Chương 258: Dương Gia Đụng "giả" Dương Gia

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sân lớn Ngô gia trang, chúng nhân đang tản ra, chừa một khoảng trống ở giữa.

Triều Lam Ngô Dụng nhìn nhau, không hẹn mà cùng khoanh tay xem động tĩnh.

Bên dưới, Lăng Phong bị người Cửu Long sơn chỉ mặt gọi tên, đang ra sức giải thích:

– Vừa rồi ta chỉ ngồi xem, Vương huynh đệ bị đánh với ta hoàn toàn không liên quan…

– Bớt sàm ngôn đi, xem thương…

Trung niên lông mày rậm quát, cây thương đã nằm trên tay.

Cây thương này gã vẫn mang theo trên lưng, từ đầu bị vải bọc che một phần. Lúc này tháo bọc, chỉ thấy phần thân tuy có vài đường vân cũ kỹ, phần lưỡi lại sắc nhọn chói mắt, xem chừng là một kiện bảo khí.

Không để Lăng Phong kịp giải bày thêm, gã đã hét lớn một tiếng, xoay tròn thương cất bước tấn công Lăng Phong.

– Tứ ca, tiếp côn…

Có tiếng Tần Quyền, không biết tìm được ở đâu một cây côn gỗ ném cho Lăng Phong.

“Choang”

Lăng Phong giơ ngang côn chống đỡ, trong lòng hô không xong. Hắn cũng luyện thương, nhưng vừa đỡ chiêu đã biết đối phương mới là “nhà nòi” về thương, bộ pháp vô cùng linh hoạt.

Đỡ được thêm hai chiêu, Lăng Phong liền nhíu mày.

– Đây chẳng phải là Dương Quan Tam Điệp? Dương gia thương?

Để ý thấy, người này dùng thương bằng một tay. Tay giữ thương ở đốc, nhìn thì có vẻ lỏng lẻo, kỳ thực lại rất uy mãnh.

– Cũng biết Dương Quan Tam Điệp? Ta họ Dương, dĩ nhiên phải dùng Dương gia thương. – Người kia nhếch mép đắc ý.

Có người nhỏ giọng khinh bỉ:

– Đến Cửu Long sơn “Nhị Thập Cửu” là ai cũng không biết, vậy còn đi chọc vào…

– Gì? Họ Dương? “Nhị Thập Cửu”? Dương Tái Hưng? – Lăng Phong tái mặt.

Dương Tái Hưng, Lăng Phong dĩ nhiên nghe qua. Người này là một tướng lĩnh chống Kim thời Tống, tiếng tăm không ít. Gã có biệt danh “Nhị Thập Cửu” bởi đứng thứ 29 trong Dương gia, dùng Dương gia thương cũng không kỳ quái.

Trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc cũng có một người họ Dương, tên Dương Chí ngoại hiệu “Thanh Diện Thú”, bởi trên mặt có vết bớt màu xanh. Có điều Dương Chí và Dương Tái Hưng hình như là hai người khác nhau.

Lăng Phong cũng luyện thương, cũng là Dương gia thương. Bộ thương pháp của hắn do Mặc lão chỉ, chính Mặc lão cũng nói nó có nguồn gốc từ Dương gia, chẳng qua hàng copy giờ này gặp đúng hàng thật.

“Vù”

Lăng Phong không có thời gian đoán thêm, mũi thương của Dương Tái Hưng lại đến trước mặt.

“Hừm, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.” Lăng Phong dần bực bội, từ đầu hắn chỉ muốn giải thích, đối phương lại không cho hắn nói hết.

Nghĩ vậy Lăng Phong liền âm thầm nín hơi vận khí, kích hoạt nội lực Cửu Âm, dùng một chiêu Nhất Thương Đoạt Mạng, dùng Dương gia thương đánh Dương gia thương, cứng đối cứng.

Thương đến…

“Bùng”

Một tiếng nổ nhỏ phát sinh, cả hai đều bị đẩy lùi ra sau.

Dương Tái Hưng vẫn cầm thương trong tay, ánh mắt đã hoàn toàn khác, nghiêm túc khác thường.

Lăng Phong lại đang cúi gằm mặt, khóe miệng như đang cười.

“Haha, quả nhiên có ích.”

Hôm trước đọc qua Bát Mạch đồ, thuận tiện khai thông mạch thứ năm trong bát mạch, quả nhiên khí lực tăng mạnh.

Chỉ tiếc, thương pháp côn pháp thiên về ngoại công, dùng kình lực nhiều hơn khí lực. Lăng Phong miễn cưỡng nhét nội lực vào chiêu thức, lại phát huy chưa đến 1 phần sức mạnh. Nếu thay bằng một khí chiêu dùng hết 10 phần khí, chỉ e Dương Tái Hưng không thể nào đứng vững như kia.

– Ngươi vừa dùng Nhất Thương Đoạt Mạng? Ngươi là ai?

