Chương 467: Học tạm Bắc Minh thần công là đủ rồi

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lần trước gặp Tiêu Thiên Phóng,

biết được Tiêu Phong đã độ kiếp 30 năm, Lăng Phong vô cùng tiếc hận.

Xuyên cũng đã xuyên, lại thế nào muộn mất toi 30 năm.

Chỉ không ngờ đến … lại đụng phải Vô Nhai Tử.

Cỡ nào trâu bò nha! Đoàn Dự Hư Trúc tung hoành Thiên Long, đều là học từ vị này mà ra thôi.

Lăng Phong kích động quay đầu :

– Sư phụ …

Nói đến đây thì há miệng, nhìn thấy Vô Nhai Tử trong truyền thuyết đầu

bù tóc rối, một tay còn cầm xương gà thòm thèm, khóe miệng chảy mỡ, hình

tượng đặc biệt khó coi.

Tiêu Dao cũng không phải Cái bang, làm thế nào rơi rớt thảm như vậy?

Từ từ đã, từ từ đã. Ngày hôm nay là ngày mấy, ra đường một bước đả thông

kinh mạch, bước thêm một bước lượm được một sư phụ nổi tiếng, vận số có

điểm hơi khác thường.

Lăng Phong lập tức suy xét kịch bản.

Đầu tiên ném ra một đoạn tử vi đấu sổ tung hỏa mù?

Sau đó sắp đặt người lạ tiến vào chào hỏi xưng tên?

Giang hồ hiểm ác, đầu năm nay lừa đảo nhiều như mây. Kịch bản này Lăng

Phong rất quen thuộc. Chỉ là, giả sử là lừa đảo thật, thì lừa cái gì?

Chắc không phải chỉ vì mấy cái đùi gà chứ?

Hay là, vì … Cửu Âm?

Không thể nào đâu. Rõ ràng Lăng Phong xuất hiện ban đầu là bộ dạng “Chu Bá Thông”.

Chẳng qua, lòng phòng ngừa vẫn nên có, 3 năm qua tiếp xúc hội người già

đều rất xảo quyệt. Lăng Phong nhìn chằm chằm “Vô Nhai Tử” :

– Sư phụ, đệ tử có chuyện này không biết nên hỏi hay không nên hỏi …

– Chuyện gì?

– Không biết sư phụ năm nay niên kỷ bao nhiêu?

“Vô Nhai Tử” ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm :

– Lão phu còn nhớ sinh vào cuối đời Thái Tông, 3 tuổi bái nhập đạo môn, cùng với sư phụ Tiêu Dao Tử tu hành ngộ đạo.

“Rút cục là bao nhiêu tuổi?”

Lăng Phong bắt đầu đưa tay lên nhẩm.

Chẳng qua, thời này lại không có lịch Tây, nhẩm không nổi.

– Lão hòa thượng, ngài sống lâu hơn ta, có thể nào tính hộ không?

Lão hòa thượng gật đầu, một già một trẻ bắt đầu cùng nhau nhẩm.

– Đợi lão nạp đếm một chút. Tống triều sau Thái Tông là Chân Tông 26

năm, Nhân Tông 42 năm, Anh Tông 5 năm, Thần Tông 19 năm, Triết Tông 16

năm, đến Triệu Cát đã được 20 năm. Tính ra là …

Lăng Phong tính nhẩm cực nhanh, mở to hai mắt :

– Một trăm … ba mươi tuổi?

Cũng kỳ quái, lão hòa thượng này là ai, bình thường tu cái gì? Lại nhớ

rõ các đời Hoàng đế như vậy? Hơn nữa còn gọi thẳng tên Triệu Cát không

úy kị.

Lăng Phong gắt gao nhìn “Vô Nhai Tử”, được một lát thì thở dài :

– Sư phụ, cần gì nói quá lên như vậy. Cho dù ngài đem tuổi tác hạ thấp

xuống một chút, đệ tử vẫn sẽ nhận ngài làm sư phụ mà thôi …

– Ngươi không tin?

