Chương 417: Thiên Sư Đúng Không? Ta Bên Thiên Chúa.

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hạng Đông bất chợt nghĩ đến bà vợ già ở nhà.

Nếu bà nhà có thể được một phần vị trước mắt này, biết nghĩ giúp Hạng Đông kiếm tiền, thì thật đỡ biết mấy.

Cũng không cần gì to tát, chỉ cần bớt đi mấy chuyện gà vịt hàng ngày.

Tỷ dụ hôm nay có đứa cháu ngoại lên chơi, không có việc làm chàng ạ, làm sao đây? Hoặc là, hôm qua Thục Cẩm Hiên ra đợt son môi mới đẹp lắm, thiếp phải làm sao đây? Không thì, mấy hôm nay chàng làm gì mà tối muộn mới về, hay là lại tằng tịu với con nào? Thiếp đi chết cho chàng xem.

“Ài!” Hạng Đông vô cớ thở dài.

Chẳng qua, gã lại nghĩ đến, nghe đâu Thành Bích phu nhân cũng không giỏi nấu ăn may vá gì. Xem ra bà nhà vẫn có ưu điểm đi.

Vẩn vơ xong xuôi, Hạng Đông nhíu mày:

– Chu Tước đường xưa nay chỉ lo mặt đông, tây nam không có nhiều liên hệ cho lắm. Xem ra, ta phải đích thân lo việc này.

Thành Bích nghe xong cười hòa nhã:

– Vậy thì không cần Hạng Đường chủ phải đích thân đi, ta sẽ có sắp xếp. Chẳng qua, Đương gia trước khi đi đã nói qua. Mọi việc ở Thái Nguyên, ta không được phép tự quyết, phải bàn bạc qua với ngài. Trường Phong tiêu cục còn yếu, không đồng thuận sẽ rất dễ tan vỡ. Các vị nói có đúng không?

– Đương nhiên là… – Mấy người khác đều gật đầu.

Hạng Đông lại cười khổ, hóa ra nói một thôi một hồi cũng không phải giao việc cho mình, lại hỏi:

– Tại hạ đánh liều hỏi một câu, mục tiêu của phu nhân là…

– Trường Phong tiêu cục, phải xuất hiện ở Trường An với tư thái khiến Phong Vân đoàn e ngại.

– Chẳng phải Phong Vân kia cũng là sở hữu của Đại Đương gia sao? Ta còn tưởng móc nối trước với họ, như vậy sẽ càng…

Hạng Đông nói đến nửa chừng thì đột ngột dừng câu. Cũng không phải gã sợ hãi điều gì, mà Hạng Đông mang máng hiểu ra ý tứ Thành Bích.

– Hạng Đường chủ xem ra đã lý giải được?

Hạng Đông yên lặng gật đầu.

Nắm xong tất cả mới ngồi bàn bạc. Đây có lẽ là sở trường hành sự của Thành Bích xưa nay.

Lần này, Thành Bích muốn tạo thế cho Lăng Phong, miễn cho hắn trở về mà không có gì, sẽ bị huynh đệ khác khinh thị.

Lại nói, Thành Bích thất bại ở Đại Danh, chủ yếu do Nam phủ còn non trẻ, thủ hạ không đủ trung thành, cùng một lúc lại phải chống ba phương Mật Thám tự, Thiên Sách phủ và Triệu Hanh. Triệu Hanh được Thiên Sách phủ ngầm giúp sức, dùng thế chớp nhoáng giết luôn huynh trưởng Triệu Diễn. Hành động vô nhân tính đó vượt quá khả năng dự đoán của Thành Bích, nàng trở tay không kịp.

Mà trọng yếu hơn là, nàng gặp rồi yêu Lăng Phong, cho nên cũng buông bỏ tham vọng ở Yên Vương phủ.

Thấy Hạng Đông có vẻ lơ đễnh, Thành Bích quay sang Lư Phương:

– Lư Phó Đường chủ, đề nghị của chúng ta lần trước, Cửu Long sơn hồi đáp ra sao?

– Dương trại chủ có vẻ khó quyết, nhưng Quách lão xem chừng đã động tâm, liên tục nói tốt cho chúng ta trước mặt họ Dương.

