Chương 275: Nghi Ngờ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong ngồi một bên, tủm tỉm nhìn Thành Bích. Ánh mắt hắn rơi cả vào bộ ngực tròn căng cao vút của nàng, nuốt một ngụm nước bọt.

Thành Bích một tay chỉnh lại tóc, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, lạnh giọng:

– Nha đầu kia sao vẫn ở đây?

Có lẽ ý chỉ Lâm Hàm Uẩn. Lăng Phong gian xảo hỏi:

– Nàng ghen?

Thành Bích chỉ hừ nhẹ, nàng không còn là thiếu nữ dễ giận dễ vui, ít khi phản ứng hẳn ra mặt.

Lăng Phong hơi mất hứng nói:

– Ài, cái này ta không quản được. Cô ta có tiền, khách điếm là công cộng, muốn ở trọ thì ở thôi…

– Ngươi không phải thích cô ta mà nói giúp đấy chứ?

Lăng Phong bật ngửa, lập tức chửi mắng:

– Đứa nào đồn ác miệng như vậy? Ta thấy cô ta chạy còn không kịp đó. Mẫu người ta thích là… nàng.

Hắn cười hề hề, vươn một tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng mịn của Thành Bích.

Còn chưa kịp nắn bóp gì, trên tay đột nhiên bị nhéo, đau đến nhe răng nhếch miệng.

– Tử tế chút đi. – Thành Bích vờ oán trách.

Lăng Phong xoa xoa cánh tay, làm bộ tức giận nói:

– Lần trước dám sáng sớm bỏ đi, tội nàng không nhỏ đâu.

– Làm sao, vẫn còn giận? Đồ nam nhân hẹp hòi. – Thành Bích lườm hắn một cái.

Lăng Phong cả người lại động đậy:

– Không phải giận, mà là nhớ. Bây giờ bù đắp vẫn không muộn…

Rút kinh nghiệm, lần này mạnh mẽ đưa tay chụp lấy tay Thành Bích, không để nàng kịp phản ứng kéo mạnh vào lòng.

Người ngọc trong lòng, thân thể nhu nhuyễn nóng hổi.

Thành Bích vẻ mặt đỏ bừng giãy dụa, hai tay vội đẩy Lăng Phong ra, hung hăng trừng mắt nói:

– Ngươi… điên sao… Ban ngày ban mặt, bên ngoài còn có người…

– Kệ bọn họ. Bang chủ và phu nhân bàn chính sự trong phòng, chỉ có ăn gan báo mới dám làm phiền chúng ta.

Đôi môi nàng khi nói cứ nhấp nhô trơn bóng ngay trước mắt, Lăng Phong cúi người tiến tới…

– Khụ khụ…

– Ai?

Lăng Phong phát hoảng hô lên, không nghĩ có thằng nào ăn gan báo thật. Thành Bích vội vàng chỉnh sửa trang phục.

Có tiếng ngáp oam oáp, kèm theo một giọng nói cằn cỗi:

– Sáng nay có 4 tên ồn ào ngoài cửa, lão phu mất ngủ ngáp một cái trọng thương chắc còn chưa khỏi đâu. Hai ngươi tính thế nào thì tính?

“Lão già chết tiệt…” – Lăng Phong bực bội.

Thành Bích đã bỏ sang ghế đối diện tránh xa Lăng Phong, nói:

– Nghiêm túc một chút đi. Ngươi có bao giờ nghĩ, Lâm Hàm Uẩn, Mộc Hàm Yên, chính là một?

– Gì? – Lăng Phong trợn mắt.

Nghĩ kỹ lại, khả năng này…

Nhưng lúc này không phải lúc nghĩ mấy chuyện này.

“Cốc cốc”

Có tiếng gõ cửa. Lăng Phong ngửa đầu lên trời oán thán, phu thê lâu mặt gặp mặt, tình cảm phải được hâm nóng, làm sao cứ liên tục bị phá?

– Lại là ai đây? Nắm tay cũng không cho sao?

Thành Bích trừng mắt xấu hổ.

– Là ta.

“Lâm Hàm Uẩn?”

Thành Bích vội vàng đánh mắt với Lăng Phong, nhắc nhở hắn tỉnh táo.