Lăng Phong lắc đầu, hơn trăm tuổi, cái này mà đem về hiện đại chắc suất

kỷ lục Guinness. Đừng nói gì cổ đại tuổi thọ bình quân còn chưa quá 50.

– Ngươi không tin … thì thôi. Tu đạo tự có thuật dưỡng sinh. Nói cho

ngươi biết, lão phu cũng chưa tính trường thọ đâu. Sư tổ ngươi Tiêu Dao

Tử năm nay sắp 180.

Lăng Phong vuốt vuốt mũi. Sư phụ ngài vì chút mặt mũi, lấy tên người nổi

tiếng xài thì thôi, càng chém càng không biết điểm dừng gì cả.

Lúc này, lão hòa thượng ở một bên mới cười ôn hòa :

– Tiểu huynh đệ. Sư phụ ngươi đạo danh là Vô Nhai Tử, lão nạp có thể làm

chứng. Sư phụ ngươi năm nay bao nhiêu tuế nguyệt lão nạp không dám

chắc, nhưng tuyệt đối sẽ hơn trăm tuổi. Bởi vì năm đó lão nạp 20 tuổi

gặp ngài lão đã vang danh thiên hạ mấy chục năm, mà bây giờ lão nạp cũng

đã sắp 60. Ngươi có thể bái lão nhân gia làm sư, là phúc phận của ngươi

đó …

Lăng Phong liếc liếc lão hòa thượng lạ mặt.

Hắn vẫn không tin lão đùi gà là Vô Nhai Tử trong truyền thuyết, nói chẳng hạn trùng tên.

Dù sao Đại Tống cả trăm vạn dân, có vài đồng chí hứng lên lấy nickname

“Vô Nhai Tử” cũng chẳng lạ, thậm chí đặt nốt sư môn là Tiêu Dao cho nó

đồng bộ cũng chẳng sao, thời này cũng không có luật bản quyền.

Có điều, kể cả lão không phải Vô Nhai Tử chính hiệu, thì bản lĩnh cũng

thông thiên. Tiêu Dao bộ của lão có thể khiến Tiêu Thiên Phóng sợ hãi,

rõ ràng dân lừa đảo tầm thường là lừa không được. Bái một cao thủ lừa

đảo như vậy làm thầy, cũng đáng.

Hơn nữa, cao nhân đich thực đầu tiên Lăng Phong gặp sau khi xuyên không,

cũng là lão ta. Về tình về lý Lăng Phong đều cảm thấy vinh hạnh làm đệ

tử của lão.

Lăng Phong vì vậy cũng không nghi thần nghi quỷ nữa, liền quỳ xuống.

– Sư phụ trên cao …

– Haha, tốt tốt!

Xuyên không ngót 3 năm, rút cục cũng có sư phụ.

Lão hòa thượng nhìn đến đó thì mỉm cười, muốn quay lưng đi :

– A-di-đà Phật, vãn bối cũng sẽ không làm phiền nhị vị sư đồ nữa …

– Từ từ, lão hòa thượng, ngài làm chứng cho ta, có thể nào để lại cái địa chỉ liên lạc không? Bằng không sau này lấy gì mà gặp.

Lão hòa thượng làm cái Phật hiệu, thong thả nói :

– A-di-đà Phật, lão nạp đến từ Đại Lý phương nam. Họ Đoàn, tục danh hai chữ Chính Nghiêm.

“Đoàn Chính Nghiêm? Nghe quen quen.”

Nhớ ra cái gì, Lăng Phong cười lớn :

– Hahaha, Đoàn Chính Nghiêm? Lấy tên cũng hay quá đi, chẳng phải là Đoàn Dự sao?

Lão tăng nọ cũng cười sảng khoái :

– Không nghĩ đến tiểu thí chủ còn trẻ như vậy cũng biết. Hai chữ này

cũng đã lâu không ai gọi ra. Lão nạp năm xưa còn trẻ ghé thăm Trung

nguyên, đúng là từng tự xưng Đoàn Dự.

