Chương 97: Thần tiên cũng đói

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trấn Vĩnh Lạc.

– Ngươi là ai?

Liễu Thanh Nghi đưa kiếm chỉ thẳng Lăng Phong. Nàng tạm thời điều tức xong, chân khí tạm thời ổn định, nhưng tâm tình lại bùng lên.

Lăng Phong nhếch miệng cười, lần nào cũng cái bài này, rõ ràng không muốn giết, cứ giơ kiếm ra uy hiếp hắn.

– Tại hạ Lăng Phong. Không biết quý danh cô nương là?

– Không được nói nữa. – Liễu Thanh Nghi nhíu mi quát, nàng không muốn nghe hắn nói tiếp.

“V*, bắt ta nói, rồi lại bắt ta câm.” Lăng Phong hết chịu nổi.

Liễu Thanh Nghi cần gì quan tâm Lăng Phong là ai? Nàng muốn hỏi xuất thân của hắn thì đúng hơn. Có vài chuyện nàng phải biết trước khi giết hắn.

Lần trước ngay cả tên áo vàng chọc ghẹo dâm ngôn uế ngữ mãi cũng không khiến nàng khí huyết xông lên mà chĩa kiếm ra thế này, luôn luôn bảo trì tư thế cao cao tại thượng của mình. Kể cả lúc mắng chửi tên áo vàng, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng dễ nghe, khiến Lăng Phong mới nhận xét nàng ta không biết tức giận. Hóa ra không phải.

Trải qua chuyện nam nữ, nữ nhân bình thường đều từ nóng nảy khó chịu thành ôn nhu, Liễu Thanh Nghi lại ngược lại.

Liễu Thanh Nghi thấy chĩa kiếm không phát huy tác dụng nổi với kẻ này, chầm chậm thu kiếm, ngồi xuống ghế. Phong tư nhẹ nhàng, khiến Lăng Phong hai ngày qua dành không ít canh giờ ngồi ngắm vẫn chưa thấy đủ.

Thấy Lăng Phong như tượng đá nhìn mình, Liễu Thanh Nghi không để tâm lắm. Dù nàng luôn che kín mặt mũi, nam nhân ngắm nàng bộ dáng này không ít, nhưng hầu hết đều chết cả rồi. Kẻ trước mắt có lẽ là người duy nhất có thể đứng gần thoải mái như vậy. Nói cho cùng, hắn chuyện gì cũng đã làm rồi, bao nhiêu tấc thân thể trên người nàng hắn đều hướng thụ qua, ngắm thì có là gì?

Liễu Thanh Nghi cưỡng ép mình không nhớ đến lần đó, nói :

– Ngồi đi.

“Đây là phòng mỉnh, bây giờ ngồi cũng phải chờ lệnh.” Lăng Phong thở dài.

– Ngươi là ai? Ta không hỏi tên.

“V*, câu này rất phức tạp, bảo ta đáp kiểu gì.” Lăng Phong dở khóc dở cười, còn có kiểu chất vấn này?

Chờ mãi vẫn không thấy Lăng Phong nói gì, nhưng mắt vẫn nhìn Liễu Thanh Nghi, bộ dáng trêu tức.

Liễu Thanh Nghi bị hắn nhìn đến nổi da gà, tức giận :

– Ngươi …

Lăng Phong chỉ chỉ miệng mình, sau đó nhón tay vào tách trà, viết lên bàn bốn chữ “Ta không nói được”.

Liễu Thanh Nghi kỳ quái nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng dâng lên một loại cảm giác “tò mò” :

– Tại sao? Ngươi bị bệnh?

“Khoan, tại sao ta lại quan tâm hắn bị bệnh hay không?” Liễu Thanh Nghi nói xong chột dạ nghĩ.

Lăng Phong lại dùng tay chấm nước trà, viết tiếp bốn chữ “Nàng không cho nói”.

– Phì … Nói đi.

Liễu Thanh Nghi suýt phì cười, nhưng kịp thời chặn lại được. Kẻ này tính tình trẻ con như vậy, mà cũng không sai, hắn đích thực trẻ con, tuổi tác xem chừng kém nàng.

“Khục.”

Đột nhiên, Liễu Thanh Nghi lại ho khan, tay ôm ngực, máu rỉ ra từ khóe miệng.

“Ặc, lại gì đây?” Lăng Phong nhìn thấy không khỏi lo lắng.

– Nàng, hình như bị thương rất nặng. Đừng nói gì nữa, lại điều tức đi.

Lăng Phong cũng biết mình chả giúp gì được gì cho nàng ta. Cao thủ kiểu này, chắc không thể gọi đại phu trong trấn bắt mạch gì nổi.

