Chương 252: Tướng Hồn Phụ Thể

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngô viên ngoại là mệnh quan triều đình, Triều Lam là thổ hào địa phương, hơn nữa một người Hà Đông một người Hà Bắc cách nhau cả trăm dặm. Không rõ hai bên quan hệ ra sao, thế nhưng Ngô viên ngoại lại tin tưởng giao cho Triều Lam cả trang viện của mình làm nơi tiếp đón “anh hùng” khắp nơi.

Nói cho cùng, giang hồ và thổ phỉ chỉ cách nhau gang tấc, ai mà biết trong đám “anh hùng hào kiệt” này có bao nhiêu thành phần bất hảo, cứ một tên tiện tay nhón một thứ, xong việc chỉ e Ngô lão gia phải xây lại nhà mới.

Hơn nữa, Ngô viên ngoại đang bị biếm chức, không ẩn nhẫn chờ ngày phục chức thì thôi, cớ gì lại mua dây buộc mình? Chuyện lần này thành hay bại, đối với quan lộ của Ngô viên ngoại không có một điểm tốt.

Lúc này, ở hậu viện Ngô gia trang, có ba người đang đứng trò chuyện.

Một người dáng vẻ oai vệ, râu quai nón da dẻ ngăm đen, chính là Triều Lam. Đứng cạnh Triều Lam là Ngô sư gia cùng một đạo sĩ ăn mặc lòe loẹt, không phải “Nhất Thanh tiên sinh” Công Tôn Thắng thì còn ai vào đây?

– Lần này anh hùng tụ hội, quá nửa đều nhắm đến Võ Lâm Mật tịch. Chẳng qua, có chuyện này bần đạo mong Thiên Vương để tâm, đó là… Tướng hồn.

– Tướng hồn?

Triều Lam cùng Ngô sư gia đồng thời cau mày, dĩ nhiên chưa từng nghe qua từ này.

– Không biết Thiên Vương và Ngô sư gia có từng nghe đến 108 vị Thiên Cương Địa Sát?

Lại nói, Công Tôn đạo gia xem ra nghiện “Thiên Cương Địa Sát” nặng, đi đâu cũng đem ra kể.

Ngô sư gia hiểu nhiều biết rộng, ngay lập tức nói:

– 108 vị tướng quân theo Thái Tổ Chu Xán lập đại nghiệp 600 năm trước?

– Chính bọn họ. 108 vị, 36 Thiên Cương 72 Địa Sát, đầu đội trời chân đạp đất. Những người này lúc còn sống cái thế vô song, nào có chuyện chết là hết dễ dàng như vậy. Bọn họ lúc sống giết người không vài ngàn cũng vài vạn, sát khí quá nặng nề, chết đi tàn hồn cũng không phương nào dám nhận…

– Ý ngươi là, những chuyện ma quỷ trong dân gian gần đây đều do Tướng hồn gây ra… – Triều Lam nói.

Công Tôn Thắng suýt chút tụt huyết áp, vội vàng sửa chữa:

– Ấy, ý tứ bần đạo không phải vậy. Kia là vong hồn tầm thường mà thôi, hoặc có khi còn do người trần giả dạng. Tướng hồn lại khác…

– Khác ở chỗ nào?

Công Tôn Thắng hắng giọng nói:

– Hầu hết tướng hồn đếu ẩn mình rất sâu, chờ thời điểm thích hợp mới xuất hiện.

– Thời điểm thích hợp?

Công Tôn Thắng gật đầu, hạ giọng nói:

– Ví như, chính là lúc này…

– Lúc này? Vì sao? – Triều Lam và Ngô sư gia đồng thời đưa ánh mắt dò hỏi.

Công Tôn Thắng ngập ngừng nói:

– Điều này… à… nói tóm lại, hiện tại là thời cơ ngàn năm có một, thiên địa biến chuyển, Tướng hồn xuất sơn. Còn nguyên nhân sâu xa thì… không được phép của sư phụ, bần đạo không dám nói bừa.

Công Tôn Thắng kỳ thực đang ăn ngay nói thật.

Hắn theo lời sư phụ rời Long Hổ sơn, cũng vì đi tìm “Tướng hồn” của 108 vị Thiên Cương Địa Sát còn sót lại từ thời Minh. Thế nhưng chân tướng lại không chỉ từ Minh triều 600 năm trước, mà dường như liên quan tận thái cổ ngàn năm trước. Đây là tuyệt mật của Thiên Sư đạo, cũng chỉ có Thiên Sư biết, Công Tôn Thắng cũng chỉ biết đến thế, còn cụ thể hơn gã cũng chịu.

