Chương 288: Bán Vong

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

8 tên Như Vân sát thủ không khác gì gió cuốn mây bay, nói rút lui liền ngay lập tức mất hút. Có cảm giác vừa rồi chúng đã nói thật, trời tối không có việc gì làm đi tìm Lăng Phong thư giãn gân cốt một chút.

“Này, tiểu tử. Có nghe ta nói không?” Có tiếng truyền âm của Cố lão lọt vào đầu Lăng Phong.

Lăng Phong không khỏi thấy tức cười, cái trò Truyền âm này, y như hai người gọi điện thoại vậy.

“Alô nghe rõ. Lão già, ngươi đang đứng chỗ nào vậy?”

“Ở sau lưng ngươi, lão tổ tông không tiện hiện thân.”

Lăng Phong dở khóc dở cười, cứ như còn có cao nhân nào khác đang quanh đây. Nhắc lại mới thấy kỳ quái, Cố lão cố sống cố chết giữ Lăng Phong ở Thái Nguyên, ngược lại bản thân lão ta dường như cũng ẩn mình hẳn.

“Tiểu tử, còn chờ gì? Đuổi theo mau.”

Kỳ thực, không cần Cố lão nói Lăng Phong cũng sẽ đuổi theo. Đám Như Vân sát thủ này tuy có tật bốc phét nhảm nhí, nhưng bản lĩnh không thể xem thường. Chúng cũng chả phải thiện nam tín nữ gì, rõ ràng từng một lần suýt giết chết Lăng Phong. Để chúng sống nhởn nhơ ngày nào, Lăng Phong bất an ngày đó.

Vừa hay, hai bên đều nhằm hướng phủ Tấn Vương. Xem ra đêm nay tiểu Vương gia Triệu Chân Đán sẽ có một đêm không ngủ.

Vừa nhấc chân nhún một cái, lại nghe giọng Tiêu Thiên Phóng ở một bên:

– Lăng tiểu huynh đệ, ngươi học bộ pháp này ở đâu?

Tần Quyền ở cạnh cũng dỏng tai lên. Hắn lâu nay rất tò mò về bộ pháp của Lăng Phong, cũng chỉ có cái này khiến Tần Quyền phục Lăng Phong một chút.

Lăng Phong nghĩ nghĩ, Tiêu Thiên Phóng nghe nói là đệ tử Tiêu Phong, võ công lợi hại, tính tình lại khá thẳng thắn, rất đáng kết giao. Lăng Phong thậm chí còn ngại người ta khinh hắn là đằng khác, bèn trả lời thật:

– Một lão nhân thần bí…

– Ồ? Có thể tả người đó một chút không?

Lăng Phong thong thả nhớ lại, nói:

– Bộ dáng như ăn mày, bên mình có một cây gậy trúc cong queo…

– Còn gì nữa không?

– À, rất thích ăn đùi gà…

Tiêu Thiên Phóng cười lớn:

– Haha, xem ra đúng rồi.

– Ồ?

“Chẳng lẽ lão đùi gà chính là… bang chủ Cái Bang?”

Bộ dáng ăn mày, bên thân mang gậy, không phải bang chủ Cái Bang mang Đả Cẩu Bổng gì đó còn gì?

Lăng Phong nghĩ mà tiếc, tại sao không nghĩ đến sớm hơn? Biết vậy năm đó cố sống cố chết xin học Đả Cẩu Bổng pháp, không thì cũng học bừa cái Hàng Long Thập Bát Chưởng thì bây giờ có phải tốt không.

Chỉ nghe Tiêu Thiên Phóng nói:

– Nếu ta không nhầm, người đệ gặp chính là Trưởng lão danh dự của bổn bang. Người này ngay cả đệ tử Cái bang cũng rất ít người được gặp. Nói vậy đệ là đệ tử của ông ấy?

– Trưởng lão Danh dự?

“Hóa ra không phải bang chủ.”

Lăng Phong hơi thất vọng chút đỉnh. Nhưng hắn lại kịp thời nhận ra Tiêu Thiên Phóng chuyển xưng hô với mình, từ “ngươi” thành “đệ”, xem ra vị Trưởng lão kia danh vọng cũng không hề kém. Hắn cười khổ:

– Đáng tiếc. Đệ không có diễm phúc đó. Ông ấy chỉ chỉ điểm một chút thân pháp mà thôi, bằng không đã có thể bái huynh đệ với… Tiêu Đại ca.

Tiêu Thiên Phóng sảng khoái cười nói:

– Không sao, nếu đã được Trưởng lão Cái Bang chỉ điểm, dù một chút cũng coi như một nửa đệ tử Cái Bang rồi, xưng hô huynh đệ với ta cũng không tính sai.

Lăng Phong thầm vui vẻ.

– Tiêu Đại ca muốn báo thù cho sư phụ?

Tiêu Thiên Phóng im lặng, khuôn mặt bỗng cương nghị hẳn lên.

Biết đây là vảy ngược của Tiêu Thiên Phóng, Lăng Phong không khỏi tự trách bản thân hơi nóng vội. Nói sai một câu sẽ khiến mối quan hệ vừa tạo dựng sụp đổ trong nháy mắt.