Đám đông nhỏ giọng to nhỏ. Không nghĩ Dương Tái Hưng thương pháp oai chấn Cửu Long, đánh khắp Hà Đông vô địch thủ, ra tay chưa bao giờ quan tâm địch là ai, hôm này lại phải hỏi tên đối thủ.

Lăng Phong ngẩng đầu, dùng chính câu của Dương Tái Hưng ban đầu:

– Bớt sàm ngôn, tiếp đi…

“Choang choang”

Lại qua vài chục chiêu.

Lăng Phong khí lực tuôn ra ào ào, nhảy trái nhảy phải, chỉ công không thèm thủ. Tay côn như cái máy xay càng đánh càng hăng, điểm “combo” nhảy liên tục. Dương Tái Hưng tuy hơn về chiêu thức, nhưng về kình khí lại kém hơn, càng về sau càng thua thiệt.

Đang lúc quyết định, đột nhiên có người nhảy vào:

– Đại Lang, ngươi đánh không lại hắn đâu, để ta…

“Binh”

Dương Tái Hưng chật vật tách ra, đưa tay chùi chùi khóe miệng.

Lăng Phong định thần nhìn lại. Một kẻ cầm đao, mặt đen ria mép xoăn tít, mồm phì phì phò phò nhìn Lăng Phong.

Hóa ra là người quen cũ, Lý Thành.

Lần trước Lăng Phong bị 7 sát thủ bao vây, chính nhờ Lý Thành cùng tham gia lập La Hán Trận phá vây. Về sau không rõ tên này sống chết ra sao, chẳng ngờ hôm nay gặp lại.

Lý Thành hùng hùng hổ hổ, vừa định xuất chiêu liền nghe “vù” một cái, trước mặt đã xuất hiện một thanh niên nhe răng cười.

– Hếhế, đã lâu không gặp, 2 đánh 1 không vui, 2 đánh 2 mới vui nha…

– Ngươi.. cũng ở đây?

Vừa nhìn thấy đối phương, Lý Thành liền khó chịu ra mặt. Còn ai khác ngoài Tần Quyền.

Lần giao tranh ở Đức Châu, “Quỷ Phiêu Phong” của Tần Quyền xuất quỷ nhập thần mờ mờ ảo ảo, Lý Thành ăn không ít đau khổ. Gã không ngán Lăng Phong, nhưng rất ngán Tần Quyền.

Mãi lúc này Ngô Dụng mới phe phẩy quạt lông chim tiến lại, cười nói:

– Chư vị, chư vị, đều là huynh đệ cả, chút hiểu nhầm nho nhỏ thôi. Hai vị đều là đại nhân vật, để khí lực đi đoạt cống vật không hơn sao? Ta thấy…

Ngô Dụng còn chưa nói hết câu, đã bị ai đó chặn mất:

– Đúng vậy nha, các vị anh hùng cứ đoạt, còn hộ tống Trường Phong tiêu cục chúng ta sẽ lo cho…

Trong tiếng bước chân, chỉ thấy mấy người vây quanh một nữ nhân tiến vào cửa lớn.

Cả đám “anh hùng” đều trừng hai mắt, cổ nuốt ừng ực.

Ở đây không phải không có nữ, chẳng qua đều là “cá sấu”, anh em đều chán chả buồn chết. Chẳng bù cho người vừa tới.

Thân thể đẫy đà mềm mại, vòng eo lại cực kỳ tinh tế, làm nổi lên bờ mông nở nòng tròn xoe khác thường. Tăng một chút thịt mập, giảm một chút thì gầy. Thật là sát thương chí mạng.

– Thành Bích? – Lăng Phong ngẩn ra.

Thành Bích phu nhân mặc một bộ áo gấm màu tím thêu hoa, bên ngoài khoác một chiếc áo bào màu trắng, tím trắng giao nhau lại cực kỳ hài hòa. Bên dưới là một chiếc váy màu xanh nước, lụa tím mỏng che mặt, phong tư yểu điệu, tư thái mượt mà đẫy đà. Trong khi bước đi, bước chân nàng tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn ẩn uy thế.

Lăng Phong nhìn trong mắt, tim liền đập hơi gia tốc.

Thành Bích quả nhiên có mị lực trời sinh, ngực to mông lớn. Hắn vừa nhìn nàng trong đầu liền hiện ra cảnh tượng đêm đó hai người quần quật trên giường.

“Ực”

Thành Bích liếc Lăng Phong, ánh mắt đùa cợt rồi lại như vô tình. Lăng Phong đang hóa trang, nhưng chút râu ria này chỉ e không qua nổi mắt Thành Bích. Nàng ta có Khai Thần Thuật, ai không nói riêng Lăng Phong nàng đã quá quen.

– Hóa ra là Trường Phong Tổng tiêu đầu sao? Thất lễ, thất lễ.

Triều Lam cười dài bước xuống.