Nói xong đảo mắt đã biến mất.

– Haha … ha … hơ …

Lăng Phong nụ cười tắt dần.

“Không phải lừa đảo?”

– Sư phụ … là Vô Nhai Tử?

– Có lẽ vậy.

– Thực sự là Vô Nhai Tử?

– Không sai.

Lăng Phong ngồi một bên, ánh mắt hâm mộ. Hắn coi như đã tin một nửa.

Khó trách bị mắng là nghiệt đồ, xem ra bị Vô Nhai Tử nhầm thành Đinh Xuân Thu.

Nói vậy, Lăng Phong chẳng phải thành sư đệ Hư Trúc, đồng môn Đoàn Dự rồi? Thật sự là phúc duyên thâm hậu.

Có điều, vừa rồi chẳng phải chính là Đoàn Dự sao? Thái độ hình như không

đúng lắm, giống như chỉ là quan hệ quen biết đơn thuần. Bỏ đi bỏ đi,

Lăng Phong cũng không nhớ Kim Dung viết Đoàn Dự Vô Nhai Tự gặp nhau nên

chào hỏi thế nào.

Nói tóm lại, đã không biết thì thôi, biết rồi không thể bỏ qua cơ hội.

Tiêu Dao bộ, nói không chừng chính là Lăng Ba Vi Bộ trong truyền thuyết,

cũng không biết cái nào là cha cái nào. Nhân đây lại kéo chút quan hệ

với Vô Nhai Tử, học thêm một cái Bắc Minh thần công, Phong ca có thể đi

ngang giang hồ.

– Sư phụ, nhân dịp đệ tử nhập môn, ngài xem hay là truyền cho con một

môn công pháp nghịch thiên được chứ? Đệ tử xưa nay bản tính vốn khiêm

tốn, vậy đi, học tạm cái Bắc Minh thần công là đủ rồi.

Vừa nói vừa hưng phấn.

Có Bắc Minh thần công trong tay, thế thì không còn lo vấn đề thiếu hụt nội lực cho Cửu Âm.

Hơn nữa, rảnh rỗi lén sửa một chút, miễn sao không chết người cũng không

để người khác phi thăng là được. Đề lên cờ hiệu “bí phương Vô Nhai Tử,

Đoàn Dự Hư Trúc từng học qua, độc nhất vô nhị, hút sạch chân khí, chân

thành kính dâng”, bán ra chợ đen nhoáng một cái, phát tài trong ngày.

Khụ! Chưa gì đã đòi bán tuyệt học sư môn. Chậm đã chậm đã.

Đáng tiếc, Vô Nhai Tử lại một bộ mù mịt :

– Bắc Minh thần công? Cái này là võ công của ai?

– Ài, sư phụ lại quên rồi sao? Của Tiêu Dao chúng ta nha sư phụ.

Lăng Phong liền đứng dậy, hoa chân múa tay, dõng dạc diễn tuồng :

– Bắc Minh thần công nha, hút nội lực kẻ khác, bí tịch gồm 36 trang vẽ các cô gái khỏa thân.

Vô Nhai Tử run rẩy :

– Ngươi nói cái gì loạn thất bát tao. Tiêu Dao chỉ có Đại Tiêu Dao Công

Tiểu Tiêu Dao Công, Tiêu Dao Bộ Tiêu Dao Thoái mấy cái này, mỗi cái đều

có chữ Tiêu Dao. Năm đó tiên sư lập tông phái đều đã lựa chọn kỹ lưỡng

mới đặt tên. Ngươi lấy ở đâu ra Bắc Minh, lại còn khỏa thân gì đó gán

cho sư môn? Đúng là khi sư diệt tổ.

– A?

Nhìn ánh mắt tức giận của Vô Nhai Tử, Lăng Phong không khỏi chấn trụ.

Có lẽ nào … là thế?

– A sư phụ bớt giận, cái này cũng không phải đệ tử nói, là người khác nói.