Hắn liền ngẩng mặt cảm thán:

– Bắc Kiều Phong Nam Mộ Dung, đệ kính nể nhất chính là Bắc Kiều Phong. Vì đại nghĩa, một thân chịu hàm oan. Vì cứu người, một thân chống lại quần hùng. Anh hùng như vậy, thiên hạ không có mấy người. Đáng tiếc đệ trọng sinh chậm một chút, bằng không sẽ tìm mọi cách đến Nhạn Môn Quan ngăn cản ông ấy.

– Sư phụ nếu đã quyết ý, trong thiên hạ không ai cản nổi.

Tiêu Thiên Phóng không dễ gì chỉ một câu tán dương đã bị đả động ngay, lại hỏi:

– Đệ biết chuyện ở Nhạn Môn Quan?

– Đệ còn xem ấy chứ, bản 2003 là hay nhất. Chậc chậc, Hồ Quân..

– Hử?

– À, đệ nghe kể, nghe kể mà thôi… Là một người tên Hồ Quân kể cho đệ…

Lăng Phong cố nhớ vài chi tiết trong Kim Dung, rèn dũa câu chữ buông lời cảm thán, nước mắt nước mũi tung tóe. Có bao nhiêu lời hay ý đẹp tích góp trong phim chưởng đều đem ra dùng hết, trong bụng lại cầu trời cho Tiêu Phong ở thế giới này đừng có sai lệch quá.

Thực lòng mà nói, Phong ca vẫn hâm mộ Đoàn Dự hơn một chút.

Rút cục cũng khiến Tiêu Thiên Phóng ngậm ngùi:

– Nếu không bị kẻ xấu vừa gài bẫy vừa đánh lén, sư phụ nhất quyết sẽ không… Hừ…

– Chính là đám Như Vân sát thủ vừa rồi?

Mấy tên kia, trình độ cũng chỉ nhỉnh hơn Lăng Phong một chút. Ngay cả ám sát Lăng Phong còn hụt lên hụt xuống, làm sao có thể ám sát được Tiêu Phong?

“Điều này có khoa trương quá không?”

– Ta hiểu ý đệ. Có điều 10 tên Như Vân sát thủ này, với 10 sát thủ năm đó không phải là một. Sư phụ năm đó phản kích kịp giết 9 tên, chỉ tiếc…

– Vậy còn… tên thứ 10?

Tiêu Thiên Phóng trầm trọng gật đầu.

– Vẫn còn sống, ta thề không giết hắn không làm người. Đám chúng ta vừa gặp chỉ là những kẻ thay thế, không có ai từng giao thủ với sư phụ.

Lăng Phong vỡ lẽ ra. Hắn lại nhớ đến một chuyện, nửa muốn hỏi nửa sợ phật ý Tiêu Thiên Phóng, rút cục vẫn không nhịn được tò mò nói:

– Tiêu Đại ca, những người năm đó, bây giờ thế nào?

– Người nào?

– Vương Ngữ Yên, Mộc Uyển Thanh, Chung Linh,…

Lăng Phong thao thao bất tuyệt thêm vài cái tên, Tiêu Thiên Phóng trắng mắt liếc nói:

– Sao đệ toàn hỏi nữ nhân vậy? 30 năm trôi qua rồi, những người này nếu còn sống cũng đã thành bà lão cả, đệ có hứng thú?

Lăng Phong cười trừ.

Lúc này, ở một nơi gần phủ Tấn Vương.

8 tên Như Vân sát thủ đang tập trung quanh một lão nhân, trường bào xám trùm kín đầu. Cạnh đó còn có một thiếu niên đồ đen, mang mặt nạ bạc sáng loáng.

Một giọng già nua phá vỡ không khí trầm lặng:

– Thất bại rồi? Lão bất tử kia nhúng tay vào?

– Không có…

Cao Đào không giấu được hổ thẹn đáp, những người khác cũng giống gã, đều chắp tay cúi đầu.

Lão nhân nọ sẵng giọng:

– Không có? Vậy chỉ một tiểu tử vô danh, các ngươi cũng không hạ thủ nổi, vậy còn xưng Như Vân sát thủ kiểu gì? Hay chờ lão phu đích thân ra tay?

– Đệ tử biết sai, mong sư phụ trách phạt.

Lão nhân hừ lạnh:

– Hừ, đương nhiên sẽ phạt các ngươi. Ma Phong, võ công của tiểu tử đó ra sao?

Ma Phong là người cầm kiếm, gã cất giọng trầm thấp:

– Không thể xác định được môn phái. Căn cơ vô cùng hỗn loạn…

– Nói cụ thể một chút.

– Quyền cước rất tầm thường. Thân pháp tương tự Cái Bang Cẩu Thoái Công, nhưng lại tạo được ảo ảnh, mặc dù vẫn chưa thành thục.