Ngũ Thử có ba người theo Lăng Phong, chỉ để Lư Phương ở lại Thái Nguyên phụ trách Thanh Long đường. Tên này tác phong cũng giống như thân pháp của hắn, khá nhanh nhẹn.

Thành Bích khẽ nâng cằm ngẫm nghĩ, nói:

– Nghe nói Quách gia có một tiểu tử tên Quách Khiếu Thiên, còn từng gặp qua Đại Đương gia?

– Xác thực có chuyện này. Còn có một tiểu tử Dương gia khác nữa.

– Rất tốt, khéo léo tiếp cận, nếu có thể thu nạp cả hai là tốt nhất. Sắp xếp cho ta một buổi gặp với Quách lão tiền bối. Cửu Long sơn từ chối đến Lương Sơn với Triều Lam, xem ra đã có ý ngả về chúng ta.

Hạng Đông nghe mấy câu này, bỗng nhớ đến Tiêu Phong. Tiêu Phong năm đó phát dương Cái bang, cũng bộ dáng gấp gáp như vậy, liên hệ nhân thủ khắp nơi, cho nên tiếng tăm mới lan khắp giang hồ. Nếu như không có sự kiện Nhạn Môn quan, Cái bang dưới tay Tiêu Phong chỉ sẽ còn lớn mạnh gấp mấy lần nữa. Đáng tiếc…

– Hạng Đường chủ, có một chuyện quan trọng…

– Phu nhân cứ việc phân phó.

– Chuyện Bắc đường tách khỏi Cái bang, các phân đà khác có lẽ vẫn chưa biết hết chứ?

Hạng Đông nhẩm tính một lát, nói:

– Có thể, nhất là các phân đà ở phía đông nam. Giang Nam, Lưỡng Chiết, Phúc Kiến, Quảng Nam, Kinh Hồ mấy chỗ này.

– Vậy phiền ngài đi một chuyến đông nam, giành lấy tiên cơ.

Hạng Đông trầm giọng:

– Cái này, Tổng Tiêu đầu và ta cũng từng bàn qua, cùng với phu nhân không mưu mà hợp. Có điều, nếu lúc này có Tổng tiêu đầu ở đây, cầm Thần Long Sư Hổ lệnh, thì sẽ càng thuận tiện.

Thành Bích lập tức quyết đoán:

– Vậy được. Ta lập tức viết thư, đuổi theo trao cho Đại Đương gia và Tổng tiêu đầu.

Hạng Đông liền đứng dậy, còn chưa kịp nói lĩnh mệnh đã nghe Thành Bích nhẹ giọng:

– Còn chuyện ở Thái Nguyên, ta sẽ chu đáo, Hạng đường chủ cứ yên tâm mà hành sự.

Hạng Đông đánh cái rùng mình.

Chuyện ở Thái Nguyên? Chuyện gì mà cần vị phu nhân này phải “chu đáo”?

Trừ phi, chính là chuyện vợ con của gã.

Bắc đường nhân lực mạnh, phạm vi rộng lớn, Thành Bích không thể không lo lắng.

Hạng Đông nghĩ nghĩ. Tiêu Bang chủ mất đã quá lâu, Hạng Đông giờ đã xấp xỉ 50, cũng mất đi cái hoài bão xông pha thời trẻ, bây giờ có một vị lãnh đạo như vậy, coi như lại vung chưởng một phen nữa vậy.

Nếu như gã còn trẻ, bị người khác kiểm soát vợ con như vậy, có lẽ sẽ sửng cồ lên tìm cách phản đối ngay. Nhưng người có tuổi rồi, cầu an ổn là chính, tính khí cũng ít đi. Coi bộ Thành Bích cũng nắm rõ được tâm lý này, mới ra chiêu như vậy.

Nghĩ thông suốt, Hạng Đông liền cùng những người khác lĩnh mệnh rời đi.

Thành Bích bỗng hỏi vào trống không:

– Sư huynh, mấy đứa tân đệ tử Bạch Hổ đường thế nào?

– Rất tốt, đều có tiềm năng.

