Chương 273: Châu Kiệt Luân Cũng Hát Không Nổi

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bốn người Tần Quyền đã nhảy xuống đất, còn chưa kịp trả lời phỏng vấn cuối trận đấu, phía đầu phố đã oang oang giọng ai đó:

– Là ai là ai là ai? Tháng trước đã mất chuỗi đẹp 30 ngày. Tháng này vừa mở mắt lại có chuyện. Các ngươi rút cục có xem Ngự Miêu Thần Bổ này vào đâu không?

Triển Chiêu hùng hổ vừa đi vừa mắng. Một tay vác đao, một tay kẹp mũ Bộ khoái, dẫn theo một dàn “dân phòng” gậy gộc đầy đủ.

Triển Bộ đầu xem chừng sáng sớm bị mất ngủ, phi thường bực tức.

Bước tới hiện trường ngó nghiêng một lúc, Triển Chiêu chỉ Tiêu Thiên Phóng lạnh giọng:

– Lại là ngươi? Tối qua vừa đánh nhau, bây giờ lại đánh nhau? Lộ dẫn chứng thân, giấy phép dùng đao, mau mau đưa hết ra đây…

Lộ dẫn chứng thân, nói trắng ra chính là “chứng minh nhân dân” thời cổ.

Kỳ thực, quản lý nhân khẩu thời Tống khá lỏng lẻo, đặc biệt những nơi chiến loạn nạn dân đông đúc như Hà Đông. Cùng lắm chỉ khi nào truy bắt tội phạm, quan sai mới đòi soát lộ dẫn, chung quy chỉ là cái cớ bắt người về tra khảo.

Tiêu Thiên Phóng khoanh tay đáp:

– Đại nhân, tiểu nhân là ăn mày, không có lộ dẫn…

– Không có? Người đâu, đem hết về nha môn. Chu lâu chứa chấp kẻ gây rối, cũng vào dọn sạch cho ta…

– Tuân mệnh…

Anh em Bộ khoái lâu lắm mới được dọn dẹp vỉa hè, nhất tề hô lớn, thanh âm to rõ tròn đẹp.

Còn chưa kịp thi hành, từ đầu ngõ lại có tiếng hô:

– Triển Đại ca, Triển Đại ca, từ từ đã…

– Ai gọi ta?

Triển Chiêu xoay đầu, không biết đã nhìn thấy ai, nhưng đầu vênh hẳn lên trời.

– Đệ ở bên này, bên này… Nhìn sang trái một chút…

Nhìn thấy Lăng Phong, Triển Chiêu không khỏi cau mày thấp giọng:

– Hừ, sao ngươi toàn đem phiền phức đến cho ta vậy?

Lăng Phong thoáng nhìn qua tình hình. Chỉ thấy Tần Quyền xòe hai tay ra vẻ “vô tội”. Nhìn sang phải lại thấy Đại Đao, tuy không hiểu ra sao, dù sao đều là người một nhà, bèn nhoẻn miệng cười cầu tài:

– Triển Đại ca, mấy huynh đệ giao lưu thôi, không đến mức nghiêm trọng vậy chứ?

Triển Chiên hai mắt phát lạnh, giận dữ nói:

– Sao lại không nghiêm trọng, phi thường nghiêm trọng là đằng khác. Có biết Thái Nguyên đang thi đua châu phủ tiêu biểu toàn quốc không hả, con phố này lại trọng điểm cần tu bổ. Ngươi nhìn… nhìn… nhìn thứ đi. Chu lâu, Phan lâu, đều nát bét hết cả. Còn thi đua cái gì nữa? Quan trên hỏi tội đến, ngươi nói nghiêm trọng hay không?

Bị 3 chữ “nhìn” của Triển Bộ đầu làm cho đầu váng não trướng, Lăng Phong buộc phải gật đầu:

– Nghiêm trọng, có nghiêm trọng. Chỉ là, Triển Đại ca, Chu lâu ở bên này, không phải bên kia…

Lăng Phong gãi gãi đầu:

– Dù sao… tổn thất vật chất thôi, không có ai bị thương. Không biết… có thể giải quyết dựa trên tinh thần “đóng góp” hay không?

Triển Chiêu ho khan, gật gù:

– Tinh thần đóng góp? Nộp phạt là xong.

Mấy người Tần Quyền vừa nghe đến phạt tiền, đồng loạt nhìn sang Lăng Phong.

– Gì? Sao lại nhìn ta?

Tiêu Thiên Phóng nhìn Lăng Phong, đột ngột hỏi:

– Các hạ là Phong Bang chủ?

– Chính là tại hạ.