Cao Đào vội vã bổ sung, nhằm gỡ gạc chút mặt mũi:

– Đệ tử giao đấu hai lần, phát hiện hắn có một tầng chân khí hộ thể, dường như của Chung Nam Toàn Chân giáo. Tu vi nội lực tuy không bao nhiêu, nhưng thần lực lại cao bất thường. Ngoài ra… hình như đã học được Cửu Âm Tâm Kinh, một khi thi triển nội lực đột ngột đề thăng, khiến chân khí hộ thân cũng tăng gấp bội theo, còn khó đối phó hơn trước. Chính vì vậy mới khó kết liễu…

– Ngươi đang trách lão phu không dạy Tâm Kinh cho ngươi?

– Đệ tử không dám…

Lão nhân một mặt mắng, một mặt lại tỏ ra bình thản.

Lão chính là Bạch Vân Thành, trang chủ U Linh sơn trang, đồng thời là Quốc sư Đại Yên.

Từ lời của Bạch Tiểu Thư, Bạch Vân Thành đại khái ước lượng được Lăng Phong ra sao. Đáng lý ra lão không rảnh hơi mà để ý một tiểu tử vô danh như Lăng Phong. Chẳng qua sự xuất hiện của Cố lão khiến Bạch Vân Thành buộc phải bỏ công theo dõi.

Bạch Vân Thành đoán Lăng Phong là một “bán vong”. Nếu đúng vậy, đương nhiên sẽ có thần lực hơn người. Đã vậy nếu còn được một “siêu vong” 600 năm chỉ điểm cho, vậy thì chỉ trong 1 2 tháng luyện được Cửu Âm Tâm Kinh cũng không có gì quá kỳ quái. Năm xưa chính bản thân lão cũng trải qua giai đoạn như vậy.

“Bán vong”, “siêu vong”, những từ ngữ này đối với người khác có thể là bí ẩn, nhưng với tộc nhân của Bạch Vân Thành thì chả có gì mới lạ.

Có điều, bán vong, siêu vong, mang ý nghĩa gì đây?

Vừa rồi Bạch Vân Thành cử Như Vân sát thủ đi, chẳng qua để thử Lăng Phong, nói đúng hơn là để nhử Cố lão ra mà thôi. Chính vì vậy, vừa rồi đám Như Vân sát thủ mới đánh đấm như đùa.

Tên “Mặt nạ bạc” giữ nhiệm vụ canh chừng, lúc này phi thân xuống báo:

– Sư phụ, bọn chúng đến rồi…

– Ngươi nóng lòng muốn đánh?

– Sư đệ chủ quan chết trong tay kẻ này. Đệ tử không lúc nào không muốn phục thù cho sư đệ.

Kẻ này không ai khác chính là Ngân Diện, từng làm cận vệ cho Triệu Hanh, cũng không ít lần giao chiến cùng Lăng Phong.

Bạch Vân Thành cất giọng giáo huấn:

– Ngươi không nghe lời lão Nhị và lão Cửu vừa nói sao? Hắn bây giờ đã hơn hẳn ngươi.

– Đệ tử không phục. Tên kia chỉ học trộm được dăm ba kỹ xảo, làm sao có thể…

– Hừ, ngươi từ nhỏ tự cho mình là kỳ tài võ học mà dần sinh tự phụ, cũng trách ta…

Ngân Diện im lặng, có điều hơi thở vẫn nặng nề. Bạch Vân Thành quá hiểu tính khí của hắn, chỉ thở dài:

– Cũng tốt. Xem ngươi luyện tâm kinh đến đâu. Đừng để mất mặt lão phu… Các ngươi cũng đi theo nó đi, lần này làm cho tốt.

– Đa tạ sư phụ. – Ngân Diện chắp tay lĩnh mệnh.

Mấy người Cao Đào nghe câu kia không khỏi thầm liếc nhau oán hận.

Bạch Vân Thành có tổng cộng 11 đệ tử, Ngân Diện nhập môn thứ 10.

Ngân Diện tên thật là gì, cả mấy huynh đệ đều không ai biết. Bọn chúng cũng không xưng hô Lão Thập với Ngân Diện, bởi Ngân Diện chưa bao giờ tham gia vào Như Vân sát thủ. Ban đầu bọn chúng còn cho rằng Ngân Diện chưa đủ trình độ, hóa ra hoàn toàn ngược lại. Thậm chí Bạch Vân Thành còn cất nhấc Ngân Diện làm cận vệ cho Thế tử Triệu Hanh.

Xem ra trong mắt Bạch Vân Thành, 9 người Cao Đào chỉ là công cụ kiếm tiền, chỉ có Ngân Diện và một tên nữa mới là “đệ tử” đúng nghĩa. Có khi Ngân Diện chính là con rơi của lão Bạch cũng nên, chứ già như vậy rồi mà chả thấy vợ con gì.

Cao Đào bỗng nắm chặt Minh Hoàng Trượng, ánh mắt hiện sát khí, khẽ nói với người ở trước:

– Lão Nhị…

– Đi theo đã tính sau.

Ma Phong lạnh giọng ngắt lời, khuôn mặt không nhìn ra chút biểu cảm nào. Nói đúng hơn cả đám Như Vân đều mang mặt nạ da người giống đúc nhau, dù có biểu cảm cũng không ai thấy được.

Bóng tối lại bao trùm.