Chương 451: Phục Ma Chú

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong tự tin, là vì hắn có MMA. Kia là tinh hoa thế kỷ 21.

MMA ngoài các đòn striking không thể thiếu grappling, đè và khóa đối thủ. Thứ này nhìn qua cần thể hình lực lưỡng, nhưng cũng không thiếu võ sĩ MMA nhỏ con làm được.

Lăng Phong có chân khí hùng hậu có thể thay cho thể trọng. Hắn từng dùng nó lên người Cao Đào Nam Cung Tuấn, đều rất hiệu nghiệm. Vì vậy ngoài “Đấm Đá Lung Tung”, hắn cũng chú tâm phát triển một bộ “khóa pháp” cho riêng mình, tạm gọi là… “Phong Ca Đè Chết Ngươi”. Không biết dùng lên Bạch Mi thì thế nào.

Lăng Phong sử ra combo, dùng choáng thuật đệm vào trước.

Lão Bạch Mi bởi vì chủ quan khinh thường, phần vì không hiểu Lăng Phong muốn làm trò gì, cho nên ôm hận.

Chỉ nghe…

“Hự”

“Ầm”

Trong sát na cực ngắn ngủi, vài tên nhanh tay lẹ mặt kịp thấy một màn cả đời khó quên.

Chỉ thấy Lăng Phong lao đến, đầu tiên ôm Bạch Mi thắm thiết. Khi mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy Phong ca hất chân. Đại cao thủ Bạch Mi đạo nhân lập tức bốn vó chổng lên trời. Phong ca nằm đè lên trên khóa cứng người lão.

Toàn trường tĩnh lặng.

– Tiểu tử, ngươi làm cái gì?

– Vãn bối đè…

– Đè? Ngươi m* nó A-di-đà Phật buông tay lão nạp ngay!

– Tiền bối chịu thua?

Lão Bạch Mi đỏ mặt tía tai, có lẽ vì “xấu hổ”, liền “bẽn lẽn” gồng mình môt cái, chân khí bạo phát, đẩy Lăng Phong ra xa. Sau đó nhanh như cắt đảo người đứng thẳng dậy, trong mắt đã đầy “oán trách”.

Chuyện xảy ra rất nhanh, nhưng ai cũng đã nhìn rõ. Ước chừng ngay sớm mai sẽ thành tin hot khắp các tửu lâu.

Lâm Sư suýt chút thì phá lên cười. Lần đầu tiên có người làm lão già này mất mặt như vậy. Hơn nữa, thế MMA của Lăng Phong khiến Lâm Sư rất thích thú. Lâm Sư là quân nhân, hắn thích kiểu thực dụng như vậy.

Dương Thanh Phong lại trầm mặc, lông mày đã dồn lại một chỗ.

Lão không để tâm vào mấy chiêu MMA gì kia, lão để tâm đến thần khí của Lăng Phong.

Lưỡng Nghi Hộ Tâm của Lăng Phong, Dương Thanh Phong ban đầu đã thấy có gì không đúng. Lão là người rõ nhất Lưỡng Nghi Hộ Tâm ra sao. Cái của Lăng Phong, đã nằm ở cảnh giới tiệm cận Tiên Thiên thần công của Vương chân nhân, tức là đã có thể chuyển hóa sát thương, chứ không chỉ đơn thuần là kháng sát thương.

Nhưng mãi khi Lăng Phong đè lão Bạch Mi xuống, Dương Thanh Phong mới thực sự chấn trụ.

Tiên Thiên chân khí?

Thằng nhãi này có Tiên Thiên chân khí? Bằng không làm sao khí lực đột ngột mạnh như vậy? Hay không phải Tiên Thiên chân khí, mà là…

Còn chưa hết, còn có Thái Ất thần công. Đây là tuyệt kỹ luyện thần của sư phụ Vương Viễn Tri, làm sao lại ở trên người hắn? Hơn nữa còn đột phá qua tầng 2 gây choáng. Nếu Dương Thanh Phong không phải cũng luyện nó, căn bản không kịp nhận ra.

Tên thanh niên này nếu ở Toàn Chân, riêng tuyệt kỹ đã tuyệt đối có thể xếp vào Thất Tử. Chỉ việc chăm chỉ tích lũy tu vi, hoàn toàn có thể xưng bá võ lâm.

Lúc này, Lâm Sư đang nín cười châm chọc:

– Bạch Mi đại sư, cảm giác thế nào?