Thành Bích từ sau khi đụng độ đám Như Vân sát thủ, liền bàn với Lăng Phong lên ý tưởng lập một nhóm tương tự, chính là Bạch Hổ đường. Lăng Phong đương nhiên đồng ý, cái này và Hắc kỳ năm đó không khác gì nhau.

Đại Đao như có điều giữ trong lòng, chần chờ một lúc mới nói:

– Sư muội, ngươi… hoàn toàn nghĩ cho hắn như vậy?

– Ta là người của hắn, chuyện của hắn cũng là của ta, không nghĩ cho hắn vậy nghĩ cho ai?

Thành Bích vừa nói vừa nhìn ra cửa, mông lung mỉm cười.

Đại Đao nhìn nụ cười hạnh phúc của Thành Bích, gã như bị mắc nghẹn ở cổ. Sau cùng thở hắt ra một cái nói:

– Vậy còn tiểu thư Như Ý?

– Hy vọng Như Ý sẽ mở lòng, xem hắn như cha ruột. Được vậy thì ta không còn lo gì nữa.

– Ý ta không phải chuyện đó. Để Như Ý đi với hắn, liệu có an toàn? Nếu là trước kia ở Yên Vương phủ, ta còn lý giải được. Chỗ đó ít ra còn có thế lực. Nhưng còn hắn, tuy bên cạnh huynh đệ cao thủ không ít, nhưng đều là thân ai người nấy lo. Một khi…

– Ta tin tưởng ở hắn. Nếu ngay cả khả năng bảo vệ Như Ý cũng không có, vậy hắn làm sao xứng làm cha của nó chứ?

Nói đến đây, giọng nói của Thành Bích đã dịu hẳn lại, nàng nhẹ nhàng đưa một bàn tay vuốt vuốt bụng.

Đại Đao nhìn thấy cảnh này, liền biết là chuyện gì. Trong lòng tuy rất khó thừa nhận, nhưng đơn phương chục năm rồi, Đại Đao cũng đã chết tâm.

Đại Đao quay lưng đi ra cửa, được vài bước thì dừng lại:

– Ta sẽ hộ vệ cho đến khi ngươi tới kinh thành, sau đó sẽ rời đi.

Thành Bích im lặng, cũng không hỏi Đại Đao muốn đi đâu.

Có lẽ nên như vậy.

Vài dặm bên ngoài Huyễn Âm thành, có một ngọn núi, chính xác hơn là ngọn đồi, tên Thanh Vân.

Bình tĩnh mà xem, thì cái “đồi” Thanh Vân này trừ bỏ tên đọc êm tai, các phương diện khác so với mấy ngọn vô danh cạnh đó cũng chẳng có gì cao minh. Thế nhưng có Thanh Vân quán bên trên, nó liền thành một chỗ danh thắng khó lường, thi thoảng lại có phái đoàn vân du ghé qua.

Lúc này, bên trong Thanh Vân quán.

Chính điện thập phần xa hoa, góc treo tranh chữ câu đối, góc dựng tượng đồng điêu khắc. Coi bộ trình độ lừa đảo của Xuất Trần Tử cũng rất khá.

Chỉ thấy đang có một phái đoàn, ăn mặc trắng sáng chả kém gì sư đồ Xuất Trần Tử, hùng hổ chỉ phất trần trách mắng:

– Xuất Trần Tử, uổng công ngươi tự xưng Thiên Sư, thế nhưng lại chứa chấp đại ma đầu trong đạo quán?

– Nói hươu nói vượn, cái gì đại ma? Bần đạo nghe không hiểu.

Xuất Trần Tử lúc này một thân đạo bào bằng tơ lụa, nhắm mắt xếp bằng trên cái phản gỗ lim giữa điện.

Lăng Phong đứng cách đó chỉ một đoạn.

Vừa rồi ở trên đường, Xuất Trần Tử cứ úp úp mở mở, nói bên trong đạo quán là tàn hồn một vị “cố nhân” của hắn, chứ không phải ma quỷ gì hết. Nay bị một đám đạo sĩ tới gây sự, Xuất Trần Tử thấy đám Lăng Phong bản lĩnh khó lường, liền đánh tiếng nhờ giúp đỡ đuổi đi.