Triều Lam nở nụ cười, chỉ e trong lòng vẫn không buông, nói:

– Nói như vậy, Công Tôn đạo trưởng có thể phân biệt đâu là tướng hồn thật sự?

– Haha. Nếu là sư phụ thì dĩ nhiên thập phần nắm chắc. Chỉ tiếc bần đạo đạo hạnh chưa thông, pháp lực có hạn, chỉ có thể dựa vào số mệnh để phán đoán mà thôi.

– Ài, Triều mỗ nếu như vinh hạnh được gặp Thiên Sư… – Triều Lam thở dài.

Ngô sư gia lại nghĩ đến điều khác, hỏi:

– Số mệnh? Nếu đạo trưởng không ngại, hay là nói qua một chút…

– Đương nhiên… – Công Tôn Thắng phe phẩy cây phất trần, gã không muốn để người khác khinh thường mình quá kém sư phụ.

Nói mới nhớ, ngày trước Công Tôn gia toàn xài kiếm gỗ “trừ ma diệt quỷ”, lần nọ bị Lăng Phong đuổi một trận rớt đâu mất, đành thay bằng phất trần. Không hổ xuất thân môn phái lớn, đạo hạnh khoan bàn tới, thời trang lại rất chăm chút.

Theo lời phán của Công Tôn đạo trưởng, mỗi người sống trên đời số phận đều đã định sẵn, nhưng cao thâm như Công Tôn gia chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra tuốt. Thành ra, nếu gặp một kẻ có mệnh số đã tuyệt, đáng ra phải chết rồi mà vẫn sống sờ sờ ra đó, Công Tôn đạo trưởng với tư cách là “đệ tử số một” dưới trướng Thiên Sư, hoàn toàn có năng lực phán tên kia là vong hồn. Chuyện này không cần nói đâu xa, Lăng Phong từng dính, suýt chút bị Công Tôn gia đem đi đấu tố.

Này còn chưa hết, dưới kiến thức uyên bác của một “đạo sĩ hàng đầu”, Công Tôn gia lại có thể triển khai “hỏa nhãn kim tinh”, phân biệt đâu là Tướng hồn. Lại không cần nói xa, tiểu cô nương Tạ Phi Yến chính là người đầu tiên. Đâm ra mới có chuyện đạo trưởng không tiếc thanh danh, giở mánh “bắt cóc trẻ em”, bị Lăng Phong bắt tại trận.

Lăng Phong lần trước bị ép hôn, hiềm nỗi cô dâu quá xấu, chủ rể bỏ của chạy lấy người, bỏ rơi luôn tiểu muội Tạ Phi Yến.

Nghe Công Tôn Thắng nhắc đến “số mệnh”, ánh mắt Triều Lam không khỏi thay đổi. Nói chung ai cũng như hắn, thà rằng không gặp, đã gặp “thầy bói” kiểu gì cũng muốn xem cho mình.

Công Tôn Thắng đi đây đi đó không ít, ngay lập tức đoán ra ý tứ của Triều Lam, cười nói:

– Nói như số mệnh của Thiên Vương ngài, đó là hào quang vạn trượng. Sư phụ trước đây đã dặn dò qua, phàm hễ thấy ai có hào quang như vậy, đó nhất định là bậc vương giả, có thể tụ hội quần hùng làm nên đại nghiệp.

– Hào quang vạn trượng? Nói hay lắm, haha,…

Triều Lam không kìm được đắc ý, ngửa mặt lên trời cười lớn.

Công Tôn Thắng nhân đó nói:

– Nếu không phải như vậy, bần đạo cũng không cất công lặn lội từ tận Long Hổ sơn đến đây đi theo Thiên Vương…

Ngô sư gia đứng cạnh cũng cười theo, trong lòng lại suy nghĩ khác.

Ngô sư gia, tên thật Ngô Dụng, xuất thân thầy dạy học ở trường làng. Hắn mấy lần lều chõng đi thi đều hỏng, chán ghét kéo dài dần dà sinh uất ức, luôn nghĩ triều đình “bất công” với mình. Lần kia sao băng ngang trời, Ngô Dụng cho là điềm báo của bản thân, mới tự “tìm hiểu” một chút. Sau cùng tìm đến Triều Lam, muốn tạo nên sự nghiệp, thoát kiếp “giáo viên nghèo”.

Ngô Dụng tin tưởng với tài trí kiến thức của mình, tương lai Triều Lam làm nên chuyên, vị trí Quân sư không thể tuột khỏi tay.

