Chương 449: Photoshop Cũng Không Được

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một đám nhân sĩ xuất hiện, Phật đạo quan binh đều có.

Bọn họ thấy một nữ tử váy trắng đang ngồi quay lưng đả tọa, chân khí màu hồng nhạt như tạo thành đài sen dưới thân. Cách đó một đoạn là một nữ tử đồ xám, lởn vởn một luồng khí đen quanh người, nhìn không ra chân diện.

Đứng giữa hắc ám và quang minh, là một tên thanh niên… chẳng có cái gì đáng nói.

Đây là tràng diện gì? Rủ nhau lên Chung Nam diễn kịch tình tay ba hay sao? Chắc không phải đi. Thằng nhãi kia chắc là đi theo bưng bê rót nước, để hai vị nữ thí chủ kia bàn luận.

Vài đạo sĩ Toàn Chân thì nghiêm túc hơn, lập tức nghĩ ngay đến Ma môn. Liễu Cung chủ bị Ma môn truy sát, nữ nhân hắc khí kia có lẽ chính là Ma môn.

Còn đám Cấm quân, vừa đến nơi liền giương cung bạt kiếm. Hoàng đế còn ở bên trong, an nguy là trên hết, hắc bạch gì mặc kệ, cứ thằng nào động bừa thì là phản tặc, bắn tên là xong.

Một trung niên giáp trụ lỉnh kỉnh tiến ra. Điện Tiền ti Đô Chỉ huy sứ Lâm Sư, con cháu Lâm gia.

Lâm Sư nhìn nhìn một cái, cảm thấy vị nữ đồ xám kia tì khí hơi nặng, coi bộ không tiện hỏi. Còn vị đồ trắng kia thì thậm chí chẳng thèm quay đầu.

Rút cục vào tửu quán vẫn nên hỏi tiểu nhị trước.

– Không được động. Nói, vì sao tự tiện đột nhập chỗ này?

Lăng Phong nhã nhặn đáp:

– Tiểu dân vào thăm người quen.

– Hừ, thăm người? Mắt đui sao? Bên ngoài rõ ràng có Cấm quân canh gác, ngươi cho dù muốn thăm ai, cũng không thể tự ý xông vào.

– Tiểu dân quá vội, không biết là Cấm quân, mong tướng quân thông cảm.

Lăng Phong cũng là nhân viên chính phủ, nhưng hôm nay đúng là mình sai, thôi thì làm một công dân gương mẫu, ăn năn hối cải một chút.

Nhân tiện nói, đầu năm bị quần chúng phê bình vì tội đóng vai nam chính mà lộp chộp, không chịu nghĩ trước nghĩ sau, Phong ca cũng đã viết kiểm điểm xin rút kinh nghiệm, hứa lần sau không tái phạm. Chẳng qua hôm nay nhìn thấy Liễu Thanh Nghi, hắn đành lần nữa bất chấp hậu quả xông vào.

Nàng ấy là tiên, ông trời hai ba năm mới cho một cơ hội, Phong ca mà chần chừ tính toán cho “chu toàn”, ra vẻ nam chính thâm trầm có khi nàng đã bay đi mất.

Lâm Sư kỳ thực cũng đã rất khoan nhượng.

Bình thường mà nói, với tư cách Chỉ huy sứ bảo vệ an nguy Hoàng đế, gã hoàn toàn có quyền lực loạn tiễn bắn chết.

Chẳng qua, Lăng Phong tuy bất thình lình xông vào, nhưng lại chạy đến Ngộ Đạo trì, chứ không phải Lão Quân cung. Đáng nói là, Cấm quân đuổi đến vẫn điềm nhiên ở đó, làm như chẳng biết mình phạm tội gì. Nếu là thích khách, dám chắc đã phải bỏ chạy.

Thành ra, việc Lăng Phong lải nhải tiền sữa cho con không chịu đi, lại giúp hắn tránh khỏi hiềm nghi thích khách lúc này.

Nói sao, ca đều tính cả rồi!

Chỉ là, Lâm Sư vì chức trách cũng không thể dễ dãi, gã trầm giọng phất tay:

– Hừ, bản sứ không rảnh ở đây lải nhải với ngươi. Người đâu, bắt hết đem về tra khảo.

– Lâm tướng quân…

– Lâm Chỉ huy sứ, gượm đã.

Có đến hai người lên tiếng ngăn lại.