Lăng Phong chỉ cười cười nắm bàn tay nàng trấn an, hắng giọng nói vọng ra:

– Cô có chuyện gì?

Lâm Hàm Uẩn nói ngắt quãng, xem ra nàng ta đang ngại ngùng hay khó chịu gì đó:

– Có thể… nói chuyện riêng một lát không?

“Thật là… kỳ đà mà.”

Phòng riêng của Lâm Hàm Uẩn.

Căn phòng này lần thứ hai Lăng Phong bước vào. Lần trước vào ban đêm chôm Bát Mỹ Đồ, không nhìn rõ cho lắm, lần này có thể đường đường chính chính mà quan sát.

Mắt Lăng Phong đưa mắt quét một vòng.

Cùng một khách điếm, thế nhưng vào tay nữ nhân liền khác hẳn.

Màu sắc bày phối nhẹ nhàng, đồ đạc gọn gàng sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi thơm của thiếu nữ.

“Chà, không biết nàng ta cất nội y ở đâu?”

Lâm Hàm Uẩn sẵng giọng:

– Ngươi, vào phòng ta nhìn nhiều như vậy, rút cục muốn làm gì đây?

– Gì? Chính cô muốn nói chuyện riêng, sao còn hỏi ta? – Lăng Phong ngẩn ra.

– Ngươi và Thành Bích tỷ, có phải đang nghi ngờ ta?

Lăng Phong hừ nhẹ:

– Hành vi mờ ám, thân thế bất lương, đã vậy còn cố ý dịch dung, không nghi mới lạ đó.

– Cái gì mà mờ ám bất lương chứ? – Lâm Hàm Uẩn cau mày khó chịu.

Lăng Phong vờ gằn giọng tra khảo:

– Vậy cô nói đi, cô rút cục là ai? Đừng có nói cái gì Lâm gia gặp nạn nọ kia. Còn có, Thiên Nhẫn giáo…

– Lâm gia của ta quả thật gặp nạn, ta phải dịch dung để lánh nạn. Ta, Thanh Vân, Hoa Lê, Đoan thúc, cũng là người của Thiên Nhẫn giáo. Cả hai đều đúng, có vấn đề gì sao?

Lăng Phong chưng hửng, nói cũng phải, Lâm gia và Thiên Nhẫn hai chuyện không mâu thuẫn nhau. Ít ra vẫn không ly kỳ bằng chuyện riêng của hắn.

– Sao tiếng Hán của cô lại tốt như vậy?

Lăng Phong tìm lý do khác. Khẩu âm của Hàm Uẩn là âm chuẩn Hà Đông.

– Ta là người Hán, nhà ở Thái Nguyên, không phải đã dẫn ngươi đến nhà cũ rồi còn gì?

Xong xuôi Lâm Hàm Uẩn cúi đầu, hai cánh mũi dần phập phồng, tưởng như sắp khóc đến nơi, nhẹ giọng như đang tự sự một mình:

– Chỉ có Hoa Lê năm đó kém may mắn, sinh trên đường chạy nạn, ngay cả mặt của cha cũng không kịp nhìn…

Đến đây lại đưa tay quệt quệt khóe mắt nói:

– Có điều, tuy không nói được tiếng Hán, nhưng mấy câu đơn giản vẫn nghe hiểu được.

“Lúc giận lúc vui, diễn xuất thiên tài a.” Lăng Phong nghĩ thầm, lại hỏi:

– Đoan thúc thực sự là người thân của cô?

– Không phải, thúc ấy chỉ là nô bộc của nhà ta. Đoan thúc tính tình rất tốt, luôn giúp đỡ mẹ con chúng ta.

Lời của Lâm Hàm Uẩn khiến Lăng Phong nhớ đến Mặc lão. Mặc lão cũng vậy, bỏ ra 20 năm cuộc đời chỉ để hộ vệ cho mẹ con Lăng Phong.

Kỳ quái, chuyện của nàng ta và chuyện của hắn, cứ như dị bản của nhau.

Giọng của Lâm Hàm Uẩn trở nên quyệt liệt:

– Thúc ấy bị mấy người kia đánh lén, chỉ đỡ không hề phản kháng. Thúc ấy võ công cao cường, nếu ra tay thật, bọn họ còn ở đó được sao? Thiên Nhẫn giáo chúng ta, trước giờ cũng đâu làm gì hại đến người Tống đâu chứ?

