Chương 21: Mục tiêu lớn

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lăng Vân tóc cuộn để lọn cao đơn giản, còn lại xuỗi dài ra sau lưng. Váy áo một màu trắng tinh khiết, vô cùng yểu điệu. Nàng mang phong thái khó tiếp cận, không phải băng lãnh, mà là cao ngạo. Cái thường có ở những người thành đạt. Nàng chỉ thi thoảng hé ra nụ cười với Khương tiểu thư bên cạnh. Mỗi nụ cười đều khiến Lăng Phong như hít một hơi cần, cứ lâng lâng.

Lăng Phong không nghĩ Khương tiểu thư có thể nhanh chóng kết thân với Lăng Vân như vậy. Hắn còn đang lo không biết nên sắp xếp nàng ta thế nào mới phải. Lúc trước hắn hứa hẹn đưa nàng ta về Danh Châu, đến Tô Châu thì Khương tiểu thư dường như không muốn về nữa, còn tránh mặt hắn.

Lăng Hùng không như Lăng Chiến, lão không thích Lăng Vân nhúng tay vào việc buôn bán, vì vậy khoảng thời gian ngắn nàng cũng ít tham gia. Nay lão ta chết, Lăng Minh quá kém cỏi, Lăng Vân lại trở thành người quản lý hết việc buôn bán trong tộc. Cũng may cho Lăng Minh, còn có vị nghĩa muội tài ba này, nếu không chỉ e cơ nghiệp Lăng gia chỉ trụ thêm vào ngày cũng sẽ đổ.

Nhận ra có người nhìn mình, Lăng Vân trừng mắt lại với Lăng Phong. Nàng không giống những vị thiếu nữ bẽn lẽn e lệ.

– Vân tỉ, muội có chút không khỏe.

– Ừ, chúng ta cũng rời đi thôi.

Phong quản gia nhìn trái nhìn phải, thấy Lăng Phong đang ngắm gái xuất thần bực mình nói :

– Lăng Phong, còn đứng đó làm gì, không mau đi tìm Nhị lão gia?

– Đây đây.

“Hừ, ta cũng không đắc tội qua ngươi, làm gì mà khó chịu? Lão Hùng ta còn dám giết.” Lăng Phong vừa nói vừa nghĩ. Nhị lão gia chính là Lăng Hải, trong nhà cha chú chết cả, gã dĩ nhiên thành Nhị lão gia.

Mặc lão hiện tại làm chân hộ viện trong Lăng phủ, đi cạnh Lăng Phong, ánh mắt kỳ dị nói :

– Công tử hình như cảm thấy đã an toàn.

– An toàn?

– Tên quản gia kia cũng biết chuyện tối hôm đó.

– Ồ. – Lăng Phong chột dạ.

“Không ổn, mình hơi sơ suất.” Lăng Phong đổ mồ hôi lạnh.

Đêm đó, một đứa nha hoàn cũng có mặt, nhưng cô bé này có lẽ không sao, vì lúc đó Lăng Hùng không để lộ tên Lâm thị ra, chỉ nói muốn ở lại thư phòng. Nhưng Phong quản gia là người sắp xếp hạ nhân, chắc chắn biết Lăng Hùng tìm đến Lâm thị, nay lão ta chết, Lâm thị không thể tránh liên quan.

“Nhưng tại sao lão quản gia này không làm to chuyện?”

“Hay tên này cũng muốn Lăng Hùng chết đi?” Lăng Phong nghĩ lại, khả năng này không phải không có.

– Công tử dự tính thế nào?

– Trước mắt theo dõi hắn cái đã. Giết người nữa không tốt. Vừa có một vụ còn không sao, nếu lại thêm một vụ dễ gây động. Ngoài ra, lão ta không tố cáo, biết đâu đằng sau còn bí ẩn.

Mặc lão bỗng hỏi tiếp :

– Công tử lén luyện thân pháp?

– Thân pháp?

– Đúng, những bài tập kia. Không biết công tử từ đâu mà có?

Mặc lão không biết mấy động tác hít đất bật nhảy này nọ của Lăng Phong là thể loại kỳ quái gì. Lão cho rằng đó là một kiểu luyện thân pháp.

– Chuyện này … Thực ra do ta tự nghĩ ra thôi, thấy chúng cũng khá hiệu quả.

– Theo lão thấy, những bài tập đó vẫn còn thiếu vài yếu tố, chỉ luyện được dẻo dai, đối với việc luyện võ vẫn chưa đủ. – Mặc lão trầm ngâm nói.