Lăng Phong xưa nay tuy tốt tính, nhưng còn chưa đến mức ai nhờ gì giúp đó, đó là chưa kể hắn còn đang muốn kiếm chuyện với tên kia.

Chỉ không biết lão Xuất xuất ra cái giá gì đó, Phong ca thế mà đồng ý chường mặt vào giúp thật.

Bảo vật thiên địa, hay bí mật kinh thiên?

Đáp án kỳ thực rất đơn giản, tiền.

Đầu năm nay kinh tế suy thoái, vật giá leo thang, Phong ca lại dẫn phải một đám huynh đệ thích chưng diện ra phố, lượn hai ngày đã đi tong mấy ngàn, không cẩn thận về đến kinh thành với bộ dáng “những người cùng khổ”.

Có bảo vật cũng ném ra sau đi, tiền mới là trên hết.

Thục ra, ban đầu Xuất Trần Tử muốn đem vài cái phù chú trừ tà ra dụ Lăng Phong, còn nói cái gì do sư tổ hắn vẽ ra, thiên hạ chỉ còn mấy tấm, giá trị không thể định lượng. Đáng tiếc, Phong ca lại là một vong hồn, nhận phù chú về để tế bản thân chắc? Rút cục cãi cọ một lúc, đành quy ra tiền mặt cho tiện.

Lại nói, hồi trước Lăng Phong từng nghĩ qua vài ngành nghề kiếm thêm ở thế giới này, nghĩ đông nghĩ tây, quả thật không nghĩ đến đạo sĩ. Cái nghề này thế mà ăn nên làm ra, vẽ bừa cái tấm bùa cũng cả ngàn lượng, không nhanh giàu mới lạ.

Lúc này, một tên trung niên đạo sĩ lại chửi lớn:

– Ngươi còn giả vờ giả vịt? Nó chính là Đại ma đầu bên trong Phục Ma tháp. Bọn ta khổ cực đuổi theo nó một mạch từ Kinh Hồ tới đây. Đến phụ cận đạo quán của ngươi thì đột ngột mất tăm. Dưới núi đang có một nhà bị hút sạch tinh khí đấy, ngươi còn muốn chối?

Xem chừng vì tìm ma đầu thì ít, mà vì “gato” Xuất Trần Tử có tiền thì nhiều.

Xuất Trần Tử cũng không nhìn đối phương, vẫn bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi nói:

– Phục Ma tháp? Hóa ra các đạo hữu đến từ Long Hổ sơn sao? Nói vậy để ma đầu gì đó thoát ra, là lỗi của các ngươi cả. Bây giờ lại chạy đến đạo quán của ta chửi mắng như đúng rồi. Nực cười!

– Đều là Thiên Sư…

Tên kia đang tính nói gì, sực nhớ ra trong chính điện hình như không chỉ có Thiên Sư với nhau. Gã quay sang nhìn đám Lăng Phong:

– Các ngươi là ai? Ở đây là chỗ Thiên Sư bàn chuyện, không phận sự mau ra ngoài.

Lăng Phong lập tức ho sù sụ.

Lăng Phong trước nay chú trọng lịch thiệp, từ đầu đã rất muốn tiến lên làm quen đối phương đấy. Chỉ là, hắn lại không hiểu cách chào hỏi trong giới Thiên Sư. Mà nói không chừng, đám này căn bản không quy định cách chào cũng nên. Cho nên lão nào cũng phải thủ một cây phất trần, nói một câu phất một cái cho có phong cách.

Phong ca chuyến này không mang danh thiếp, lại không có gì cầm tay, nếu làm cái Phật hiệu thì e không tốt, Phật Đạo xưa nay không ưa nhau.

Nghĩ một lúc chợt nhớ ra gì đó, Phong ca liền đưa tay đóng bừa cái “cha – con – thánh thần”, nói:

– Các vị là Thiên Sư đúng không? Amen, ta bên… Thiên Chúa đây. Nói chung đều dân theo đạo cả, coi như… cũng có chút liên quan đấy.