Thứ nhất là Dương Thanh Phong, lão cũng không muốn giúp Lăng Phong, mà sợ Liễu Thanh Nghi bị mang đi.

Còn giọng nói thứ hai, lại vang vọng như chuông. Là một lão tăng lông mày trắng xóa, Bạch Mi đạo nhân.

Lâm Sư hừ nhẹ bất mãn.

Dương Thanh Phong, không đáng để tâm. Nhưng Bạch Mi…

Lâm Sư biết lão ma tăng này là một cao thủ. Nhưng giang hồ nhân sĩ, có khủng bố thế nào, trong mắt Chỉ huy sứ như Lâm Sư cũng không có gì đáng kể mới phải.

Bạch Mi đạo nhân lại bất đồng.

Đầu tiên, nếu xét về chức quan, Cung phụng trực thuộc Nội thị Lệnh Tổng quản, mặc dù chỉ là hư hàm, nhưng lại hưởng bổng lộc Chính Nhị phẩm. Trong khi Điện tiền Chỉ huy sứ như Lâm Sư, lại chỉ là Chính Tam phẩm.

Trọng yếu hơn, Bạch Mi còn là Thái tử Thiếu phó, dạy võ công cho Thái tử Điện hạ, lại một cái Chính Nhị phẩm khác. Một lần kiêm nhiệm hai hư hàm đều Nhị phẩm, trong triều không phải ai cũng làm được. Liền Đồng Quán Cao Cầu gặp lão ta còn khách khí, đừng nói Lâm Sư.

Bạch Mi quan sát Lăng Phong chốc lát, làm như nhớ ra cái gì, nói:

– Tiểu huynh đệ, lại là ngươi sao? Hữu duyên, hữu duyên.

– Đại sư ngươi biết ta?

Lão Bạch Mi chỉ tủm tỉm cười, lão đáng ra cũng chẳng nhớ Lăng Phong, nhưng nhờ có Liễu Thanh Nghi mới gợi lại chuyện Tần Lĩnh năm xưa. Mà nhớ ra rồi liền phát hiện điều gì đó thú vị.

“Tiểu huynh đệ?” Chúng nhân lại đang kỳ quái.

Đừng có để cái bộ dáng hòa thượng chậm rì rì của lão này đánh lừa. Bạch Mi đạo nhân, có thể xem là cao thủ số một số hai Đại Tống hiện tại. Liền Vương Viễn Tri Vương chân nhân cũng chưa chắc đã phân thắng bại.

Từ trước đến nay, ngoại trừ Triệu Cát và đồ đệ là Thái tử Triệu Hoàn ra, Bạch Mi căn bản chẳng coi ai ra gì, tự nhiên lại khách khí với thanh niên kia?

Đầu năm đại sư tốt tính?

Dân chúng bình thường có thể không biết lão, nhưng dân giang hồ có máu mặt, chắn chắn đều nghe ác danh hai chữ “Bạch Mi”, ai chứ lão này khó mà tốt tính được. Nếu Lăng Hổ ở đây chỉ sợ sẽ lao đến báo thù.

20 năm trước, Thập Đại Ác Nhân bài danh thứ 8, Bạch Mi đạo nhân.

Có điều, đã ác nhân làm sao lại nhơn nhơn ở đó làm cung phụng?

Bạch Mi bị xếp làm ác nhân, đó là trong giang hồ, còn với triều đình lại không quan hệ. Ác thì ác, cung phụng vẫn cung phụng, chẳng vấn đề. Mà có lẽ chính vì bị võ lâm tẩy chay, lão ta mới chạy theo phục vụ triều đình. Ngược lại, cũng chính vì lão chạy theo phục vụ triều đình, 5 năm trước Đại Lâm bị hủy, võ lâm lập tức nghi ngờ chính lão ta làm.

Chỉ nghe Bạch Mi đạo nhân thong thả hỏi:

– Tiểu huynh đệ này, cũng không phải Ma môn. Đám đạo sĩ các ngươi không cần khẩn trương làm gì.

– Ồ? Tiền bối vì sao khẳng định.

“Lão già này vì sao giúp ta?” Lăng Phong bất khả tư nghị.

Hắn không cần biết ác danh của lão ta, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy đáng nghi. Đối với các thể loại già cả mà cứ cười nói, Lăng Phong vừa nhìn liền liên tưởng đến Cố lão điên, căn bản là không đáng tin.