Mặc lão từng là quân nhân, trong quân đội cũng có những bài tập luyện thân thể cường tráng, lão nhìn là hiểu.

– Nếu công tử không ngại, ta có thể chỉ thêm vài căn bản khác.

– Cám ơn lão bá.

Vài ngày này, Lăng Phong bắt đầu tăng cường luyện tập. Trước đây hắn hơi đặt nặng vào vận động. Kẻ luyện võ ngoài vận động, còn phải ứng địch. Mặc lão giúp hắn luyện thêm hạ bàn, trọng tâm, và cách đấu vật. Đấu vật chỉ có thắng bại, không có thương tích, đòi hỏi ngoài thân thể vững chắc, còn cần kỹ thuật ôm, giữ, nắm, tránh nhuần nhuyễn.

Không thử thì thôi, thử mới biết lão tuy già nhưng hơn Lăng Phong không biết bao lần, hắn gần như không di động nổi Mặc lão chứ đừng nói đến chuyện vật ngã. Điều này càng khiến Lăng Phong thêm quyết tâm.

Ban đêm Mặc lão giúp theo dõi Phong quản gia. Trình độ theo dõi của Lăng Phong quá tệ, kể cả có cái trò nghe nhìn kia cũng không bao nhiêu. Lăng Phong có cảm giác cái khả năng kỳ quái kia càng ngày càng mạnh. Trước kia thi thoảng hắn mới có thể sử dụng, nhưng vẫn rất mờ ảo, gần đây Lăng Phong đã có thể thu phát gần như 100%, muốn là được. Hắn có cảm giác sắp đột phá.

Lăng Phong tạm thời sang làm phụ tá cho Lăng Minh, trông coi thư phòng. Lăng Minh không ưa Phong quản gia, không chọn lão, lý do gì không ai rõ. Cái chỗ ngồi này hạ nhân trong phủ đều ghen tị nổ mắt, trông coi thư phòng cho lão gia, chỉ cách quản gia một bước chân. Kẻ nào đã vào chỗ, chỉ cần yên vị, theo lão gia cho tốt, không sớm thì muộn cũng thành quản gia.

Mấy hôm ở cạnh Lăng Minh, Lăng Phong nhận thấy một chút kỳ lạ. Tên Minh này không quan tâm đến chuyện của gia tộc, trời chưa tối hẳn đã về nghỉ, vấn đề là phần lớn không về phòng của hắn, mà hướng phủ Nhị lão gia Lăng Hải.

Lúc đầu Lăng Phong còn nghĩ huynh đệ này lo chuyện gia tộc bàn bạc đêm khuya. Nhưng cũng không cần ở lại qua đêm thế chứ? Lăng Phong quyết định theo dõi thử một lần.

Hắn theo đuôi Lăng Minh, hiện tại đang ở góc khuất cạnh phòng Trâu Nhị nương. Gã này hóa ra không phải gặp Lăng Hải, mà tới đây. Thấy xung quanh an ổn, Lăng Phong thử huy động khả năng nhìn cách vật của mình. Vừa nhìn đã suýt bật ngửa.

“V*. Trưởng tử và di nương dan díu?” Lăng Phong choáng váng.

Chỉ thấy trong không gian mờ ảo, Lăng Minh và Trâu Nhị nương đang cuốn lấy nhau, đồ đạc tuy còn chưa cởi hết nhưng cái tư thế ôm ấp vuốt ve này thì đang làm gì thằng ngu cũng nhìn ra.

“M*, tiếc quá, chả rõ gì cả. Mà bà già này cũng có tuổi ruồi, chuồn thôi.”

Lăng Phong chép miệng. Hắn chỉ tò mò, còn không biến thái đến mức ở lại xem tiếp.

Vừa lui ra góc viện thì đụng một người.

– Công tử lần sau nên cẩn thận một chút.

– Mặc lão … lão theo dõi ta? – Lăng Phong hơi khó chịu.

– Haha, lão già ta biết chừng mực. Công tử cứ tin ta là được, lão cũng sắp chết rồi, không uy hiếp được ngài.

Tuy Mặc lão rất đáng tin, cũng là người giúp hắn nhiều. Nhưng Lăng Phong không thích cảm giác bị người khác nắm hết trong tay. Mặc lão nhận ra vẻ sẳng giọng của Lăng Phong, lão không phật ý. Công tử có ý thức độc lập như vậy rất tốt.