Nói rồi lại bỗng ngước đầu nhìn Lăng Phong, mắt to tròn e ngại hỏi:

– Ngươi không phải… ghét Thiên Nhẫn giáo đó chứ?

Lăng Phong chỉ vào mình, tiện tay quệt quệt mũi nói:

– Ta? Có vài kẻ trong Thiên Nhẫn giáo, nếu gặp ta sẽ giết chúng. Nhưng… không phải tất cả.

Tránh cho bị đối phương dẫn dắt câu chuyện đi lệch hướng, Lăng Phong hỏi vào mấu chốt:

– Các ngươi không yên ổn ở Kim, còn trà trộn vào đây làm gì? Hay là có ý định xấu gì?

Lâm Hàm Uẩn hai bàn tay giảo vào nhau:

– Cái này, thứ lỗi, ta không thể nói cho ngươi biết.

Lâm Hàm Uẩn nói câu này, “xuất kỳ bát ý”, trái lại khiến Lăng Phong thấy tin tưởng đôi chút.

Một người khi muốn bịa chuyện qua mặt người khác, thông thường sẽ càng gắng thể hiện mình đang trung thực, sẵn sàng nói ra tất cả.

Kết nối các dữ kiện, lời của Lâm Hàm Uẩn vẫn rất khớp nhau.

Một cô nương gia đình bị hại, chạy nạn lên phương bắc gia nhập Thiên Nhẫn giáo. Nửa đường trốn về thăm mộ cha mẹ, chẳng may bị kẻ thù truy đuổi. Rút cục trong rủi có may, gặp gỡ soái ca, hai người đem lòng thương mến. Phim đến đây hạ màn, bên dưới chỉ ghi một dòng, “hẹn gặp lại khán giả ở season 2”. Đoạn hậu cảnh, nam nữ diễn viên chính dẫn nhau đến nhà hàng ăn pizza. Nhân tiện, pizza ở đó rất ngon, các vị có thể gọi vào số…

“Từ từ, làm sao có điểm quen thuộc, hình như kịch này đã diễn rất nhiều lần.” Lăng Phong bừng tỉnh.

Tin tức tình báo của Lăng Phong và Thành Bích về cơ bản giống hệt nhau, bởi cùng một nguồn tin, sở Mật thám Hà Bắc. Tất cả đều không đề cập đến mối liên hệ giữa Thiên Sách và Thiên Nhẫn, nó giống như Toàn Chân giáo và Mật Thám tự, hoàn toàn biệt lập. Đương nhiên họ càng không biết, Mộc Hàm Yên còn là Công chúa Thiên Nhẫn giáo.

Cái khiến bọn họ bắt đầu nghi ngờ, chính là lần Mộc Hàm Yên cùng Hộ giáo sứ Thiên Nhẫn xuất hiện. Điều đó cho thấy hai bên nhất định có liên quan.

Lăng Phong đột ngột nhíu mày hỏi:

– Ngươi có biết một người tên… Mộc Hàm Yên?

Lời vừa ra khỏi miệng, Lăng Phong đồng thời nhìn chằm chằm Lâm Hàm Uẩn, nhất cử nhất động không bỏ sót.

Chỉ thấy Lâm Hàm Uẩn, quay đầu nhìn hắn, vừa lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau.

– Ngươi cũng biết nàng ấy? – Lâm Hàm Uẩn điềm tĩnh hỏi lại.

“Cô ta đang giả ngu?” Lăng Phong không khỏi rùng mình.

Lâm Hàm Uẩn thấp hơn Lăng Phong nửa cái đầu. Giờ này hai người ngồi đối diện, cặp mắt gần ngang nhau, một màn “đấu mắt” kinh điển nổ ra.

Một…

Hai…

Đôi mắt của Lâm Hàm Uẩn trong veo không chút gợn đục, như hai viên thủy tinh đang lung linh tỏa sáng. Lăng Phong rút cục chấn động, trước giờ vẫn nghĩ nàng ta mặt xấu toàn thân đều xấu. Giờ đột ngột nghĩ kỹ lại, cô gái này rất có mị lực, đại khái số đo ba vòng không hề tệ, mái tóc cũng vô cùng mượt mà, thậm chí còn bóng mượt hơn cả mấy quảng cáo trên TV.

