Chương 82: Phượng Vũ Cửu Thiên

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lạc Dương, còn gọi Lạc Châu, do phủ Hà Nam quản, thuộc đạo Hà Nam, phía đông nam đạo Kinh Kỳ.

Lạc Dương là kinh đô của khá nhiều triều đại trước kia, thậm chí Thái Tổ Hoàng đế nhà Tống cũng từ chỗ này mà dựng thành đại nghiệp. Nghe nói lúc Thái Tổ sinh ra, long khí cuồn cuộn, từ dưới đáy sông Hoàng Hà nổi lên một chiếc bia bằng đồng, ghi rằng “đất Lạc sẽ sinh chân mệnh thiên tử, con cháu vạn kiếp nối ngôi”, chính là Thái Tổ sau này. Chuyện cái bia đồng kia thật giả lẫn lộn, không khéo do chính người họ Triệu ném xuống sông cũng nên.

Thái Tổ đăng cơ tuy chọn Trường An làm kinh đô, nhưng vẫn không quên sự tích kia, lập Lạc Dương thành Đông Đô, đầu tư phát triển không hề thua kém Trường An.

Chợ Thông Viễn to nhất nhì Lạc Dương, tiếng mua bán nhộn nhịp. Ở góc chợ có một nhóm người.

– Hừ, một cái tiêu cục nhỏ cũng làm không xong.

– Thích đội trưởng, huynh đệ đã hết sức rồi. Tên tiêu đầu của chúng không dễ chơi tẹo nào.

– Ba cái công phu vớ vẩn, chẳng qua Uy Viễn các ngươi quá kém.

– Vâng, vâng. Lần này tuyệt đối thành công.

Tên Thích đội trưởng ra vẻ nhắc nhở :

– Đừng có nói ta vô tình, lần này làm không xong, hỏng đại sự của công tử. Ngài mà trách tội xuống, cái tiêu cục Uy Viễn của ngươi lo cuốn xéo khỏi Lạc Dương là vừa.

– Vâng, vâng, nhờ Thích đội trưởng chỉ bảo.

“Đại sự? Đại sự cóc khô gì mà cướp cả hàng cứu tế.” Mồm thì vâng dạ nhưng tên kia trong lòng chửi thầm.

Nói rồi tên kia lại rón rén nhét mấy nén bạc vào tay đối phương.

– Hừ, đây cũng vì lợi ích của tiêu cục các ngươi mà thôi. Thôi, ta đi.

– Vâng, vâng, Thích đại ca đi thong thả.

Chờ bóng tên kia khuất dạng, Trác Thiên Bằng nhổ một bãi nước miếng chửi :

– Con m*, chẳng qua làm chó cho công tử, còn lên mặt dạy đời ông?

– Tổng tiêu đầu, giờ làm gì tiếp? – Đứa bên cạnh hỏi dò.

– Còn làm gì, gọi Trọng Uy đi. Uống một trận, sáng mai quay lại Đồng Quan.

– Dạ.

Trác Thiên Bằng, tổng tiêu đầu tiêu cục Uy Viễn. Uy Viễn là tiêu cục lớn nhất Lạc Dương, nhân lực cả trăm người, không hiểu vì lý do gì lại chạy đi cướp tiêu của Phong Vân. Còn vị công tử kia không rõ là ai, xem ra lai lịch vô cùng lớn, chỉ một tên thủ hạ đội trưởng theo đuôi cũng có thể bắt Trác tiêu đầu phải vâng vâng dạ dạ không dám ho he.

Bão Độc trại về đêm, ánh lửa bập bùng.

Đã lâu trong sơn trại không tổ chức tiệc rượu nhảy múa vui vẻ. Đám thanh niên nam nữ tuy không thích người ngoài vào, nhưng không nhờ tiêu đội Lăng Phong đến bỏ tiền, làm sao có bữa ăn này?

Công Tôn Tán ngồi cạnh Lăng Phong, cạn một chén hỏi :

– Ngày mai các ngươi cứ như vậy lên đường?

– Đúng vậy, không giấu Tán thúc, mấy anh em mới đến đều là hảo thủ, đám kia dám xuất hiện sẽ thua thiệt nặng. – Lăng Phong tự tin nói.

– Haha, làm người trẻ thật tốt.

Nói rồi cả hai lại uống cạn.

“Hôhô, chỗ này mà có múa thoát y thì vừa chuẩn.” Lăng Phong nhìn ánh lửa ấm áp tâm hồn cũng rạo rực.

Lời hắn rất thiêng, vừa nói xong thì có vũ nữ xuất hiện thật.

“Thật đẹp quá.” Lăng Phong không giấu nổi thưởng thức. Xung quanh có tiếng hò hét vang lên.