– Có điều, lão vừa phát hiện một bí mật.

– Bí mật gì?

– Phong quản gia kia, có quan hệ tình nhân với Trâu Nhị nương.

– Ặc. Chuyện gì? – Lăng Phong há mồm.

Vừa rồi chả phải cũng bà ta với Lăng Minh sao? Khó đỡ. Quản gia, trưởng tử gì đều móc nối, dâm phụ là đây chứ còn đi đâu nữa.

– Thậm chí đã từ rất lâu, theo cách nói chuyện của chúng thì không khác gì lão phu thê cả.

– Từ rất lâu?

– Lão còn nghi ngờ, dường như Lăng Hải không phải con trai Lăng Chiến.

– Vì sao?

– Đầu tiên, lão thấy tên Hải bề ngoài hơi giống quản gia kia. Thứ hai, lão nghe bọn chúng đang lên kế hoạch hủy bỏ Lăng Minh.

– Giết Lăng Minh? Cướp gia tộc?

– Có lẽ vậy.

– Haha, cái tộc này cứ loạn xạ hết cả lên, xem ra lại sắp có tang lễ đây.

– Công tử dự tính thế nào?

Mặc lão đi theo Lâm lão tướng lâu, quen thuộc với tác phong quân đội này, báo cáo cấp trên chờ ra lệnh.

– Ta cũng vừa biết một chuyện khác. Tên Lăng Minh kia và Trâu Nhị nương cũng mập mờ với nhau.

– Ồ. – Đến lượt Mặc lão bất ngờ.

– Haha, ta cũng không ngờ tên này lại điên khùng như vậy. Xem ra phải tận dụng bí mật này một chút, uy hiếp hắn.

– Điều này quá mạo hiểm.

– Theo ta thấy, Lăng Minh đang bị bà già kia dắt mũi đi. Vì vậy trước khi hắn ta bị lật đổ, ta muốn tận dụng một chút. Có lẽ chúng ta cũng sắp phải rời đi, ta không muốn ở cái đống hỗn loạn này mãi.

– Lão chỉ muốn biết công tử đã có mục tiêu lớn nào chưa?

– Mục tiêu lớn?

– Đúng vậy, lão không cần công tử nói ra, nhưng hiện tại nếu làm theo cảm tính, muốn phá cho vui thôi, chỉ sợ tự thêm phiền phức.

Lăng Phong trầm ngâm, hắn vẫn hơi trẻ con quá.

Ánh nến mờ.

Lăng Phong quay về phòng, suy nghĩ kỹ lại. Đúng là lâu nay hắn không định hình trong đầu một “kế hoạch” cụ thể nào cho tương lai cả. Hắn như kiểu một kẻ đi du lịch, có cái gì hay thì đi xem.

“Nói chung, có tiền, có nhà, cưới vợ, sinh con? Ai sống cũng muốn điều này đi.”

“Nhưng đi con đường nào?”

Lăng Phong hiện tại hai bàn tay trắng, thân phận tuy “con cháu xa Lăng gia”, nhưng danh phận hạ nhân. Thậm chí so với lúc trước tuy nghèo khổ nhưng tự do, còn kém hơn.

“Hay dùng bí mật kia uy hiếp Lăng Minh lấy chút tiền tài?”

Lăng Phong lắc đầu, điều này không ổn, cách này chỉ tạm thời, lại dễ dẫn đến rắc rối quấn thân. Mặc lão nói đúng, cần mục tiêu trước.

Đường sĩ tử quan tước? Không thể rồi, Lăng Phong không đủ thân phận có thể học hành thi cử được. Nói ra, tài năng thơ ca không có.

Đường võ quan quân bị. Hình như không ổn. Nghe nói Nam Tống này tuy vài năm trước có chiến tranh, nhưng gần đây ký kết liên minh gì đó, hòa bình lâu dài. Hiện tại không tuyển quân. Hơn nữa loại mèo cào như Lăng Phong, đi tuyển cũng hỏng.

“Buôn bán?” Lăng Phong nghĩ mãi cũng chỉ có đường này.

Hắn khá tự tin, trước kia hắn từng làm marketing. Cho dù thời đại khác nhau, thì biết vẫn hơn không. Vả lại, Lăng gia này trùng hợp cũng dân buôn bán, nếu có thể leo lên chưởng quầy nào đó trong Lăng gia để phát triển dần, vậy cũng tốt. Càng nghĩ Lăng Phong càng thấy hợp lý.

“Cứ vậy đi.”