Nhưng chí mạng nhất là sức hút tiềm ẩn của nàng ta, ví như lần bị thương dưới nước, hoặc lần ở từ đường…

Không để ý thì thôi, để ý ngay lập tức bị hút vào.

Lăng Phong thầm hô không tốt. Không nghĩ định lực mình càng lúc càng kém như vậy.

“Quên mất, còn có thần thức.”

Nghĩ là làm, Lăng Phong âm thầm vận thần lực vào huyệt Ấn Đường.

Không gian tĩnh lặng.

“Chờ chút. Cô ta không hề có thần lực?”

Lăng Phong ngoài Choáng thuật, không biết Sưu Hồn thuật. Hắn chỉ có thể thi triển thần lực thăm dò, nếu gặp đúng lúc đối phương cũng thả thần lực ra ngoài, lúc đó Lăng Phong có thể lần ngược vào Ấn Đường đối phương, trong chớp mắt đọc ra ý tứ của đối phương. Hắn từng dùng cách này với Thành Bích. Có thể nói đây là thuật đọc tâm “made by Lăng Phong”. Chỉ là, nếu đối phương không có thần lực, vậy cách này vô dụng.

Làm Hàm Uẩn giống như không biết chuyện vừa xảy ra, nói:

– Hàm Yên Công chúa là tân Công chúa của Kim Quốc chúng ta.

– Công chúa? Không phải chỉ Quận chúa sao? – Lăng Phong hỏi lại.

– Ta cũng… không rõ. Đây là chuyện nội bộ trong Hoàng tộc. Hình như nàng ta sắp kết hôn nên tấn thăng Công chúa.

Lăng Phong thực ra cũng biết tin này.

Mộc gia Mộc Hàm Yên sẽ kết hôn cùng Kim Quốc Thái tử Hoàn Nhan Tông Tuấn. Cuộc hôn nhân này gắn kết Mộc gia và tộc Hoàn Nhan của Kim Quốc, đều ghi rõ trong trong tư liệu trước khi lên đường đi Hà Bắc. Thậm chí, một trong những nhiệm vụ lớn của nhóm Lăng Phong chính là phá hỏng hôn lễ này, tránh cho Kim Quốc đã mạnh càng mạnh, chỉ tiếc ngay nhiệm vụ nhỏ đầu tiên đã thất bại.

– Mộc Hàm Yên cùng Thiên Nhẫn giáo các ngươi, dường như quan hệ không tệ đi.

– Quan hệ không tệ?

Lâm Hàm Uẩn trầm ngâm:

– Thiên Nhẫn giáo là Quốc giáo của Đại Kim, giáo chúng cao thủ như mây. Phàm là Hoàng thất Đại Kim, hầu hết đều thuê cao thủ bổn giáo làm cận vệ. Ngoài chuyện đó ra thì ta không biết.

Nói xong lại tròn mắt hỏi:

– Ngươi sao lại quan tâm Hàm Yên Công chúa như vậy? Ngươi thích nàng ấy?

Trong giọng nói thậm chí có cả sự ghen tị, vô cùng chân thật.

“Cô ta không thể nào ghen với chính mình chứ? Xem ra quả thật không phải Mộc Hàm Yên. Hừm.” Lòng đề phòng trong Lăng Phong đã giảm rõ rệt, không hiểu sao lại thở ra một cái.

Lăng Phong cười gượng:

– Thích? Ta muốn giết cô ta thì có…

– Vì sao? Nàng ấy làm hại gì ngươi sao? – Nàng hỏi vô cùng tự nhiên.

Lăng Phong cười cười không đáp. Lâm Hàm Uẩn mất hứng nói:

– Ngươi xấu lắm. Ngươi hỏi gì người ta đều trả lời hết rồi…

Nói rồi cúi đầu nằm xuống bàn, nhỏ giọng giận dỗi chính mình:

– Hứ, bản cô nương hôm nay bị gì vậy? Tự nhiên để tên háo sắc nhà ngươi hỏi này hỏi nọ.

Lăng Phong đột ngột đứng lên, cúi đầu sát vào mặt Hàm Uẩn, cười gian lộ ra hàm răng trắng:

– Ta muốn xem mặt thật của cô, xem xong sẽ không hỏi gì nữa…