Lão Bạch Mi đã da mặt tím tái:

– Hừ, tiểu tử. Ngươi vừa dùng chiêu thức gì?

Lăng Phong bị đánh bay một đoạn, phủi phủi người đứng dậy gãi đầu nói:

– Là… judo! À, không đúng, là… jiujutsu. A, cũng không phải. Ài, vãn bối cũng không nhớ nữa.

Hắn quả thực không nhó, nhưng Bạch Mi đạo nhân lại nghĩ Lăng Phong đang cười nhạo mình, liền cười nói vô cùng vặn vẹo:

– Hahaha, khá, khá. Vừa rồi lão nạp chủ quan, không tính. Làm lại, lần này đánh thật.

Lăng Phong mặt đen thui, hắn cũng đâu có ngu như vậy. Sư sãi kiểu gì trở mặt như lật sách.

Lão Bạch Mi bỗng gằn giọng:

– Tiểu tử. Với cái tốc độ này của ngươi, có học được một chút tiểu xảo đi nữa, vĩnh viễn cả đời cũng không thành cao thủ. Lão nạp hiện tại là cung phụng, dưới một người trên vạn người. Chi bằng đi theo ta hưởng thụ. Thế nào?

Thiên Diện từ đầu im lặng để hồi phục, lúc này lạnh giọng:

– Bạch Mi, đừng làm càn.

– Ở đây còn chưa đến lượt ngươi nói. Có giỏi thì gọi lão già kia tới, lão nạp một lúc thu phục tất cả các ngươi.

Chúng nhân ngơ ngác, hai người này quen nhau?

Lăng Phong bỗng có một cỗ cảm giác rất quen thuộc. Lão già này như một Cố lão thứ hai, muốn tính kế hắn.

Lăng Phong nghĩ đến gì đó buột miệng:

– Chẳng lẽ cũng là… tướng hồn?

Lão Bạch Mi tai mắt linh thông, dám chắc đã nghe thấy Lăng Phong nói thầm câu nọ. Nhưng thái độ của lão vẫn không hề thay đổi, chỉ gằn giọng nói:

– Đồng ý hay không? Ngươi bái ta xong, chuyện hôm nay chỉ cần lão nạp phẩy tay một cái là xong.

Lăng Phong không cần nghĩ ngợi nói ngay:

– Tiền bối, vãn bối xưa nay quen tự do, cho nên…

– Haha, vậy lão nạp tại đây bóp chết ngươi!

Lâm Sư nhìn không vừa mắt, liền góp lời:

– Bạch Mi Đại sư. Ngươi vừa rồi đã chấp nhận cá cược tỷ thí, bây giờ lật lọng không tốt lắm thì phải.

– Hừ! Lão nạp là Cung phụng, Lâm Chỉ huy sứ không cần xen vào.

Lâm Sư nghiến răng hậm hực. Đã già mà còn mặt dày, căn bản chả ai nói gì được.

Bạch Mi cũng không dông dài, nói xong liền đánh.

Lần này khác hẳn vừa lúc, xem ra lão đã thực sự động nộ, chân khí vàng nhạt bạo phát xung quanh, dẫm chân một cái, thân lao như vũ bão, quyền đi như cuồng phong. Chúng nhân đứng mặt sau còn phải kinh hãi, đừng nói gi Lăng Phong ở trực diện.

“Ào”

Lăng Phong làm sao bì được tốc độ của lão, Tiêu Dao bộ cũng đã muộn. Đến sau cùng, chỉ thấy trước mắt hoa lên.

Ngay lúc tưởng chừng sẽ trúng đòn chí mạng, hắn bỗng thấy trước mặt có một bóng đen. Đồng thời bản thân cũng bị đẩy bay ra.

Sau đó là một loạt tiếng nổ.

– Phá Cốt!

“Bùng”

“Ầm”

Chuyện xảy ra cực nhanh. Lăng Phong bị sóng khí đẩy lùi gần chục trượng, suýt chút thì rớt luôn xuống Ngộ Đạo trì.

Định thần nhìn lại mới phát hiện, bóng đen xuất thủ giúp hắn là Thiên Diện.

Lão Bạch Mi cười gằn:

– Nha đầu, lão nạp đã nể mặt không động ngươi, ngươi lại tự tìm chết!

– Hắn là người của ta.