“Còn không phải vì ngươi?” Liễu Thanh Nghi bực tức nhìn Lăng Phong, rất có phong vị thê tử u oán. Mối oan nghiệt này, biết truy về đâu đây?

Nàng lần này không điều tức gì nữa, bởi chân khí cạn kiệt từ hôm qua rồi, chưa thể phục hồi lại.

Lần này nàng chỉ đơn thuần luyện tâm pháp, chìm vào hư vô suy tư, có quá nhiều vấn đề khiến nàng rối tung lên. Trong cả cuộc đời, Liễu Thanh Nghi chưa bao giờ gặp tình huống này. Tẩu hỏa nhập ma nàng từng gặp qua, nhưng đều nhân đó đột phá được. Liễu Thanh Nghi lo lắng, sợ hãi, tự hỏi bản thân. Bởi từ sau đêm đó, nàng không rõ mình đang bị gì.

Lăng Phong bên cạnh cũng suy nghĩ ít nhiều.

Lăng Phong vô lại, hắn không nghĩ chuyện với Liễu Thanh Nghi to tát lắm. Hắn cho rằng chuyện này chẳng qua tình một đêm mà thôi. Lúc đầu Lăng Phong cũng nghĩ thời cổ đại điều giáo nữ tắc gì đó khắc nghiệt, nữ nhân quý trọng giữ gìn trinh tiết như tính mạng. Nhưng một thời gian gặp gỡ huynh đệ tỷ muội trong giang hồ, Lăng Phong rút ra kết luận, cũng không đến mức quá quắt lắm. Một vài tiểu thư danh giá, chịu dạy dỗ từ nhỏ trong lồng kín, có thể như thế. Còn người giang hồ, xem chừng không kém hiện đại là mấy.

Rõ ràng Liễu Thanh Nghi cùng hắn xong, cũng tự động biến mất đấy thôi, không xẻo miếng thịt nào trên người hắn cả. Lần này nàng ta thình lình xuất hiện, tỏ vẻ uy hiếp này nọ, Lăng Phong thầm nghĩ tám phần đến đòi trách nhiệm. Điều này hắn tạ ơn trời còn không kịp, thành ra ngay từ đầu hắn cũng không sợ hãi lo lắng gì, chỉ thấy mong chờ.

Một siêu cấp tiên nữ như Liễu Thanh Nghi, kiếp trước kiếp này cũng như vài kiếp sau, Lăng Phong sợ không gặp được người thứ hai. Bài học Khương Vũ Y cho hắn thấy rõ, cũng khiến Lăng Phong rất bực tức. Bây giờ không sao, có Liễu Thanh Nghi còn đẹp gấp mấy Khương Vũ Y, cùng khiến Lăng Phong hả giận không ít.

Liễu Thanh Nghi bị tổn thương, bày ra bộ dáng tức giận tra hỏi, Lăng Phong thầm nghĩ cứ hòa hoãn từ từ là xong. Nam nhân, làm xong chuyện chịu trách nhiệm, thiên kinh địa nghĩa, chịu khó nhẫn nhịn trước hưởng thụ sau. Một thời gian sau hắn sẽ lật ngược thế cờ, tình một đêm biến thành tình vạn đêm.

Có điều bàn cờ này hơi khó quá, chung quy cũng vì nàng ta võ công quá khủng, không biết đến ngày tháng năm nào Lăng Phong mới chiếm thượng phong nổi. Dung nhan nàng lại quá xuất sắc, Lăng Phong tự thấy mình hơi kém cỏi, chỉ sợ có chiếm được cũng không giữ nổi. Xem chừng phải gấp rút tu luyện nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn, quản nhiều người hơn. Người ta nói nồi nào vung đó, muốn úp cái nồi khủng bố này, cái vung của Lăng Phong cũng phải tương xứng mới được. Người đẹp đi với đại gia, đạo lý này muôn đời không sai.

Phong ca bị gái đẹp hút hồn, rõ ràng vô lại cưỡng bức con nhà người ta, bây giờ cứ xem như chuyện hợp pháp cần phải làm. So với đám Nhị thể tổ hại đời gái nhà lành, không khác là bao, chẳng qua lần này bên nam không đủ giàu, bên nữ không lành lắm.

Liễu Thanh Nghi chịu bỏ qua tất cả, đến đây muốn truy cứu “trách nhiệm”? Tuyệt đối không phải. Nàng muốn băm kẻ này thành trăm mảnh còn chưa đủ.

Nàng không chỉ một đời trong trắng bị hủy, ngay cả thân phận cũng bị hủy theo. Bởi nàng là Cung chủ Thần Cung.

Liễu Thanh Nghi từ nhỏ vào Thần Cung, nàng không biết cha mẹ là ai, chỉ biết đến sư phụ và vài tỷ muội khác.