Ban đầu gặp gỡ Công Tôn Thắng, Ngô Dụng vẫn cho rằng họ Công Tôn cũng giống đám thuật sĩ giang hồ, dựa vào mấy trò “bịp bợm” để thu phục lòng người, Ngô Dụng cũng không để tâm. Nhưng qua chuyện này mới thấy, đối phương cũng tinh tế không kém gì hắn.

Ngô Dụng đành tiếp lời:

– Công Tôn đạo trưởng nói thập phần có lý. Hào quang vạn trượng cùng tiếng tăm của Thiên Vương ở Hà Bắc Hà Đông, chẳng phải như hai mà một đó sao?

Công Tôn Thắng cười cười, trong lòng lại nghĩ thầm “chả liên quan”.

Triều Lam bề ngoài cục mịch, nhưng cũng không phải phường “đầu đất”, ngay lập tức vỗ vai hai người, nói:

– Ngô sư gia, Công Tôn đạo trưởng a, Triều mỗ cười không phải vì cái gì hào quang kia, không cần khoa trương thêm nữa. Triều mỗ vui là vì nghĩ đến việc gặp được hai vị. Có hai người giúp sức, sợ gì không làm nên chuyện chứ?

– Đúng vậy, đúng vậy.

Ngô Dụng lại nghĩ đến điều gì, dừng cười nói:

– Chỉ là, Tướng hồn mà Công Tôn đạo trưởng nhắc tới, cùng Võ Lâm Mật tịch lần này, lại có liên quan gì?

– Sư gia đã biết đến Võ Lâm Mật tịch, nói vậy chắc phải biết xuất xứ của nó?

Ngô Dụng nhìn Triều Lam mới nói:

– Ngô mỗ thế nhưng biết một hai. Võ Lâm Mât tịch này, chính là năm xưa Chu Xán triều Minh tổng hợp võ học trong thiên hạ… Chờ chút, 108 Tướng hồn kia, lại chính là bộ hạ của Chu Xán…

Công Tôn Thắng ngay lập tức tiếp lời:

– Sư gia quả nhiên tuệ nhãn, nhìn một cái đã ra điểm mấu chốt. Tướng hồn trôi nổi trong trời đất, kể cả bần đạo có nhìn ra thân phận họ cũng vô ích…

Nói rồi để lửng câu, quay sang Triều Lam hỏi:

– Thiên Vương ngực mang chí lớn. Nói vậy, ngài nghĩ sao nếu dưới tay mình… chính là 108 Thiên Cương Địa Sát?

Triều Lam choàng tỉnh, da mặt hồng hào nói:

– Ý đạo trưởng là? Giống như Chu Xán năm xưa…

Công Tôn Thắng gật đầu cười nói:

– Võ Lâm Mật tịch, bề ngoài là ghi chép võ công, kỳ thực chính là bảo vật tập hợp Tướng hồn lại với nhau. Nếu Thiên Vương có nó trong tay…

Triều Lam không giấu được sự hào hứng. Ngô Dụng cũng tỏ vẻ vui mừng không kém.

Kỳ thực, Ngô Dụng không hoàn toàn tin tưởng vào chuyện Tướng hồn gì đó của Công Tôn Thắng.

Chuyện là do Công Tôn Thắng kể, hắn nói người nào là “Tướng hồn”, vậy người đó chính là Tướng hồn. Ngô Dụng nghĩ thầm qua một đoạn thời gian, Công Tôn Thắng kiểu gì cũng kể một “cố sự” khác mà thôi. Chẳng qua, câu chuyện của Công Tôn Thắng và mục đích của Ngô Dụng, không mưu mà hợp, Ngô Dụng cũng không nhất thiết phải bóc mẽ. Trong mắt Ngô Dụng, chỉ cần anh tài tụ hội, có là Tướng hồn hay cái gì hồn cũng chả sao cả.

Triều Lam nắm bàn tay, tỏ ra tỉnh táo hỏi:

– Có điều, Tướng hồn cũng chỉ là hồn mà thôi…

– Haha, vẫn là Thiên Vương nhắc nhở bần đạo. Đây chính là điểm khác biệt của Tướng hồn. Bọn họ linh hồn mạnh mẽ, là hồn mà lại không phải hồn, tồn tại cùng tuế nguyệt. Khi thời cơ tới, thậm chí có thể cải mệnh hồi sinh…

– Cái gì? Người chết sống lại? – Triều Lam Ngô Dụng đồng thời trợn tròn mắt.

Công Tôn Thắng ngay lập tức vung xuất trần lắc đầu nói:

– Aha, không phải không phải. Mấy trăm năm trôi qua, thân xác bọn họ đều thành đất cả rồi, có muốn hồi sinh cũng không thể. Tuy nhiên, cũng không khác “sống lại” là bao, gọi là… Tướng hồn phụ thể.