Song phương khách sáo một phen. Lăng Phong thấy rõ cả đám “anh hùng” mắt cứ đảo qua đảo lại trên người Thành Bích, khiến hắn càng lúc càng khó chịu. Nữ nhân của Phong ca, thằng khác không được phép nhìn loạn.

Thành Bích cũng nhận ra. Nàng tuy quen với ánh mắt “hau háu” của nam nhân, nhưng lúc trước ở Hà Bắc quần chúng còn biết nàng là nhân tình bí mật của Yên Vương, có nhìn cũng không dám lộ liễu trần trụi như ở đây.

Đang lúc bối rối, đột nhiên cảm thấy bàn tay mình ấm áp hẳn.

– Sao bây giờ nàng mới tới?

– A…?

Nhìn lại, hóa ra là Lăng Phong. Hắn thấy Thành Bích bị vạn nhân chú mục, bèn nhảy vào chắn ở giữa.

Thành Bích bị “tập kích” bất ngờ giật mình không nhỏ. Lâu nay nàng tứ phía cô đơn, đôi khi bề ngoài giả vờ câu dẫn, trong thâm tâm vẫn rất đề phòng, không như vậy cũng không huấn luyện con gái Văn Như Ý tránh xa nam nhân. Cũng vì phát sinh quan hệ với Lăng Phong mới khiến nàng giảm đề phòng chút ít.

Bàn tay Thành Bích mềm mại nhỏ nhắn, những ngón tay thon dài đầy đặn, nhưng có chút lạnh lẽo. Xem ra mấy ngày qua nàng đi lại không ít.

– Thiên Vương, Văn phu nhân có hẹn trước với tại hạ, nếu ngài không phiền…

Lăng Phong mặt dày nói lớn, mặt kệ đám đông nhìn hắn như tử địch.

– Các hạ là…?

Triều Lam nhíu mày, không rõ tên trước mặt là ai, làm sao có điểm quen mặt.

“Bỏ m*, không cẩn thận bị nhận ra thì toi.” Lăng Phong chột dạ.

Triều Lam nghe nói gần đây xuất hiện hai tiểu thế lực. Một cái tên Phong Vân bang, nghe nói do Ngũ Thử lập ra. Một cái là Trường Phong tiêu cục, không hề e ngại triều đình sẵn sàng hợp tác hộ tống hàng cướp được. Điều đặc biệt, Tổng tiêu đầu Trường Phong tiêu cục lại là một phu nhân, nghe đâu mỹ phụ góa chồng, còn tưởng lần này lân la một phen, ai ngờ vừa bước ra chào đã có thằng giành mất.

Lăng Phong nói thì nói, tay vẫn chưa hề buông. Thành Bích định rút tay, thế nhưng đầu óc lại nửa muốn nửa không, rút cục chỉ đứng sau nhỏ giọng:

– Ngươi mau… buông tay.

Nàng lúc xuất hiện oai phong bao nhiêu giờ này đều mất sạch, không khác gì thiếu nữ e thẹn.

Triều Lam mặt sầm hẳn lại, đang định nói gì đó, may sao Bạch Ngọc Đường xuất hiện cười nói:

– Haha, Thiên Vương, đều là người quen thôi. Hắn là bằng hữu của Bạch mỗ, Phong Vân bang Phong bang chủ…

Lão Bạch mồm tuy nói Triều Lam, mắt lại cố ý nhìn Ngô Dụng. Thằng kia ăn rồi cứ phe phẩy quạt lông chim, anh Bạch cũng là dân xài quạt, ngứa mắt đã lâu.

– Hóa ra là Phong Vân bang sao. Thảo nào phong thái khác người… – Triều Lam cười đáp, răng nghiến kèn kẹt.

Lăng Phong thầm hô may mắn, mặc kệ Bạch Ngọc Đường Triều Lam khách sáo, cứ thế kéo Văn Thành Bích thẳng về bàn mình:

– Sao nàng đi mà không nói một tiếng?

– Ta… ngươi… vì sao ta phải nói? – Thành Bích cũng không hiểu vì sao mình lại ấp úng, bình thường nàng luôn là nữ cường.

Lăng Phong thản nhiên như không, bàn tay vẫn giữ chặt tay Thành Bích. Không những thế, ma xui quỷ khiến hắn còn bắt đầu ngọ nguậy ngón cái, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nàng.

“Sắc lang chết tiệt.” Thành Bích mặt ửng đỏ.

Mu bàn tay là điểm mẫn cảm nhất của nàng, cũng chỉ một mình Lăng Phong biết điều này, hắn vừa động đã khiến nàng cảm thấy kích thích.

Thành Bích bấm nhẹ vào lòng bàn tay Lăng Phong, nhắc nhở hắn buông tay mình. Chỉ là, hành động đó có một ý nghĩa hoàn toàn ngược lại. Lăng Phong còn tưởng Thành Bích thích trò này, hắn liền dùng lực thêm chút nữa, ấn nhẹ một cái.

“A…”

Thành Bích cảm thấy toàn thân tê dại, cuối cùng không kìm lòng được rên khẽ một tiếng.