Công Tôn Tán bỗng cười nói :

– Dao Nhi là báu vật của cả cái trại này, cũng là báu vật của Công Tôn gia chúng ta. Ai lấy được nó thì sẽ được gia tộc chúng ta hậu thuẫn.

Lăng Phong nghe hơi kỳ kỳ nhưng cũng phụ họa :

– Công Tôn muội muội quả thật vừa xinh đẹp, vừa tài năng.

– Haha, ngươi còn chưa xem kiếm pháp của nó đâu.

– Ồ? – Lăng Phong không khỏi quay lại nhìn cô gái bên ánh lửa.

Công Tôn Dao bước ra trong sự trầm trò của tất cả mọi người. Nàng trang điểm rất tỉ mỉ, đôi hoa tai lấp lánh. Công Tôn Dao mặc một bộ váy màu hồng nhiều lớp, hoa văn tỉ mỉ, tay áo rộng kéo dài ra, bên dưới thắt lưng trang trí rua màu vàng, nhìn từ xa như đính lục lạc. Đây là bộ Kinh Hồng Vũ Trang mà nàng nâng niu nhất, lúc còn nhỏ mẹ nàng tặng cho. Sau đó bà ra đi, nàng chưa bao giờ dùng đến cả, đêm nay là lần đầu tiên.

Trong ánh lửa bập bùng, cũng không rõ Công Tôn Dao liếc mắt nhìn ai, đám thanh niên ở đây ai cũng mê mẩn cả rồi, đều mộng tưởng mỹ nữ đang dùng điệu múa tỏ tình với mình.

Lăng Phong tiếp chuyện Công Tôn Tán nên quay mặt ra nhìn sau cùng, bởi vậy hắn quan sát thấy Phương Hùng hoàn toàn “quên hết trời đất” ngắm nhìn Công Tôn Dao. Lăng Phong hơi bất ngò, nhưng lại cười mỉm, hắn còn tưởng lão này lạnh lùng kiêng luôn sắc dục cơ đấy.

Người đẹp bên ánh lửa, không cần nhạc khúc, không cần ca từ. Chỉ có tiếng vỗ tay theo nhịp chân của nàng ấy. Tưởng chừng vô vị khô khan, hóa ra thu hút khôn cùng. Bất kỳ thứ gì, khi đã đạt đến cực mỹ, chẳng cần phụ họa gì khác, cứ tự nhiên mà vậy thôi.

Phong cách múa của Công Tôn Dao hơi khác Tô Đóa Nhi. Công Tôn Dao dáng điệu sảng khoái, nhịp múa hào hùng hiện rõ, điệu múa của nàng nhìn giống như phượng hoàng đang bay lượn trong không trung, vừa đẹp vừa mạnh mẽ. Đôi tay nàng nõn nà lúc ẩn lúc hiện, cùng tà áo vung lên hạ xuống, trông như đôi cánh phượng đang vẫy, lúc nhu lúc cương. Trái lại, Tô Đóa Nhi lúc múa lại vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển, cánh tay nhu mềm, nhịp điệu thong thả.

Nhìn bóng Công Tôn Dao bên lửa hồng, trong thần thức Lăng Phong bỗng như hiện hình bóng một con phượng hoàng đang tỏa sáng vậy. Đây là một cảm giác khá kỳ diệu.

Lăng Phong mê mẩn nhìn không chớp mắt, nhưng hắn phát hiện ra điều đó, nói nhỏ :

– Cái này, không đơn thuần chỉ là múa.

Công Tôn Tán nói :

– Thực ra đây là múa kiếm, “kiếm múa như gió lướt, kiếm vung như mây cuộn”. Đừng nhìn lúc này chỉ là điệu múa không uy hiếp gì, chỉ cần mang kiếm vào, cũng nhịp điệu đó, có thể giết người trong chớp mắt.

– Lợi hại như vậy?

Lăng Phong tuy vậy thầm thán phục. Hắn lựa chọn tin tưởng lời của Tán thúc là thật, một mỹ nữ xinh đẹp như vậy hoàn toàn có thể giết người không cần kiếm, nói gì thêm một điệu múa lợi hại đi kèm nữa. Vả lại luyện tập một thời gian, kiến thức của Lăng Phong đã khác, ít nhất nhìn vào nhịp tay của Công Tôn Dao, hắn tự biết đây tuyệt đối là kiếm pháp ẩn dấu đằng sau.

Lăng Phong mắt vẫn không dời khỏi Công Tôn Dao, hỏi tiếp :

– Không biết nó có tên không?

– Điều này ta lại không biết. – Công Tôn Tán nhấp rượu nói.

– Phượng Vũ Cửu Thiên. – Công Tôn Kỳ bỗng nói ra bốn chữ.