8 tuổi, nàng trở thành thiếu cung chủ, được sư phụ truyền lại tất cả bí quyết. 18 tuổi, Thần Cung gặp chuyện, sư phụ nàng mất, sư cô bị bắt đi, nàng nén đau đớn tiếp quản Thần Cung trở thành cung chủ, thu nạp đệ tử, tu luyện võ công tối thượng, tìm hiểu kẻ thù.

Thêm mười năm trôi qua, nàng bây giờ đã 28 tuổi. Lần nọ đánh nhau với nhóm người kia chính là manh mối mới nhất của nàng. Vị sư cô bị bắt chính là “Phượng di” mà nàng hỏi tên áo vàng.

28 tuổi, nàng vẫn còn trinh trắng, bởi đó là quy tắc của một Cung chủ bao đời nay.

Tính tình nàng thanh đạm nhưng không lạnh lẽo, cái này do tâm pháp thượng thừa mà nàng luyện, tự động sinh ra như vậy. Bề ngoài thánh khiết, cao không ai với tới, có lẽ do vẻ đẹp trời sinh của nàng, điều kiện trong Thần Cung hun đúc, kèm theo thân phận trên đỉnh cao võ lâm lâu ngày mà thành.

Nhưng tất cả vỡ nát sụp đổ chỉ sau một đêm, người gây ra chính là kẻ ngồi trước mặt. Vì sao nàng không giết hắn đi?

Lăng Phong cứ mỗi lần nhìn Liễu Thanh Nghi lại không kìm được cảm xúc. Lúc trước là sự ngưỡng mộ, hoàn mỹ, giống như người hâm mộ với thần tượng. Nhưng sau chuyện đêm đó, khoảng cách cũng thu lại, Lăng Phong bắt đầu nghĩ đến chuyện sẽ có được nàng ấy, cả thân thể lẫn trái tim.

Hắn muốn chinh phục.

Lăng Phong không hiểu bị cái gì thôi thúc, có lẽ “bản tính” không đổi của nam nhân, bỗng đánh liều nói :

– Nàng … gả cho ta. Được không?

Liễu Thanh Nghi suýt nữa nổ tung :

– Ngươi câm mồm cho ta. Thần Cung chúng ta sao có thể gả đi?

Liễu Thanh Nghi vừa tĩnh lặng một chút lại thực sự muốn phát điên. Tay nàng nắm chặt kiếm, chuyện “kia” đã khiến nàng không thể chấp nhận nổi, tên này còn dám nói chữ “gả” ra.

Tâm tính nàng bao nhiêu năm bình lặng, chỉ mấy ngày liên tục sinh hỗn loạn. Điều này vô cùng nguy hiểm, bởi nó ảnh hưởng đến tâm pháp nàng tu luyện, kéo theo rất nhiều vấn đề khác, chỉ sợ thân thể trọng thương, tu vi cũng bị hủy. Không cẩn thận, tẩu hỏa nhập ma sẽ xảy ra. Lúc này, Liễu Thanh Nghi nếu bị tẩu hỏa nhập ma, nàng biết mình tuyệt đối không tự vượt qua được, lại không ai đủ sức cứu được.

– Thần Cung? – Lăng Phong lần đầu nghe đến hai chữ này.

Liễu Thanh Nghi không muốn nói gì nữa, nàng sợ nếu ngồi với kẻ này thêm, chỉ e sẽ tự mình kết liễu mất. Liễu Thanh Nghi có vài chuyện kỳ lạ muốn hỏi hắn, mới giữ mạng hắn đến bây giờ, nhưng lúc này nàng không bình tĩnh được.

Nàng nghiêng đầu nói :

– Ngươi … cút ra ngoài.

“Trò gì đây? Phòng này của ông. Bây giờ đi vào ăn chửi, đi ra phải xin phép?” Lăng Phong ngẩn ra, mặt mũi khó chịu.

Có điều nghĩ lại thôi, không chấp với nàng ta, có muốn chấp cũng không nổi, quay lưng đi ra.

– Đứng lại.

– Nàng còn có chuyện gì? – Lăng Phong giữ nguyên tư thế cứng ngắc, rất bực tức.

“Đau tim v*. Bà cô này võ công đã cao, tính khí lại thất thường, nói gì nói luôn một mạch cho nhanh.”

Liễu Thanh Nghi hơi ngập ngừng :

– Ngươi … đi tìm cho ta ít màn thầu.

– Để làm gì?

Lăng Phong hơi kỳ quái, người này ngồi điều tức hai ngày không động đậy, xem chừng đẳng cấp thần tiên không cần ăn uống vệ sinh gì cả. Tìm màn thầu để luyện công chắc.

Liễu Thanh Nghi trừng mắt nhìn hắn, giọng ép lại :

– Ngươi … ta … đói.