– Là kẻ nào hồ ngôn loạn ngữ, vấy bẩn Tiêu Dao ta?

Lăng Phong hai mắt hèn mọn, nhỏ giọng :

– Là … Kim Dung.

– Kim Dung là tên vương bát nào? Lão phu nhớ Tiêu Dao chúng ta cũng không đắc tội tên nào họ Kim.

– Là một tên chuyên … viết tiểu thuyết dạo.

Vô Nhai Tử phùng mang trợn má :

– Hừ, một tên văn sĩ? Nói nói một chút, lão phu muốn nghe hắn còn viết thế nào.

– Hắn nói sư phụ bày ra trận cờ Trân Lung 30 năm không phá không xuất quan …

– Lão phu tiêu dao thiên hạ, ghét nhất chính là ngồi một chỗ đánh cờ. Lại còn một ván những 30 năm. Linh tinh!

– Còn nói lúc trận cờ đó được phá giải, ngài gặp được Hư Trúc sư huynh …

– Hư Trúc? Hư Trúc là ai?

Không xong, Vô Nhai Tử ngay cả đồ đệ thân thiết cũng quên.

Hay là, căn bản không có Hư Trúc?

Loạn rồi, loạn rồi, bị Kim Dung làm cho loạn hết rồi.

Nói cho cùng, Hư Trúc vốn dĩ là nhân vật yy, nhìn thế nào cũng có điểm

thừa thải, giống như Kim Dung sau khi viết xong mới thêm vào. Nếu loại

hắn ra khỏi Thiên Long Bát Bộ, thì hình như kịch bản cũng vẫn kịch tính

như thường.

– Kim Dung nói sư phụ truyền 70 năm công lực cho Hư Trúc, rồi trao lại nhẫn chưởng môn cho hắn.

Vô Nhai Tử tức xì khói :

– Cái gì? Truyền 70 năm công lực cho người khác? Lão phu tân khổ tu

luyện chờ ngày phi thăng tiên giới, tuy có hay quên một chút cũng đâu có

điên như vậy? Còn nữa, lão phu đường đường vẫn là chưởng môn. Lại cái

gì nhẫn tín vật? Tiêu Dao tín vật là kiếm, đáng tiếc đã bị tên sư huynh

nghiệt đồ của ngươi lấy mất …

– Kiếm?

Lăng Phong linh cơ chớp động, nhớ ra cái gì hỏi :

– Từ từ, sư phụ. Cây kiếm kia có phải tên là … Tuyết Tễ?

Vô Nhai Tử cũng không hỏi vì sao Lăng Phong biết, chỉ trầm giọng :

– Rút cục cũng nói đúng được một chuyện. Chính là Tuyết Tễ. Ngươi bây

giờ cũng đã là môn hạ Tiêu Dao, về sau gặp phải tên nào liên quan đến

nghiệt đồ Đinh Xuân Thu, thì đều thanh lý cho ta. Gặp phải Tuyết Tễ thì

phải tìm cách lấy về.

Hóa ra Hư Trúc thì không, nhưng Đinh Xuân Thu thì vẫn có. Lăng Phong

bỗng nghĩ đến lời của Xuất Trần Tử ở Thanh Vân quan lần nọ. Xem ra tên

mũi trâu kia chính là đệ tử Đinh Xuân Thu, khó trách …

Tuyết Tễ kiếm hiện ở chỗ Liễu Thanh Nghi, cũng không sợ mất đi đâu, liền nói :

– Sư phụ, nếu con thực sự lấy Tuyết Tễ về được, không biết đệ tử được thưởng cái gì nha?

– Lấy về nói sau!

Lão nhân đã 130 tuổi, cũng không dễ mua bán như vậy.

Chỉ nghe Vô Nhai Tử vẫn lẩm bẩm :

– Hừ, còn nữa, cái tên Kim Dung cũng rất đáng chết, tung tin đồn nhảm. Lão phu hay quên, ngươi phải nhớ hộ ta.