Lăng Phong chỉ biết kẻ này là cao thủ tối qua, hình như đệ tử ruột Tiêu Phong gì đó, ngoài ra không hề biết mối quan hệ của Tiêu Thiên Phóng với Thành Bích Đại Đao.

– Chúng ta theo lời Đại Đương gia đến tìm Phong Vân bang. Không ngờ phát sinh chút hiểu nhầm.

Đoan Mộc Duệ hừ nhẹ, rõ ràng Đại Đao xông lên trước, bây giờ thành “hiểu nhầm”. Có điều quan sai đang trước mặt, lão cũng vờ im lặng.

– Đại Đương gia? – Lăng Phong nhìn ra sau, chỉ thấy Thành Bích phu nhân nâng rèm xe nhoẻn miệng cười.

“Gì đây?”

Bạch Ngọc Đường cũng có mặt được một lúc, nhỏ giọng nói:

– Hôm trước, bên Trường Phong tiêu cục nói qua, ngươi đã đồng ý hợp tác.

“Ta đồng ý lúc nào?” Lăng Phong hoàn toàn không hiểu gì.

Văn Thành Bích tiền trảm hậu tấu, quyết định thay hắn? Bà cô này, càng lúc càng không coi ai ra gì, nhất định phải gia pháp hành hạ, lập lại quy tắc.

Nói tới nói lui, hợp tác hay không hợp tác, rút cục vẫn là Phong ca lầm bà lầm bầm “ký vào biên bản”, ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa lấy ra một nén bạc đưa cho tên sai dịch.

“M* nó, vừa kiếm được một ít.”

Phong ca khổ sở ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, đám ở nhà không chịu an ổn thì thôi, còn đánh nhau ỏm tỏi kéo cả quan sai tới. Phong ca có cảm tưởng mình sắp thành bảo mẫu cho đám người này.

Triển Bộ đầu nhận bạc xong, cầm bạc dơ lên cao soi qua soi lại, hai mắt lệch hẳn vào trong, rút cục mắng:

– Chỉ có chừng này? Tiểu đệ à, ngươi có biết mấy huynh đệ sáng sớm bị dựng dậy, phí tổn tinh thần, tiêu hao tinh lực lắm không hả? Chưa kể bà con bị phá mất hàng quán. Ngươi có biết một khắc không lưu thông trong này, ngoài kia có thêm một kẻ chết đói hay không?

Lăng Phong gãi gãi tai, rõ ràng không phải hắn gây chuyện, Triển Đại ca lại diễn thuyết dài như vậy?

– Ài, Đại ca, chỗ người quen mà, nhẹ tay chút…

– Nhẹ tay?

Triển Chiêu cầm cán đao gõ gõ tên sai dịch dáng vẻ thư sinh đứng cạnh:

– Ngươi nói, chiếu theo Đại Tống Luật, tội này phạt bao tiền?

Tên sai dịch nọ cười dài, xòe mười ngón tay.

– 10 lượng? – Lăng Phong toát mồ hôi.

“Hử?” Triển Chiêu hai mắt lại nhíu vào một chỗ.

– 100 lượng? – Lăng Phong lảo đảo.

Tên quan sai cười gian:

– Ý ta là, trong người có bao nhiêu bạc, đưa ra xem thử?

Lăng Phong trợn mắt. Câu này nghe rất quen, hình như kiếp trước ra đường rất hay gặp.

Lăng Phong nhăn nhăn nhó nhó, làm bộ xoa xoa khắp người, rút cục bên hông có một chỗ lồi ra, thò tay móc ra… một nén bạc.

Triển Chiêu vỗ vỗ vai, ra dáng huynh trưởng, thở dài khuyên bảo:

– Ài, ngươi rút cục có tư tưởng tiến thủ không vậy? Nghe nói ngươi làm khách khanh…

– Tân khách, vẫn chưa là khách khanh. – Lăng Phong nhắc khéo.

Chỉ là, tin tức của Triển Bộ đầu cũng thật nhanh, Phong ca vừa tinh mơ gặp Vương gia, vừa trở về Bộ khoái đã biết. Không lẽ mấy vị đây núp sẵn trong bụi, nhắm Phong ca vừa có tiền kiếm cớ trấn lột.

-… à thì tân khách. Vậy mà trong người chỉ chừng này tiền? Làm sao mua sắm y phục? Làm sao trả tiền thuê nhà? Làm sao có bạn gái? Làm sao mua nhà tậu xe ngựa? Đúng là… khiến cho đại ca thất vọng mà.

