễm Tuyết Cơ. Gã chờ cơ hội này từ rất lâu, chẳng ngờ vừa ra tay lại bị chính sư muội chặn lại.

Lăng Phong càng kỳ quái.

Đám này vì sao đánh lén hắn? Xem ra cũng vì cái hộp kia mà đến đi. Nói vậy, Diễm Tuyết Cơ…?

Một ả sư tỷ gằn giọng:

– Sư muội, muội tin hắn nói thật sao?

– Muội…

– Sư muội, đừng quên lời sư phụ nhắc nhở, nhìn bộ dáng hắn lúc nào cũngg cười cợt như vậy, chính là loạii nam nhân tệ hại nhất…

– Sư tỷ, muội không quên. Nhưng mà…

Lăng Phong bị người mắng khéo, mắt trợn ngược chửi:

– Từ từ, làm sao chưa gì đã phán ông tệ hại nhất? Là ai làm sư phụ thất đức như vậy?

– Đại Ngốc, không được nói lung tung…

Lăng Phong cười trừ:

– Được rồi, nhưng có dịp nhất định phải dẫn ta đến gặp sư phụ cô. Bổn công tử sẽ dùng khí chất ưu sầu kiến thức uyên thâm mấy ngàn năm khiến bà ấy phải thay đổi cách nhìn về nam nhân…

Nói chưa hết câu Diễm Tuyết Cơ đã mặt đỏ tai hồng, bẽn lẽn cúi đầu.

“Gượm đã.” Lăng Phong chưng hửng, nhạy cảm như vậy? Ta đi thuyết phục sư phụ cô chứ có nói sẽ thuyết phục cô đâu?

Có điều diệu kế nha, có câu cổ đại cha mẹ quyết định con cái, Phong ca thuyết phục sư phụ trước, kệ thây đám sư huynh sư tỷ kia, sợ gì Di Hoa Cung không nhả Diễm Tuyết Cơ cho mình. Cứ vậy đi…

Hà Mạch Dũng nhìn cảnh này càng thêm căm tức Lăng Phong, rõ ràng là phường hoa ngôn xảo ngữ, Hà Mạch Dũng ghét nhất loại này.

Diễm Tuyết Cơ lại đang nghĩ vẩn vơ. Kêu nàng dẫn hắn đến gặp sư phụ sao? Vậy chẳng hóa sẽ thành… giới thiệu với trưởng bối còn gì? Ngại chết người đi mà.

Đúng lúc ngắm mỹ nữ e lệ, phía mặt trái lại có tiếng cuồng phong chụp đến, xem ra là Bạch Vân Thành. Lão già kia mạnh rất dã man, đang “1 chọi 2” nhưng tu vi xem chừng quá thừa thải, thi thoảng làm như lỡ tay bắn ra vài tia nội lực, chỉ “lọt khe” cũng đủ khiến Lăng Phong chết lên chết xuống.

Bên trái còn chưa biết phải đỡ ra sao, trước mặt lại có thêm tiếng hừ lạnh.

Hà Mạch Dũng cũng không nói không rằng vọt qua người Diễm Tuyết Cơ, mũi đao xé gió bổ tới.

“Ài, là ai viết kịch bản? Đánh rát như vậy, không cho nam chính nói tí lời thoại hào hùng gì cả.” Lăng Phong chửi thầm.