Bạch Mi đạo nhân nhàn nhã kể:

– Năm đó Trường Chân Tử bị Ma môn truy đến Tần Lĩnh, tiểu huynh đệ này cũng có mặt ở đó. Tuy hắn bản lĩnh còn kém cỏi, nhưng cũng đã liều mình trợ giúp một tay. Chính hắn nhưng lại hù cho tên phản đồ Toàn Chân một thân mồ hôi lạnh. Đương nhiên không thể là Ma môn.

– Gì? Bằng vào hắn?

Chúng nhân đều ngạc nhiên. Nghe nói Doãn Vân Phương liền Trường Chân Tử còn đánh ngang tay, nói vậy tên thanh niên này cũng bằng Trường Chân Tử luôn rồi? Không thể nào chứ.

Trương Sư Chính không phục nói:

– Nhưng, lão tiền bối, chân khí của hắn…

– Tiểu đạo sĩ, Ma môn môn nhân, nếu chỉ cần dựa vào chân khí là có thể phân biệt, còn cần võ lâm các ngươi hội họp bàn kế sao? Phản đồ họ Doãn kia, bề ngoài vẫn là đạo sĩ, còn chỉnh chu hơn cả ngươi, dùng vẫn là Toàn Chân kiếm pháp mà thôi.

Trương Sư Chính nghẹn họng, hắn còn không đủ cân lượng nói chuyện với lão bất tử này.

Lăng Phong không rảnh đi đoán ý lão già trọc này, hắn liếc thấy ai đó, liền nói với Lâm Sư:

– Tướng quân, tiểu dân vào đây thăm người quen, là có nhân chứng hẳn hoi.

– Ở đâu?

– Chính là hắn.

Nói xong chỉ vào Trương Quân Bảo.

Bảo đệ, thông cảm. Đại ca ngươi cũng không muốn kéo ngươi theo đâu, nhưng mà bằng hữu mà, có phúc cùng hưởng có họa thì chia chút đi.

Trương Quân Bảo mặt đen thui, chỉ có thể buồn bực:

– Hắn quả thật đến hỏi thăm người quen.

– Vậy vì sao ngươi lại chạy đến đây? – Lâm Sư hỏi.

– A, sau đó tiểu dân thấy phong cảnh ở đây đẹp, lại gặp vị nữ tu này phong thái như tiên, cho nên nổi tò mò muốn xem mặt, chạy theo ra đây. Tướng quân, đầu năm đầu tháng…

Lâm Sư không biết chửi cái gì cho phải. Ngươi chạy một vòng trong đây ngắm gái, tốt thôi. Có điều báo động Cấm quân đến gà bay chó chạy, đem đầu của ông đây suýt chặt rơi, còn nói đầu năm đầu tháng. Ông đây làm Chỉ huy sứ, “khai kiếm đầu xuân” còn chưa kịp làm đâu.

– Vậy còn nàng ta? – Lâm Sư chỉ vào Thiên Diện.

Gã cảnh giác, vì không hiểu nữ nhân này làm cách nào vào đây. Nhảy dù xuống sao?

Lăng Phong điềm nhiên:

– Nàng ấy biết chút thân pháp, là… hộ vệ cho ta.

Quần chúng lập tức ném cho Lăng Phong ba chữ, “ngươi chém gió”.

– À, nói lộn làm lại. Là ta làm hộ vệ cho nàng ấy.

Quần chúng lại khinh bỉ, “ngươi xứng sao?”

Phong ca buồn bực.

Lúc này, lão Bạch Mi lại lên tiếng:

– Vị này, xem ra là Tây Vực Thần Cung Liễu Cung chủ? Lão nạp Bạch Mi.

– Tây Vực? – Lâm Sư nghe đến từ nhạy cảm, lập tức cảnh giác.

Quần chúng thì đang bàn tán về Thần Cung, bọn họ căn bản chưa từng nghe đến địa phương này.

Dương Thanh Phong vội giải thích:

– Lâm tướng quân, đây là một vị khách quý của Toàn Chân, bần đạo mời đến xem thương thế cho sư đệ.

Xong xuôi lại đánh tiếng:

– Liễu tiền bối, tiền bối không sao chứ?

Liễu Thanh Nghi lúc này mới chậm rãi đứng lên, nhè nhẹ xoay người, xem như chào hỏi, nhưng tuyệt nhiên không nói lời nào.

Có điều chỉ chừng đó cũng đủ khiến đám nam nhân ở đó ngơ ra một lúc.