Lăng Phong choáng váng suýt úp sấp, lắp bắp:

– A, Nguyệt tỷ, chuyện này… có thể nào bàn bạc kỹ chút không? Ta còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đâu.

Thiên Diện nào có thời gian đùa với hắn. Bởi vì Bạch Mi đột nhiên dừng tấn công, lầm rầm niệm gì đó.

Lăng Phong y như Tôn Ngộ Không bị Đường Tam Tạng đọc Kim Cô chú. Cả người xộn xạo, khí huyết như nước sôi. Ở bên cạnh, Thiên Diện cũng lộ ra thống khổ. Chỉ sau nửa khắc, khuôn mặt nàng biến đổi.

“Gì đây? Vô Tướng Kinh?”

M* nội nó, lão già này rút cục cái quái thai gì? Không phải tướng hồn sao?

Lăng Phong đoán gần đúng. Kia cũng không phải Vô Tướng Kinh, mà là dị bản của Vô Tướng Kinh, gọi là Phục Ma Chú.

Trường An Sùng Thánh tự có hai bộ kinh trấn tự, là Kim Cương Kinh và Phục Ma Chú. Kim Cương Kinh, luyện thân thể cứng như kim cương. Còn Phục Ma Chú, tiêu diệt tà ma. Nhờ hai bộ kinh này mà Sùng Thánh tự thay thế Đại Lâm tự leo lên ngang hàng Thiếu Lâm tự.

Nhưng lúc này không phải lúc nói đến Sùng Thánh tự Thiếu Lâm tự.

Bạch Mi đạo nhân xem chừng không phải tướng hồn. Bởi vì tướng hồn không thể nào lại niệm Phục Ma Chú, vậy chẳng khác nào tự khắc chết mình.

Lăng Phong chọt nghĩ đến, hay lão già này là đám liệp hồn săn vong?

“Nguyệt tỷ, lão ta chính là đám liệp hồn tỷ nói sao?”

“Không phải. Cũng đừng truyền âm nữa, bằng không lão ta sẽ đoán được âm vực của ta và ngươi.”

Thiên Diện đã rất không xong. Toàn thân nàng bị trúng Phục Ma chú, quanh người đã dày đặc tử khí, mặt nạ trắng trên mặt cũng dần rớt ra.

Lập tức có người hoảng hốt:

– Nhìn kìa. Mặt nàng ta… là thứ quỷ gì vậy?

– Thì ra vừa rồi chỉ là dịch dung.

Lúc này, bên phía Toàn Chân đã xuất hiện thêm không ít trưởng lão, có lẽ bị tiếng động lớn đánh động.

Trường Sinh Tử Hoắc Thanh Thư vừa đến nơi liền nói:

– Nhị sư huynh, ở đây có chuyện gì? A, kia là…

– Tiên Thiên thần công, chỉ khác biệt một chút. – Dương Thanh Phong nghiến răng đáp.

Chân khí của Thiên Diện lộ rõ như vậy, Trương Quân Bảo còn có thể nhận ra, Dương Thanh Phong chẳng lý nào không nhận ra.

Trương Sư Chính thấy có cơ hội liền thọc gậy bánh xe:

– Sư phụ, lúc đệ tử dưới núi, kẻ Trương sư đệ cứ giấu giấu diếm diếm, chính là nàng ta. Còn nói Chúc sư đệ cũng biết gì đó.

Chờ mãi không nghe Chúc Tề Bưu lên tiếng, gã không khỏi quay lại nhắc:

– Chúc sư đệ, ngươi nói gì đi chứ?

Chúc Tề Bưu chỉ ôm kiếm thờ ơ.

Chúc Tề Bưu có ganh tị với Trương Quân Bảo, nhưng hắn dùng nó làm động lực, chứ không giống Trương Sư Chính. Trương Sư Chính đành hậm hực cúp đuôi.

Dương Thanh Phong chẳng cần đệ tử đâm thọt cũng đã có tính toán sẵn, liền nói vói Lâm Sư:

– Lâm tướng quân, chuyện này xảy ra ở Chung Nam sơn, có thể để bần đạo đến trước hay không?

– Cũng được. Có điều phải đặt an nguy của Quan Gia lên trước.

Nói rồi phân phó với vài tên Cấm quân phía sau:

– Ngươi mau báo cho Quốc Công, nói ở đây có giao tranh, thỉnh Quốc Công đưa Quan Gia rời núi.