Người này từ đầu im lặng, chỉ uống rượu, vừa rồi nói ra tên điệu múa như trút cả bầu tâm sự vào đó, ánh mắt mơ màng xa xăm. Xem ra đằng sau điệu múa kia còn có cả câu chuyện ngày xưa nào đó của lão.

– Phượng Vũ Cửu Thiên? Tên hay thật, rất phù hợp. – Lăng Phong trầm trồ.

Tiếng hoan hô vang lên, điệu múa đã kết thúc. Cánh thanh niên chưa uống bao nhiêu đều đã say, mặt mũi hồng hào.

Công Tôn Dao đi tới bàn của Công Tôn Kỳ cha nàng, cầm lấy một chén rượu uống cạn, sau đó mặt hồng làm nũng :

– Cha, cho Dao Nhi mượn kiếm nhé.

Công Tôn Kỳ nhìn con gái một lúc, rút kiếm bên thân đưa nói :

– Cẩn thận.

– Cám ơn cha.

Nói rồi Công Tôn Dao quay qua nhìn Lăng Phong :

– Múa kiếm với muội không?

Công Tôn Dao là báu vật đẹp nhất của Bão Độc trại, trong đây bất kỳ kẻ nào cũng hy vọng được nàng để ý. Ông bà nói “cỏ đâu trâu đó”, thanh niên xuất sắc của Bão Độc trại đầy ra đó, làm sao có thể để một tên ngoại nhân chạm vào người đẹp được, tất cả đều không phục, nín thở chờ xem.

Lăng Phong chột dạ, “Gì đây? Vừa nói cái món kia là giết người còn gì? Gọi mình ra tế cờ?”.

Có điều nhìn lại khuôn mặt tươi cười hồng hồng của Công Tôn Dao, Lăng Phong thấy mình nghĩ lung tung rồi, bèn cười đáp :

– Công Tôn muội muội, ta không biết kiếm pháp, nhưng có thể để muội dùng kiếm đuổi còn ta chạy.

– Haha.

Xung quanh cười rộ lên, hầu hết đều tỏ vẻ khinh bỉ. Từ đầu người trong thôn đã không ưa đám người mới tới này, thế mà không dưng còn lòi ra một thằng vớ vẩn, được nàng ấy mời múa kiếm, không biết ngượng còn xin chạy.

– Hừ, nghe nói đám người kinh thành đều nhát gan như vậy.

– Phải rồi, thảo nào bị thổ phỉ đánh cho chạy không kịp, hôhô.

Tần Quyền ở bên cạnh nói :

– Công Tôn muội muội, hay để ta múa với nàng nhé.

“Thằng này lại muốn thể hiện.” Lăng Phong cười thầm liếc Tần Quyền. Nếu Công Tôn Dao đồng ý đề nghị của Tần Quyền, Lăng Phong cũng không ý kiến gì.

Lăng Phong chưa luyện kiếm hay bất kỳ vũ khí dạng dài nào, hắn chỉ có quyền cước cơ bản, và chiêu đầu tiên của Thiên Ma Truy Hồn Đao. Thành ra kêu hắn múa kiếm là không thể. Vả lại vừa rồi Lăng Phong chỉ nói đùa với mỹ nữ thôi, kể cả ra làm trò cười thì đã sao, hắn cũng chả ngán. Chỉ là vừa nói xong một câu đã bị quần chúng phẫn nộ như vậy.

Công Tôn Dao chỉ hơi ngừng lại một chút, nhưng ngay sau đó cười khúc khích :

– Hihi, Lăng đại ca vui tính quá. Được, muội đuổi huynh chạy nhé. Nhớ chạy nhanh đấy.

– Haha. Bắt đầu đi. – Lăng Phong nốc cạn chén rượu đứng lên.

Kế đó có một màn rất kỳ cục. Quanh ngọn lửa, cô gái múa kiếm đuổi, chàng trai liên tục lộn ra sau, đôi lúc đứng lại né tránh đường kiếm của đối phương.

“Thật đáng sợ.” Lăng Phong đang toát mồ hôi, cũng may cô bé này tâm tư vui đùa, kinh nghiệm thiếu. Nếu vào tay người ngoan lạt, hắn chết chắc nãy giờ.

Lăng Phong đang mang chì trong người để luyện tập, bởi vậy di chuyển khá khó khăn, mấy lần suýt trúng kiếm của Công Tôn Dao. Tuy vậy hai tháng luyện tập quả thực rất đáng, hiện tại Lăng Phong có thể nhanh nhẹn né tránh, điều đặc biệt là linh cảm và thần thức của hắn có xu thế nhập làm một, giúp Lăng Phong thêm nhạy bén. Hắn sẵn rượu hào hứng lên, nghĩ thầm thậm chí nhắm mắt hắn cũng vẫn tránh tốt.

Nghĩ là làm, Lăng Phong quyết định nhắm mắt tránh kiếm.