Mỹ nữ trong thiên hạ không thiếu, giống như thời sau chỉ cần đứng ở cổng trường quốc tế, nửa canh giờ chỉ sợ ngươi sẽ bị nước miếng của mình dìm chết.

Nhưng cái gọi là khí chất thần tiên, thì lại vạn cô không có nổi một. Bởi cái thứ này dùng photoshop cũng không vẽ được ra, mà phẫu thuật thì càng không thể có.

Một tên trung niên Cấm quân, vừa nhìn Liễu Thanh Nghi liền nghĩ ngay đến Vệ Hoàng hậu. Vệ hậu cũng có khí chất như vậy, khiến Triệu Cát gần như mê luyến quên sạch mọi thứ. Khi mất nàng ta rồi, Triệu Cát rơi vào cầm kỳ thi họa chẳng thiết gì triều chính.

Khó trách vừa rồi Kinh Quốc Công mấy lần muốn tiến cử với Triệu Cát. Mỹ nữ như tiên, cho dù có là thích khách, có lẽ là ai cũng sẽ tình nguyện chịu một kiếm.

Lăng Phong thấy một đám sói nhìn Liễu Thanh Nghi, trong bụng phi thường buồn bực.

Hiện tại cũng không thể đứng ra quát “đây là vợ ta, chúng bay không được nhìn”. Áng chừng nói xong vĩnh viễn cả đời không được gặp nàng.

Lăng Phong mặt mày ủ dột. Thê tử quá thần tiên, bản thân thì vẫn quá trần tục, căn bản không xứng với nàng. Ngay cả mình cũng thấy khinh chính mình, chả trách bị người khác khinh.

Xem ra phải cố gắng… kiếm tiền tu chỉnh. Ài, làm sao không xuyên vào tên nào đẹp trai một chút.

Lăng Phong lại chắp tay:

– Lâm tướng quân, tiểu dân đều nói thật rồi, có thể đi được chứ?

– Hừ, để ngươi đi? Ngươi xem bản sứ là đế giày? Phủi phủi vài cái thì đi?

– Tướng quân, ngài thật là có học thức! – Lăng Phong giơ ngón cái.

Ý tứ đúng là thế, hắn còn không biết nói thế nào, vị tướng quân này đã nói hay như vậy.

Lâm Sư tím đen. Lâm gia không biết chữ, lâu lâu tìm được một câu văn vẻ, chẳng ngờ tự làm xấu mặt.

Bạch Mi đạo nhân bí hiểm nói:

– Lâm Chỉ huy sứ. Hay để lão nạp xem gân cốt tiểu huynh đệ này một chút, xong rồi ngươi quyết định cũng không muộn.

“Lão trọc này, gân cốt ta có cái gì mà xem?” Lăng Phong cảnh giác.

Lại nói, lão này mang tiếng trọc, nhưng đến một cái Phật hiệu cũng chưa từng niệm ra.

Lâm Sư cũng chẳng đoán nổi ý lão già nửa Phật nửa ma này, liền mặc kệ. Dù sao hai người cùng một chức trách bảo hộ Triệu Cát, miễn sao đừng phát sinh chuyện gì ngoài ý là được.

Lão Bạch Mi còn chưa làm gì, đã có tiếng trầm lạnh quát khẽ:

– Hừ, không được đụng đến hắn.

Giọng nói kèm theo cả tử khí lạnh lẽo, là Thiên Diện.

Đám Cấm quân đều bắt đầu thấy rét lạnh. Các huynh đệ đây mang tiếng Cấm quân, chẳng qua quanh năm suốt tháng có phải động tay động chân mấy. Bình thường đều là quát một tiếng người khác đều sợ chạy cả. Có vài tên mới nhập ngũ, con ông cháu cha, thậm chí còn chưa từng giết người. Lúc này bị khí tức tử vong ép đến, lắm tên đã suýt ngã ra đất.

Lâm Sư ra hiệu một cái, toàn bộ mũi tên đều chỉ vào nàng ta.

– Tinh thuần, rất tinh thuần!

Lão Bạch Mi cười cười nhìn Lăng Phong, chẳng để Thiên Diện vào mắt. Lão liếc mắt một cái cũng đã nhận ra Thiên Diện nội thương trầm trọng.

“Vù”

Bất thình lình, lão tắt nụ cười, vung quyền… đánh về Lăng Phong.

Liễu Thanh Nghi bàn tay phải chạm vào Hàm Quang kiếm.