– Thuộc hạ tuân mệnh!

Lâm Sư nuốt một ngụm nước bọt. Vì chức trách gã mới nán lại ở đây, bằng không đã đi từ lâu. Mấy người này võ công vượt quá thường nhân, khinh công băng núi vượt tường, chưởng phong ầm ầm. Nếu thực sự muốn ra tay với Hoàng đế, Lâm Sư cũng không chắc đám tiễn thủ có bắn kịp hay không.

Dương Thanh Phong nghĩ gì đó nghiến răng:

– Quân Bảo, Tề Bưu, lập Tam Thanh Vô Cực trận! Trợ giúp Bạch Mi tiền bối.

Một đám đạo sĩ lập tức rút kiếm dàn ra trận thế, chỉ Trương Quân Bảo lại bất động.

– Nhị Sư bá, thứ cho đệ tử không thể tuân mệnh. Hai người bọn họ là bằng hữu, đệ tử không thể ra tay. Hơn nữa, chúng ta chẳng phải danh môn chính phái sao? Hai người kia đang 1 đấu 1, chúng ta lập trận pháp ỷ đông hiếp yếu, đây đâu phải hành xử nên làm chứ?

Dương Thanh Phong nhíu mày, còn chưa kịp phát giận Trương Sư Chính đã nói:

– Bằng hữu gì? Quân Bảo, ngươi có biết Ma môn là kẻ thù của toàn bộ danh môn hay không? Ngươi là đệ tử Toàn Chân, còn là đệ nhất luận kiếm, ngay cả điểm này cũng không rõ, còn muốn đại diện đi Đại Kiếm hội thế nào? Hay là, Quân Bảo ngươi đã rắp tâm từ lâu, muốn như phản đồ Doãn Vân Phương năm đó, phản bội sư môn theo tà ma ngoại đạo rồi.

Một đạo sĩ trẻ liền nói thay:

– Trương sư huynh, Quân Bảo cũng không nói hai chữ phản bội. Ngươi không nên bốc lửa bỏ tay người.

– Huyền Trần, ai mà chẳng biết ngươi là sư đệ tốt của hắn. Ngươi nói thì tính sao, hay cũng có lòng như hắn?

Ngô Huyền Trần biết không nói lại Trương Sư Chính đành im lặng. Lập tức lại có một đồng môn khác tên Hàn Tử Kính đứng ra:

– Trương sư huynh lấy bằng chứng gì khẳng định bọn họ là Ma môn?

Trương Sư Chính rất buồn bực. Đến lúc này rồi, tại sao lắm người bảo vệ cho Trương Quân Bảo như vậy? Gã lại không biết, gã đang “suy bụng ta ra bụng người”, người khác cũng không mù quáng như gã.

Trương Sư Chính sượng mặt nói:

– Cả người hắc khí, lại dịch dung ghê tởm như vậy, không phải Ma môn thì còn là cái gì? Còn có, Tiên Thiên thần công, mặc dù ta chưa được luyện, nhưng cũng biết là thần công của Toàn Chân ta, vì sao ở trên người chúng? Năm đó Doãn Vân Phương phản giáo, chắc chắn đã trao thần công cho bọn chúng. Quân Bảo, ngươi rút cục rắp tâm là gì, vì sao cứ nói giúp cho chúng?

– Tiên Thiên thần công, chắc gì đã là của Toàn Chân. – Trương Quân Bảo lẩm bẩm.

Trương Sư Chính vừa mừng vừa sợ, lập tức bắt lấy:

– Cái gì? Ngươi… phản rồi. Ngươi dám khi sư diệt tổ. Sư phụ…

Dương Thanh Phong chỉ đạm bạc nói:

– Quân Bảo, không được hồ ngôn loạn ngữ. Phạt ngươi diện bích một ngày, mau lùi ra sau. Sư Chính, ngươi thế chỗ của hắn, lập Vô Cực trận.

– Vâng, sư phụ! – Trương Sư Chính đắc ý tiến vào trận pháp.

Lần trước Thiên Diện không bị thương, trận chỉ 3 người Trương Quân Bảo cũng khiến nàng khó đối phó. Nay nàng đang bị thương, vừa bị lão Bạch Mi niệm Phục Ma chú, Vô Cực trận lại đủ cả 7 trận vị, còn có trưởng lão Toàn Chân áp hậu. Căn bản là lành ít dữ nhiều.