Lăng Phong hoàn toàn bị đánh động tâm can, nước mắt ngắn nước mắt dài, khổ sở nói:

– Đại ca khuyên phải, đệ sẽ cố gắng nỗ lực…

Hai tỷ muội Lâm Hàm Uẩn vẫn đứng trên cửa sổ nhìn xuống, Thanh Vân bĩu môi:

– Tỷ nói hắn tệ hại. Giờ muội thấy, hắn quả nhiên… tệ thật.

– Muội bị hắn lừa rồi. Đám quan sai kia cũng vậy. – Lâm Hàm Uẩn tủm tỉm cười.

Chờ đám “cướp ngày” đi mất, Lăng Phong sờ sờ ngân phiếu nhét sau mông, nhếch mép lẩm bẩm:

– Hừm, cũng may ông thần cơ diệu toán, 2 vạn lượng bạc nếu đổi hết ra thỏi, làm sao khiêng về nổi chứ?

Mịch lâu.

Triệu Chân Đán dường như có việc gấp phải về Vương phủ, trong biệt viện chỉ còn tiếng cổ cầm đứt quãng.

– Cái tên vừa giúp Vương gia, lúc ra về hắn có nói gì khác không?

Dương tiểu thư vẫn ngồi sau bình phong, cất lời hỏi.

Xem ra nàng ta biết thừa có người giúp Triệu Chân Đán, chẳng qua không ngờ lần này vị “quân sư” kia khá như vậy, còn biết phản công.

Nha hoàn Phạm Băng Băng đứng một bên, nghĩ nghĩ một lúc lưỡng lự đáp:

– Hắn… Nô tì không dám nói.

– Có gì mà không dám nói, không sợ ta phạt sao?

Phạm Băng Băng cúi đầu, nàng ta kỳ thật không sợ bị phạt cho lắm. Dương tiểu thư tuy xuất thân nhà võ, nhưng lại rất tốt tính, hoàn toàn khác với những tiểu thư quyền quý khác, nàng đối xử với hạ nhân gần gũi phóng khoáng, thậm chí có chút dân dã.

Chỉ là, câu của Lăng Phong lúc rời đi quá kinh hãi, nha đầu Phạm Băng Băng không dám nói ra, chỉ quỳ xuống nức nở:

– Nô tì… tiểu thư tha mạng, nô tì không hề có ý mạo phạm tiểu thư.

– Phiền chết ta mất.

Dương Ngọc Nô thở hắt ra, nhẹ giọng:

– Rút cục hắn nói gì? Ngươi cứ nói, ta tha chết cho ngươi.

Phạm Băng Băng rút cục lấy lại bình tĩnh, hít một hơi nói:

– Tạ tạ tiểu thư. Hắn nói…

Đến đây, Phạm Băng Băng học theo điệu bộ Lăng Phong, ra vẻ cợt nhả:

– “Kỳ quái, Phạm Băng Băng rõ ràng… đẹp hơn Dương Mịch, phải làm tiểu thư mới đúng nha.”

– Cái gì?

“Dương Mịch” Dương tiểu thư đập bàn quát lớn. “Phạm Băng Băng” quỳ dưới đất im thin thít, quả nhiên khiến tiểu thư động nộ, biết vậy không nói.

Dương Ngọc Nô đứng thẳng người, đi đi lại lại, khuôn mặt nàng ta nhờ vậy có thể nhìn rõ ràng.

Cô gái này, thân hình dong dỏng cao, khuôn mặt không tính là mỹ nữ, cùng lắm chỉ có thể dùng hai chữ “ưa nhìn”. Cánh mũi hơi cao, gò má vuông, quả thật có điểm giống “tiểu hoa đán” Dương Mịch ở kiếp trước.

Được một lát, Dương Ngọc Nô lấy lại sự bình tĩnh, lại hỏi:

– Hắn… còn nói gì nữa không?

Phạm Băng Băng tuy sợ hãi, có điều câu khó nói nhất cũng đã nói ra. Câu tiếp theo có vài chữ nàng nghe không hiểu, cũng không thấy sợ, đành run rẩy đáp từng chữ:

– Còn nói… còn nói… “Thanh Hoa Sứ phối cầm phải đánh D (rê), đánh G (son) ngay cả Châu… gì đó… cũng không hát nổi.”

Dương Ngọc Nô hai mắt thất thần, vẻ mặt không dám tin run rẩy nói:

– Châu Kiệt Luân?

– Dạ, tiểu thư tiên đoán như thần. Đúng là… Châu Kiệt Luân. – Phạm Băng Băng hồ hởi đáp.

– Mau chuẩn bị đồ, ta cần ra ngoài…

– A, vậy còn Vương gia…?

– Ngươi muốn thông báo cho Vương gia hay làm gì thì tùy…